Thái Cổ Thần Vương

Chiến trường cổ

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên đi lên trước, những những tấm bia đá không chữ này, thấy nó lộ ra khí tức cổ xưa.
Có những tấm bia đá đã vỡ tan, hóa thành đá vụn, rải rác các nơi, cũng có tấm bia đá từ vỡ đôi, thậm chí, phía dưới tấm bia đá còn có những hố sâu.
- Vì sao ta cảm thấy Tiên sơn quy tắc này như là chiến trường cổ xưa, bất kể là chưởng ấn đó hay là tấm bia đá, đều như là đại chiến vô tiền khoáng hâu, trận đại chiến này đã xoa phẳng tất cả, thành thị hóa thành tro tàn, chỉ có đại địa gập ghềnh, theo năm tháng mà biến đổi, hóa thành một mảng sơn mạch hoang vu.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm.
- Nếu thật sự là chiến trường, nơi này đúng là mộ bia thời cổ, nhưng những cái hố này là gì? Chẳng lẽ là những hoạt tử nhân đó?
Sắc mặt của lão già biến ảo liên tục, nếu là những hoạt tử nhân đó thì quá đáng sợ, mai táng người chết ở nơi thế này, không ngờ vẫn có thể chết rồi mà sống lại sao?
- Không biết, tóm lại nơi này rất cổ quái.
Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước:
- Bùi Thanh đó chính là Tiên Đế, Tiên Đế cũng vào để thăm dò, có thể thấy được trong sơn mạch này tất có bí mật kinh người, nếu không như lời ngươi nói đó, thân là người đột phá cảnh giới Tiên Đế sớm nhất trong lịch sử Bắc Minh Tiên triều, hắn không cần thiết phải tới đây để thám hiểm.
- Bùi Thanh trước nay vô cùng cao ngạo, nếu không phải nơi này bất phàm, hắn quả thật sẽ không tới đây.
Lão nhân gật đầu, tuy rằng lão không biết Bùi Thanh, nhưng trong Bắc Minh Tiên triều, lão từng nghe nói rất nhiều lời đồn về Bùi Thanh, đây là một nhân vật tuyệt đại tràn ngập sắc thái truyền kỳ, là thiên kiêu tuyệt thế chân chính.
Rất nhiều nhân vật có thiên phú vô song vào thời kì thanh niên đều nửa đường vẫn lạc, hoặc gặp phải bình cảnh, nhưng Bùi Thanh đi tới cảnh giới Tiên Đế, không ai dám nghi ngờ hắn, thiên hạ không ai không công nhận.
- Bùi Thanh thực sự lợi hại như vậy à?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ nói hỏi, có chút khó chịu đối với Bùi Thanh, hắn tuy rằng biết thân là nhân vật Tiên Đế, Bùi Thanh giẫm chết một người cảnh giới Tiên Thai thì không ai dám nói gì, nhưng mà, hắn vẫn rất khó chịu, cho dù giữa hắn và Bùi Thanh có chênh lệch không thể vượt qua.
- Đương nhiên, Bắc Minh Tiên triều tồn tại được bao lâu thì ta không biết, lịch sử đệ nhất nhân sao có thể không mạnh, hơn nữa lịch sử đệ nhất nhân này này còn là chỉ cảnh giới Tiên Đế, tiền vô cổ nhân ( trước đó chưa từng có), có điều hậu vô lai giả (sau này không có) thì không dám nói, mọi người ở Bắc Minh Tiên triều biết, có một người vẫn có cơ hội vượt qua hắn, chỉ là không biết có thực hiện được hay không thôi.
Lão già nói.
- Ai thế?
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng.
- Công chúa điện hạ.
- Bắc Minh Lộng Nguyệt ư?
Tần Vấn Thiên có chút nghi hoặc.
- Đương nhiên không phải, Lộng Nguyệt công chúa hiện tại mới Tiên Thai, sao mà nhìn ra được, hơn nữa hy vọng của Lộng Nguyệt công chúa rất mù mịt, là tỷ tỷ của nàng ta, Bắc Minh U Hoàng, được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Minh Tiên triều, nhân vật nữ hoàng tuyệt thế, nghe đồn, tương lai vị trí quốc chủ của Bắc Minh Tiên triều có thể sẽ không truyền cho con nối dõi của quốc chủ mà là truyền cho Bắc Minh U Hoàng công chúa, quốc chủ có nhiều con, nhưng không ai có thể so sánh được với nàng ta, tất cả đều kém xa.
- Bắc Minh U Hoàng lợi hại như vậy à?
Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc.
- Xem ra Tần huynh không biết gì về Bắc Minh Tiên triều rồi, người của Tiên triều, ai chẳng biết U Hoàng công chúa, cho nên Bùi Thanh vẫn tuyên bố ra ngoài rằng hắn sẽ theo đuổi Bắc Minh U Hoàng cho bằng được, phải cưới công chúa về làm vợ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tựa hồ cũng giảm bớt được cảm xúc khẩn trương, dù sao, nhiều người như vậy bước vào cấm địa, hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ là còn sống, hơn nữa lúc trước Bùi Thanh cũng, không có đường sáng, chỉ có đường chết.
- Bùi Thanh này quả nhiên kiêu ngạo, có điều hắn nếu muốn cưới Bắc Minh U Hoàng, vì sao vừa rồi còn bởi vì một câu về Bắc Minh Lộng Nguyệt mà giết người?
- Chính là vì quá kiêu ngạo, không chấp nhận được người khác có một chút ngữ khí xúc phạm đến hắn, câu nói lúc trước nếu là Tiên Vương bình thường thì chỉ sợ sẽ giúp đỡ, từ đó có thể kết bạn được với Lộng Nguyệt công chúa, nhưng hắn là Bùi Thanh, cho nên hắn cảm thấy những lời này này đã xúc phạm tới sự kiêu ngạo của hắn, hắn đích xác không cần để ý tới cảm nhận của Lộng Nguyệt công chúa. Dù sao, thân là lịch sử đệ nhất nhân, tương lai ít nhất cũng là Tiên Đế đỉnh cấp, thậm chí có cơ hội trùng kích trình độ đó, quốc chủ còn phải dùng lễ để đối đãi với hắn, cường giả các phương cũng đều muốn lung lạc, hắn việc gì phải để ý tới ai?
- Cũng đúng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, lịch sử đệ nhất nhân, chỉ cần không có cừu hận thì đương nhiên là muốn giao hảo.
Núi bia đá rất lớn, bia đá nhiều vô tận, Tần Vấn Thiên nghĩ, nếu thật sự giống như hắn đoán, nơi này là chiến trường viễn cổ, nơi này không biết phải mai táng bao nhiêu cường giả, quả thực là con số đáng sợ.
- Nơi này tựa hồ an toàn hơn một chút, kỳ thật Tần huynh, chúng ta còn có một con đường, đó là ở lại đây không đi nữa.
Lão già nói.
- Nguy hiểm là không thể biết trước, những hoạt tử nhân đó ai biết khi nào sẽ bỗng nhiên xuất hiện, cứ ở lại đây cũng rất nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, hắn không thích chờ đợi một cách bị động như vậy, cứ đi về phía trước, tuy rằng nguy cơ rất lớn, nhưng chỉ cần có một chút ít cơ hội, hắn muốn đi tiếp, huống hồ hắn còn có con bài chưa lật.
- Sát khí mạnh thật.
Lúc này, hai người mắt lóe sáng, tiếp tục đi về phía trước, đi đến rìa núi, nhìn khe sâu cực lớn phía trước, nơi đó có mây đen bao phủ, rất âm u, cho dù là đã trải qua vô số năm tháng, mây đen vẫn không tiêu tan, dường như vong hồn, sát khí của chiến trường cổ chính từ nơi này tỏa ra.
- Đi vào không?
Lão già hỏi Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Vào cấm địa, mục đích là để tìm kiếm một bước ngoặt, mà từ sau khi bước vào cấm địa, mục đích của chúng ta lại thành giữ được mạng, thật là có chút bi ai.
- Đúng vậy, chưa thật sự trải qua thì luôn mang theo may mắn, thật sự bước vào rồi thì đã quên đi mất là vì cái gì mà tới.
Lão già cười nói.
- Cho nên, ta lựa chọn đi vào, lão tiên sinh ngươi thì cứ tùy theo tâm của mình mà lựa chọn.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, hắn sẽ không thuyết phục người khác đi cùng với mình, đây là lựa chọn của hắn chứ không phải lựa chọn của ai khác, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, cũng phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.
- Đi được tới hiện tại đã là rất may mắn rồi, ta cũng không mang hy vọng quá lớn, nhiều năm như vậy rồi mà maĩ vẫn không bước ra được một bước đó, nếu vẫn lạc ở đây thì cũng là số mệnh của ta, có điều trước khi đi vào, ta có thể hỏi ngươi rốt cuộc là ai không, vì sao Lộng Nguyệt công chúa và thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo đều coi trọng ngươi như vậy, ta thật sự vẫn luôn rất hiếu kỳ.
- Ta tên là Tần Vấn Thiên, đến từ phía đông Tiên Vực, đến từ một thế lực Đế cấp, Bắc Minh Lộng Nguyệt và Lý Dục Phong coi ta là bạn tốt, chính là vì lúc trước khi Thiên Đạo Thánh viện mở ra, chúng ta quen biết biết nhau ở đó, lúc ấy Lý Dục Phong đứng trên Thông Thiên, bị ta thay thế, có thể là lúc đó hắn bắt đầu chú ý tới ta, ở trong Thánh viên, ta đã gây ra một hồi phong ba không nhỏ, khai chiến với nhân vật hậu bối của mấy thế lực đỉnh cấp ở Tiên Vực, đó là những gì đã trải qua, kỳ thật thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
- Ngươi vậy mà kêu là không có gì đặc biệt ư?
Lão già nghe thấy vậy thì nghẹ lời, lắc đầu cười khổ, lập tức cất bước đi về phía trước.
- Lão tiên sinh.
Tần Vấn Thiên lại gọi một tiếng, lão già dừng lại, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên.
- Lúc trước bị hoạt tử nhân nhắm vào, ta không thể phóng thích ra một chút khí tức nào, nhưng kỳ thật, nếu không phải ở cục diện như vậy, chỉ cần cho ta một chút thời gian, ta có thể có cơ hội bỏ chạy, bởi vậy về sau cho dù gặp phải nguy cơ, ta vẫn có cơ hội giữ được mạng sống, nhưng vì lời thề của vì sư môn, ta không thể dẫn lão tiên sinh đi cùng, cho nên lão tiên sinh không cần thiết phải lựa chọn như ta, cũng giống như những gì mà lão tiên sinh nói lúc trước vậy, có thể tu hành ở đây, có lẽ trước khi gặp phải nguy hiểm, đột phá cảnh giới Tiên Vương thì sao?
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên lên tiếng, hắn và lão già có thể nói là không quen biết gì nhau, cũng như những người khác bước vào cấm địa, tất cả mọi người là tự mình lựa chọn vào cấm địa, vậy thì phải tự chịu trách nhiệm vì lựa chọn của mình, hắn bản không cần nói gì, nhưng lúc này chỉ còn hai người bọn họ là còn sống, hắn vẫn cảm thấy có chút bi thương, bởi vậy hy vọng lão nhân có thể sống sót, thế nên không nhịn được mà lên tiếng khuyên bảo.
Lão nhân ánh mắt cứng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, không hổ là người bước ra từ thế lực lớn, ở trong cấm địa này không ngờ vẫn có thủ đoạn giữ mạng.
Cười cười, lão cũng không nói nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Vấn Thiên thở dài, cất bước đi theo, tiến vào sâu bên trong hẻm núi bị mây đen bao phủ này. Rất nhanh, hắn phát hiện lão già đi phía trước đã không thấy đâu.
- Lão tiên sinh.
Tần Vấn Thiên hét gọi, không thấy ai đáp lại.
- Tần huynh, bảo trọng, sống tốt nhé.
Bên trong mây đen truyền đến một tiếng nói, là thanh âm của lão già, lão đi rồi, một mình xông vào.
Tần Vấn Thiên thở dài, lập tức cũng tiến về phía trước, hắn cuối cùng lại cảm nhận được khí tức quy tắc, khí tức quy tắc cực kỳ cường đại, hơn nữa lần này không phải là một loại quy tắc, mà là quy tắc vô cùng hỗn loạn.
Khí tức giết chóc, khí tức hủy diệt, khí tức tử vong.... Nhưng mà trong khí tức tràn ngập tuyệt vọng này, hắn không ngờ cảm giác được một tia sinh cơ, giống như đường sống trong chỗ chết.
Tần Vấn Thiên từng bước đi tới chỗ có sát khí, khi sát khí càng lúc càng mạnh, lực lượng quy tắc đáng sợ có thể xé nát tất cả thì hắn dừng chân, nhìn về phía trước, nơi đó vẫn là mây đen, nhưng bên trong mây đen xuất hiện một luồng sáng tuyệt thế, chiếu sáng cả mảng mây đen này.
Đó là một thanh đao, đao gãy, chỉ còn nửa thanh, cắm ở đó, nhưng cho dù là nửa thanh đao cũng vẫn phát ra quang hoa tuyệt thế.
- Có người.
Đột nhiên, Tần Vấn Thiên nhìn thấy bên cạnh nửa thanh đao đó xuất hiện một bóng người, hoạt tử nhân, đầu của hắn cũng bị chém đứt một nửa, trông rất dữ tợn khủng bố, Tần Vấn Thiên hít một hơi lạnh, trong nháy mắt thu liễm khí tức, mặt của bóng người đó quay về phía hắn, giống như có mắt, biết được sự tồn tại của hắn, nhưng không động đậy, chỉ lộ ra vẻ quyến luyến với thanh đao này.
- Hắn là chủ nhân của thanh đao?
Tần Vấn Thiên trong lòng run lên, hắn đã là người chết, vì sao vẫn có thể sống được?
Đây rốt cuộc là địa phương gì?
Tần Vấn Thiên thử nhấc chân bỏ đi, quả nhiên, hoạt tử nhân đó không hề để ý đến hắn, giống như sau khi hắn chết hắn chết rồi chỉ còn lại sự quyến luyến bất diệt đối với thanh đao.
Thay đổi phương hướng, Tần Vấn Thiên rời khỏi nơi này, tiếp tục đi trong mây đen, hắn cảm nhận được khí hủy diệt vô tận, hắn lặng lẽ cảm thụ quy tắc của cỗ khí hủy diệt này, đi tới ngọn nguồn. Sau đó, hắn lại nhìn thấy một hoạt tử nhân đang ngồi dưới đất, ôm một bộ quần áo màu trắng, đó hình như là quần áo của nữ nhân. Hoạt tử nhân này cho dù đã chết rất nhiều năm những vẫn lưu luyến chủ nhân của bộ quần áo này.
Khí tức hủy diệt chính là từ bộ quần áo này phát ra, nàng ta lúc sinh tiền đã phải thừa nhận công kích hủy diệt đáng sợ cỡ nào.
Tần Vấn Thiên lại thay đổi phương hướng, một đường đi tới, hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh kỳ quái, nhìn thấy rất nhiều thần binh đáng sợ đến cực điểm mà hắn không thể đụng vào, hắn còn nhìn thấy rất nhiều hoạt tử nhân, tất cả bọn họ đều có thứ mà mình lưu luyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận