Thái Cổ Thần Vương

Diệp Thanh

Thiên Biến Đế quân thấy Tần Vấn Thiên gật đầu thì đưa mắt ngắm nhìn hắn, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Chiến trường không giống Vân Châu thành, thong thả vui thích, mà là lúc nào cũng chinh phạt, không cẩn thận sẽ bỏ mạng. Vấn Thiên, nếu ngươi bước lên chiến trường là phải đối xử bình đẳng như nhau, cần xuất chiến theo quân bất cứ lúc nào. Hiện tại thực lực của ngươi hãy còn yếu, lại không có công lao gì, ta không thể để cho ngươi thống lĩnh một quân, ngươi hiểu chưa?
- Tôi nguyện bắt đầu từ đầu.
Tần Vấn Thiên trịnh trọng nói. Nếu đã quyết định bước lên chiến trường tự nhiên là nghĩa vô phản cố, vâng theo quân quy nơi chốn sa trường.
- Vậy thì tốt, ngươi đi tới chiến trường giao giới Lôi châu và Kinh châu, nơi đóng quân là Viên thành. Chỗ ấy chiến đấu thường xuyên. Người Đông Thánh Tiên môn vẫn muốn đánh mở đột phá từ nơi đó, không ngừng tiêu hao số lượng quân đội Tiên Đài của Thiên Biến Tiên môn ta, chuẩn bị hao chết Thiên Biến Tiên môn ta, sau đó chỉ sợ sẽ thuận thế chiếm giữ Lôi châu. Giờ này Viên thành chính là nơi Mộng Yểm vương đang quản hạt, chiến sự vô cùng bất lợi đối với chúng ta, sau khi ngươi đến đó phải cẩn thận một chút.
Thiên Biến Đế quân dặn dò, Tần Vấn Thiên gật gật đầu:
- Vấn Thiên hiểu rõ.
- Ừ, ngươi cứ chuẩn bị cẩn thận đi, một tháng sau lên đường.
Thiên Biến Đế quân nói.
- Được.
Tần Vấn Thiên cáo từ lui xuống, dẫn theo Nhược Hoan và Tần Dao đi ra khỏi Đế quân cung.
- Vấn Thiên, đệ thật sự chuẩn bị đi chiến trường sao?
Tần Dao kéo cánh tay của Tần Vấn Thiên nói, tuy rằng chưa từng nhìn thấy chiến trường của tiên nhân, thế nhưng người tu đến Tiên Đài cường đại cỡ nào. Những cường giả này tạo thành quân đoàn tiến hành đại chiến công phạt, chỉ suy nghĩ thôi cũng có thể cảm thấy thật đáng sợ bao nhiêu, tuyệt đối là đại chiến siêu cấp.
- Ừ, Mộng Yểm vương cũng có mặt ở chiến trường đó, nhất định sẽ dẫn theo đồ tử đồ tôn của của hắn, đương nhiên là đệ muốn đi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng tiếp lời:
- Tần Dao tỷ, Nhược Hoan tỷ, người ra tay xuất thủ với các sư tỷ chính là đệ tử của Mộng Yểm vương này.
- Tiểu tử, đi chiến trường nhất định phải cẩn thận chút, không cho phép làm liều.
Nhược Hoan nguýt mắt Tần Vấn Thiên một cái.
-Đệ biết rồi, sư tỷ.
Tần Vấn Thiên thành thật nói.
- Hi hi…, biết là tốt rồi, mấy ngày này chăm sóc Khuynh Thành cho tốt, chúng ta tạm thời bỏ qua cho đệ đệ.
Nhược Hoan cười nói, hai người tách ra khỏi Tần Vấn Thiên, chỉ có Tiểu Hỗn Đản còn đi theo sau lưng Tần Vấn Thiên.
- Lại sắp phải tách ra rồi.
Tần Vấn Thiên thở dài, bảy năm qua hắn luôn luôn ở bên cạnh Khuynh Thành, đi du ngoạn thế giới lạp tử cũng đi cùng với Khuynh Thành, tự do tự tại, nhưng Tiên vực lần lượt xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí rất nhiều người sinh ly tử biệt, bởi vậy rất nhiều người tư chất tốt đều đến lúc tu thành Tiên Vương cảnh giới mới có thể tìm được đạo lữ đồng thời sanh ra con cái.
Tần Vấn Thiên về tới nơi ở của mình và nói chuyện này cùng Khuynh Thành. Khuynh Thành tỉnh táo lại dĩ nhiên sẽ không ngăn trở Tần Vấn Thiên, chỉ nghe nàng cười nhợt nhạt nói với Tần Vấn Thiên:
- Chàng đi đi, thiếp sẽ nỗ lực tu hành, trải qua Thánh Hi thanh tẩy thiếp cảm giác thân thể cường đại hơn rất nhiều so với trước, nhất định có thể sớm tới ngày đặt chân tiên cảnh giống như chàng.
Hai tay của Tần Vấn Thiên nâng gò má của Khuynh Thành, cười nói:
- Vậy nàng phải cố gắng lên, ta cũng sẽ không chờ nàng.
- Ai muốn chàng chờ chứ, nói không chừng thiếp sẽ vượt qua chàng.
Mạc Khuynh Thành cười ngọt ngào.
- Phải không đó, vậy ta sẽ rất mong đợi đây.
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên lóe ra ánh sáng, nhìn vào hai gò má hoàn mỹ của Mạc Khuynh Thành bằng ánh mắt không lay động. Mạc Khuynh Thành bị hắn nhìn có chút đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Làm cái gì vậy?
- Ta đang nghĩ, thê tử ta hiện tại đã hoàn mỹ không một tì vết rồi, nếu đặt chân lên Tiên Đài cảnh giới trở thành tiên nữ, thật sự sẽ xinh đẹp hơn bao nhiêu đây? Có thể mê chết người hay không.
Tần Vấn Thiên như có điều suy nghĩ nói, khiến cho Mạc Khuynh Thành cười nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Đúng thế, chàng còn không cố mà trân quý bổn tiểu thư đi.
- Tốt, ta cố mà trân quý đây.
Tần Vấn Thiên đưa tay ôm lấy Mạc Khuynh Thành, lập tức ôm nàng đi vào trong phòng.
Mạc Khuynh Thành kêu lên một tiếng sợ hãi, giãy dụa, nhưng Tần Vấn Thiên sức lực mạnh mẽ, không làm gì khác hơn là hai tay nàng ôm lấy cổ của Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp ngắm nhìn hắn, hàm tình mạch mạch, mang theo vài phần thẹn. Dung nhan rung động lòng người ấy thật khiến cho Tần Vấn Thiên rộn rã động lòng.
- Khuynh Thành, nàng thật đẹp.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, sắc mặt của Mạc Khuynh Thành càng đỏ hơn, cái đầu chui vào trong ngực Tần Vấn Thiên, ôm hắn thật chặc.
Tình sâu vô cùng, không thể tự thoát ra được.
Một tháng sau, Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Tử Tình Hiên, Luyện Ngục, Tiểu Hỗn Đản, bọn họ mang theo văn thư nhập ngũ của Thiên Biến Tiên môn đi tới Viên thành.
Viên thành là khu vực biên giới Vu Lôi châu, bên ngoài là một khu hoang dã, còn có một Viên hà. Viên hà này nghe nói dài mười vạn dặm, phân chia Lôi châu và Kinh châu. Trước đây khi Đông Thánh Tiên môn thống ngự Đông Thánh Thập Tam châu, chính là phân theo sông để cai trị Lôi châu, Kinh châu, không can thiệp chuyện của nhau.
Cho tới bây giờ, Thiên Biến Đế quân thống ngự đất sáu châu ở tây bộ, Lôi châu và Kinh châu đã trở thành thế lực đối địch. Đông Thánh Tiên môn triệu tập một chi tiên nhân đại quân đáng sợ, đồn trú tại biên giới Hán thành ở Kinh châu, luôn luôn phát động công kích tới Viên thành để thử dò xét. Phiến chiến trường này đã chiến đấu giằng co nhiều năm nay, nơi giao giới hai thành đã trở thành vùng đất táng tiên
Viên thành có rất nhiều người từ Tiên Đài trở xuống đã rút lui dời đi, tránh bị chiến đấu tác động đến, nhưng vẫn còn một số tiên nhân cường giả lưu lại, muốn nhìn trận tiên chiến kéo dài nhiều năm nay tiếp tục như thế nào.
Hiện tại thống lĩnh Viên thành là Ngưu thống lĩnh, mọi người đều gọi là Ngưu tướng quân, đó là một nhân vật Tiên vương cường đại, về phần tên thật của hắn ngược lại rất ít người biết được.
Tần Vấn Thiên gặp vị Ngưu tướng quân tại phủ tướng quân, thân cao ba thước, hình thể khổng lồ, vóc người khôi ngô, cả người dường như tràn đầy lực lượng mang tính bùng nổ. Mặc dù khoác trường bào, nhưng tựa hồ có thể thấy đường cong bắp thịt săn chắc của hắn tràn đầy sự sung mãn. Hơn nữa, Tần Vấn Thiên dễ dàng cảm nhận được khí tức Thiên Phù giới từ trên người của đối phương.
Ngưu tướng quân là đệ tử Thiên Phù giới, tất nhiên thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Mộng Yểm vương có thể nói là chiến tướng nổi tiếng dưới trướng của Đông Thánh Tiên đế. Ngưu tướng quân trấn thủ ở này tương đương với đối kháng Mộng Yểm vương, là có khả năng va chạm bất cứ lúc nào, nếu thực lực của hắn không đủ cường đại thậm chí Mộng Yểm vương có thể xuất thủ đánh chết hắn rồi, giết thống soái của quân địch rồi, cuộc chiến tranh này cần phải tiến hành nữa sao?
- Tướng quân.
Tần Vấn Thiên lấy ngọc giản mà Thiên Biến Đế quân giao cho hắn đưa cho Ngưu tướng quân. Hắn không xưng hô sư huynh, vì nơi này là chiến trường, Ngưu tướng quân là Thống soái.
Ngưu tướng quân quét nhìn qua ngọc giản một cái, nhìn đám người Tần Vấn Thiên bằng ánh mắt thật sâu rồi lập tức gật gật đầu, mở miệng nói:
- Người đâu.
Lời hắn vừa dứt, lập tức có một người đi tới, Ngưu tướng quân nói với người này:
- Dẫn bọn họ đi an bài, an bài bọn họ ở phía dưới Bách phu trưởng nào đó.
- Tuân lệnh.
Người đó tuân mệnh, nhìn đám người Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, đi theo đối phương tới chỗ ở quân đội, mặc dù là chiến trường quân đội nhưng chỗ ở vẫn không tệ, một quần thể kiến trúc tiếp nối nhau, nhìn không thấy được đầu cuối.
- Diệp Thanh.
Người đó dẫn đám người Tần Vấn Thiên đi tới một chỗ bên ngoài viện rồi nói to lên, rất nhanh liền có một vị Tiên Đài cường giả thân khoác áo giáp hỏa diễm đi ra, vóc người nàng đầy đặn hấp dẫn cùng gương mặt thanh tú, mặc dù không xem là mỹ nữ tuyệt thế, nhưng cũng có nhan sắc, khoác áo giáp trông tư thế có vẻ hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.
- Bái kiến giám quân.
Diệp Thanh khom người nói.
- Diệp đội trưởng, giao mấy người này cho ngươi.
Người giám quân chỉ vào đám người hướng Tần Vấn Thiên và nói. Diệp Thanh nhìn mọi người một cái rồi gật gật đầu, nói:
- Vâng.
- Các ngươi đi theo Diệp đội trưởng đi.
Giám quân nói xong, đám người Tần Vấn Thiên gật đầu. Diệp Thanh dẫn bọn họ đi vào bên trong viện, bên trong có phòng viện lạc độc lập với nhau, không ít người đua nhau đi ra hỏi thăm:
- Đội trưởng, lại có người mới đến sao?
- Còn có mỹ nữ nữa a.
Có một người cặp mắt sáng lên, nhìn Tử Tình Hiên và Luyện Ngục. Diệp Thanh đã xinh đẹp quá rồi, vậy mà Tử Tình Hiên và Luyện Ngục lại là những mỹ nhân hiếm có.
- Thu liễm chút đi.
Diệp Thanh trừng người đó một cái, đối phương lập tức nói:
- Vâng, đội trưởng.
- Các ngươi tên gọi là gì?
Diệp Thanh hỏi.
- Đội trưởng, ta tên là Thiên Vấn.
Tần Vấn Thiên đáp, dùng tên giả tại chiến trường, dù sao địa vị của hắn tại Thiên Biến Tiên môn cũng không thấp, nếu như những người này có xuất xứ từ hạch tâm của Thiên Biến Tiên môn thì sẽ biết tên của hắn. Hắn không muốn hưởng thụ đối đãi đặc biệt. Lý do thứ hai dĩ nhiên là để phòng ngừa người Đông Thánh Tiên môn đặc biệt chiếu cố mình, như vậy trên chiến trường hắn sẽ rất thê thảm.
- Ta tên là Quân Mộng Trần.
- Ta tên là Tử Tình Hiên.
- Luyện Ngục.
- Ta tên là Tiểu Hỗn Đản.
Tên nhóc ưỡn ẹo đớt đát nói, khiến cho gương mặt xinh đẹp của Diệp Thanh hiện lên một nụ cười. Tên tiểu tử này thật là đáng yêu, sau đó nàng lại xụ mặt như cũ, ra lệnh:
- Thiên Vấn, cảnh giới của các ngươi đều rất thấp, ở trên chiến trường, không được làm vướng bận đồng đội. Hiện tại, ta sẽ cho người khác phối hợp các ngươi làm quen với chiến trận của quân đội chúng ta.
- Vâng, thưa đội trưởng.
Tần Vấn Thiên gật đầu tuân mệnh, có người dựa trên vách tường, lười biếng nói:
- Diệp Thanh đội trưởng, những người này cảnh giới thấp chút, cho dù gia nhập vào chiến trận sợ là tác dụng cũng không lớn, không cần lãng phí thời gian của mọi người.
- Hạo Dương, nếu bọn Thiên Vấn gia nhập vào đội của chúng ta thì nhất định phải thuần thục chiến trận, trên chiến trường lúc nào cũng có thể có người bỏ mạng, nếu bọn họ không thông thạo chiến trận thì ra chiến trường còn nguy hiểm hơn.
Diệp Thanh lạnh nhạt nói, không chút khách khí.
- Vâng, đội trưởng.
Hạo Dương gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không quan tâm lắm.
- Các ngươi đi tìm nơi đặt chân trước đi, sau đó ra tập hợp ở thao trường.
Diệp Thanh nói với đám người Thiên Vấn.
- Vâng.
Mọi người gật đầu, tiên niệm quét qua, sau đó đoàn người đi tới trước một chỗ viện lạc, Quân Mộng Trần cười nói:
- Đội trưởng nữ trung hào kiệt, mặc dù không đẹp bằng Tình Hiên sư tỷ, nhưng có vẻ mỹ cảm đặc biệt.
- Nhỏ giọng một chút đi.
Tần Vấn Thiên trừng mắt Quân Mộng Trần một cái.
- Hắc hắc, chẳng qua là mọi người đều cảm thấy tu vi chúng ta thấp thôi.
Quân Mộng Trần lẩm bẩm nói nhỏ.
- Đây là tiên chiến, yếu nhất cũng là Tiên Đài cường giả, sư đệ nói cảnh giới chúng ta không thấp, đối mặt với thực tế, biểu hiện tốt ở trên chiến trường đi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Hiểu rõ.
Quân Mộng Trần có chút mong đợi.
Trong giáo trường đã tập hợp rất nhiều cường giả, có hơn trăm người đủ các đại cảnh giới, thậm chí có người nói nhỏ:
- Ai, đội trưởng, đội ngũ của chúng ta thực lực tổng hợp kém một chút, có người mới đi tới, vì sao giám quân không phái những người lợi hại gia nhập vào đội ngũ chúng ta chứ. Loại cảnh giới như những người này không làm tăng cường thực lực của đội ngũ chúng ta a.
- Ngậm miệng, có rảnh thì nghĩ đến làm thế nào để giữ được mạng sống trên chiến trường kìa.
Diệp Thanh mắng.
- Biết rồi, dù sao ta chỉ sợ cho mấy tên mới tới kia, trải qua một trường chiến tranh mà cũng chịu không được lập tức bỏ mạng, còn hai vị mỹ nhân kia nữa. Thật là đáng tiếc.
Những người này đua nhau nghị luận, có mỹ nữ gia nhập vào, bọn họ cao hứng, nhưng cảnh giới quá thấp lại khiến cho bọn họ buồn bực. Nếu người đến có chỗ lợi hại thì sức chiến đấu của đội bọn họ có thể được tăng cường, giảm bớt xác suất tử vong, đội ngũ càng yếu có khả năng bỏ mạng trên chiến trường càng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận