Thái Cổ Thần Vương

Tiên Vương thăm hỏi

Trần Di đương nhiên có thể cảm nhận được sự thân cận từ con người Tần Vấn Thiên, có lẽ là do ban đầu, mối quan hệ giữa Lâm Soái và Tần Vấn Thiên vô cùng tốt. Do đó mới coi nàng như người thân, nếu không thì nàng làm sao có thể gặp nhân vật như này.
- Vấn Thiên.
Trần Di ngược lại cũng không còn khách sáo, mỉm cười gọi.
Nụ cười Tần Vấn Thiên càng thêm dịu dàng, ánh mắt nhìn Mạc Khuynh Thành đứng bên cạnh, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành tiến lên phía trước. Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dõi theo nàng. Bây giờ, nhìn lại Mạc Khuynh Thành, bọn họ chỉ cảm thấy nàng giống như tiên tử trên trời, cao không thể chạm tới, nàng là nữ nhân của Tần Vấn Thiên. Điều buồn cười là lúc nãy lại có rất nhiều người nảy sinh ý nghĩ hoang đường, cho rằng mỹ nhân tuyệt sắc như thế này mà đi theo Tần Vấn Thiên thì thật đáng tiếc.
- Tiểu Di tỷ tỷ, đây là một chút tâm ý của muội và Vấn Thiên, chúc mừng tỷ và sư huynh.
Mạc Khuynh Thành lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Trần Di. Trần Di sửng sốt, nhìn Lâm Soái, chỉ thấy Lâm Soái khẽ gật đầu:
- Nếu đã là tâm ý của Tần sư đệ và Khuynh Thành đệ muội thì nàng cứ nhận đi.
- Vâng.
Trần Di khẽ gật đầu, mỉm cười với Khuynh Thành, nhỏ giọng nói:
- Khuynh Thành thật xinh đẹp.
- Tiểu Di tỷ tỷ cũng vậy mà.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười nói. Người của Trượng Kiếm tông đều dần dần đứng dậy. Hoắc Nham và Vạn Kiếm Sinh đợi mọi người lui ra hết, cũng nhanh chóng quỳ sang một bên, chẳng có một chút tức giận nào.
Lăng Thiên kiếm chủ cùng với Diệp Lăng Sương đều cảm giác như đã xả hết được cơn giận, nếu như không phải vì Vấn Thiên, cơn tức này còn phải tiếp tục nhịn.
- Lâm Soái, tiểu Di, đây là chút tâm ý của chúng ta, hai vị không chê cười là tốt rồi.
Mọi người cũng đều dâng lên quà mừng, Lâm Soái khom người nói:
- Quà của các vị trưởng bối, bất luận là gì, đối với Lâm Soái mà nói, thì cũng đều vô cùng quý giá.
Nếu như trước kia Lâm Soái nói những lời này, chỉ sợ sẽ khiến mọi người không vui, thậm chí còn bị châm chọc, nhưng vào thời khắc này, hắn nói như vậy, lại chẳng có ai dám có dị nghị gì.
- Trần gia chủ, nhưng kẻ chướng mắt này không cần xuất hiện ở đây, hôn lễ của sư huynh, những kẻ phá rối này hãy để chúng đệ đuổi đi.
Tần Vấn Thiên cũng lười phải tính toán nhiều với lũ người này, chúng căn bản không xứng.
- Tần thiếu bớt giận, ta cút ngay đây.
Phụ thân của Hoắc Nham quỳ xuống đất, sau đó lôi kéo Hoắc Nham cuống quýt rời đi, vẻ mặt Trần Tuyết cứng nhắc, không biết nên rời đi hay không, Trần phụ liếc nhìn nàng, nói:
- Ngươi cũng cùng phu quân biến đi.
Trần Tuyết có thể cảm nhận được sự tức giận của phụ thân, cũng kì quái, nếu nói người sỉ nhục Tần Vấn Thiên nhất thì chính là nàng và Hoắc Nham rồi, nghĩ đến trước kia, làm dáng vẻ tâm cao khí ngạo, ba hoa chích chòe trước mặt Tần Vấn Thiên, nàng ta dường như cảm thấy xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt đi đâu, mặt mày ủ ê rời đi. Lâm Soái là muội phu của nàng, đều là người thân, sư đệ của muội phu nàng là đệ tử Thiên Biến Đế Quân, vốn dĩ thậm chí nàng đã có cơ hội đi xem Thiên Biến tiên môn trong truyền thuyết một chút rồi.
Vậy mà bây giờ, nàng biết là không có khả năng, đừng nói đến Lâm Soái và người trong sư môn, dù phụ thân và muội muội nàng cũng chẳng chào đón nàng nữa.
Trước kia, những người cười nhạo Tần Vấn Thiên và đùa giỡn mỹ nữ bên cạnh Tần Vấn Thiên đều xám xịt rời đi rồi, nếu đã biết thân phận của Tần Vấn Thiên, vậy đối phương rõ ràng không phải là nhân vật cấp bậc Thiên Tượng, so với cảnh giới của hắn, làm sao có thể không nhớ ai đã nói gì, bây giờ đã không cùng bọn họ tính toán, bọn họ ngoài việc rời đi thì có thể làm gì nữa chứ?
Một số lão tiền bối của Trần gia cũng đến rồi, sau khi biết thân phận của Tần Vấn Thiên đều tỏ ra lễ độ, cung kính, ánh mắt nhìn Trần phụ cực kì sắc bén, rõ ràng là không hài lòng với vị gia chủ này.
- Hay Tần thiếu đổi chỗ đi.
Tần phụ vẫn không dám có chút tùy ý, Tần Vấn Thiên đối tốt với Trần Di là vì thể diện của Lâm Soái, tuy hắn là phụ thân của Trần Di, nhưng lúc nãy thái độ với người trong sư môn của Lâm Soái cũng không tính là thân thiện. Hơn nữa, nghe cách xưng hô của Tần Vấn Thiên gọi hắn là Trần gia chủ là có thể hiểu, Tần Vấn Thiên rõ ràng có bất mãn với hắn.
- Không cần, chỗ ngồi không quan trọng, ngồi đây nói chuyện với Phương tiền bối cũng không tệ, Trần gia chủ bận thì cứ làm đi, ta đã nói rồi, hôm nay ta chỉ là đến tiếp khách, ta hi vọng hôn lễ của sư huynh ta và tẩu tử được vui vẻ.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Trần phụ lúc này cũng đã hiểu rõ thái độ của Tần Vấn Thiên, gật gật đầu. Lần này là thật lòng quan tâm đến hôn sự của Lâm Soái và Trần Di, vẫn luôn đứng bên cạnh phụ giúp, thái độ với Lâm Soái không dám có tùy ý, giờ cũng chẳng biết ai mới là nhạc phụ rồi.
Tần Vấn Thiên và Phương Mục tán gẫu, bên cạnh đã không có thị nữ nha hoàn nào, chỉ có vài vị nguyên lão của Trần gia cùng nói chuyện. Chỉ thấy lúc này, một vị nguyên lão nâng chén hướng Tần Vấn Thiên uống cạn, nào dám yêu cầu Tần Vấn Thiên tiếp rượu.
- Tần thiếu, ngươi cảm thấy gia chủ của Trần gia chúng ta như thế nào?
Lời này vừa nói, Trần phụ dù ở bên kia vẫn luôn chú ý tới bên này lập tức cảm thấy căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hàm ý sau câu nói này cực kì sâu xa, chỉ cần Tần Vấn Thiên nói một câu không hài lòng, vậy thì, vị trí gia chủ Trần gia của hắn chỉ sợ chẳng còn rồi.
Thế lực giữa Trần gia và Thiên Biến tiên môn tuy không thể so sánh, nhưng cũng là hi vọng của gia tộc, người chân chính quyết định địa vị gia chủ, vẫn là do các vị nguyên lão có thực lực cường đại nhất chọn.
- Chuyện của Trần gia, ngài sao lại hỏi ta?
Tần Vấn Thiên cau mày nói:
- Chỉ cần sư huynh ta và tẩu tử sống vui vẻ, ta đương nhiên sẽ không có bất kì ý kiến gì cả.
Lời này vừa nói ra, Trần phụ lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn xem trọng thể diện của tiểu Di, chức vị gia chủ của hắn về sau phải xem thái độ của Lâm Soái và tiểu Di rồi. Như vậy cũng tốt, tiểu Di là con gái hắn, bất kể như thế nào đều sẽ nghe hắn, có điều lúc hắn nói chuyện với Lâm Soái, trở nên càng ngày càng khách khí.
Hôn lễ này đương nhiên sẽ chẳng có vấn đề gì, tất cả mọi người đều vây quanh Lâm Soái và Trần Di, Tần Vấn Thiên thì bọn họ với không tới, đối phương cũng sẽ không tiếp xúc với bọn họ, chỉ đành xây dựng mối quan hệ tốt với Lâm Soái và tiểu Di, do vậy mọi người đều thể hiện bản thân là người vô cùng nhiệt tình.
Tần Vấn Thiên bọn họ đương nhiên hiểu tất cả là vì điều gì, xét tính cách của sư huynh, huynh ấy tuyệt đối sẽ không để ý những sự nhiệt tình giả dối này, sau khi xong hôn lễ, chỉ sợ huynh ấy sẽ mang Trần Di rời khỏi Trần gia.
Phương Mục có thân phận là Tiên vương cường giả, là nhân vật rất khôn khéo, tuy hắn luôn khách khí, nhiệt tình, nhưng cũng không biểu lộ ra một chút nịnh nọt nào, cũng không có bất cứ thỉnh cầu gì, chỉ có mong muốn đơn thuần là có chút giao tình với hắn mà thôi. Phương Mục chắc cũng hiểu rõ, lần đầu gặp mặt, có thể khiến Tần Vấn Thiên có chút hảo cảm với Phương gia hắn là tốt rồi, nếu nhắc đến yêu cầu, chỉ sợ Tần Vấn Thiên sẽ không để ý tới hắn.
Lâm Soái và Trần Di cũng tới chỗ Tần Vấn Thiên ngồi xuống, Phương Mục quay sang Lâm Soái cười nói:
- Lâm Soái hiền chất, trước khi đến đây ta cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, ta đành tặng ngươi một đạo tiên niệm hộ thể đi.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên lóe sáng, tiên niệm của Tiên vương cường giả là vô cùng trân quý, Phương Mục này biết rằng, đối với hắn mà nói không có lợi, nếu tặng cho Lâm Soái, thì Lâm Soái sẽ nợ hắn ân tình, Phương Mục này quả thực thông minh.
Lâm Soái đương nhiên cũng hiểu được ý nghĩ của Phương Mục, hắn kiên quyết lắc đầu:
- Phương tiền bối quá khách khí rồi, tiên niệm của tiền bối, vãn bối không dám nhận.
Phương Mục tặng hắn tiên niệm đương nhiên sẽ chẳng yêu cầu hắn báo đáp thứ gì, nhưng phần ân tình này, sẽ ghi trên người Tần Vấn Thiên, hắn đương nhiên không thể nhận.
Phương Mục mỉm cười không trả lời, lại nghe Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Nếu đã là thành ý của Phương tiền bối, sư huynh không cần khách sáo làm gì.
Sư huynh nếu muốn rời ra ngoài hành tẩu, có thêm tiên niệm hộ thể thì chẳng khác gì được nhiều thêm một cái mạng. Đối với hắn mà nói, chỉ là một phần ân tình nhỏ mà thôi, Phương Mục cũng chẳng thể yêu cầu hắn làm gì, nhiều nhất là kết giao với hắn.
Trần Di nhìn Lâm Soái và Tần Vấn Thiên, về mặt tình cảm mà nói, nàng đương nhiên hi vọng Lâm Soái tiếp nhận, tiên niệm của Tiên vương, Trần gia nàng cũng không có bất kì ai có được kì ngộ như vậy cả.
- Được rồi.
Lâm Soái sau khi cười một cái liền thấy thoải mái, sao hắn lại dùng suy nghĩ mình để đoán ý nghĩ của Tần sư đệ chứ, hoàn toàn không cần thiết. Lấy thân phận của Tần sư đệ và Phương Mục, đương nhiên hiểu tiên niệm này cũng không thể đại biểu quá nhiều.
Thế là, dưới con mắt hâm mộ, đố kị của rất nhiều người, Phương Mục lưu lại một đạo tiên niệm trên người Lâm Soái.
Hôn lễ lần này cuối cùng cũng kết thúc, Tần Vấn Thiên và người Trượng Kiếm Tông từ biệt mọi người, Lâm Soái và các cường giả của Trần gia đều ra tiễn biệt.
- Lâm sư huynh, tẩu tử, bảo trọng.
Tần Vấn Thiên và người Trượng Kiếm Tông chắp tay nói, trước mặt mọi người bay lên trời. Nhìn thấy sủng vật của Tần Vấn Thiên hóa thân thành đại bàng bay đi, người Trần gia đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa rồi, Lâm Soái và Trần Di đều có chút buồn bã, con người sống trên đời, bất luận là huynh đệ, bằng hữu như thế nào, chung quy lại, mỗi người đều có cuộc sống riêng của chính mình.
Mỗi người một ngả, là điều không thể tránh khỏi.
Lần từ biệt này, chẳng biết lúc nào mới lại gặp mặt.
Sự thực đúng như Tần Vấn Thiên đoán, sau khi ở Trần gia mấy ngày, Lâm Soái và Trần Di liền ra ngoài hành tẩu. Tuy người Trần gia hi vọng bọn họ ở lại, nhưng Lâm Soái quyết đi thì ai dám giữ.
Sau khi Tần Vấn Thiên trở về Thiên Biến Tiên môn, bận rộn giúp đỡ mọi người tu luyện, không quản khó nhọc đi xem một vài buổi đấu giá, không tiếc dùng bảo vật đổi lấy một số đan dược giúp mọi người tôi luyện thân thể, lại phối hợp với công pháp tẩy luyện thân thể, chuẩn bị cho việc đột phá Tiên Thai.
Thời gian dần dần trôi đi, Tần Vấn Thiên đang hưởng thụ khoảng thời gian thanh tĩnh này.
Một ngày nọ, trong thành Vân Châu xuất hiện mấy vị cường giả Tiên vương, Thiên Biến tiên môn biết tin, lập tức theo dõi bọn họ.
Bọn họ phát hiện, không ngờ mấy vị cường giả này lại nhằm thẳng vào Thiên Biến tiên môn.
Tòa thành rộng lớn bên ngoài Thiên Biến tiên môn, nhóm cường giả bình tĩnh đứng ở đó, chỉ thấy từ trong Thiên Biến tiên môn, liên tục có cường giả lóe sáng đi ra, nhìn nhóm người xuất hiện mà tràn đầy nghi ngờ.
Các vị cường giả này đều tỏa ra hơi thở sắc bén, giống như kiếm rời khỏi vỏ, hoàn toàn không che giấu sự sắc nhọn của mình.
- Các vị đến thành Vân Châu có chuyện gì chăng?
Đã có một vị cường giả Tiên Vương của Thiên Biến tiên môn cất tiếng hỏi.
- Ta đợi người của Chí Tôn kiếm phái, trước đó đến đây bái phỏng Thiên Biến Đế Quân. Những người này nhàn nhạt đứng đó, mở miệng nói.
Các vị Tiên Vương hơi suy nghĩ, xem ra, trận phong ba ở Thánh Viện trước kia, hôm nay đối phương cũng hành động rồi.
Cường giả Tiên Vương trực tiếp đi tới thành Vân Châu, hơn nữa còn đến Thiên Biến tiên môn bọn họ.
- Đế quân còn bận rộn tu hành, sợ rằng không có thời gian.
Một vị cường giả của Thiên Biến tiên môn đáp.
- Không sao, chúng ta nguyện ý ở lại tiên môn đợi, khi nào Đế Quân rảnh rỗi tiếp kiến chúng ta, chúng ta liền tới bái phỏng.
Người của Chí Tôn kiếm phái nói, dường như đã có chuẩn bị từ trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận