Thái Cổ Thần Vương

Giết chóc

Tần Viễn Phong đứng giữa các Thiên Thần, bình thản ung dung giống như tuyệt đại Thần Vương mà quan sát các thần.
Tần Chính nhìn người đệ từ nhỏ cùng hắn lớn lên, người đệ bị hắn xa lánh nhưng lại có thiên phú cực kỳ xuất chúng, trong tròng mắt có sát ý mãnh liệt, thế nhưng hắn cũng biết tu vi cảnh giới của người đệ này đã cao hơn hắn.
Hắn đứng ở đó, lại giống như một Thần Vương bất khả chiến bại.
- Ra tay đi.
Tần Viễn Phong nhìn cảnh tượng như thể đã từng thấy qua, bình tĩnh mở miệng. Hắn vừa dứt lời, thần phạt trận đã xuất hiện trên vòm trời, trong nháy mắt phong tỏa cố định trời cao, chiếu hình rơi xuống trên người Tần Viễn Phong. Lực lượng thần phạt phá hủy tất cả đánh giết về phía Tần Viễn Phong, thần trận chiếu hình trên người Tần Viễn Phong, chùm sáng hủy diệt cường đại vô cùng chói mắt.
Quanh thân Tần Viễn Phong hiện lên ma uy ngập trời, trùng trùng điệp điệp, uy áp thiên địa.
Toàn thân hắn phát ra sáu đạo ánh sáng lập lòe, hóa thành sáu vòng xoáy lớn. hắn hóa thân tuyệt đại ma thần, không có bất kỳ ai có thể phá hủy hắn. Khi ánh sáng thần phạt rơi xuống, một trong sáu vòng xoáy cắn nuốt mở ra cái miệng khổng lồ, trực tiếp nuốt chửng toàn bộ ánh sáng, khiến công kích trực tiếp hóa thành vô hình.
- Lục đạo lực.
Các Thiên Thần của Tần tộc sợ hãi không thôi. Tần Viễn Phong tu thành lục đạo lực, xung quanh hắn ai ai cũng chấn động, hơn nữa sáu đạo pháp kia chính là đạo pháp do bản thân hắn lĩnh ngộ ra, cho nên có thể nói lục đạo lực là do hắn tự nghĩ mà sinh, là thủ đoạn nghịch thiên tới mức nào.
- Giết.
Các Thiên Thần kinh hãi bắt buộc phải đồng thời xuất thủ, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Phụ tử Tần Viễn Phong đến để đòi nợ, Tần Viễn Phong đánh với các Thiên Thần của Tần tộc, Tần Vấn Thiên dẫn đầu quân đoàn Thiên Thần của Tần Thiên Thần tông áp trận, chẳng còn nơi nào để trốn, chỉ có đánh thì may ra còn một con đường sống.
Các loại đạo pháp hạ xuống trên người Tần Viễn Phong, sáu vòng xoáy quanh người hắn càng trở nên kinh người, từ dưới chân kéo dài ra.
Hoa nở sáu cánh, mỗi một cánh đều là đạo pháp, sáu cánh hoa toát ra màu đen quỷ dị, thâm trầm khủng khiếp, giống như loài hoa ma quỷ, cũng giống như loài hoa tử vong. Sáu cánh hoa bao bọc xung quanh thân thể Tần Viễn Phong, các loại đạo pháp thần thông công kích đánh vào trên đó đều không có cách nào chấn động được tới hắn. Lực lượng phòng ngự này quả thực khiến cho các Thiên Thần của Tần tộc có chút tuyệt vọng, cũng khiến cho các Thiên Thần Thái Cổ cảm thấy áp bách mãnh liệt đến cực điểm. Bọn họ đang nghĩ bản thân nên làm cái gì?
Sau khi Tần Viễn Phong đối phó với Tần tộc liệu có đối phó với bọn họ hay không?
Bọn họ không có thù hận với Tần Viễn Phong, tuy rằng nhiều lần tham dự bao vây tấn công Tần Vấn Thiên, thế nhưng liệu Tần Viễn Phong có thể buông tha bọn họ hay không? Lúc này rất nhiều thế lực mơ hồ thấy hối hận, không ngờ Tiểu Tây Thiên lúc này lại không xuất hiện, bọn họ là thế lực duy nhất có khả năng ngăn cản Tần Viễn Phong, thế nhưng bọn họ còn chưa tới, bụng dạ khó lường. Quả nhiên không có bất kỳ thế lực nào là đáng để tín nhiệm.
Nhìn sáu cánh hoa ngăm đen bao quanh thân thể Tần Viễn Phong cùng với bóng dáng tuyệt thế đang được sáu cánh hoa che chắn, bọn họ đều sinh ra một cảm giác, Tần tộc tiêu rồi.
Tần tộc ngu xuẩn tới mức nào cơ chứ, một vị cường giả như vậy mà lại bị bọn họ đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn từng muốn loại bỏ đối phương, đối phương thì lại vẫn còn sống.
- Tần tộc yếu ớt như vậy mà lại muốn tàn sát đồng tộc, đuổi giết con ta, tự xưng là cường đại, thật đáng buồn.
Tần Viễn Phong thở dài một tiếng, khiến cho các Thiên Thần Tần tộc cảm thấy bị sỉ nhục cực lớn, bọn họ bị vũ nhục là “yếu ớt như vậy”.
Sáu cánh hoa hung bạo mạnh mẽ phóng ra, kéo dài về phía vòm trời, hóa thành sáu địa ngục vô cùng vô tận, bao vây khắp cả trời cao. Trong khi mở rộng, nó còn không ngừng xé rách lực lượng đạo pháp của cường giả Tần tộc, khiến cho thân thể các Thiên Thần của Tần tộc không ngừng lui về phía sau, trong lòng sinh ra cảm giác bất lực.
Sự cường đại của Tần Viễn Phong đã vượt xa bọn họ.
Chỉ thấy lúc này, Tần Viễn Phong đưa tay ra, trong phút chốc, từ một trong sáu cánh hoa màu đen khủng khiếp lại phóng ra một vòng xoáy cắn nuốt lao về phía một vị Thiên Thần. Vòng xoáy ấy càng lúc càng lớn, nuốt thiên hút địa, vị Thiên Thần của Tần tộc kia cuống cuồng lui thân thể về phía sau, thế nhưng khắp trời cao dường như đều bị cắn nuốt hút vào bên trong cánh hoa kia, có muốn trốn cũng không thể trốn.
- Tần Viễn Phong, ngươi dám giết trưởng bối, đại nghịch bất đạo?
Vị Thiên Thần bị lực lượng hắc ám vô tận cắn nuốt ràng buộc, điên cuồng hét lên một tiếng.
Thần sắc Tần Viễn Phong lạnh lùng, hoàn toàn không có một chút dao động, giết trưởng bối?
- Các ngươi mà cũng xứng sao.
Tần Viễn Phong bình tĩnh nói, nào có nửa điểm nhân từ nương tay. Cánh hoa hắc ám thâm thúy trực tiếp nuốt chửng vị kia, một tiếng kêu thê thảm thiết truyền ra, vang vọng trong không gian mênh mông của Tần tộc. Ai ai cũng thấy lòng mình rung động, bất luận là các Thiên Thần đang chiến đấu hay là mọi người trong Tần tộc.
Thiên Thần của Tần tộc không chịu nổi một đòn trong tay người bị coi là kẻ phản bội Tần tộc, bị tiêu diệt một cách cường thế. Bọn họ có chút tuyệt vọng, liệu có ai có thể đối phó được Tần Viễn Phong?
- Nghiệt súc.
Có Thiên Thần rống lớn một tiếng, đạo pháp vô tận xông về phía cánh hoa hắc ám, thế nhưng ánh sáng luân hồi lưu động trên cánh hoa trước mặt hắn lại trực tiếp nhấn chìm đạo pháp của hắn, sau đó cũng nuốt chửng lấy thân thể hắn, hút hắn vào bên trong cánh hoa luân hồi, đưa hắn vào trong luân hồi vô tận.
Ở phía dưới, Tần Đãng Thiên phát ra một tiếng hô trầm thấp, thần uy trên người ngập trời, hán muốn phóng lên cao nhưng có một cánh tay kéo hắn lại. Tần Đãng Thiên quay đầu lại, hai mắt lộ ra tia sáng khát máu nhìn mẫu thân của mình.
- Đãng nhi, ngươi trốn đi.
Mẫu thân của Tần Đãng Thiên truyền âm cho hắn:
- Ngươi có thiên phú trác tuyệt, ngươi là người duy nhất có hi vọng chiến thắng được hắn, ngươi mau chạy trốn, tương lai trở về báo thù.
Nàng cũng cảm thấy ở đây không có người nào có thể chiến thắng Tần Viễn Phong, cho dù là Tần Đãng Thiên nhận được truyền thừa từ trong thần lăng cũng không thể, dù sao thì hắn còn chưa tu hành được bao lâu. Mặc dù nhận được lực lượng truyền thừa, hắn cũng không có cách nào trong nháy mắt vượt lên quá nhiều, hắn cũng đã từng luận bàn với Tần Chính, hắn không kém gì phụ thân, thế nhưng muốn cùng Tần Viễn Phong đấu thì căn bản là không thể được.
Nếu như Tần Đãng Thiên tham gia vào cuộc chiến này thì kết cục sẽ không có cái gì khác cả, hắn không ảnh hưởng được tới toàn bộ chiến cục, bởi vậy nàng hi vọng đứa con trai duy nhất của mình có thể chạy trốn.
- Mẫu thân.
Ánh mắt Tần Đãng Thiên lộ ra huyết sắc, hắn không cam lòng, tại sao phải như vậy, hắn được thần lăng truyền thừa và hăng hái trở về, hắn trở nên cường đại hơn so với trước đây rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng có thể mở mày mở mặt, rửa sạch sỉ nhục và áp bức, theo đuổi mỹ nhân, thế nhưng sự thực lại như thế nào? Nghênh đón hắn không ngờ lại là tai nạn khác lớn hơn.
Hiện tại, hắn thậm chí chỉ có thể chạy thoát thân, tham sống sợ chết, phụ thân hắn và Thiên Thần trong tộc thì phải nghênh chiến, hơn nữa còn là một trận chiến không có khả năng chiến thắng, thậm chí có thể gọi là tự chịu chết.
- Ầm...
Một tiếng động rất lớn vang lên, lại một vị Thiên Thần của Tần tộc bị tiêu diệt, lực lượng nện lên trên kiến trúc hùng vĩ của Tần tộc, khiến cho cả tòa kiến trúc đổ sụp xuống. Tộc nhân Tần tộc đưa mắt nhìn về phía đó, thứ bọn họ thấy được không chỉ là một tòa kiến trúc sụp đổ mà càng giống như là cả Tần tộc sụp đổ.
Nếu như nói lần trước Tần Thiên Cương trở về phóng ra lửa giận muốn trả thù Tần tộc thì lần này Tần Viễn Phong trở về, Tần tộc sẽ có thể bị hủy diệt không chừng.
Ngẩng đầu nhìn vị cường giả tuyệt thế như Thần Vương này, tộc nhân Tần tộc sinh ra ý niệm hối hận thật sự mãnh liệt. Một tồn tại mạnh như vậy, một nhân vật vô địch, vốn là người của Tần tộc, vì cớ gì gia tộc lại từng bước một trục xuất hắn, thậm chí còn muốn giết chết hắn? Vốn dĩ cường giả tuyệt thế này có thể lãnh đạo Tần tộc bọn họ tranh phong Thái Cổ cơ mà.
Trừ hắn ra, con cái của hắn, Tần Vấn Thiên và Tần Khả Hân lại cũng đều xuất chúng như vậy, cường đại như vậy, thế mà hiện tại tất cả lại thành kẻ địch của Tần tộc.
Tất cả những chuyện này là ai sai?
Quyết định năm đó là ai đưa ra?
Là Tần Đỉnh và Tần Chính. Hiện tại Tần Đỉnh đã bị trục xuất, bản thân Tần Chính cũng không phải là đối thủ của Tần Viễn Phong, đây là châm chọc tới mức nào.
Có thể thật sự giống như lời mà Tần Vấn Thiên nói năm đó, Tần Đỉnh và Tần Chính bởi vì đố kị với sự cường đại của Tần Viễn Phong, thấy bản thân không bằng Tần Viễn Phong nên mới bài xích hắn, thậm chí còn ép hắn tới tuyệt lộ đánh giết cả người trong tộc, bằng không vì sao Tần Viễn Phong năm đó biết rõ bản thân phải chết mà vẫn đánh giết Tần tộc?
Nhưng hiện tại, tất cả hình như đều đã được định đoạt, bọn họ còn có thể như thế nào?
Nếu như thời gian có thể chảy ngược, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho tất cả những điều này phát sinh. Thế nhưng thế gian lại không có nếu như.
- A...
Lại là một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Tần tộc lại có thêm một vị Thiên Thần bị tiêu diệt, cánh hoa hắc ám trực tiếp xé rách thân thể của hắn. Tần Viễn Phong không hề hạ thủ lưu tình một chút nào, hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã không biết cái gì gọi là nhân từ, nếu như năm đó Tần tộc có chút nhân từ đối với hắn, có chút nhân từ đối với con hắn, thì hắn sẽ có khả năng bị dao động.
Thế nhưng Tần tộc không hề làm vậy, họ từ trước đến nay chưa từng nhân từ. Sau khi hắn bị giết, Tần tộc phế bỏ Lạc Thần Dụ, sau khi con của hắn xuất hiện, nó nơi chốn bị Tần tộc truy sát, hiện tại hắn có thể làm thế nào? Chỉ có lấy máu trả máu.
- Đừng giết nữa.
Có cường giả Tần tộc quát lớn về phía hư không, hắn phủ phục trên mặt đất, lộ ra thần sắc thống khổ, cứ tiếp tục đánh giết như vậy thì Thiên Thần của Tần tộc sẽ bị giết sạch, vậy thì Tần tộc vẫn là Tần tộc hay sao? Cho dù Tần Viễn Phong có buông tha cho Tần tộc thì số phận chờ đợi Tần tộc vẫn chỉ có một, bị huỷ diệt, hóa thành bụi bặm của lịch sử.
- Tần Viễn Phong, máu chảy trong thân thể ngươi cũng là huyết mạch Tần tộc, không nên đuổi tận giết tuyệt.
Tần tộc lục tục có người mở miệng cầu xin tha thứ, muốn Tần Viễn Phong hạ thủ lưu tình, cứ tiếp tục giết tiếp thì Tần tộc sẽ hoàn toàn tiêu đời.
Tần Vấn Thiên nhìn mặt mũi của những con người này, trong lòng hắn trong không có nửa điểm thương cảm, lạnh như băng nói:
- Năm đó khi Tần tộc giết phụ thân ta, khi đuổi giết ta, các ngươi có từng đứng ra nói đỡ cho phụ thân ta, cho ta câu nào hay chăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận