Thái Cổ Thần Vương

Tiên Hải không phải là biển

Tiên Hải, không có điểm cuối.
Ngày này, cách ngày nhóm Tần Vấn Thiên vào Tiên Hải đã ba năm.
Tần Vấn Thiên lẳng lặng nằm trên thuyền cô độc, tâm vô tạp niệm, quên mất bản thân.
Tiên Hải này, giống như con đường tu hành, không thấy điểm cuối, vĩnh viễn có cảnh giới mạnh hơn đang chờ.
Tiên Hải có thể giống như thân thể người, không ai biết được giới hạn của thân thể, nó có thể không ngừng chứa tiên lực, giúp thân thể trở nên mạnh mẽ.
Mà người tu hành ở trong Tiên Hải, giống như Tiên Đài của tu sĩ võ mệnh, chẳng biết lúc nào có thể hấp thu đầy đủ sức mạnh quy tắc tiên uy mà đến được bờ bên kia.
Tần Vấn Thiên nằm rất lâu, hắn giống như là không có chuyện gì làm vậy. Khi thì mở mắt ra, nhìn bầu trời xanh kia, lộ ra nụ cười, cứ như vậy không muốn không cầu, cuộc sống buông bỏ mọi thứ, ngược lại cũng thoải mái, vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng vào lúc này, một cảm giác kỳ diệu đột ngột sinh ra. Phía trước hắn, trong Tiên Hải, xuất hiện một tòa thánh viện thần kỳ. Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên có loại cảm giác mãnh liệt rằng, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể bước lên tòa thánh viện kia, thời khắc này, hắn hình như đã đi tới bờ bên kia.
- Tòa thánh viện này hình như có chút khác biệt với tòa lúc trước.
Tần Vấn Thiên nhớ tới thánh viện xuất hiện khi thấy tăng nhân độ bể khổ kia, so sánh lại thì tòa thánh viện này càng thêm an tĩnh ôn hòa, rất là bình thường.
- Không muốn không cầu, thì không có con đường tu hành, không vào tu hành sao có thể tới bờ bên kia. Tòa thánh viện này sẽ là con đường tu hành như thế nào chứ?
Tần Vấn Thiên cười lắc đầu một cái, sau đó hắn nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ở nơi đó.
Dần dần, hư ảnh kia mờ nhạt đi, cuối cùng biến mất trước mặt Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên, hắn lại buông tha cơ hội bước tới bờ bên kia, cơ hội bước vào thánh viện.
Sở dĩ hắn làm như vậy, chỉ là muốn chứng thực một vài suy nghĩ trong lòng. Hiện giờ, Tần Vấn Thiên đã chứng thực được, thánh viện quả nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Thật sự làm được không muốn không cầu rất khó, hắn một lòng cầu võ, sao có thể từ bỏ. Có thể nói, bất kỳ người nào trong Tiên Hải cũng khó mà làm được, nhưng mà Tần Vấn Thiên hắn đột phá được lòng mình, làm được.
- Vì sao từ bỏ?
Một giọng nói xuất hiện trong đầu Tần Vấn Thiên, giống như âm thanh của thiên đạo.
Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên một cái, nhưng rất nhanh bình phục lại, nhìn Tiên Hải mờ mịt, vẫn là một mảnh hư vô, hắn chậm rãi lên tiếng nói:
- Ta muốn tu hành cầu đạo vào thánh viện, mà không phải là thuận theo tự nhiên, không chí tiến thủ vào thánh viện.
Không có ai đáp lại, âm thanh kia tựa như tới từ hư vô, lại trở về với hư vô, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Tần Vấn Thiên vẫn nằm trong Tiên Hải, hắn nằm ở đó mỉm cười. Thời khắc này, hắn tỏ ra tinh thần dư thừa, thay đổi lại tư thái lúc trước, chỉ vì hắn biết mình nên làm cái gì.
Nhắm đôi mắt lại, toàn thân Tần Vấn Thiên tiên quang lóng lánh, sức manh quy tắc lưu động trên thân hình, thân thể hắn giống như bị kích thích, phát ra tiên hoa chói mắt, giống như thân thể của thần.
Ầm!
Thuyền nhỏ bể tan tành, thân thể của Tần Vấn Thiên trực tiếp nằm trên Tiên Hải, thậm chí hắn còn không khống chế thân thể mình, để thuận theo dòng nước, nhưng thân thể của Tần Vấn Thiên không có trầm xuống chìm vào biển, mà vẫn nổi lơ lửng trên mặt nước.
Sức mạnh quy tắc sáng chói trực tiếp bao bọc lấy thân thể Tần Vấn Thiên, thân thể hắn bây giờ giống như được một cái kén tằm quấn vòng quanh. Thân thể hắn trôi nổi theo Tiên Hải, nhưng Tần Vấn Thiên dường như đã không thèm để ý tới, thời khắc này, hắn chỉ để ý đến việc tu hành của mình.
Năm tháng trôi qua, Tần Vấn Thiên nhiều lần sinh ra cảm giác kỳ diệu, dường như chỉ cần hắn nguyện ý, thánh viện sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng mà hắn dường như không biết gì cả, vẫn lơ lửng theo Tiên Hải, sức mạnh quy tắc từng chút một trở nên mạnh mẽ, thân xác không ngừng trải qua rèn luyện, Tiên Đài trưởng thành hơn.
Một ngày này, cả người Tần Vấn Thiên tản ra quang hoa vô tận, Tiên Đài vẫn hoàn mỹ không chút sứt mẻ, nhưng lại càng thêm sáng chói mạnh mẽ, tiên uy hừng hực. Trong Tiên Hải, có sức mạnh vô tận điên cuồng tràn vào trong thân thể hắn, dung nhập vào trong Tiên Đài của hắn. Lực lượng Tiên Hải tựa như bao dung mọi thứ, có thể trở thành sức mạnh cho Tần Vấn Thiên sử dụng tu hành.
Giờ khắc này, lấy Tần Vấn Thiên làm trung tâm, toàn thân hắn được ánh sáng vô tận bao bọc, Tiên Hải điên cuồng gào thét, tiên lực vô tận chảy vào trong thân thể hắn, chảy vào trong Tiên Đài, tựa như trở thành chất bổ cho hắn sử dụng.
Cảnh giới Tiên Đài, càng về sau càng khó tăng lên, mỗi khi tăng lên một cảnh giới, sức mạnh cần tới bằng tất cả các cảnh giới trước cộng lại. Vì vậy, thời gian tăng mỗi một cảnh giới, cũng tăng lên theo bội số.
Thế nên, con đường tu hành Tiên Đài mới khó khăn như vậy. Nếu Tiên Đài tầng một là trăm năm, thì hai trăm năm mới có thể đạt tới Tiên Đài tầng hai, bốn trăm năm đạt tới Tiên Đài tầng ba, tám trăm năm đạt tới Tiên Đài tầng bốn, một ngàn sáu trăm năm đạt tới Tiên Đài tầng năm... Thẳng đến hơn hai chục ngàn năm mới có thể đạt tới Tiên Đài tầng chín!
Chỉ có những người siêu phàm tuyệt thế, những người đúc ra Tiên Đài đầu tiên đã là vương phẩm thậm chí là hoàn mỹ, mới có thể đi lên một con đường không giống bình thường.
Khi Tiên Hải hóa thành tiên phong bạo, cho Tần Vấn Thiên sử dụng thì hắn giống như sâu kéo kén hóa bướm.
Thời gian vẫn vậy, trong Tiên Hải, thời gian dường như đều tỏ ra nhỏ bé không đáng kể. Một ngày này, trong nơi nào đó của Tiên Hải, có tiên quang vạn trượng bắn ra, ở nơi đó, có một bóng người nổi lơ lửng trong Tiên Hải, đó chính là Tần Vấn Thiên.
Phía trước, hư ảnh một tòa thánh viện xuất hiện, tựa như muốn gọi Tần Vấn Thiên bước vào trong đó.
Chỉ cần hắn nguyện ý là có thể bước vào tòa thánh viện này.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên nhìn thánh viện kia, lại chỉ cười một tiếng, không có bất kỳ một động tác nào, thẳng tới khi thánh viện biến mất vô ảnh.
- Vì sao không vào?
Lại có âm thanh vang lên trong đầu Tần Vấn Thiên, đứng trên Tiên Hải mênh mông vô tận, Tần Vấn Thiên tỏ ra vô cùng nhỏ bé, tựa như một cơn sóng biển cũng có thể đánh chìm thân thể hắn.
Nhưng giờ khắc này, Tần Vấn Thiên đứng nghiêm thân thể, mặt mỉm cười, bình tĩnh nhìn phía trước.
- Ta muốn hỏi một vấn đề?
Tần Vấn Thiên lên tiếng, giống như đang nói chuyện với hư vô.
Bình tĩnh chốc lát, không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng sau đó lại có âm thanh truyền tới:
- Vấn đề gì?
Nghe được âm thanh này, nụ cười Tần Vấn Thiên càng thêm đậm sâu. Giờ khắc này, hắn càng thêm tin chắc suy nghĩ trong lòng.
- Nếu Tiên Hải có đạo, Tiên Hải này còn là biển sao?
Tần Vấn Thiên lên tiếng hỏi, lại qua một hồi trầm mặc. Đột nhiên, Tiên Hải nổi lên một trận gió bão dáng sợ, tiếng sóng vỗ cực lớn vang lên, chỉ thấy trên Tiên Hải có một cơn sóng lớn đang cuốn tới chỗ Tần Vấn Thiên. Sóng lớn này ngưng tụ thành hình một yêu, giống như một con cự thú khổng lồ, rống giận một tiếng, ngoạc miệng về phía Tần Vấn Thiên.
Cự thú đáng sợ kia dường như có thể nuốt trôi mọi thứ, tùy tiện cuốn Tần Vấn Thiên vào trong miệng nó, nhưng lúc này thân thể Tần Vấn Thiên vẫn đứng đó, động cũng không động. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hư ảnh cự thú dừng lại, cự thú này giống như một con cá lớn dữ tợn, thân thể cao lớn của nó đứng ngay trước mặt Tần Vấn Thiên, đôi mắt to lớn lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:
- Tiên Hải có đạo, vì sao không phải là biển?
- Đạo biến thành, quy tắc diễn hóa, ở đâu ra biển.
Tần Vấn Thiên nhìn vật khổng lồ phía trước, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như đã khám phá ra mọi thứ.
Thử các phương pháp vượt biển khác nhau đều có thể thành công, trong lòng hắn cũng sinh ra nhiều loại suy đoán.
Cuối cùng, Tần Vấn Thiên phỏng đoán, Tiên Hải này, căn bản là đạo biến thành, quy tắc diễn hóa ra.
Tiên Hải không phải là biển, mà là, quy tắc.
- Ngươi rất thông minh.
Đại yêu kia lên tiếng, tựa như thừa nhận lời nói của Tần Vấn Thiên. Vừa rồi Tần Vấn Thiên đã ngộ ra làm cho thánh viện hiện ra, vậy thì đương nhiên nó sẽ không chối.
- Chỉ là, ngươi dùng hai loại phương thức thử nghiệm, thời gian tiêu tốn cũng không ít, vì sao không vào thánh viện ngay từ lần đầu tiên.
Đại yêu kia lại hỏi tiếp"
- Nếu, mục đích của ngươi là vào thánh viện, vậy thì tại sao lại lãng phí thời gian như vậy?
- Quy tắc lớn mạnh như vậy, có thể mượn tới tu hành, vì sao lại bỏ qua. Vào thánh viện rồi cũng chưa chắc có được cơ hội tu hành như vậy. Ta dùng thời gian bốn năm ngắn ngủi bước vào Tiên Đài tầng ba, tấn thăng một cảnh giới. Tại sao có thể gọi là lãng phí thời gian?
Tần Vấn Thiên cười đáp lại.
- Ngộ tính của ngươi rất mạnh.
Đại yêu kia lại nói:
- Nếu là như vậy, thì vì sao thánh viện xuất hiện lần nữa ngươi cũng không đi vào, định tiếp tục mượn Tiên Hải tu hành hay sao?
Tần Vấn Thiên lắc đầu một cái. Lần này có thể thăng cấp lên Tiên Đài tầng ba, tuy có mượn Tiên Hải tu hành, nhưng thực ra cũng phần lớn là nhờ công tu hành lúc trước của hắn là chính. Thời gian hắn dừng ở Tiên Đài tầng hai cũng không ít năm tháng, hôm nay vừa mới vào Tiên Đài tầng ba, muốn cứng rắn dựa vào tu hành rút ra tu vi thăng cấp lên Tiên Đài tầng bốn, là chuyện không thể.
- Ta đã ở thánh viện, còn cần đi phương nào?
Tần Vấn Thiên lên tiếng, lời hắn vừa dứt, con ngươi to lớn của đại yeu co rút lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
Ào ào ào...
Một chuỗi âm thanh vang lên, đại yêu do Tiên Hải hóa thành biến mất vô tung, Tiên Hải dường như lại trở về tình cảnh sóng yên biển lặng.
Tần Vấn Thiên đứng trên Tiên Hải. Dần dần hắn phát hiện tình cảnh trước mắt đang chậm rãi biến hóa, nơi xa xa của Tiên Hải mênh mông vô tận đang hóa thành lục địa. Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, đã không còn là biển, mà là mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ biển đã biến mất không thấy, Tần Vấn Thiên đứng trên mặt đất, tựa như mảnh Tiên Hải kia chưa từng tồn tại.
Tiên Hải không bờ bến, bởi vì, vốn không có Tiên Hải.
- Phù...
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, trong mắt hắn lóe lên một ý cười. Trên thực tế, hắn cũng không tự tin như biểu hiện bên ngoài, bản thân chỉ là một lần suy đoán to gan.
Nếu Tần Vấn Thiên cho rằng Tiên Hải kia có đạo, là do quy tắc diễn hóa thành, vậy thì không thể có vật tồn tại, mọi thứ đều chỉ là qua tắc.
Hôm nay, suy đoán này được chứng thật, ý tưởng to gan của hắn dường như đúng rồi.
Trên mặt đất, chỉ đứng một mình hắn. không có những người khác. Xa xa phía trước, mặt đất chung quanh vô cùng an tĩnh, giống như một vùng hoang vu, nơi này không có bóng người, giống như một tòa bí cảnh vô cùng cổ xưa.
- Đây là nơi nào?
Tần Vấn Thiên cau mày. Sao thánh viện lại không thấy một người nào cả, giống như một lâu đài vô cùng cổ xưa, cất giấu rất nhiều bí ẩn vậy.
- Không phải ngươi rất tự tin sao?
Âm thanh kia lại vang lên trong đầu Tần Vấn Thiên, hắn nhìn chung quanh, thầm mắng trong lòng, không phải là cố ý chỉnh hắn đấy chứ?
Nhưng đều đã đứng trên mặt đất, Tần Vấn Thiên vẫn tin chắc suy đoán của hắn không sai. Người nọ lúc trước đã nói, đường vượt biển có đủ các loại, con đường khác nhau, bọn họ sẽ được đưa tới nơi khác nhau.
Đường vượt biển của hắn là cầu chân thật, khám phá hư vô, Tiên Hải không phải là biển, vì vậy, có thể một mình đi lên một con đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận