Thái Cổ Thần Vương

Tuyệt vọng

Huyền Không hải chảy ngược, mặt nước do nó biến thành giống như một mặt gương, lúc này có một vài bóng người từ trong đó đi ra, hai người dẫn đầu chính là đôi phu thể người canh giữ lăng mộ.
Ngay khoảng khắc bước ra, bọn họ đứng ở trong hư không mà ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhịn không được mà thoáng lộ ra một vẻ say mê. Nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đã đi ra, hơn nữa tu hành còn có thành quả.
Qua mấy năm lắng đọng, tâm tình bọn họ cũng đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia càng bình thản hơn, thế nhưng vậy cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đã từng phát sinh.
- Hắc bá.
Người thủ mộ hô một tiếng, chỉ thấy một lão giả từ phía sau đi lên, hắn giờ phút này tuy rằng nhìn như thể rất bình tĩnh nhưng kì thực cũng là đang kìm chế rung động trong lòng. Từ khi chủ nhẫn dẫn bọn họ xông vào cấm địa thần lăng rồi sau đó trở thành người canh giữ lăng mộ, tu vi của chủ nhân không ngừng trở nên cường đại, lưỡng thế tu hành lĩnh ngộ kết hợp, hơn nữa còn gặp được cơ duyên trời ban trong thần lăng, nam tử trước mắt này đã cường đại hơn so với trước kia rất nhiều.
- Những năm qua khổ cực ngươi rồi.
Người thủ mộ mở miệng nói.
- Chủ nhân, đây vốn là chuyện ta phải làm, thiếu chủ thừa kế tư chất của chủ nhân cũng sẽ không khiến cho chủ nhân thất vọng.
Nam tử trung niên hiếm lắm mới lộ ra một nụ cười nhạt, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn có thể mơ hồ thấy được khí chất tuấn lãng năm xưa.
- Đương nhiên, ta đại khái cũng đã biết tình hình hiện tại của hắn, dựa vào đối thoại của hai người bọn họ.
Nghĩ đến hai người kia, Hắc bá nhíu mày, mở miệng nói:
- Người thanh niên ấy chính là hậu nhân của gia tộc kia, với tu vi hiện tại của chủ nhân, thần lăng cũng không có cách nào ngăn được, cần gì phải giữ lại hắn.
Vị trung niên liếc mắt nhìn Hắc bá, bình tĩnh nói:
- Vậy hẳn đó là con hắn. Nếu đã như vậy, cho dù không có thần lăng quy tắc ngăn cản thì ta cũng sẽ không động tới hắn, đợi đến khi hắn tu hành cường đại, để hắn trở lại, ta tất sẽ đích thân tìm tới.
Ánh mắt của Hắc bá lóe lên, gật đầu. Đây mới là tính cách của hắn, để cho kẻ thù trở nên cường đại rồi mới tính.
Người đời, cuối cùng cũng sẽ nhìn thấu tất cả, thấy được chủ nhân hắn là nhân vật như thế nào, còn tất cả mọi chuyện của năm đó cũng sẽ phải kết thúc, hóa thành bụi trần.
Nghĩ vậy, hắn liền không nhịn được cảm xúc dâng trào. Tiểu gia hỏa kia hiện tại đã trở nên cường đại tới mức nào? Thật khiến cho người chờ mong.
Lúc này, vị trung niên lấy ra thạch anh truyền tin, nhẹ giọng nói:
- Hiện tại đã đi ra, không còn bị cấm địa ngăn chặn, có thể liên lạc bằng thạch anh truyền tin rồi.
Thần lăng là một địa phương đặc biệt, đến cả thần niệm cũng có thể ngăn chặn. Loại lá chắn cường đại này khiến cho Tần Chính một mực không có cách nào liên lạc với Tần Đãng Thiên, vị trung niên cũng không có cách nào liên lạc với nữ nhi của hắn, nhưng hiện tại bọn họ đã đi ra, vậy thì liền có thể.
- Khả Hân.
Một đạo thần niệm đánh vào trong đó, hắn hô một tiếng.
Lúc này, trong Thiên Quật, Tần Khả Hân đang cùng Tần Chính đại chiến, khi nàng nghe được giọng nói trong đầu, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia sáng loá mắt. Sau đó, nàng không nói gì thêm rồi ngay lập tức lấy ra thạch anh truyền tin, trực tiếp phóng ra khiến nó lơ lửng trong hư không. Từng tia sáng rực rỡ bao phủ, nhất thời, tất cả mọi cảnh tượng mà nàng nhìn thấy đều được trực tiếp truyền đến thần niệm bên trong thạch anh truyền tin.
Tất cả những điều này, thông qua thạch anh truyền tin, dược truyền lại đến trong đầu người canh giữ lăng mộ. Khoảng cách vô tận xa xôi, thế nhưng dường như hắn lại chính mắt nhìn thấy thần chiến Thiên Quật, đương nhiên cũng thấy được đối thủ mà lúc này Tần Khả Hân đang đối mặt.
- Tần Chính.
Từ trong miệng người canh giữ lăng mộ lại phun ra một giọng nói lạnh lùng, thật đúng là hí kịch, không ngờ Khả Hân lại chiến đấu với Tần Chính. Sự chú ý của hắn rất nhanh rơi vào một chiến trường khác, muốn tìm bóng dáng của một người nào đó, thế nhưng hắn lại không tìm được, chỉ thấy rất nhiều Thiên Thần bạo phát đại chiến ở bên trong.
Hơn nữa hình như mảnh không gian này vậy mà lại là bên trong Thiên Quật, trong tinh không, giữa cửu thiên ngân hà.
- Hài tử.
Hai tay người thủ mộ nắm chặt, hắn biết, nếu như có người có thể mở ra cũng như khống chế Thiên Quật thì chắc chắn người đó chính là con hắn, cũng chỉ có thể là con hắn.
Như vậy, trận thần chiến này tất có liên quan đến con hắn.
Nhưng vào lúc này, có một giọng nói truyền vào trong đầu hắn, là tiếng của Tần Khả Hân. Nàng nói cho hắn biết nguyên nhân của trận thần chiến này, cùng với hai bên tham gia vào cuộc chiến có những. Nghe xong tất cả những điều này, khí tức vững vàng của người canh giữ lăng mộ đột nhiên chấn động, một oai lực kinh thế mơ hồ phóng ra, mọi người quanh thân hắn cảm nhận được uy áp này đều thấy chấn động trong lòng.
Ánh mắt của mỹ phụ bên cạnh rơi vào trên người hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi nhìn một chút xem.
Hắn dùng thần niệm truyền lại từng cảnh tượng phát sinh trong đầu cho tuyệt mỹ phụ nhân bên cạnh, rất nhanh, nàng đã thấy được tất cả, trong lòng nháy mắt dấy lên kinh sợ, trở nên cực không bình tĩnh. Nàng thấy được một thân ảnh cực kỳ quen thuộc, không ngờ phụ thân của nàng lại cũng đang ở đó tham dự trận thần chiến này.
- Bọn họ có người bị thương.
Nàng nhẹ giọng nói, có chút lo lắng, tuy rằng không biết các nàng cụ thể là ai, nhưng rất có khả năng sẽ có liên quan đến hài nhi của nàng.
- Ta đây tới đó đi thôi.
Người thủ mộ đứng ở trên hư không, ánh mắt hắn đột nhiên nhắm lại, một lực lượng đáng sợ từ trên người hắn phóng ra. Giờ phút này, từ trên tinh không vô tận nơi trời cao có tinh quang vô cùng chói mắt rơi xuống, hắn đắm mình trong vô tận tinh quang.
- Tinh không mượn đạo.
Vị trung niên nói một câu, hắn vừa dứt lời thì tinh quang trên trời cao lại càng sáng hơn, dường như có một đạo ảo ảnh rời đi từ trên thân thể hắn, xuyên qua cửu thiên, nhắm thẳng về phía cửu thiên ngân hà.
Lúc này, tại chiến trường trong Thiên Quật, quả thật đã có người bị thương.
Sau khi tiêu diệt hai đại Thiên Thần, Bắc Minh U Hoàng liền bị thương nặng nề, sau đó linh hồn cũng bị cắn trả, những Thiên Thần bao vây nàng điên cuồng phản công tiêu diệt mà đến.
Mấy người Thanh Nhi đã đi rồi nhưng lại quay lại, bảo vệ quanh người Bắc Minh U Hoàng. Bạch y sát thần đánh giết mà tiến vào trong đám Thiên Thần kia, mọi nơi kiếm thần đi qua đều không có một ai dám manh động ngăn cản kỳ phong, thế nhưng khi công kích linh hồn của Bắc Minh U Hoàng yếu đi, các Thiên Thần Thái Cổ đều có thể tập trung tất cả thể xác và tinh thần vào chiến đấu, vậy thì càng không dễ đối phó. Các loại đạo pháp hạ xuống, khiến cho đám người Thanh Nhi đối mặt với áp lực cực đáng sợ.
Tề Vũ của Đấu Chiến Thánh tộc lấy sự dũng cảm của một kẻ một mình trấn giữ quan ải mà bảo vệ mọi người, đây là trách nhiệm của hắn. Thế nhưng chính bời vì hắn ngăn cản trước mặt đấu tranh anh dũng nhất cho nên bản thân bị thương rất nặng, trên người dính đầy vết máu, thậm chí có nơi còn nhìn tới xương thịt, thấy mà giật mình. Vậy mà ý chí chiến đấu trên người hắn vẫn kinh thiên, ý chí chiến đấu của cường giả Đấu Chiến Thánh tộc sẽ không tắt nếu không chiến đấu tới một hơi thở cuối cùng.
Bạch Tinh cũng bị thương rất nặng, nàng chiến đấu quá mức điên cuồng, hóa thành biển máu, không quản ngại thương thế của mình mà đối đầu với kẻ địch, không chút sợ chết. Nàng điên cuồng như vậy sao có thể không gặp tổn thương nặng nề.
Dần dần, máu trên người nàng dường như đã sắp chảy cạn, thế nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh lùng như cũ, từ đôi mắt huyết sắc dường như chảy ra huyết lệ, trong lòng nàng đang kêu gào:
- Vấn Thiên ca ca, ngươi đang ở đâu, có khỏe không?
- A...
Một tiếng rống to vang lên, là giọng của Tề Vũ. Hắn bị đạo pháp của người khác đánh trúng vào ngực, cả khuôn ngực đều bị nghiền nát, cực kỳ thê thảm. Liếc mắt thoáng nhìn lỗ máu trước ngực, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Thánh Chủ, ta đã tận lực.
Thiên Thần bị vây khốn ở giữa Thiên Quật, xung quanh toàn là gió bão hủy diệt, dường như ngày diệt vong của bọn họ đã gần kề, rất nhiều người cũng dần dần tuyệt vọng. Các cường giả khác cũng đều bị ngăn chặn, bọn họ căn bản không rảnh bận tâm tới mình, về phần những Thiên Thần dưới cảnh giới thì vẫn cần có bọn họ bảo vệ, lại càng không thể nào trông cậy vào.
Thiên Quật thật sự sẽ bị diệt hay sao?
Thanh niên trong truyền thuyết thật sự không có biện pháp trở hay sao?
Gió bão hủy diệt tàn sát bừa bãi, đạo pháp vô tận, trong con ngươi của những Thiên Thần đang bao vây tấn công bọn họ có một tia khát máu cực kỳ lạnh lùng. Trong quá trình chiến đấu, lại có thêm hai vị Thiên Thần bên phe bọn hắn ngã xuống, dưới tình huống ưu thế tuyệt đối mà lại bị tiêu diệt thêm mấy cường giả Thiên Thần, quả thực là mất mặt, cũng may cuối cùng đã sắp kết thúc, đối phương đã dần dần mất đi lực chiến đấu. Tuy nhiên bọn hắn vẫn không thể lơ là cảnh giác, có mấy kẻ điên ở phương diện này.
- Tần Vấn Thiên hỗn đản, lão tử còn chưa có sống đủ.
Bất Giới hòa thượng quay về phía hư không mà tức giận mắng một tiếng. Tuy rằng hắn là một tăng nhân tu ma đạo đến từ Vấn Tâm tự, trong lời nói vẫn lộ ra nét lưa manh, là một hòa thượng háo sắc vô sỉ, thế nhưng lúc này ma ý trên người đã yếu đi, toàn thân đẫm máu, là nỏ mạnh hết đà.
Lúc này, Tần Vấn Thiên cách đó cả một khoảng cách vô tận dường như đã sinh lòng cảm ứng, hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn trong đầu, sinh ra dự cảm chẳng lành. Khi bị nhốt tại Tiểu Tây Thiên hắn đều không thấy khiếp sợ, vậy mà lúc này lại sinh ra lòng sợ hãi.
Thiên Quật bị đánh mở đã được một lúc lâu, các cường giả Thái Cổ đánh giết tiến nhập, Thiên Quật sẽ có cục diện như thế nào?
Hắn không dám nghĩ tới. Tuy rằng tốc độ của hắn cực nhanh nhưng từ Tiểu Tây Thiên đến Thiên Vực vẫn là quá mức xa xôi, cần phải có một khoảng thời gian, hắn đuổi về không kịp, cho nên mới thấy khủng hoảng.
Thế nhưng hắn phóng lực lượng đến mức cực hạn. Phát ra một tiềng gầm thét giận dữ như yêu thú, hắn điên cuồng thiêu đốt lực lượng của chính mình, nhanh chóng lao về phía Thiên Vực, sợ hãi trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
- Vấn Thiên.
Đột nhiên có một giọng nói văng vảng trong tai, thân thể Tần Vấn Thiên run mạnh một cái. Tuy rằng thạch anh truyền tin của hắn đã bị hủy diệt ở Tiểu Tây Thiên, thế nhưng hắn vẫn có thể tiếp thu được tin từ phía Thanh Nhi, bởi ở trong thạch anh truyền tin của mấy người Thanh Nhi đã có thần niệm của hắn. Giọng nói này chính là của Thanh Nhi truyền đến.
- Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên nắm chặt hai tay, nghe được âm thanh này khiến hắn càng sợ hãi.
- Ta yêu ngươi.
Một giọng nói êm ái truyền vào trong đầu, ôn nhu tới nhường ấy, không có lấy một tia lạnh lùng, chỉ có nhu tình.
- A... Chờ ta.
Tần Vấn Thiên ngửa mặt lên trời hét dài, hắn điên cuồng chạy, thế nhưng càng lúc lại càng khiếp sợ, càng lúc lại càng khủng hoảng. Hắn sợ không kịp...
- Vấn Thiên.
Lại có một giọng nói truyền đến, có vẻ như có chút suy yếu, lần này không phải là giọng của Thanh Nhi.
- U Hoàng.
Đáy lòng Tần Vấn Thiên đau xót, các nàng lần lượt truyền tin cho mình, vậy là đã đối mặt với tuyệt lộ rồi sao?
- Ta thích ngươi.
Giọng nói ấy truyền vào trong tai hắn, khiến cho tâm can Tần Vấn Thiên hung hăng run rẩy, hắn giận dữ hét:
- Ta biết, ta biết!
Trong lòng hắn hận, hận mình biết rõ tâm ý của U Hoàng nhưng vì sao lại một mực không thừa nhận, hắn hận bản thân không có năng lực.
Tuyệt vọng lan tràn trong lòng, hắn tuy rằng không có mặt nhưng dường như vẫn có thể tưởng tượng được mọi người trong Thiên Quật đang đối mặt với cái gì. Nếu không phải đối mặt với tuyệt cảnh thì sao Thanh Nhi và U Hoàng lại có thể truyền âm cho hắn nghe mấy chữ này, các nàng từ trước tới nay chưa từng nói như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận