Thái Cổ Thần Vương

Khoảng cách một bước

Tần Vấn Thiên nhìn theo thân ảnh biến mất không thấy bóng dáng của đối phương, hắn hồi tưởng lại những lời lúc trước, có chút sợ hãi.
Tất cả những huyền bí trong cấm địa đều nằm trong tay nhân vật thần bí khủng bố đó, những huyền bí mà các nhân vật lớn của Tiên Vực đến đây thăm dò được cũng chỉ là những thứ mà hắn muốn cho đối phương thấy được mà thôi. Hắn không thèm động thủ giết người, bằng không thì bất cứ đại năng giả nào đã bước vào cấm địa cũng chỉ có một con đường chết.
Người thần bí này mới là vua của cấm địa
Gột sạch tất cả những tạp niệm trong lòng, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa tĩnh tâm. Hắn hít một hơi thật sâu, lập tức tiếp tục bắt đầu hành trình tu hành của mình.
- Thiên địa có đạo lý của thiên địa, ta cần phải tìm tòi.
Tần Vấn Thiên thì thầm khẽ nói, chậm rãi bước đi trong hùng thành. Mỗi khi đến một nơi khủng bố, hắn lại ngồi xuống cảm ngộ tu hành, cảm nhận sự lưu chuyển của các hoa văn trong thiên địa, cảm nhận những quy tắc này sinh ra như thế nào. Dần dần, hắn đã thử khống chế, diễn hóa, đúc ra quy tắc chi đạo của chính mình.
Hùng thành lớn vô biên, giống như là một thế giới khác trong cấm địa. Nếu như nơi đây thật sự là một thế lực năm đó, Tần Vấn Thiên không dám tưởng tượng thế lực cổ này cường đại tới mức nào, e rằng chính là một thế lực siêu cấp thời cổ đại. Thời đại đó có cổ Đại Đế tồn tại hay không? Chắc hẳn là có.
Thậm chí Tần Vấn Thiên còn đang nghĩ rằng, tới thời nay, thật sự đã không còn tồn tại nhân vật cấp cổ Đại Đế nào hay sao? Không xuất đầu lộ diện không có nghĩ là không tồn tại, bọn họ có lẽ đang ẩn mình trên thế gian. Chính bởi vậy, cho dù bọn họ có thật sự tồn tại thì cũng không thể được xưng là biểu tượng của thời đại này, không phải là người khai sáng một thời đại. Trừ khi những người đó bước vào đời.
Thời gian dần trôi, Tần Vấn Thiên bước vào cấm địa đã được vài năm. Trong lúc này, phía đông Tiên Vực dấy lên sóng ngầm cuồn cuộn. Mặc dù các thế lực lớn không trực tiếp bạo phát đại chiến nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài trận chiến quy mô nhỏ bạo phát, ví dụ như số lần va chạm mâu thuẫn với người ta của con cháu vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc khi hành tẩu bên ngoài tăng lên rõ rệt, nhưng vì phân tán ở nhiều nơi nên cũng không gây chú ý quá mức. Tuy nhiên, đã có không ít đệ tử vương hầu, thậm chí là vương hầu, ra ngoài rèn luyện đã chết trong sát phạt.
Cứ như vậy liền có vẻ khá là bất bình thường. Hiển nhiên là có người động thủ, đang từng bước xâm chiếm, làm suy yếu.
Loại chiến đấu này có vẻ như vô hình, nhưng kì thực lại cực kỳ nguy hiểm đáng sợ. Nó là một cơn sóng ngầm cuồn cuộn, một khi bạo phát liền có thể kinh thiên động địa.
Tần Vấn Thiên biến mất, tất cả mọi người ở vùng phía đông Tiên Vực đều không biết hắn đã đi đâu. Nghe đồn rằng hồi ấy, sau khi hắn từ Trường Thanh Tiên Quốc trở về Thiên Biến tiên môn liền bế quan tu hành, sau đó vẫn là chưa từng xuất quan, có vẻ như đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Tiên Vương.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Thiên Biến tiên môn sống không hề dễ chịu. Đông Thánh tiên môn bắt đầu chinh phạt trên một quy mô lớn hơn trước đây, rất nhiều đội quân Tiên Vương quản hạt do các bắt đầu đánh chiếm các thành trì tại biên giới, từng bước một xâm chiếm địa bàn của Thiên Biến tiên môn.
Thiên Biến tiên môn chủ yếu áp dụng tư thế phòng ngự, từng bước khống chế chặt chẽ. Người của Đông Thánh tiên môn lại có vẻ ép người quá đáng, thậm chí trong những lần Tiên Vương xâm lấn, kì thực Thiên Biến tiên môn còn cảm nhận được bóng dáng của những cường giả không thuộc về Đông thánh tiên môn.
Mặc dù trong lòng hai bên đều đã biết rõ mười mươi những cũng chẳng thể làm gì. Hiện tại, thế tranh phong đã được hình thành, trừ khi Tiên Đế đứng ra tiến hành đại chiến, nếu không thì cũng chỉ có thể so bì lực lượng nòng cốt.
Trận chiến của Tiên Vực đa phần đều sẽ kéo dài, mà phía đông Tiên Vực hiện nay đã bắt đầu bạo phát tranh chấp, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn phát đến mức độ kịch liệt.
Đồng thời, thân nhân bằng hữu của Tần Vấn Thiên trong Thiên Biến tiên môn đều đã được Tần Vấn Thiên giao phó cho Thiên Biến Đế Quân, lặng lẽ đưa tới các nơi khác để tu hành.
Trong một ngọn tiên sơn tại phía đông Tiên Vực có một thế lực cấp Tiên Đế khác có tên là Bất Lão tiên sơn.
Chủ nhân của tòa tiên sơn này chính là một vị Tiên Đế đặc biệt cổ đại, thậm chí còn lớn tuổi hơn Đông Thánh và Thiên Biến Đế Quân, thế nhưng tu vi của hắn lại thấp, vẫn dừng lại ở giai đoạn Tiên Đế sơ cấp. Bởi vậy, mặc dù hắn là một thế lực cấp Tiên Đế ảnh hưởng một vùng nhưng vẫn không coi là bá chủ vùng phía đông Tiên Vực.
Hơn nữa, Bất Lão Tiên Đế có vẻ cũng không có dã tâm tranh bá. Hắn am hiểu chế luyện tiên đan, bởi vậy các thế lực lớn đều sẽ không đắc tội với thế lực cổ này, vẫn duy trì thái độ qua lại thân thiết.
Bởi vậy, Bất Lão tiên sơn ngược lại giống như một vùng niết bàn tại phía đông Tiên Vực, có chút giống với Thần Thủ sơn trang đứng sừng sững ở phía nam Tiên Vực mà Vũ Đế để lộ lúc trước, chỉ có điều sơn trong của Vũ Đế không thu đệ tử môn nhân. Vũ Đế là ẩn sĩ, hắn một mực ẩn giấu tu vi, mục đích của hắn là lặng lẽ bảo vệ lối vào của Đấu Chiến Thánh tộc.
Bất Lão Tiên Đế lại khác. Đệ tử môn nhân của hắn rất nhiều, trên tiên sơn có các cổ sơn, mỗi một tòa cổ sơn đều có môn hạ đồ tử đồ tôn của Bất Lão Tiên Đế.
Trong Bất Lão tiên sơn có một tòa cổ sơn, tại đó mấy năm nay có chút dậy sóng.
Chỉ là bởi vì mấy năm trước, có một vị môn nhân lên tòa cổ sơn này. Môn nhân này nhìn qua đã thấy lộ vẻ kinh diễm, dung nhan vô song, phiêu nhiên như tiên, mỹ mạo xinh đẹp khiến người kinh ngạc, khiến cho không ít nữ tử đố kị, nam tử ái mộ.
Nếu chỉ là dung nhan xinh đẹp thì cũng không sao, thế nhưng nàng cũng cho thấy thiên phú kinh người trên con đường luyện đan, được sư tôn coi trọng, coi như là bảo vật.
Lúc này, vị nữ tử này đang đứng trước vách núi cổ, nhìn mây mù xa xa phía trước, đôi mắt đẹp kinh thế như đã nhìn thấu hư không, có chút thất thần, hình như đang nhớ đến một số người, một số việc.
- Khuynh Thành
Lúc này, từ phía sau có một vị nữ tử có chút xinh đẹp tiến lên phía trước, đứng bên cạnh nàng nhìn gò má hoàn mỹ ấy mỉm cười nói:
- Lại ngẩn ngơ nhìn mây mù rồi, đang nhớ ai đó?
- Sư tỷ.
Mạc Khuynh Thành khẽ cười, lại không trả lời. Nàng lặng lẽ vô danh, cho dù là thê tử của Tần Vấn Thiên nhưng ngoại trừ những người trong Thiên Biến tiên môn ra, chẳng có mấy ai biết đến sự tồn tại của nàng. Huống hồ gì ở đây, tuy rằng là Đế Quân an bài nàng đến, nhưng kì thực nàng cũng không mượn danh tiếng của Đế Quân. Nàng là dựa vào bản thân mà tiến vào tu hành tại Bất Lão tiên sơn, bởi vậy cũng không có ai biết đến nàng.
Tuy nhiên, không biết đến nàng lại cũng chưa chắc đã không biết đến Tần Vấn Thiên. Cái tên này hiện đang nổi vang tại phía đông Tiên Vực, đến cả tại Bất Lão tiên sơn, cũng có thể có người đã từng nghe nói qua.
- Mấy vị sư huynh ở đỉnh núi chính lại đến chỗ chúng ta rồi, làm gì có ai lại không biết ý định của bọn họ. Từ sau khi Khuynh Thành ngươi đến, tần suất bọn họ lui tới rõ ràng tăng lên. Mị lực của Khuynh Thành ngươi cũng thật là lớn.
Vị mỹ nữ này cười nhạt. Thần sắc của Mạc Khuynh Thành vẫn chẳng hề dao động, chỉ là nhợt nhạt cười, vẫn cứ ngẩn người nhìn mây mù phía trước.
- Sư tỷ, ta đến Bất Lão tiên sơn chỉ để tu hành, không muốn bị chuyện tầm phào đã quấy rầy.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Nàng biết Tần Vấn Thiên xuất chúng, tuy rằng không cầu có thể đuổi kịp bước chân của hắn, nhưng chí ít cũng không thể đứng yên tại chỗ. Nàng phải không ngừng tiến về phía trước, như vậy thì tu vi sẽ không có khả năng bị tụt lại quá nhiều, không đến mức nhiều năm sau trong tương lai lại dung nhan điêu linh. Đương nhiên, nếu như có thể có chút giúp đỡ cho hắn thì lại không thể tốt hơn.
Nàng tới đây tu hành cũng quả thật rất cố gắng, một lòng một ý tu hành luyện đan. Tuy rằng thiên phú của nàng thua Tần Vấn Thiên, nhưng với sự dốc lòng cải tạo của Tần Vấn Thiên cũng như thử thách Thánh Hi, lại cũng đã từng bước vào Thiên Đạo Thánh Viện, được nghe thánh viện giảng đạo, tại Bất Lão tiên sơn này, nàng vẫn là cực kỳ xuất chúng.
- Nhưng có tận mấy vị sư huynh được sư tổ yêu mến, sư muội ngươi chẳng lẽ không muốn cân nhắc một chút sao?
Nữ tử cười nhẹ nói.
Mạc Khuynh Thành lắc đầu, không nói tiếng nào, nữ tử kia liền nói:
- Ta đây không đã quấy rầy sư muội nữa.
Nói rồi nàng liền xoay người rời đi, tới một nơi khác có không ít thanh niên đang đứng.
- Mạc sư muội không có nhà sao?
Có người thanh niên hỏi.
- Mạc sư muội có dung nhan khuynh thành, thiên phú trác tuyệt, thế nhưng các vị sư huynh lại không lọt được vào mắt xanh của nàng, không rảnh tiếp đãi các vị.
Nữ tử mỉm cười nhàn nhạt, nhất thời thần sắc của mấy người thanh niên đều có chút biến đổi.
- Hừ, tự cho là thanh cao, chỉ là muốn hàn huyên một chút lại cũng tự cao tự đại.
Một người hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Mạc Khuynh Thành đương nhiên không biết sau lưng mình đã phát sinh chuyện gì, vẫn cứ ngắm nhìn mây mù. Kẻ bất phàm nhất định sẽ được người hết lòng cảm mến, cực kỳ hâm mộ hay là đố kị. Nàng không để ý tới những thứ đó, chỉ là không biết, hiện tại hắn ra sao. Nàng rất nhớ hắn.
Trong mây mù hình như hiện lên một khuôn mặt tuấn tú, trên khuôn mặt Mạc Khuynh Thành cũng lộ ra một nét cười khuynh thế.
Hắn ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất nhanh đột phá đến cảnh giới Tiên Vương, nàng vẫn luôn tin tưởng hắn như vậy.
Giống như những gì Mạc Khuynh Thành nghĩ, Tần Vấn Thiên quả thật đang cố gắng. Lúc này, hắn đang ngồi khoanh chân tại một cung điện rách nát, phía xa trước mặt hắn là một thanh trường mâu cực lớn cắm trên mặt đất nhưng không nhập quá sâu vào lòng đất, khắp khu vực mênh mông xung quanh tràn ngập khí tức hủy diệt đáng sợ.
- Quy tắc, quy tắc.
Tâm niệm của Tần Vấn Thiên thoáng động, khí lưu hủy diệt chảy tràn khắp không gian xung quanh theo ý niệm của Tần Vấn Thiên lập tức cuốn về phía thân thể hắn, nhưng không xâm nhập vào trong Tiên Thai.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đột nhiên ngừng lại, hắn mở mắt ra, phong quang lập lòe.
- Được rồi. Chỉ kém một bước cuối cùng.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên liền tìm đến một nơi trống trải. Ở đây không có bất kỳ khí tức của thuộc tính nào quấy nhiễu, chỉ có như vậy, hắn mới có thể dựa vào bản thân, đúc ra quy tắc thuộc tính thuộc về chính hắn.
- Vẫn có mấy tháng nữa, hi vọng vẫn kịp xong một bước cuối cùng này. Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại ngồi xuống, cảm nhận thiên địa chi đạo xung quanh. Dưới tiên niệm của hắn, không gian lưu động, trường bào trên người cũng động, cả mảnh không gian này dường như tồn tại một cỗ khí lưu vô hình, không nhìn thấy được, không sờ tới được, chỉ có thể cảm nhận được.
- Ầm.
Tinh hồn phóng ra, là Phương Thiên Họa Kích hủy diệt. Chỉ trong nháy mắt, thuộc tính lực lượng phóng ra, dần dần dung nhập vào trong quy tắc ngôn ngữ. Tuy rằng bản thân Tiên Thai đã có quy tắc, nhưng nếu muốn thành Tiên Vương, hắn phải khiến cho khắp cả thiên địa đều tồn tại quy tắc của mình, không chỗ nào là không có mặt quy tắc của mình, sinh ra lĩnh vực của quy tắc, tinh hồn của quy tắc, thân thể của quy tắc.
Đây là một quá trình khá dài, Tần Vấn Thiên dùng tiên niệm khai thông, muốn dẫn phát cộng hưởng. Khí lưu trong thiên địa không ngừng lưu động, dường như có quy luật. Dần dần, những khí lưu này dường như đã phát sinh liên hệ với thân thể của Tần Vấn Thiên, từ đó phát sinh cộng hưởng. Lập tức có một khí lưu hủy diệt đen sẫm xuất hiện, mặc dù chỉ là một tia nhỏ nhưng lại là đột phá cực lớn.
Tần Vấn Thiên kìm chế hưng phấn trong lòng, áp chế tất cả tâm tình, tiếp tục cảm nhận. Giờ phút này, hắn thật sự chỉ còn cách Tiên Vương đùng một bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận