Thái Cổ Thần Vương

Cầu tử chiến

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thân ảnh vĩ đại đó chính là cha đẻ của Tần Vấn Thiên
Chỉ thấy Tiên Cung bao phủ thân thể của hắn, chiếu sáng khắp trời. Khắp toàn thân hắn, đâu đâu cũng đều có phù quang loá mắt lấp lánh. Tắm mình giữa quang hoa thần thánh khiến thân ảnh vĩ đại đó càng trở nên phi phàm, như là thiên thần hạ phàm, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Không chút ngừng nghỉ, quang hoa ngút trời phát ra từ thân ảnh kia càng ngày càng thần thánh hơn.
Quầng sáng này, như một ngọn lửa, lại cũng giống như ánh sáng chân chính. Giữa quầng sáng lộng lẫy trắng xóa chợt lấp lánh một tia kim sắc, càng tăng thêm vài phần vương giả khí khái.
- Ầm ầm ầm. . . . . .
Ý thức của Tần Vấn Thiên chấn động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Khẩu quyết khó nhằn này giống như tiên âm, vọt thẳng vào trong đại não của hắn. Khi thân ảnh trước mắt quay người lại, Tần Vấn Thiên rốt cục thấy rõ được khuôn mặt kia, mà chủ nhân của khuôn mặt ấy, giờ khắc này, đang lộ ra một nét mặt khiến nội tâm Tần Vấn Thiên rung động mãnh liệt.
Nụ cười kia nhu hòa ấm áp, dường như là đang nhìn hắn, cười với hắn.
- Phụ thân!
Ý thức của Tần Vấn Thiên trực tiếp bị chấn động đến mức nảy ra ngoài, đại não mãnh liệt rung động. Lúc hắn mở mắt ra, nơi đáy mắt Tần Vấn Thiên hơi có chút hồng, trong đầu nhiều hơn một đoạn khẩu quyết, cùng với nét cười ôn hòa ấy. Dường như phụ thân của hắn đã nhìn thấy hắn, đang cười với hắn.
Tần Vấn Thiên cũng cười, cười ngây ngốc, có điều hắn thật sự rất vui vẻ. Nhìn thấy nụ cười ấy, lần đầu tiên hắn chân chính cảm nhận được phụ thân đang ở ngay bên cạnh hắn, chưa từng rời đi, cứ yên lặng bảo vệ hắn.
- Khẩu quyết này. . . . . .
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm khẽ nói, liếc mắt nhìn tinh vân thạch đã biến mất, trong lòng thầm than, muốn có được một chút ký ức mà phụ thân lưu lại cũng thật là khó khăn a.
Nhắm mắt lại, Tần Vấn Thiên bắt đầu ngâm khẽ, từng đoạn khẩu quyết rối rắm phát ra từ khuôn miệng của hắn, tuy nhiên vẫn chưa xảy ra bất kỳ dị động nào.
Tần Vấn Thiên không ngừng thử đi thử lại, hết lần này đến lần khác. Khẩu quyết dần dần thành thục, càng thêm nhuần nhuyễn thuận lợi. Tâm niệm động theo khẩu quyết, trong cơ thể tự nhiên có một luồng khí lưu đang lưu động, dường như đang phát sinh cộng hưởng với khẩu quyết.
Trong giây phút Tần Vấn Thiên phát hiện ra tia khí lưu trong cơ thể mình, nội tâm dường như chấn động.
- Đây là. . . . . . Huyết thống khẩu quyết?
Trong lòng Tần Vấn Thiên run rẩy, khẩu quyết trong ký ức rối rắm khó hiểu, giống như thiên âm, nhưng dường như hắn trời sinh đã có thể ngâm xướng, hơn nữa dựa theo độ quen thuộc của hắn với khẩu quyết, hắn vậy mà có thể mơ hồ hiểu rõ ý nghĩa của nó, từ đó dẫn động thứ quang mang màu trắng nào đó đang phát động.
Tần Vấn Thiên đã từng luôn cho rằng tâm hoả này rất có thể là huyết thống thứ hai của hắn, huyết thống này đã từng cứu mạng hắn hai lần, có thể hộ tâm mạch, còn có thể vạn độc bất xâm. Thế nhưng, hắn vẫn không có biện pháp khơi dậy sức mạnh của cỗ huyết thống này, cho tới hôm nay, đoạn khẩu quyết này tựa hồ đã làm cho tâm hoả khởi động.
Tần Vấn Thiên chìm đắm ở trong đó, không ngừng ngâm xướng khẩu quyết. Trong cơ thể, tâm hoả chậm rãi khởi động, rất chậm, ấy vậy mà Tần Vấn Thiên vẫn cảm nhận rõ ràng được từng dị động của chúng, dường như chúng đang thức tỉnh.
- Xem ra đây đúng là khẩu quyết thức tỉnh lực lượng huyết thống.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Giờ hắn không có suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ chìm đắm trong việc ngâm khẩu quyết, hết lần này đến lần khác, sau ngàn lần vạn lần liền tự thấy được chân ý trong đó.
Một ngày sau, Tần Vấn Thiên vẫn không ngừng ngâm xướng pháp quyết. Lúc này, trên người hắn xuất hiện hoa quang óng ánh, giống như tiên quang, tỏa sáng khắp toàn thân.
Ánh sáng này giống như là từng tia ánh nến, mỗi một tia sáng từ ánh nến đều tựa như từng đạo phù văn đáng sợ, nắm giữ uy năng doạ người , bao phủ khắp cả toàn thân Tần Vấn Thiên.
Nương theo sự ngâm xướng của Tần Vấn Thiên, phù văn càng ngày càng óng ánh, vô tận ánh phù văn dệt thành tiên mang, giống như cảnh tượng kì dị trong trời đất. Trong khoảnh khắc này, Tần Vấn Thiên giống như một vị Tiên Vương vậy.
Thân thể và huyết dịch của Tần Vấn Thiên dường như đều đồng thời cộng hưởng với những câu khẩu quyết hắn niệm lên.
Trong khoảnh khắc này, Tần Vấn Thiên sinh ra một loại cảm giác, tiên quang hộ thể trừ tà, thân thể vạn độc bất xâm.
- Hô. . . . . .
Thở dài một hơi, Tần Vấn Thiên mở mắt ra. Dường như có một đạo tiên mang óng ánh rọi chiếu phương xa, vừa tựa như một tia hỏa diễm đáng sợ.
- Cỗ lực lượng huyết thống này vì sao lại có biểu hiện kì lạ tới như vậy.
Nội tâm Tần Vấn Thiên thất kinh, nếu đúng như suy đoán của hắn năm đó, ánh sáng này đúng là lực lượng huyết thống, nhưng lại là một luồng lực lượng huyết mạch cực kỳ đặc thù, cất chứa lực lượng tẩy uế trừ tà, còn có lực hủy diệt đáng sợ có thể thiêu đốt tất cả. Theo cảm giác của hắn, nếu hắn dùng hết toàn lực, kể cả cường giả Thiên Tượng tam trọng mà bị ánh nến này thiêu đốt thì cũng chắc chắn phải chết.
Thế nhưng, mặc dù như vậy, thực lực của hắn vẫn là còn kém rất xa, cảnh giới của hắn quá thấp, mới là cảnh giới Thiên Tượng nhất trọng. Tuy rằng lực lượng át chủ bài có dồi dào, Thiên Tượng tinh thần cũng mạnh, hơn nữa còn nắm giữ song huyết thống cường đại, nhưng cũng chỉ đủ để bảo đảm cho hắn khi gặp kỳ phùng địch thủ cùng cấp, hơn hắn một hai cảnh giới cũng tạm coi là ổn. Thế nhưng Thiên Tượng tứ trọng, ngũ trọng cảnh thì sao? Cả những cấp mạnh hơn nữa thì sao?
Ở Hoàng Cực Thánh Tông, cường giả Thiên Tượng cấp cao nhất cũng hẳn là có rất nhiều đi.
Có điều, dù là vậy, Hoàng Cực Thánh Tông nếu đã muốn mạng của hắn, nói ra những lời ngông cuồng như trong thiên hạ này đâu đâu cũng là đất của Hoàng Cực Thánh Tông, lại uy hiếp Diệp quốc, uy hiếp Đại Hạ. Vô luận như thế nào, hắn đều phải cho Hoàng Cực Thánh Tông một bài học nhớ đời, để cho bọn hắn hiểu rõ ràng rằng, mặc dù bây giờ Hoàng Cực Thánh Tông là bá chủ một vực, nếu dám coi thiên hạ là thiên hạ của mình, không coi tính mạng của người trong thiên hạ ra gì, thì cùng sẽ có một ngày, Hoàng Cực Thánh Tông sẽ bị xua đuổi, thậm chí bị hủy diệt.
. . . . . . . . . . . .
Hôm nay đã là ngày thứ sáu trong kì hạn bảy ngày mà Hoàng Cực Thánh Tông đưa ra. Người dân Thánh Hoàng thành đều đang chú ý, xem Tần Vấn Thiên liệu có xuất hiện tại Thánh Hoàng thành hay không, liệu có tới Hoàng Cực Thánh Tông chịu chết hay không.
Tại Thánh hoàng thành, Thánh Chiến đài hôm nay cực kỳ yên tĩnh. Dù sao thì nếu muốn mở Thánh Chiến đài ra cũng cần có trận chiến của những nhân vật thiên kiêu nổi danh Hoàng Cực Thánh Vực. Mỗi một lần đại chiến Thánh Chiến đài đều là của những nhân vật nổi danh của Hoàng Cực Thánh Vực.
Thánh Chiến đài kỳ thực cũng là do cường giả của Hoàng Cực Thánh Tông chấp chưởng, thời khắc này, đã có vài bóng người tới Thánh Chiến đài trước để khống chế trận pháp.
- Làm càn, không được phép vào trong.
Trong trận pháp, cường giả thủ hộ Thánh Chiến đài của Hoàng Cực Thánh Tông mở trừng mắt, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo.
- Cút.
Chỉ thấy trong đám người vừa đến có một người chậm rãi bước ra, trong phút chốc, một luồng khí thế khủng bố bộc phát. Sắc mặt cường giả thủ hộ Thánh Chiến đài tái xanh đi. Vô số năm qua, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám cướp quyền Thánh Chiến đài. Nơi này là nơi đốc thúc tác chiến của Hoàng Cực Thánh Tông với thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Vực cơ mà. Thế nhưng, hôm nay, đã có người dám.
- Các ngươi là ai?
Người kia từ trong trận pháp đứng dậy, mắt nhìn theo bóng người đang cất bước ở phía trước, lạnh lẽo mở miệng.
- Diệp Thanh Vân.
Người đến bình tĩnh mà nói, nhất thời thần sắc người kia đông cứng lại, lập tức hiểu rõ vấn đề.
- Cút về Hoàng Cực Thánh Tông, nói cho bọn họ biết, Diệp Thanh Vân ta cùng nghĩa tử Tần Vấn Thiên, ở Thánh Chiến đài chờ bọn họ tới giết.
Giọng nói của Diệp Thanh Vân chấn động chín tầng trời, sóng âm khủng bố bao phủ khắp thiên địa, chấn động đến mức hư không cũng phải run rẩy điên cuồng, vang vọng suốt trăm dặm, trong tích tắc khiến nội tâm những ai nghe được âm thanh ấy đều đột nhiên run rẩy.
Tần Vấn Thiên, Diệp Thanh Vân, đã đến.
Tuy nhiên, bọn họ không phải tới Hoàng Cực Thánh Tông để chịu chết, mà là đến Thánh Chiến đài, hơn nữa, hình như còn chiếm quyền điều khiển Thánh Chiến đài vào tay.
- Vù, vù, vù. . . . . .
Từng đạo cuồng phong lấp loé, người Thánh hoàng thành cấp tốc phi về hướng Thánh Chiến đài, tốc độ cực nhanh, giống như là sợ bỏ lỡ mất điều gì vậy. Đồng thời, tin tức Tần Vấn Thiên cùng Diệp Thanh Vân giáng lâm Thánh Chiến đài tại Thánh hoàng thành đang dùng tốc độ khủng khiếp mà lan ra khắp Thánh hoàng thành.
Lúc đám người đến Thánh Chiến đài, bọn hắn liền phát hiện Tần Vấn Thiên đang đứng ở chính giữa sàn đấu, hai mắt nhắm lại.
Từ hai bên Tần Vấn Thiên, không ngừng có cường giả giáng lâm, chính là cường giả Diệp quốc cùng với cường giả Dược Hoàng cốc.
Gần đó có cường giả Hoàng Cực Thánh Tông nghe được đạo tin tức này, cấp tốc lao tới, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nói:
- Kêu ngươi đến chịu chết, ngươi chạy tới Thánh Chiến đài làm cái gì?
- Hoàng Cực Thánh Tông đã muốn ta chết, Tần mỗ tự biết vô lực phản kháng, chỉ là Tần mỗ muốn chết một cách tôn nghiêm, muốn lĩnh giáo xem dưới trướng của Hoàng Cực Thánh Tông thống ngự thiên hạ có hay không cường giả dám cùng ta đối chiến. Tần Vấn Thiên ta Thiên Tượng nhất trọng cảnh, khiêu chiến bất cứ người nào của Hoàng Cực Thánh Tông trong Thiên Tượng tam trọng cảnh, bất luận tuổi tác. Nếu có thể đường đường chính chính mà chiến đấu, để ta coi thử thiên kiêu của thiên hạ bá chủ. Cho dù chiến bại, Tần Vấn Thiên ta sẽ tự sát trước mặt người toàn thiên hạ.
Tần Vấn Thiên vẫn nhắm chặt mắt, chậm rãi mở miệng:
- Nếu như Hoàng Cực Thánh Tông, bá chủ thống ngự thiên hạ, đến yêu cầu ấy mà cũng không dám đáp ứng, như vậy, cái tên bá chủ Hoàng Cực Thánh Vực này, e rằng cũng chỉ là hư danh. Không có một nam nhân dám đảm đương, bá chủ thiên hạ lại bồi dưỡng ra một đám người vô năng yếu nhược, danh xưng bá chủ cũng bị người ta chế nhạo.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, tâm thần toàn bộ mọi người chấn động, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên có chút ý đồng tình.
Đúng vậy, Hoàng Cực Thánh Tông thân là bá chủ thiên hạ, muốn Tần Vấn Thiên chết, hắn nhất quyết không có cách nào sống. Giờ đây, hắn chỉ là cầu xin được chết trận một cách tôn nghiêm, đường đường chính chính, nếu chiến bại liền tự sát mà chết.
Yêu cầu bi tráng nhường ấy, Hoàng Cực Thánh Tông không nên không đáp ứng, không thể không đáp ứng.
Bằng không, e rằng người trong thiên hạ thật sự sẽ xem thường thế lực bá chủ cao cao tại thượng này.
Đối với người Hoàng Cực Thánh Vực mà nói, Hoàng Cực Thánh Tông là thiên kiêu thần thánh, cao cao tại thượng không thể với tới, là một tông giáo mạnh mẽ nhất thiên hạ, có những thiên tài khiến người hâm mộ, bất luận một ai ở đó đều là tuyệt đại thiên kiêu.
Ở Hoàng Cực thánh vực, Hoàng Cực Thánh Tông, chính là thần linh.
Hiện tại, Tần Vấn Thiên tuyên chiến với thần linh của Hoàng Cực Thánh Vực, hơn nữa là ở trên Thánh Chiến đài thần thánh này mà tuyên chiến, khiến lòng người không nhịn được sinh ra một tia nhiệt huyết.
Càng ngày càng nhiều cường giả giáng lâm, bao gồm cả cường giả của Hoàng Cực Thánh Tông. Cả đám người đều ở đang mong đợi.
Mặc dù biết rõ kết cục của Tần Vấn Thiên là phải chết nhưng bọn họ vẫn như cũ muốn tận mắt chứng kiến người thanh niên chói mắt nhất Hoàng Cực Thánh Vực trong ngàn năm, thậm chí là vạn năm qua triển khai quang hoa hoa lệ cuối cùng của đời hắn. Hắn sẽ bỏ mạng trong tay của cường giả Thiên Tượng nhị trọng hay là Thiên Tượng tam trọng đây?
Không biết yêu nghiệt Thiên Tượng nhất trọng của Hoàng Cực Thánh Tông có thể đánh bại được Tần Vấn Thiên hay không nữa, e là có chút khó.
Kim giáp chiến thuyền ngày trước mang theo không ít cường giả Hoàng Cực Thánh Vực đi tới Đại Hạ đã xuất hiện, bọn hắn chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Tần Vấn Thiên đến Thánh Chiến đài, tuyên chiến ngay trước mặt người trong thiên hạ, hơn nữa, là bất cứ cường giả nào trong Thiên Tượng tam trọng. Hoàng Cực Thánh Tông dường như không có lý do để không đáp ứng Tần Vấn Thiên, điểm này, chỉ cần nhìn ánh mắt đám người bên dưới liền rõ. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận