Thái Cổ Thần Vương

Cường thế

Trong Thánh Chiến đài, Tần Vấn Thiên đảo qua phương thiên họa kích, chỉ thẳng Liễu Lam.
Liễu Lam lúc nhìn Đế Thí mất mạng trong lòng hắn đã run rẩy, nay thấy mũi kích của Tần Vấn Thiên chỉ về phía hắn, trên mặt hơi có chút khó coi.
Đánh bại cùng đánh chết, là khái niệm hoàn toàn khác nhau, người nơi này đều có con bài chưa lật mạnh mẽ, trừ phi chênh lệch khá lớn, mới có thể làm được đánh chết, Liễu Lam hắn lúc trước đối chiến Tần Vấn Thiên có ưu thế, nhưng không giết nổi, mà hôm nay, Tần Vấn Thiên vốn ở dưới tình hình yếu thế lĩnh ngộ võ đạo chân ý, mạnh mẽ giết chết Đế Thí.
Cái này ý nghĩa Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ võ đạo chân ý phi thường nguy hiểm, rất có thể uy hiếp đến mạng hắn.
Bên ngoài, sắc mặt người Tử Lôi Tông cũng hơi tỏ ra khó coi, bọn họ an bài Liễu Lam đi vào, vốn chính là muốn diệt trừ Tần Vấn Thiên quật khởi, Liễu Lam Thiên Cương tầng chín đỉnh phong, nắm giữ lôi đình chân ý, ở trong mắt bọn họ giết chết Tần Vấn Thiên tuyệt không hồi hộp, nhưng sự thật lại không như bọn họ nghĩ, Tần Vấn Thiên ngộ tính siêu phàm khiến hắn ở trong Thánh Chiến đài lĩnh ngộ ra chân ý, ở hoàn cảnh xấu hắn nháy mắt có được chiến lực mạnh hơn Liễu Lam.
- Đi ra.
Tần Vấn Thiên chỉ về phía Liễu Lam mở miệng nói. Liễu Lam giống với Đế Thí, ước định với Tần Vấn Thiên, hai người, chỉ có thể một bên còn sống đi ra, vốn là vì trói buộc Tần Vấn Thiên chạy trốn, nhưng bây giờ đã thành mua dây buộc mình, nhận thua cũng vô dụng, hoặc là hắn chết, hoặc là Tần Vấn Thiên chết.
- Lĩnh ngộ võ đạo chân ý như nhau, có gì phải sợ.
Liễu Lam thầm nghĩ, tựa như là tự mình cổ vũ mình, áp chế một luồng sợ hãi trong lòng bởi vì Đế Thí ngã xuống mà sinh ra, đến một tầng này của hắn sao nỡ chết, nhưng tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại Đế Thí cũng đã chết ở trước mắt, khiến hắn hiểu từ trong lòng, đây là trận chiến tử vong thật sự, Tần Vấn Thiên sao có thể bỏ qua người muốn lấy mạng hắn.
Tắm rửa trong lôi quang Liễu Lam đạp bước ra, nhưng tựa như thiếu vài phần khí thế, không có sự cuồng dã bá đạo lúc lần đầu tiên giao chiến với Tần Vấn Thiên nữa, hiển nhiên, hắn đối với thực lực của bản thân không có sự tự tin mạnh như vậy.
Hai người đứng đối mặt, trên không tràn ngập lực lượng sấm sét hủy diệt, nhưng cũng mang theo một lực áp bách mãnh liệt, sấm sét nhằm vào Tần Vấn Thiên, lực áp bách nhằm vào Liễu Lam, khiến hắn cảm giác có lực lượng không đâu không có áp bách hắn, phi thường không thoải mái.
Tinh hồn nở rộ, giờ khắc này Liễu Lam không dám có bất cứ sự giữ lại nào nữa, uy thế sấm sét tựa như mạnh hơn vài phần, hắn tay cầm một thanh kiếm quang sấm sét, trực tiếp chém ra ngoài, một tia chớp xẹt qua bầu trời, đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ở khoảnh khắc Liễu Lam xuất kiếm đã động, hắn có thể cảm giác được mỗi một luồng lực lượng của mảng không gian này, khi Liễu Lam động, hắn có thể cảm giác được, phương thiên họa kích đâm ra, một kích này chuẩn xác vô cùng, thời điểm gào thét đâm ra mang theo lực lượng khủng bố làm người ta cảm thấy kinh hãi.
- Oành!
Mũi phương thiên họa kích trực tiếp đánh ở trên tia chớp, khiến tia chớp vỡ nát, hóa thành bụi.
- Ngộ tính thật đáng sợ, Tần Vấn Thiên ở trên vận dụng võ đạo chân ý, đã triệt để thắng Liễu Lam.
Rất nhiều người trong lòng hiểu rõ, vừa lĩnh ngộ chân ý không lâu, cảm ngộ đã vượt qua Liễu Lam, trừ thiên phú không có gì có thể giải thích.
Sau lưng Tần Vấn Thiên xuất hiện cánh chim màu vàng, thân khoác áo giáp Kim Bằng, vỗ hai cánh, cả người hắn hóa thành ánh sáng, trong hư không đầy tàn ảnh.
- Phốc!
Phương thiên họa kích đâm ra, thẳng đến đầu Liễu Lam, kích chưa tới, lực lượng vô cùng khủng bố kia đã buông xuống, khiến Liễu Lam sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, giống như vô cùng vô tận lực, mỗi một luồng lực lượng trong thiên địa đều hội tụ ở mũi nhọn phương thiên họa kích, chỉ cần bị đánh trúng, nhất định phải chết không thể nghi ngờ, vô luận là đánh trúng bộ vị nào, lực này có thể ở trong nháy mắt phá vỡ tất cả sinh cơ trong cơ thể.
Cuồng phong rống giận, thân thể Liễu Lam lui lại, trên người điên cuồng hội tụ sấm sét, một quầng sáng chất chứa lôi uy khủng bố đánh về phía Tần Vấn Thiên
Thân thể Tần Vấn Thiên nháy mắt lóe lên, cánh chim Kim Bằng lướt qua độ cong huyễn lệ, thế mà ở nháy mắt đổi hướng, đồng thời một luồng lực áp bách cường đại điên cuồng đè ở trên người Liễu Lam, ảnh hưởng tốc độ đối phương.
- Giết!
Liễu Lam giận quát một tiếng, lôi quang kiếm chém qua.
Tốc độ công kích của sấm sét là cực nhanh, hơn nữa cuồng bạo, lực hủy diệt kinh người, Tần Vấn Thiên nâng tay Trích Tinh Chưởng, lòng bàn tay trái lấp lánh phù quang, như có thần nguyên bùng nổ đánh ra, vỗ ở trên công kích sấm sét, lập tức nổ tung trên không.
- Ông!
Lại một cái bóng xẹt qua ở trước mắt Liễu Lam, Liễu Lam không ngừng công kích, nhưng Tần Vấn Thiên mỗi lần đều va chạm với hắn, như thế lặp lại không ngừng, nhưng vẫn cho hắn lực áp bách thật lớn, đuổi sát hắn điên cuồng chớp động, thẳng đến khi cả mảng trời đất đều như có hư ảnh màu vàng.
- Chiến đấu như vậy Liễu Lam quá chịu thiệt, hắn mỗi một lần công kích đều là sấm sét công kích hủy diệt lực kinh người, tiêu hao cực lớn, nhưng Tần Vấn Thiên đáp lại thường thường là phương thiên họa kích một kích liền đi, đại đa số lực công kích đều ở trên võ đạo chân ý, tiêu hao tinh thần nguyên lực thua xa Liễu Lam.
- Hơn nữa tâm tính Liễu Lam có chút không ổn rồi, duy trì như vậy, Liễu Lam sợ là sắp xui xẻo rồi.
Ngoài Thánh Chiến đài có người nói nhỏ, chỉ thấy lúc này, Liễu Lam lại một lần nữa phát động công kích hủy diệt về phía Tần Vấn Thiên, ngay tại lúc hắn cho rằng Tần Vấn Thiên sẽ một đòn mà lui, nơi đó xuất hiện rất nhiều ảo ảnh của Tần Vấn Thiên, nâng chưởng hủy diệt tất cả, nghiền nát hư không, đồng thời một thanh phương thiên họa kích ở trong mắt Liễu Lam cấp tốc mở rộng.
Trong lòng Liễu Lam run mạnh lên, hai tay trong giây lát khép lại, thế mà trực tiếp mang phương thiên họa kích của Tần Vấn Thiên nắm giữa đôi bàn tay, lôi thiết lực lượng khủng bố khiến đôi tay hắn so với đao còn sắc bén hơn, lôi quang cắt phương thiên họa kích, thế mà trực tiếp cắt đứt phương thiên họa kích.
- Muốn chết.
Tần Vấn Thiên phun ra hai chữ, hắn trực tiếp buông xuống phương thiên họa kích, đôi tay vỗ ra, trong phút chốc kiếm khí đầy trời, quét ngang tất cả, từng luồng kiếm ấn hủy diệt lực kinh người xuyên thấu tất cả, bắn về phía Liễu Lam.
Khoảng cách gần như thế, Liễu Lam dựa vào không hề nghi ngờ là hủy diệt lực của lôi đình chân ý, hắn không sợ chống chọi với Tần Vấn Thiên, bởi vậy ở khoảnh khắc đôi bàn tay khép lại sấm sét hủy diệt cùng với kiếm uy đều điên cuồng bùng nổ đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Nhưng ở cùng lúc trong đôi bàn tay Tần Vấn Thiên đánh ra vô số đạo kiếm ấn, rậm rạp, mỗi một luồng kiếm ấn đều ẩn chứa hủy diệt lực khủng bố, trực tiếp hủy diệt tất cả.
Mọi người chỉ thấy từng đạo kiếm quang hiện lên, máu tươi nở rộ từ trên người Liễu Lam, vạn kiếm xuyên thấu thân thể hắn, thân thể Liễu Lam lơ lửng trên không run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, mang theo biểu cảm oán độc.
Hắn là nhân vật Thiên Cương đỉnh phong đã lĩnh ngộ võ đạo chân ý, đã bước một bước vào Thiên Tượng cảnh, nhưng hôm nay, lại ở Thánh Chiến đài, ngã xuống.
- Kiếm ấn từ đâu tới.
Người bên ngoài nội tâm khẽ run, một khắc đó thế mà bộc phát ra nhiều kiếm ấn đáng sợ như vậy, có thể nghĩ cận thân với Tần Vấn Thiên sẽ là một sự kiện nguy hiểm cỡ nào.
- Không có khả năng.
Phương hướng Thần Binh Học Viện, sắc mặt Vương Vân Phi trắng bệch, mặc dù là các nhân vật tiền bối Thần Binh Học Viện cũng có chút kinh hãi, từng cái kiếm ấn kia, giống như là Tần Vấn Thiên lúc trước ở Thần Binh Học Viện làm được, một bước chân liền bước ra là thần văn tứ giai cường đại, những kiếm ấn này cho bọn họ cảm giác, chính là thần văn tứ giai sát phạt.
Cái này ý nghĩa vừa rồi trong nháy mắt đó công kích, Tần Vấn Thiên bộc phát ra cả trăm hơn một ngàn thần văn tứ giai, đây là làm cho người ta sợ hãi cỡ nào, khoảng cách gần như thế Liễu Lam sao có thể không chết.
- Kẻ thứ hai rồi.
Mọi người có chút chết lặng, người thứ nhất giết chết là tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, người thứ hai là Liễu Lam lĩnh ngộ võ đạo chân ý, giờ khắc này sắc mặt đám người Tử Lôi Tông nghẹn đỏ bừng, nhìn thấy vô số ánh mắt bắn về phía khán đài chỗ bọn họ, bọn họ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một lần này không chỉ có tổn thất Liễu Lam, tương tự cũng mất hết thể diện, Liễu Lam vì sao phải giết Tần Vấn Thiên, ước định sinh tử chiến với Tần Vấn Thiên? Không thể nghi ngờ là Tử Lôi Tông ở phía sau, nhưng bây giờ Liễu Lam chết ở trên tay Tần Vấn Thiên, đánh mặt vậy quá vang rồi, rất nhiều người đã mở lời châm chọc Tử Lôi Tông, Diệp Không Phàm đã chết ở Diệp quốc, bị mất vài vị cường giả Thiên Tượng, hôm nay lại tự rước lấy nhục, chỉ sợ sau này Tử Lôi Tông thân là chín đại phái đều phải tiếng xấu lan xa.
Tần Vấn Thiên sau khi đánh chết Liễu Lam lại rất bình tĩnh về tới đài đá của mình ngồi xuống, chín người, trong thiên kiêu trấn áp thời đại có hai vị bị loại, Đế Thí chết, Đông Nhạc Hàn Giang cụt tay.
Lại thêm Liễu Lam, đã có ba người bị loại, chỉ còn lại có sáu người.
Thật ra lúc này mọi người đã rõ, Lê Thiên, Xích Luyện tuy cũng đều thân là thiên kiêu trấn áp thời đại, nhưng bọn họ nếu như không thể lĩnh ngộ ra võ đạo chân ý, là không có khả năng chống lại Tần Vấn Thiên với Võ Đằng, vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc kia cũng phải kém chút, Phạm Diệu Ngọc còn có chút không biết nàng còn ẩn tàng thực lực hay không.
Nhưng rất nhanh mọi người đã thấy, thời điểm Xích Luyện khiêu chiến Phạm Diệu Ngọc, rất dễ dàng bị Phạm Diệu Ngọc đánh bại, Phạm Diệu Ngọc triển lộ một loại chân ý lực lượng, âm ba (sóng âm) chân ý, chiến đấu ngay từ đầu Xích Luyện đã không có bất cứ năng lực chống trả nào, cảnh giới đối phương cao hơn nàng, lại lĩnh ngộ võ đạo chân ý, hơn nữa đều là thiên kiêu trấn áp thời đại, không có cách nào để chiến.
Một trận chiến này qua đi có người mơ hồ cảm thấy, Phạm Diệu Ngọc mới là mạnh nhất trong chín người.
Lê Thiên nhìn bốn người trước mắt một cái, cảm thấy có chút buồn bực, nói:
- Tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa, chờ ta lĩnh ngộ võ đạo chân ý, có cơ hội lại chiến với các ngươi đi, ta nhận thua.
Thánh Chiến đài mở, thả Xích Luyện cùng Lê Thiên rời khỏi.
Tuy hai người đã thua, nhưng không có ai phủ nhận bọn họ cường đại, thân là thiên kiêu trấn áp thời đại, một khi bọn họ lĩnh ngộ chân ý, lập tức sẽ trở nên siêu cấp đáng sợ.
Trong nháy mắt, chiến đấu Thánh Chiến đài hôm qua một ngày cũng chưa có kết quả, chỉ còn lại có bốn người.
Tần Vấn Thiên, Võ Đằng, Phạm Diệu Ngọc, hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc.
- Bốn người, mạnh nhất hẳn là Phạm Diệu Ngọc, yếu nhất có thể là hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc, Tần Vấn Thiên với Võ Đằng hai người, rất khó nói.
Đây là cái nhìn của tuyệt đại đa số người, Phạm Diệu Ngọc cùng Võ Đằng là cùng cảnh giới, đều có võ đạo chân ý, Phạm Diệu Ngọc có thể nhất là mạnh nhất trong bốn người.
- Luận bàn tiếp như thế nào?
Võ Đằng nhìn về phía Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hắn đối với Tần Vấn Thiên là tương đối bội phục, người ở trước khi Tiên Vũ giới mở ra còn yên lặng vô danh, trong mấy tháng ngắn ngủn, quật khởi ở Hoàng Cực Thánh Vực, hơn nữa đạt tới độ cao như vậy, người như vậy quả thật đáng giá tôn trọng, bởi vậy hắn tuy nói muốn luận bàn với Tần Vấn Thiên, nhưng không có nửa điểm ác ý.
- Ta khôi phục đến đỉnh phong lại chiến với ngươi.
Tần Vấn Thiên đáp lại, tựa như là bày tỏ tôn trọng đối với Võ Đằng.
- Ừm, được, ngươi cảnh giới vốn thấp một chút, chờ ngươi khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, chúng ta thử xem.
Võ Đằng nở nụ cười không kiên trì nữa, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận