Thái Cổ Thần Vương

Pháp bảo của Thiên Chủ

Vị kia của Tây Phương Thế Giới có dã tâm như vậy, nắm Thiên Quật trong tay, sẽ khiến hắn ta thực hiện được dễ dàng hơn.
Nếu vậy, thật ra dù các vị cường giả của Thái Cổ tiên vực có đến bái phỏng hay không, sớm muộn gì Tây Phương Thế Giới cũng sẽ ra tay, nhờ lần bái phỏng này mà Tây Phương Thế Giới có một cái cớ, vừa lúc ra tay, thậm chí bọn họ chỉ cần đứng sau màn.
- Vị kia của Vũ vực, năm đó mạnh đến mức nào?
Tần Vấn Thiên hỏi, tuy hắn từng chiến đấu cùng không ít Thiên Thần, biết cảnh giới giữa các Thiên Thần có sự chênh lệch rất lớn, nhưng nhân vật có phong hào Thần vương năm đó, mạnh cỡ bao nhiêu? Có đến gần cực hạn của Thiên Đạo không.
Theo hắn được biết, năm đó hai đại Thần vương của tám vực không có ai siêu thoát, nếu không thì Thì Quang Thần Vương chắc chắc sẽ không đi về quá khứ tiến tới tương lai, tìm kiếm siêu thoát chi đạo, chắc chắn Thần Vương Hi cũng sẽ không theo đuổi siêu thoát, mà vận mệnh cửu thiên, thân hóa thành Thiên Quật, hiển nhiên bọn họ không thể bước ra một bước cuối cùng kia, hoặc là nói, một bước kia cuối cùng có tồn tại hay không, cũng không ai biết.
Điều duy nhất Tần Vấn Thiên có thể nghĩ đến chỉ có thanh niên áo trắng thần bí dùng một ngón tay nghiền nát tinh thần kia, đến nay vẫn chưa biết cảnh giới của hắn, Tần Vấn Thiên không biết cuối cùng hắn có đi tới một bước kia không.
Ánh mắt của lão Phong cứ ngóng nhìn trời xanh, giống như đang hồi ức lại chuyện cũ, rồi ông ta nói khẽ:
- Rất mạnh, Phật Môn có rất nhiều siêu cấp đại đạo, có được năng lực không thể tin nổi, thậm chí mạnh đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng, thí dụ như nhân quả, luân hồi, quá khứ, tương lai, vô cùng đáng sợ.
Vẻ mặt của Tần Vấn Thiên ngưng đọng lại, Tây Phương Thế Giới kinh khủng như vậy sao.
- Ta cũng từng gặp qua một vị siêu nhiên, đến nay cũng không biết hắn mạnh bao nhiêu, nhưng mà người đã đến cảnh giới kia rồi, không phải nên siêu thoát thế ngoại sao, vì sao lại còn cố tranh giành ích lợi thế tục vậy.
Tần Vấn Thiên khó hiểu hỏi, vị thanh niên áo trắng thần bí kia căn bản không thèm để ý tới những chuyện này, thậm chí ngay cả Diệp viện trưởng của Thiên Đạo Thánh Viện cũng không hỏi chuyện đời, chỉ dốc lòng tu hành.
- Vừa rồi đã nói với ngươi đó, người của Phật Môn tu nhân quả, thu tín ngưỡng lực, đây là một loại thủ đoạn tu hành của bọn họ, theo ta được biết thì vị kia muốn độc bá Thái Cổ, khiến cả Thái Cổ thờ phụng Phật Đạo, tín ngưỡng hắn, đến lúc thì hắn sẽ có khả năng siêu thoát.
Lão Phong nói khẽ, vẻ mặt của Tần Vấn Thiên ngưng lại, thì ra là thế, đúng vậy, cũng là vì tu hành mà thôi, nếu quả thực như vậy thì dã tâm của hắn tuyệt đối không chỉ có như vậy.
Khó trách sách cổ trong Thiên Đạo thư các có ghi, nền thống trị của Phật Môn ăn sâu bén rễ trong Vũ vực, tất cả mọi người thờ phụng Phật Đạo, thậm chí trong tứ đại hạ giới của Thiên Tiên vực mà bọn họ thống trị thì Phật Môn cũng là tín ngưỡng duy nhất, Phật Đạo Chí Cao Vô Thượng, ở bất kì chỗ nào cũng có địa vị siêu nhiên.
Không có nền thống trị nào của bất kì tiên vực nào khác, có thể sánh ngang với Phật Môn.
Tây Phương Thế Giới để các tiên vực thờ phụng Phật Đạo, là để siêu thoát dễ dàng hơn.
Sau khi Tần Vấn Thiên trò chuyện với lão Phong một buổi nói thì cảm thấy như có một luồng áp lực nặng nề như núi, hình như điều hắn phải đối mặt đã không còn là Thái Cổ Chư Cường cộng với một Tây Phương Thế Giới, hơn nữa Tây Phương Thế Giới này còn có Thần vương tồn tại, là vùng đất cực mạnh trong tám vực Thái Cổ hiện giờ, ở đó có bao nhiêu cường giả Thiên Thần, người bên ngoài đã không rõ lắm.
Tây Phương Thế Giới thần bí không biết, dù thế nào thì hắn cũng nhất định phải đối mặt, không nói đến việc bọn họ đang mơ ước Thiên Quật, chỉ riêng chuyện Thanh Huyền bị tiêu diệt đã là không thể tha thứ, một thế giới lại bị hủy diệt hoàn toàn, quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi, Phật Môn coi trọng nhân quả, vì sao tu sĩ Phật Đạo của Tây Phương Thế Giới lại không sợ phải gánh chịu nhân quả báo ứng.
- Tiền bối, cảnh giới của ngươi đã đến tầng thứ kia rồi à?
Tần Vấn Thiên hỏi, lão Phong nhìn Tần Vấn Thiên một cái, không trả lời.
- Thiên Quật nối liền với cửu thiên, sau này tiền bối cứ việc tu hành trong này, thì sẽ một ngày đạt được siêu thoát mọi thứ.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Muốn ta ở lại chỗ này bảo vệ ngươi?
Lão Phong thản nhiên nói, Tần Vấn Thiên bị chọc thủng suy nghĩ nhưng cũng không thấy xấu hổ, chỉ cười nói:
- Không phải do kẻ địch quá mạnh mẽ sao, tiền bối à, nếu vị Thần vương kia của Vũ vực thật sự trở về, làm sao ta là đối thủ được, nếu ta xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng sao cả, nhưng tiền bối cũng phải suy xét cho U Hoàng chứ.
Đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng trợn trắng lên liếc Tần Vấn Thiên một cái, người này nói giúp nàng chỉ là lấy cớ, có điều nhìn thấy một mặt khác của Tần Vấn Thiên, nàng cảm thấy rất vui vẻ, chỉ có lão Phong có thể trị được hắn thôi, lúc trước khi tiến vào cấm địa của Bắc Minh tiên sơn, tuy Tần Vấn Thiên đạt được truyền thừa nhưng chắc cũng chịu không ít đau khổ.
- Sao hả, nữ nhân của ngươi, còn muốn ta bảo vệ à?
Lão Phong trừng Tần Vấn Thiên nói.
- Hả...
Tần Vấn Thiên chết đứng ở nơi đó, lặng lẽ nhìn Bắc Minh U Hoàng một cái, chỉ thấy Bắc Minh U Hoàng cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp khẽ liếc Tần Vấn Thiên, sau đó trong đôi mắt mỹ lệ kia hiện lên nét bối rối, dời ánh mắt sang nơi khác, bàn tay nhỏ bé trắng nõn không tự chủ được kéo góc áo, nàng vốn lạnh nhạt nhưng hình như vì một câu của lão Phong mà có vẻ khá câu nệ.
Tần Vấn Thiên cũng có phần xấu hổ, nhưng tại thời khắc này lão Phong lại nói:
- Ta chỉ đến xem Thiên Quật mà thôi, nàng đã không sao, ta ở lại đây có ý nghĩa gì chứ, ta đi đây, đối xử với nàng tử tế vào.
Tiếng nói vừa ngừng, cả người lão Phong hóa thành một tàn ảnh, sau đó thật sự biến mất không thấy nữa.
- Tiền bối.
Tần Vấn Thiên hô một tiếng, đã thấy bóng dáng đối phương biến mất trong tầm nhìn, nhanh đến không thể tin nổi, chỉ dùng tốc độ này là đủ để tiếu ngạo Thái Cổ rồi.
Ánh sáng tinh quang rơi trên người hai người, nơi này chỉ còn lại Tần Vấn Thiên và Bắc Minh U Hoàng, lại thêm mấy câu lão Phong nói trước khi đi, không khí hơi hiện lên vẻ xấu hổ.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn sang chỗ Bắc Minh U Hoàng, chỉ thấy nàng nghiêng người, không nhìn sang bên này, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
- Chuyện này, U Hoàng, ngươi muốn tu hành trong Thiên Quật hay là đi Thần Tông.
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.
- Ngươi thì sao?
Bắc Minh U Hoàng hỏi.
- Ta phải đi ra ngoài xem một chút.
Tần Vấn Thiên nói, hiện giờ còn không biết thế cục bên ngoài ra sao, tu hành cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đến cảnh giới bây giờ của hắn, muốn tiến thêm một bước nữa thì cần thời gian lắng đọng rất lâu.
- Vậy ta đi cùng với ngươi.
Bắc Minh U Hoàng nhẹ giọng nói, vốn dĩ những lời nà cũngy không gì kì lạ, nhưng nghĩ đến lời của lão Phong lúc nãy, Bắc Minh U Hoàng nói những lời này ra xong thì cảm thấy có phần không thích hợp, thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn vào mặt nàng, Bắc Minh U Hoàng bối rối dời ánh mắt, chân lập tức bước tới trước, đi ra bên ngoài.
- Tốc độ của ngươi nhanh hơn trước rất nhiều đó.
Tần Vấn Thiên tiến lên, sức mạnh không gian bao bọc quanh người Bắc Minh U Hoàng, hai người cùng đi ra ngoài Thiên Quật.
Sau khi đến thần thành trung ương của Tần Thiên Thần Tông, khu vực cung điện mà Tần Vấn Thiên sở tại, hắn nói với Bắc Minh U Hoàng:
- U Hoàng, Bảo Châu tiền bối đưa cho ngươi là vật phi phàm, ngươi đi luyện hóa thử xem là bảo bối gì.
- Ừ.
Bắc Minh U Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về tẩm cung của mình, nàng đi tới chỗ tu luyện ngồi xuống, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía trước ngẩn người, hình như đang suy nghĩ chuyện gì, sau khi ngẩn người rất lâu nàng mới lấy Bảo Châu ra, thử dùng các thủ đoạn luyện hóa, nhưng mà nàng thử qua không ít cách khác nhau thì lại phát hiện không thể luyện hóa Bảo Châu được.
- Nó cần linh hồn luyện hóa.
Trong đầu vang lên một giọng nói, đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng chớp lóe, mở miệng nói:
- Sư phụ, ngài quen biết tiền bối sao?
Ý chí trong đầu im lặng một lát, không trả lời mà mở miệng nói:
- Bảo Châu là bảo vật năm đó nàng từng sử dụng, ngươi phải sử dụng cho tốt vào.
- Nàng?
Đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng chớp lóe, thoáng suy tư, trong lòng run rẩy đã biết Lão sư đang nhắc tới ai.
Bất diệt Thiên Chủ!
Bảo Châu này, hóa ra là pháp bảo mà Bất Diệt Thiên Chủ đã từng sử dụng, khó trách lão Phong lại trịnh trọng giao cho nàng như vậy.
- Ân tình này của Phong tiền bối với ta, sợ là khó có thể báo đáp.
Bắc Minh U Hoàng nói khẽ, sư phụ của nàng vẫn không đáp lại, sau đó Bắc Minh U Hoàng bắt đầu lấy linh hồn thử luyện hóa Bảo Châu, quả nhiên trong Bảo Châu này lại có hồn lực vô cùng đáng sợ, dần dần dung hòa vào trong linh hồn nàng.
Theo sự dung hợp không ngừng nghỉ, nàng ẩn ẩn cảm thấy có một luồng hồn lực chí cường tồn tại, giống như tự động bao phủ khu vực vô tận, từ từ khuếch tán ra xa.
Ở trong lúc vô ý, linh hồn của nàng có cảm giác như đã đi tới một chút tẩm cung xung quanh, trong Dạ Thiên Vũ tẩm cung, nàng thấy Hạ Lan Thu Nguyệt, giống như cảm nhận được linh hồn của Hạ Lan Thu Nguyệt, giờ khắc này Hạ Lan Thu Nguyệt đang tự hỏi lại hơi hơi nhíu mày lại, giống như nhận ra có người đang nhìn trộm mình, nhưng lúc tiên niệm của nàng khuếch tán ra ngoài thì lại không phát hiện gì cả, cảm giác này rất kỳ quái, giống như linh hồn đang bị người ta nhòm ngó.
Tim Bắc Minh U Hoàng không ngừng đập nhanh hơn, Bảo Châu dần dần dung hòa với linh hồn của nàng, hồn lực càng ngày càng đáng sợ, cảm giác của nàng rời khỏi linh hồn của Hạ Lan Thu Nguyệt, vừa nãy chỉ là vô ý nhưng cũng không tiện vẫn nhìn trộm người khác mãi, hồn lực mạnh mẽ vô cùng khiến nàng đi tới tẩm cung của Tần Vấn Thiên, nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở đó, nàng sinh ra một ý nghĩ kì lạ, lập tức thăm dò cảm giác vào trong linh hồn của Tần Vấn Thiên.
- Hửm?
Giờ khắc này ánh mắt của Tần Vấn Thiên ngưng lại, sau đó sức lực Linh Hồn mạnh mẽ hóa thành một luồng lực lượng phong bế, cự tuyệt bất kì kẻ nào tra xét, sau đó hồn lực hung mãnh đánh ra, đánh tới ngọn nguồn, lại phát hiện luồng hồn lực kia giống như không chỗ nào không có, khó có thể nắm lấy, nhưng bằng vào Linh Hồn Lực mạnh mẽ, hắn vẫn tìm được ngọn nguồn như cũ, nhìn thấy Bắc Minh U Hoàng đang tu hành.
Bị bắt tại trận, Bắc Minh U Hoàng mặt cười ửng đỏ, Tần Vấn Thiên sửng sốt xong, lập tức cười yên lặng rút đi, hắn biết, U Hoàng đang luyện hóa Bảo Châu, xem ra sức mạnh bảo vật kia không phải là nhỏ, lại có thể im hơi lặng tiếng cảm giác xâm lấn linh hồn của người khác, năng lực này thật là đáng sợ, cuối cùng hắn không xảo trá điên lão lần đầu vô ích.
Thân hình Tần Vấn Thiên chớp lóe, tìm được ông ngoại của hắn Lạc Thần Xuyên.
- Vấn Thiên, vừa rồi là Tử Thần tiền bối đến đây à?
Lạc Thần Xuyên hỏi.
- Đúng vậy, có điều tính cách của vị tiền bối kia khá kì lạ, đã rời khỏi rồi, con biết được một chuyện từ miệng hắn.
Tần Vấn Thiên nói chuyện của Vũ vực cho Lạc Thần Xuyên, trong lòng Lạc Thần Xuyên cũng sinh ra gợn sóng, cảm thấy từng trận áp lực đè xuống.
- Ông ngoại, chúng ta cần khuếch tán tin tức ra ngoài, cố ý thả ra một chút chuyện, để cho người trong Thái Cổ biết dã tâm của Vũ vực, như vậy, những thế lực cao nhất này dù hợp tác với Tây Phương Thế Giới sợ là cũng cần cố kỵ.
Tần Vấn Thiên nói, Lạc Thần Xuyên gật đầu:
- Đúng vậy, ta sẽ sai người đi làm chuyện này.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, tuy hắn sáng tạo Tần Thiên Thần Tông, nhưng thực ra không quản lý chuyện gì cả, mọi chuyện cứ nói cho ông ngoại, thì sẽ có người làm hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận