Thái Cổ Thần Vương

Thủ Đoạn Thiết Huyết

Tần Vấn Thiên vừa thốt lời Lục Đồng biến sắc mặt xanh mét.
Xem ra trước đó Tần Vấn Thiên gài lời gã nói, chụp mũ tội danh trước.
Người trong diễn võ trường tim rớt cái bịch. Một câu làm thay đổi tình thế, mới rồi Tần Vấn Thiên cười nói vô tình buộc Lục Đồng thừa nhận ba tháng trước có nhận được mệnh lệnh, cũng không trả lời lại, giờ gã muốn chối cãi cũng muộn.
Quản gia luôn im lặng đứng đằng sau tim đập nhanh, cúi gầm mặt.
Giọng Tần Vấn Thiên lạnh hơn:
- Ta đang hỏi chuyện ngươi!
Quản gia nhỏ giọng nói:
- Theo hình luật Ly Hỏa Cung thống lĩnh có thể chém một tay phó thống lĩnh, trục xuất ra phủ thống lĩnh, xóa tên khỏi hồ sơ, sau đó thông bẩm Ly Hỏa Cung.
Tần Vấn Thiên nhìn Lục Đồng, hỏi:
- Lục thống lĩnh có biết tội?
Lục Đồng cúi đầu nói:
- Tần thống lĩnh, thuộc hạ thật sự có nhiệm vụ quan trọng nên mới chậm trễ, xin thống lĩnh đại nhân tha thứ cho một lần.
Lục Đồng thầm tức giận, thống lĩnh đang lấy gã lập uy sao?
Lúc trước Lục Đồng còn tưởng Tần Vấn Thiên dùng cách mềm mỏng lôi kéo, không ngờ đột nhiên thay đổi.
Tần Vấn Thiên chắp tay sau lưng, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
- Ngươi tự cắt đứt một tay sau đó tự rời khỏi phủ thống lĩnh đi.
Diễn võ trường yên lặng nghe tiếng kim rơi, mọi người không dám thở mạnh. Thống lĩnh mới nhậm chức ba tháng không ra khỏi cửa, chờ đợi ba tháng là có chuẩn bị tất cả?
Lục Đồng biểu tình cực kỳ khó xem, trường bào không gió tự bay, uy nghiêm Tiên Đế trung giai bộc phát ra cực kỳ cuồng bạo, tinh thần lên cao.
Lục Đồng nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, lạnh lùng hỏi:
- Tần thống lĩnh định lấy ta lập uy?
Đôi mắt hờ hững của Tần Vấn Thiên vụt qua tia sắc bén như tia chớp bắn về phía Lục Đồng:
- Biết tội mà không nhận còn can đảm ô miệt bổn tọa, xem ra muốn bổn tọa tự mình ra tay.
Nói rồi Tần Vấn Thiên tiến lên một bước vỗ nhẹ một chưởng.
Lục Đồng bộc phát khí thế cuồng bá, tức giận quát:
- Lục mỗ sẽ bẩm lên đại thống lĩnh!
Nói rồi Lục Đồng tung cú đấm nghiền nát đòn công kích không có nhiều sức mạnh của Tần Vấn Thiên. Mắt Lục Đồng lóe tia khinh rẻ, Tiên Đế cấp thấp uy lực công kích chỉ đến thế là cùng, xem ra tin đồn đúng là nói quá sự thật.
Tần Vấn Thiên cất bước áp sát Lục Đồng, sát ý sắc bén. Lục Đồng giơ tay lại tung nắm đấm giống như chân long phục hổ, uy lực yêu dị cuồng bạo xuyên qua hết thảy, nổ nát công kích của Tần Vấn Thiên đánh túng người hắn.
Tần Vấn Thiên khẽ rên bị đẩy lùi.
Lục Đồng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu Tần thống lĩnh cứ khăng khăng làm vậy thì đừng trách Lục Đồng không khách sáo!
Tần Vấn Thiên lại hỏi:
- Quản gia, lấy hạ phạm thượng, đánh bị thương thống lĩnh phải bị tội gì?
Quản gia nơm nớp lo sợ, đầu sắp vùi xuống đất.
Nhưng khi cảm nhận sát ý giáng xuống người thì quản gia quỳ rạp dưới đất nói:
- Tội chết.
Tim Lục Đồng rớt cái bịch, gã thấy đôi mắt đáng sợ, trong khoảnh khắc gã rơi vào trong không gian đồng tử, thiên địa phong tỏa, gã không thể cảm giác ánh sáng sao. Tim Lục Đồng đập nhanh, cảm giác lạnh lẽo.
Bị lừa!
Lục Đồng dâng lên sợ hãi, dù tin đồn quá lố thì công kích của Tần Vấn Thiên không nên yếu đến thế. Mới rồi gã đánh trúng hắn nhưng không thể tổn thương hắn, nghĩa là hắn cố ý cho gã đánh trúng, chỉ vì định tội chết cho gã.
Trong không gian đồng tử, ngón tay Tần Vấn Thiên vươn ra tụ thành những thanh quang minh lợi kiếm đâm xuyên. Lục Đồng bất lực không cản nổi bị quang minh lợi kiếm đâm thủng người, gã trợn to mắt nhìn chằm chằm trước mặt mình.
Biểu tình Lục Đồng tuyệt vọng, không cam lòng:
- Nghiệt tặc hại ta . . . !
Gã là Tiên Đế trung giai thế nhưng bị thống lĩnh mới nhậm chức dùng thủ đoạn thiết huyết chụp mũ tội tru sát tại chỗ.
Rầm bịch!
Lục Đồng ngã trên đài diễn võ, mắt vẫn trợn to chết không nhắm mắt.
Đám người trong diễn võ trường nhìn thân thể lạnh băng của Lục Đồng đều bị rung động mạnh. Một vị phó thống lĩnh Tiên Đế trung giai thế nhưng thống lĩnh mới nhậm chức bảo giết liền giết, quá ác.
Bọn họ chợt nhận ra thống lĩnh mới này tuyệt đối không phải người lương thiện gì.
Trong phút chốc người người thấy bất an, ba người đến muộn mặt không chút máu.
Tần Vấn Thiên quét mắt đám người, bình tĩnh hỏi:
- Các vị đều thấy hành vi phạm tội của Lục Đồng, làm trái lệnh bổn tọa, còn đánh bị thương bổn tọa, tội đáng tru. Bổn tọa giết Lục Đồng tại chỗ, có ai phản đối gì không?
Ai dám nói chữ nào, tất cả ngậm chặt mồm cúi đầu.
Tần Vấn Thiên ngước nhìn ba cường giả Tiên Vương còn đứng lơ lửng:
- Nếu mọi người không có ý kiến thì ta sẽ bẩm việc này lên cung chủ, xóa tên Lục Đồng khỏi hồ sơ.
Chấp sự dẫn đầu mặt tái chợt chắp tay nói:
- Thuộc hạ cáo từ!
Tần Vấn Thiên phất tay áo, chưởng ấn cường đại đánh bay ba người. Bọn họ ở giữa không trung phun búng máu, nội tạng chấn động. Họ không dám ở lâu một giây, chật vật chạy trốn.
Tần Vấn Thiên ra lệnh:
- Ba mươi chấp sự mới nhậm chức hãy quản lý tốt người của mình, không có lệnh của ta thì tất cả làm việc theo quy định. Sau này còn ai can đảm lơ là nhiệm vụ sẽ trực tiếp định tội. Những người hôm nay không đến đều ghi lại đưa cho quản gia, nếu họ đến các ngươi hãy đuổi đi. Từ giây phút này bọn họ không còn là người của Ma Minh!
Mọi người im thin thít nghe, không dám thở mạnh.
Giọng Tần Vấn Thiên đầy sát ý sắc bén:
- Còn hai vị phó thống lĩnh Triệu Nhất Xuyên và Chung Tử Hoa, không tôn trọng lệnh của bổn tọa, ba tháng không đáp lại, sẽ bị chém một tay và trục xuất ra phủ thống lĩnh. Truyền lệnh của ta truy nã Triệu Nhất Xuyên, Chung Tử Hoa ngay. Nếu trong vòng ba tháng chủ động đến phủ thống lĩnh nhận tội sẽ xử theo tội cũ, nếu quá thời hạn không đến xem như phản nghịch, ta sẽ bẩm lên cung chủ tập nã quy án, giết không tha!
Mọi người sợ rớt tim. Lần này không chỉ lấy phó thống lĩnh Lục Đồng khai đao mà bắt trọn cả ba phó thống lĩnh đuổi ra phủ thống lĩnh, còn muốn hai phó thống lĩnh chủ động đến nhận tội chặt tay, nếu không sẽ truy nã giết không tha.
Quá đáng, không chừa đường cứu vãn, giờ dù Triệu Nhất Xuyên, Chung Tử Hoa muốn về cũng không có đường.
Mọi người liếc trộm khuôn mặt điển trai của Tần Vấn Thiên, lòng thầm run. Ba tháng không ra, vừa ra kinh người, bắt hết ba phó thống lĩnh. Lúc trước ai nói thống lĩnh mới này yếu đuối, tới ngồi ăn chờ chết? Kiểu này là muốn phủ thống lĩnh khu Bắc thành biến thiên.
Thân tín của ba phó thống lĩnh tim run rẩy, sợ sau này Tần Vấn Thiên tìm họ tính sổ. Đặc biệt một số người nhận hối lộ của Hạ Lan thị thì càng hoảng loạn, sợ bị lộ đuôi.
Tần Vấn Thiên tiến lên vài bước phát ra khí thế uy nghiêm bao phủ trái tim mọi người.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- Ta nhận mệnh cung chủ nhậm chức thống lĩnh Bắc thành, ta không rõ mọi việc ở đây lúc trước như thế nào, các ngươi từng làm chuyện gì không liên quan đến ta, ta không truy cứu, dù phạm tội lớn ta cũng đặc xá cho. Nhưng từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ bây giờ nếu mọi người còn có ai ngỗ nghịch ta hoặc câu kết người ngoài, bao gồm Triệu Nhất Xuyên và Chung Tử Hoa, vậy kết cục của Lục Đồng là vết xe đổ!
Đám người cảm giác ngực nặng nề.
Tần Vấn Thiên không truy cứu chuyện quá khứ tức là cho họ cơ hội, để họ bắt đầu từ giây phút này tuyệt đối trung thành với hắn. Nhiều chấp sự ở đây từng là thân tín trụ cột của Triệu Nhất Xuyên, Chung Tử Hoa, dính líu chặt chẽ không chém đứt được. Nay tình thế thay đổi lớn, trong một chốc họ cảm thấy hóc búa.
Tần Vấn Thiên phất tay nói:
- Trở về đi.
- Rõ thưa thống lĩnh!
Mọi người hơi ngạc nhiên khi Tần Vấn Thiên không nhâm mệnh phó thống lĩnh mới, tuy nhiên cả đám cảm giác được đại xá cụp đuôi rời đi.
Sau khi trở về ngoại phủ lòng người hoảng sợ, không còn vẻ lười biếng lúc trước. Nhiều người sẽ phải có sự lựa chọn, ủng hộ ai đều rất nguy hiểm.
Nếu là thống lĩnh khu khác còn đỡ chút, nhưng nơi này là phủ thống lĩnh khu Bắc thành. Nghe đồn thống lĩnh mới là kẻ thù của Hạ Lan thị, không biết hắn sẽ ngồi ở vị trí này bao lâu, nếu đi theo hắn lỡ tình hình tương lai thay đổi thì họ thảm.
Mấy ngày sau phó thống lĩnh Chung Tử Hoa trở về nhận tội, phủ thống lĩnh chấn động. Chung Tử Hoa bị đưa vào nội phủ, đến trước mặt Tần Vấn Thiên.
Thấy Tần Vấn Thiên, Chung Tử Hoa khom người bái kiến:
- Chung Tử Hoa kính chào thống lĩnh.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên lạnh lùng:
- Chung Tử Hoa, ngươi có biết tội?
Tà Đế theo sau lưng Tần Vấn Thiên, con mắt xanh biếc nhìn thẳng đằng trước.
Chung Tử Hoa khom người nói:
- Thuộc hạ tự biết có tội, nguyện nhận thống lĩnh đại nhân trách phạt. Nhưng thuộc hạ cả gan xin thống lĩnh đại nhân cho thuộc hạ một cơ hội, đừng đuổi đi.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Từng cành rực rỡ vươn ra quấn lấy một cánh tay Chung Tử Hoa, cành bén như dao đâm vào tay gã.
Chung Tử Hoa cắn răng chịu đau.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Tại sao trở về và cam nguyện ở lại?
Chung Tử Hoa bình tĩnh nói:
- Tần thống lĩnh, ta biết thống lĩnh và Hạ Lan thị có ân oán, đã hỏi thăm chuyện xảy ra bên Hạ Lan Đế Quân. Nói thật là đi theo Tần thống lĩnh không sáng suốt, cho dù thống lĩnh có thể đấu với Hạ Lan thị một trận nhưng tương lai vẫn rất nguy hiểm.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe tia thú vị, hắn biết điều đó, dù hắn đấu lại Hạ Lan thị nhưng không biết cung chủ Ly Hỏa Cung sẽ lợi dụng hắn đến khi nào.
Chung Tử Hoa tiếp tục bảo:
- Nhưng Tần thống lĩnh ra mệnh lệnh chặt đứt đường lui của ta, nếu ta mang tội làm phản thì địa vực bao la trong Ly Hỏa Cung không có chỗ cho ta nương náu. Ta có đi đại thống lĩnh thì lúc này đại thống lĩnh cũng sẽ ủng hộ đại nhân, ai chẳng biết đại nhân được cung chủ xếp vào vị trí này. Ta không có sự lựa chọn, Hạ Lan thị cũng không dám thu nhận ta, vì đó là cho cung chủ có cớ.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ngươi còn một sự lựa chọn.
Chung Tử Hoa lắc đầu nói:
- Đương nhiên có, trong vòng ba tháng ám sát Tần thống lĩnh hoặc mượn tay Hạ Lan thị, nhưng ta không cho rằng đây là lựa chọn sáng suốt, vì vậy chủ động nhận tội càng tốt.
Trong vòng ba tháng giết Tần Vấn Thiên thì hắn ra mệnh lệnh thành vô nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận