Thái Cổ Thần Vương

Đêm trước giông bão

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Vũ Vực Thần Vương đã trở về Thái Cổ Tiên Vực, thiên hạ chấn động.
Sau đó, có tin tức được tung đi khắp Thái Cổ, rằng bản thể của Thần Vương Hoang, một trong tám Đại Thần Vương Thượng Cổ, chính là một vị Thôn Thiên Thú vương, trong lúc tu hành từng bị cắn trả nên bị thương, sau đó bị Vũ Vực Thần Vương tập kích bất ngờ, trấn áp ở Tiểu Tây Thiên, cướp đoạt tất cả của hắn.
Tin tức này khiến cho rất nhiều người thay đổi cái nhìn đối với nhà Phật, chỉ có một vài người có tu vi cường đại mặc dù thấy giật mình nhưng vẫn không cảm thấy có gì là không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, khi đến loại cấp bậc này, tranh đoạt có bao nhiêu tàn khốc, dù là thần hay là phật thì cũng đều là người, người thì không phải thánh hiền, có cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô đó thôi, huống gì còn muốn đăng lâm lên đỉnh cao thế giới. Có thể tưởng tượng được, họ sẽ phải giẫm lên thi thể xương cốt của biết bao nhiêu cường giả.
Giống như thời đại này vậy, thế giới tây phương, Thiên Quật, Nguyệt Trường Không, Xa Hầu, bốn bên đại biểu cho đỉnh phong Thái Cổ, giữa bọn họ chắc chắn sẽ bạo phát chiến tranh, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Người đời đều cảm thấy ngày này sắp xảy ra rồi.
Thái Cổ đã sắp dấy lên sóng gió, một hồi gió bão sắp bao trùm cả thiên hạ.
Tin tức ấy đương nhiên sẽ truyền vào Tần Thiên Thần tông, truyền vào trong tai Tần Vấn Thiên. Sau khi biết được, trong lòng hắn một mảnh lạnh lùng, xem ra suy đoán của hắn quả nhiên là đúng, không ngờ Tiểu Hỗn Đản lại thật sự có lai lịch lớn như thế, mà kẻ được gọi là người đứng đầu thánh địa lại đê tiện đến vậy. Đương nhiên, Tần Vấn Thiên đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Tiểu Tây Thiên, bất luận là Nhân Quả Phật hay Chuyển Sinh Phật, thủ đoạn của bọn họ, có ai lại không bỉ ổi?
Hắn nghĩ, nếu như tu sĩ Phật đạo đều một lòng hướng về Phật pháp giống như Bồ Đề trụ trì năm đó hắn gặp thì hẳn cũng đã không có Tiểu Tây Thiên như ngày nay.
Vị Phật chân chính không ở Tiểu Tây Thiên, Phật tại Tiểu Tây Thiên là Phật theo chủ trương lực lượng, tu hành bất thiện, là lực lượng Phật môn.
Tần Vấn Thiên vốn định gạt Tiểu Hỗn Đản, thế nhưng hắn chung quy vẫn là đã biết. Từ ngày mà hắn thấy xuất hiện hình ảnh của phụ mẫu trong giấc mộng, Tiểu Hỗn Đản vẫn luôn tâm thần không yên, sau khi biết được chân tướng, hắn ở trong Thiên Quật gầm thét giận dữ, hóa thân thành thú lớn, lệ khí ngập trời, muốn tiến đánh thế giới tây phương, huỷ diệt Tiểu Tây Thiên.
Thân thể cao lớn cuồn cuộn chạy ra ngoài Thiên Quật, Tần Vấn Thiên xuất hiện ngăn chặn bóng dáng của hắn, nói:
- Tiểu Hỗn Đản, hiện tại thế giới tây phương đang phát sinh biến hóa lớn, Thần Vương phía tây đã trở về, hắn nhất định nắm giữ đại thần thông siêu phàm, nếu bây giờ ngươi muốn giết hắn thì e là không có khả năng.
Đấy là Thần Vương chân chính, sống từ thời đại thượng cổ cho tới ngày nay, nếu hiện tại đã có động tĩnh lớn như vậy thì cũng có nghĩa là hắn đã sắp trở về. Với một Thần Vương nắm giữ thủ đoạn từ thời kỳ thượng cổ, mặc dù Tần Vấn Thiên có đặc biệt tự tin đối với thực lực của mình thì cũng không dám nói bản thân có thể đối phó được với một Thần Vương chân chính như Vũ Vực Thần Vương.
Tiểu Hỗn Đản càng không thể đối phó được với hắn, bọn họ cần nhiều thời gian hơn thế giới tây phương.
- Ta phải nuốt chửng tên lừa trọc đó.
Tiểu Hỗn Đản phun ra giọng nói lạnh như băng, khí tức hung ác hóa thành yêu vân đáng sợ, nếu không biết thân thế của mình thì thôi, hiện tại đã biết được mình chính là hậu nhân của Thần Vương Hoang, phụ mẫu của mình lại bị con lừa trọc phương tây hại chết, có thể tưởng tượng được sát niệm trong lòng hắn.
- Ta sẽ báo thù cho ngươi, không chỉ cho ngươi mà còn là cho Tiểu Diệp. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc, kẻ địch của chúng ta không chỉ có thế giới tây phương, Nguyệt Trường Không cũng đang âm thầm như hổ đói rình rập, hơn nữa còn có sự thù địch của Xa Hầu, chẳng ai biết khi nào thì hắn sẽ lại đánh tới Thiên Quật. Chúng ta cần phải trở nên mạnh mẽ hơn trước kia.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, không phải là hắn không muốn giết mà là trên thực tế, có giết Nhân Quả Phật đi chăng nữa thì thù của Tiểu Diệp nào chỉ là một mình Nhân Quả Phật?
Thế giới tây phương vẫn luôn dòm ngó Thiên Quật, đã từng kích động các thế lực Thái Cổ đánh Thiên Quật, thù hận trước kia chồng chất. Hắn cũng giống như Tiểu Hỗn Đản, chỉ hận không thể san bằng thánh địa giả phật môn này thành bình địa.
Ánh mắt Tiểu Hỗn Đản chuyển qua, ngưng mắt mà nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hai đôi mắt cực lớn của hắn hóa màu đỏ thẫm, giống như là một đôi huyết đồng. Tần Vấn Thiên thấy được ánh mắt của hắn mà trong lòng khẽ run, có chút không đành lòng, mở miệng nói:
- Nếu ngươi muốn tới Tiểu Tây Thiên trước thì ta sẽ cùng đi với ngươi.
- Gào...
Từ trong miệng Tiểu Hỗn Đản phát ra tiếng gào trầm thấp có vài phần khàn khàn, giống như là cực kỳ áp lực. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, qua nhiều năm ở chung, hai người từ lâu đã tâm ý tương thông, hắn biết lời Tần Vấn Thiên nói là lời nói thật, hắn nguyện ý cùng mình đi một chuyến này, thế nhưng bản thân có thể vì báo thù mà đánh mất lý trí, hại Vấn Thiên sao?
Quay đầu lại, Tiểu Hỗn Đản liếc mắt thoáng nhìn Thiên Quật, sau lưng hắn có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã làm bạn với hắn cả ngàn vạn năm, bọn họ đều đã là người thân của hắn, đồng dạng cũng là người thân của Tần Vấn Thiên, tất cả đều cần Tần Vấn Thiên bảo vệ.
- Gào.
Nóng nảy rống lên một tiếng, thân thể cao lớn của Tiểu Hỗn Đản đổi hướng, chạy thẳng về phía tinh không trên chín tầng trời, nuốt lấy ánh sáng tinh thần trên cửu thiên.
Tần Vấn Thiên có thể tưởng tượng được nổi thống khổ và áp lực của hắn, giống như năm đó khi hắn biết được mọi chuyện mà Tần tộc làm với phụ thân mình Tần Viễn Phong, lửa giận của hắn giống như muốn thiêu đốt tất cả, hận không thể giết sạch cửu thiên, tàn sát hết Tần tộc để báo thù cho phụ thân.
Thế nhưng dù là như vậy, Tiểu Hỗn Đản vẫn nhịn xuống, vì hắn, cũng là vì Thiên Quật.
Hiện tại, Thái Cổ Tiên Vực không còn yên bình, Tiểu Tây Thiên cùng với Nguyệt Trường Không vốn đã là cực khó đối phó, nay lại xuất hiện thêm một Xa Hầu, áp lực của Thiên Quật vượt xa bất kỳ một thế lực nào.
Tần Vấn Thiên sai người theo dõi động tĩnh khắp nơi, người của Tần Thiên Thần tông cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng rút lui vào trong Thiên Quật bất cứ lúc nào, đề phòng Thái Cổ biến hóa kịch liệt. Hắn biết rõ, hiện tại, một khi Thái Cổ xảy ra biến hóa thì se chính là long trời lở đất.
Về phần bản thân, hắn dẫn các cường giả vào trong Thiên Quật tu hành, thậm chí cho cả Thiên Thần của Càn Khôn giáo cùng Cửu Thiên Huyền Nữ cung vào trong Thiên Quật tu hành hết. Hiện tại, Thiên Quật cần phải có lực lượng, vậy mới ứng đối được với biến hóa kịch liệt sắp phát sinh tại Thái Cổ.
Mấy ngày sau, có một người vào trong Thiên Quật, người của Tần Thiên Thần tông không hề ngăn cản mà trực tiếp cho đi, bởi vì người ấy chính là lão giả đã từng đáp xuống từ trong mây đen mà dọa cho các thế lực Thái Cổ chạy khỏi Thiên Quật, Tử Thần.
Tương truyền, tông chủ Thần tông Tần Vấn Thiên, người nắm giữ Thiên Quật trong tay, đã từng là truyền thừa của hắn, người của Thần tông tất sẽ không ngăn cản hắn.
Tần Vấn Thiên rất nhanh đã nhận được tin tức phía dưới truyền lên, sau đó liền dừng tu hành rồi đi gặp phong lão đầu kia. Lúc này, đối với hắn, sự xuất hiện của phong lão đầu kia có ý nghĩa phi phàm, nhu cầu cấp bách hiện tại của Thiên Quật là có chiến lực đỉnh phong.
- Lão gia hỏa, người cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn phong lão đầu đi tới mở miệng nói, người này thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp hắn một lần cũng thật là khó.
- Thế nào, cảm thấy áp lực sao?
Phong lão tử liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ngươi bây giờ không phải là đã rất mạnh hay sao?
- Ta chưa bao giờ giao đấu với Cổ Thần Vương chân chính, thế nhưng từ thủ đoạn của Thần Vương Hi, xem ra ta bây giờ vẫn còn chưa bằng.
Tần Vấn Thiên nói.
- Cuối cùng cũng có chút biết thân biết phận rồi đấy. Lần này con lừa trọc phương tây đã trở về, chắc hẳn là sẽ mạnh hơn so với trước kia, ngươi lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Con lừa trọc phương tây đó khống chế một loại đại đạo khác, có khả năng dấy lên một hồi đại chiến cuốn lấy toàn bộ Thái Cổ, giống như trận chiến diệt thế năm đó.
Đôi mắt của phong lão đầu lạnh lùng, trận chiến diệt thế năm đó, Thanh Huyền táng diệt, tất cả vẫn rõ ràng ở trước mắt hắn, đến nay chưa từng phai.
Hiện tại, cảnh tượng đã từng xảy ra có khả năng sẽ lại bị khơi lên, chỉ có điều lần này mục tiêu là Thiên Quật.
- Ta sẽ không để cho chuyện đã phát sinh tại Thanh Huyền tái diễn ở Thiên Quật. Lão gia hỏa, người lưu lại trợ giúp ta, cùng nhau càn quét thế giới tây phương, báo thù cho Thanh Huyền.
Tần Vấn Thiên nói.
- Năm đó ngươi phát hiện chiến trường diệt thế, mọi người đều có kỳ vọng, chờ mong một ngày kia ngươi có thể bình định ba mươi ba tầng trời, nhất thống Thái Cổ, lấy lại danh dự cho Thanh Huyền, một lần nữa lập ra trật tự tại Thái Cổ, khôi phục một Thanh Huyền thịnh thế, ta tất sẽ không ngồi yên không quan tâm đến. Bắc Minh U Hoàng ở nơi nào, tu vi hiện tại của nàng chắc hẳn là cũng rất mạnh.
- Đúng vậy.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Thành tựu của U Hoàng ở phương diện linh hồn phi thường mạnh, nàng nắm giữ pháp bảo của Bất Diệt Thiên Chủ, hiện tại cho dù bị các Thiên Thần bao vây tiêu diệt thì nàng cũng không sợ hãi, một mình đảm đương một phía.
- Tốt lắm, ngươi bảo nàng đến đây, ta muốn dẫn nàng rời đi.
Phong lão đầu nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, lập tức gật đầu. Hắn không hỏi nhiều, lão gia hỏa đã phí hết tâm tư bồi dưỡng hắn và Bắc Minh U Hoàng thì đương nhiên sẽ không hại bọn họ, nhất định là có lợi. Hắn lấy ra thạch anh truyền tin, thông báo cho U Hoàng, không bao lâu sau, Bắc Minh U Hoàng đã tới bên này, hướng phong lão đầu hô lên:
- Tiền bối.
- Ân, U Hoàng, ngươi theo ta đi thôi.
Phong lão đầu nói, Bắc Minh U Hoàng liếc mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Thấy một cảnh tượng như vậy, phong lão đầu bĩu môi nói:
- Ai da, tâm can đều hướng hết về phía ai đó rồi, lời nói của nửa sư phụ như ta đây nào còn chút phân lượng gì.
Bắc Minh U Hoàng nghe thấy mấy lời như thế trên mặt ửng đỏ, run run liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên.
- U Hoàng, ngươi theo lão gia hỏa đi đi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Được.
Bắc Minh U Hoàng gật đầu, nhìn về phía phong lão đầu:
- Tiền bối, chúng ta đi thôi.
- Một cô nương tốt như thế này, đúng là hời cho tiểu tử này.
Phong lão đầu hít một tiếng, đưa Bắc Minh U Hoàng cùng rời đi. Tần Vấn Thiên hắc tuyến đầy mặt, nhìn bóng lưng của U Hoàng, trong lòng nghĩ lần gặp mặt sau, U Hoàng nhất định sẽ mạnh hơn, nếu phong lão đầu đã đưa nàng rời đi thì tất sẽ không làm chuyện vô dụng.
Chỉ là, chẳng biết lúc nào mới trở về.
Tần Vấn Thiên có một loại dự cảm, lúc U Hoàng trở về có thể sẽ là khi Thái Cổ đại chiến. Khi đó sẽ là loại cảnh tượng gì? Bên cạnh hắn lại sẽ có bao nhiêu người rời đi?
Nghĩ đến đây, chấp niệm trong lòng hắn lại thêm mạnh, bản thân nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn trước đây, chỉ có như vậy thì mới có thể bảo vệ người đứng bên cạnh hắn khi Thái Cổ đại chiến bạo phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận