Thái Cổ Thần Vương

Kiếp sau quá xa, chỉ cầu kiếp này

- Nơi này chính là Thanh Huyền Tiên vực sao?
Trong bụi đất không ngừng có thân ảnh bay lên trời, tất cả bọn họ đều có khí thế kinh người, uy thế kinh khủng bao phủ trọn cả thành trì trong một tích tắc.
- Quả nhiên là Tiên vực xuống dốc, hậu quả của phong cấm tất nhiên đưa đến lạc hậu.
- Ha ha ha! Thanh Huyền, khối mặt đất bị phong cấm này, đến rồi.
Không ngừng có âm thanh vang dội trên bầu trời thành trì, vô số người chấn động, khiếp sợ nhìn đám cường giả từ trên trời giáng xuống. Dường như bọn họ không phải đến từ thế giới này mà đến từ một nơi Tiên vực khác.
Lời đồn trong thiên địa có 33 tầng trời, 33 khối Tiên vực, nhưng rất ít người biết đến chuyện của Tiên vực khác, thế cho nên đối với rất nhiều người mà nói đây quả thực là chỉ là một truyền thuyết.
Giờ này cường giả hàng lâm mênh mông cuồn cuộn, bọn họ đến từ thế giới khác đó sao?
Như vậy những lời đồn trước đây cho rằng có rất nhiều người từ bên ngoài hàng lâm đến Thanh Huyền, chẳng lẽ đều là thật sao?
Bọn họ không ngừng chấn động, trong lòng sinh ra một ý niệm: Thanh Huyền sắp biến thiên rồi.
Hai tròng mắt của Tần Vấn Thiên lóe ra quang mang đáng sợ, chỉ thấy lần lượt từng thân ảnh trôi lơ lửng lên, đứng ở sau lưng hắn.
- Tới tìm ta ở Hoàng cung Trường Thanh tiên quốc.
Tần Vấn Thiên điềm đạm lên tiếng, lập tức lực lượng không gian đáng sợ lóng lánh. Tần Vấn Thiên bước ra một bước, vượt qua hư không đi vào Không Gian chi môn ly khai. Vào lúc này hắn một lòng chỉ muốn quay về, muốn đến hoàng cung Trường Thanh tiên quốc với tốc độ nhanh nhất, cho nên để lại một câu nói bảo mọi người đi đến hoàng cung Trường Thanh tiên quốc để tìm hắn. Nơi này cách Tiên quốc Hoàng thành rất gần, rất nhanh là có thể đến đó.
- Hắn biết đây là Trường Thanh tiên quốc?
Nhiều thầm run rẩy, nhìn theo thân ảnh hắn rời đi.
Người đi theo Tần Vấn Thiên đến đây đều là nhân vậy đế quân thống lĩnh, người nào cũng có thân phận siêu phàm. Tần Vấn Thiên để lại địa chỉ, hết thảy cái khác đương nhiên làm tốt, trực tiếp cất bước tìm được người dẫn đường lập xuất hát tới hoàng cung Trường Thanh tiên quốc với đại quy mô.
Những người hàng lâm còn lại đua nhau lập lòe ra, lao tới những phương hướng khác nhau, không biết phong bạo tại Thanh Huyền nhấc lên gió lốc ra sao.
..
Hoàng cung Trường Thanh tiên quốc, cửu hoàng Đại Đế vẫn còn giống như thiên thần, cõng trên lưng Thần binh tuyệt thế, diễn hóa hàng vạn hàng ngàn Thần binh quang hoa không ngừng đánh giết. Tiên quốc hộ quốc đại trận không ngừng chấn động. Tiếng vang truyền ra răng rắc, đã xuất hiện vết nứt.
Trong hoàng cung, khí tức của Trường Thanh Đại Đế yếu ớt, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Đế và Cơ Đế, nói:
- Nhất định phải mang Thanh Nhi đi.
- Nàng sẽ không đi.
Bạch Đế lắc lắc đầu, giờ này Bạch Phát sát thần đã không phải là một công chúa nhu nhược như ngày xưa có thể thuận theo ý của bọn họ nữa rồi.
Trường Thanh Đại Đế cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng hắn vẫn không cam lòng nhìn thấy ái nữ của mình cũng bỏ mạng tại đây. Hắn nhắm đôi mắt lại, thầm hỏi mình hết thảy mọi chuyện là sai lầm rồi sao?
- Tần Vấn Thiên, nếu Thanh Nhi có chuyện, ngươi đã phụ lời với ta.
Trường Thanh Đại Đế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt không cam lòng.
- Ầm ầm!
Lại là một tiếng nổ rung trời, vết nứt hộ pháp đại trận càng lúc càng lớn, có nguy hiểm băng diệt bất cứ lúc nào. Cơ Đế xoay người cất bước đi tới chỗ Thanh Nhi, nàng đi tới Thanh Nhi bên cạnh, sóng vai cùng nhau chiến đấu.
Nhân vật Tiên đế bên trong môn nhân của Cơ Đế, tất cả đều đi tới sau lưng các nàng, đế quang trên thân lóng lánh. Trận chiến ngày hôm nay chính là trận chiến cuối cùng sao?
Bạch Đế vẫn đứng tại chỗ để bảo vệ cho Trường Thanh, cũng nhiều người thủ hộ trong hoàng cung, áo trắng tung bay. Hắn nhìn về tinh không, thật sự đến không kịp sao? Chẳng lẽ hắn đã sai rồi.
Một tiếng vang thật lớn đã cắt ngang suy tư của mọi người, hộ quốc đại trận băng diệt, hoàng cung nổ tung điên cuồng, vốn là một khu hoàng cung tường đổ giờ hóa thành một vùng phế tích, ngoại trừ còn lại đế cung, các nơi khác bụi đất tung bay, không ngừng bị phá hủy.
Cửu hoàng Đại Đế - chủ của Cửu Hoàng Tiên quốc đứng ngạo nghễ trên không trung giống như cổ hoàng tuyệt thế, lại như là một vị thiên thần. Hắn đứng sừng sững nơi ấy, cõng trên lưng Thần binh sát phạt tuyệt thế. Bên cạnh, hắn là Thiên Lam Đại Đế, chí tôn Kiếm Đế cùng với Thái Hoa Tiên chủ đi ra, đưa mắt nhìn phía dưới.
- Trường Thanh Thanh Nhi, Cơ Đế, Bạch Đế, Trường Thanh, ngày hôm nay các ngươi khó thoát khỏi cái chết.
Âm thanh của Thiên Lam Đại Đế lạnh lùng chí cực, nhớ lại mối hận diệt quốc, tất cả sát niệm thao thiên trên người hắn. Cuối cùng ngày hôm nay có thể phục thù rồi.
- Trường Thanh, Bạch Đế, các ngươi có từng hối hận?
Chí tôn Kiếm Đế lạnh như băng nói, kiếm ý từ trên trời giáng xuống.
- Trường Thanh Thanh Nhi, nếu như giết ngươi thì lợi cho ngươi quá rồi, ngươi giết chư Đế Hoàng Cửu Hoàng Tiên quốc ta, ta sẽ trừng phạt ngươi với thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
Ngữ khí của Cửu hoàng Đại Đế cực kỳ lạnh lùng. Mấy năm gần đây đã có rất nhiều người Cửu Hoàng Tiên quốc chết ở trong tay của Bạch Phát sát thần Trường Thanh Thanh Nhi. Dĩ nhiên cũng có nhiều người chết trong tay bọn họ ở Trường Thanh Tiên quốc.
Thanh Nhi đạp bước đi tới một tảng đá lớn ở bên trong phế tích, chỉ thấy sát ý trên người nàng bay lên trên bầu trời, tóc trắng tung bay, khí tức lan tràn trên người, lực lượng không gian hóa sát ý, quy tắc đi ngang qua hư không giống như một đóa hoa sen màu vàng, quấn giết tới đối phương.
- Hừ.
Cửu hoàng Đại Đế hừ lạnh một tiếng, Thần binh lợi khí giải phóng hà quang vạn trượng, có Thần binh vô cùng sát phạt quán xuyên không gian hoa sen, khiến cho hoa sen điêu linh không ngừng vỡ vụn trên không, trở thành một vùng thê lương.
Thân thể Thanh Nhi chậm rãi bay lên không, chuẩn bị nghênh tiếp trận chiến này, tóc trắng bay theo gió nhiếp tâm phách người. Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ, từ từ nhắm hai mắt, khẽ thở dài một tiếng:
- Chàng không có sống còn gì vui, chết cũng không buồn, kiếp sau sẽ cùng chàng chung sống đến đầu bạc.
Nói xong nàng mở đôi mắt ra, giờ khắc này lòng có ý muốn chết, Bạch Phát sát thần đã quay về.
- Kiếp sau quá xa, ta chỉ cầu xin kiếp này.
Lúc này trong hư vô, trên đường chân trời có một đạo âm thanh mờ mịt hàng lâm, giống như âm thanh thần minh.
Một tích tắc, sát ý trên người Thanh Nhi đột nhiên rung chuyển, dường như lay động trong gió, nàng đưa mắt ngóng nhìn trên bầu trời, chỉ thấy chỗ ấy có một đạo quang huy sáng chói hàng lâm tựa như một cánh cửa không gian. Từ nơi đó, một đạo thân ảnh bạch y cất bước đi ra, tựa như đến từ trên trời.
Thân thể mềm mại của Thanh Nhi chợt run rẩy, nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, Bạch Phát sát thần trên người không còn chút sát ý nào, lúc này nàng tháo xuống tất cả ngụy trang, run rẩy nhìn thân ảnh bạch y vừa xuất hiện.
Một hàng thanh lệ chợt trào theo khóe mắt, mái tóc vẫn bạc trắng nhưng đôi mắt thì trở nên ôn nhu.
Thì ra Bạch Phát sát thần cũng chảy nước mắt, lăn dài, trong đôi mắt xinh đẹp liền tỏa ra nụ cười rực rỡ nhất. Giờ khắc này nữ tử tóc trắng đứng phía trên phế khư đẹp đến mức khiến người phải nao lòng.
Kiếp sau quá xa, chỉ cầu kiếp này!
Chàng đã trở lại rồi!
Người Cửu Hoàng Tiên quốc, Thiên Lam Đại Đế, chí tôn Kiếm Đế cùng với vô số cường giả đều ngưng tụ ánh mắt vào nơi ấy, bất động nhìn thân ảnh bạch y xuất hiện trong hư không giống như là gặp quỷ vậy.
Làm sao có thể?
Trận đánh năm đó tất cả mọi người đã chính mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên bị giết đến hôi phi yên diệt, từ đó về sau lịch sử Tiên vực náo động gần hai trăm năm, không còn cái tên Tần Vấn Thiên nữa. Thế mà hôm nay không ngờ hắn lại xuất hiện một lần nữa, bọn họ gần như không thể tin được đây là sự thật. Nhưng Tần Vấn Thiên thật sự xuất hiện ở đấy, thậm chí không thèm nhìn tới bọn họ, phảng phất trong đôi mắt của hắn chỉ có nữ tử tóc trắng đẹp đến đau lòng kia.
Cơ Đế và môn nhân của Cơ Đế cũng nhìn thân ảnh xuất hiện ấy mà ngơ ngẩn cả người, có chút không dám tin tưởng. Các nàng còn nghĩ Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành nói chuyện điên rồ, nhưng các nàng không ngờ hắn thật sự còn sống, hơn nữa đã quay trở lại.
Trong Đế cung, đôi mắt hư nhược của Trường Thanh Đại Đế thời khắc này đã đổi thành thần thái rực rỡ, lập tức hắn lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng đã trở lại.
Hắn nhìn Bạch Đế nói:
- Ngươi lại đúng một lần nữa rồi.
Bạch Đế khẽ mỉm cười, không nói thêm gì.
Mạc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn người vửa xuất hiện, lập tức nước mắt lăn dài không thể nào kềm nén. Nàng quỳ trên mặt đất, ôm mặt khóc thành tiếng ra. Tiếng khóc làm cho Trường Thanh Đại Đế và Bạch Đế ở bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng. Thật khổ thân cho nha đầu này, đã nhiều năm đè nén như vậy, ủy khuất, lo lắng… Cuối cùng giờ khắc này có thể tuyên tiết.
Mạc Khuynh Thành nhanh chóng ngẩng đầu lên, nàng muốn nhìn rõ người xuất hiện, đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy hắn, nàng lau khô nước mắt. Mạc Khuynh Thành nhìn thấy Tần Vấn Thiên hàng lâm trước người Thanh Nhi, ôm Thanh Nhi vào trong lòng, chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống từ hư không. Giờ phút này trong đôi mắt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành không có ghen tị, không có ghen tỵ, chỉ có nụ cười sáng lạn nhất mà thôi.
Nàng đứng dậy, bay nhanh tới thân ảnh ấy, giống như tinh linh đẹp nhất trên thế gian, vũ động trong gió, cước bộ của nàng khinh linh mà vui sướng, nụ cười của nàng thuần mỹ đến không thể nào thuần mỹ hơn.
Tần Vấn Thiên ôm lấy thân thể Thanh Nhi, ôm rất cấp bách. Thanh Nhi ngơ ngác nhìn hắn với ánh mắt ôn nhu, hàm tình mạch mạch, dường như trong thiên địa chỉ còn lại hai người.
- Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên gọi tên Thanh Nhi như mộng, khiến cho linh hồn của Thanh Nhi trở nên chấn động, sau đó Tần Vấn Thiên liền hôn lên môi của nàng, vẫn nhẹ nhàng như vậy.
Giờ khắc này nàng buông xuống tất cả mọi căng thẳng, hai tay ôm thật chặc nam nhân mà nàng yêu thương, mặc cho hắn muốn mình ôn nhu.
Hai thân thể không ngừng xoay tròn trên không trung, hình ảnh thật đẹp. Mạc Khuynh Thành bay tới rất nhanh, trong hư không đột nhiên tỏa ra Thần binh chi quang đáng sợ, chạy thẳng tới sát phạt Mạc Khuynh Thành.
- Cẩn thận.
Có người nói to lên, đã thấy Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi chợt biến mất, ngay sau đó chắn ngay trước người của Mạc Khuynh Thành. Một màn quang mạc bao quanh thân thể của bọn họ. Thần binh sắc bén sát phạt xuống nhưng không thể đột phá được màn quang mạc mảy may. Quang mạc này còn đáng sợ hơn so với hộ quốc đại trận.
Cánh tay kia của Tần Vấn Thiên lại ôm lấy Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành như hiểu hắn muốn làm gì, nàng không khỏi lộ ra vẻ thẹn thùng làm rung động lòng người. Tần Vấn Thiên ôm chầm lấy nàng, ôm thật chặc rồi lập tức hôn nàng. Cánh tay trắng như phấn của Mạc Khuynh Thành liên tục dắm vào lồng ngực của Tần Vấn Thiên, nước mắt lại lăn dài, ướt nhòe cả gương mặt hoàn mỹ không tì vết của nàng.
- Thanh Nhi, Khuynh Thành, ta thật xin lỗi.
Hai tay của Tần Vấn Thiên vuốt ve hai gò má của nàng, lau nước mắt cho các nàng, trong lòng hắn áy náy vô hạn. Ngày hôm nay nếu hắn tới chậm một bước thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Hai nàng đều ôn nhu dựa vào ngực Tần Vấn Thiên, cảm nhận được sức nóng trong thân thể của hắn. Các nàng hiểu rằng đây không phải là đang nằm mơ. Hắn thật sự đã trở lại, đã quay về bên cạnh bọn họ.
Trong hư không, đám người Cửu Hoàng Đại Đế nhìn thân ảnh bên dưới làm như không nhìn thấy ai thì sắc mặt khó coi đến cực điểm, đang lúc này trong hư không tỏa ra Thần binh quang hoa. Một nhóm cường giả đại quy mô mượn nhờ không gian Thần binh bay đến nơi này, những người xuất hiện đều thuần một tu vi Tiên đế, thấy Tần Vấn Thiên ôm hai nàng trong ngực, lúc này bọn họ mới chợt hiểu, thì ra cung chủ là người Thanh Huyền Tiên vực, một đường sát nhập vào Thượng Giới thiên và đạt được cung chủ vị.
Lần lượt từng thân ảnh hạ xuống, các nàng Cơ Đế cảnh giác nhìn những người mới đến. Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành cũng nhìn những người đó. Tần Vấn Thiên dắt tay các nàng, nhìn những thân ảnh vừa hạ xuống, mở miệng nói:
- Các nàng là thê tử của ta.
Đám người Từ Lạp nhìn thấy phong mang trong mắt Tần Vấn Thiên lóng lánh, chói sáng. Ngay cả Dạ Thiên Vũ, Tần Vấn Thiên cũng chưa từng giới thiệu như thế. Đám người Từ Lạp lập tức hiểu rõ, địa vị của hai vị mỹ nhân tuyệt sắc này trong lòng Tần Vấn Thiên còn trên cả vị phu nhân Ly Hỏa cung trên kia. Đây mới thật sự là chính cung nương nương.
Trong nháy mắt, có người nhanh trí lập tức quỳ một chân trên đất, thấy vậy những người còn lại cũng đua nhau quỳ một chân trên đất, cao giọng nói to lên:
- Thuộc hạ tham kiến phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận