Thái Cổ Thần Vương

Một bước thành danh

Trong thánh viện, rất nhiều cường giả nhìn về phía Thạch Chung Bích, nếu chỉ là một lần chấn động thì cũng là chuyện bình thường, bọn họ có thể sẽ không quá để ý, nhưng chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi lại liên tục chấn động nhiều lần, như vậy liền có vẻ cực kỳ không tầm thường.
Tất cả các cường giả trong thánh viện đều ngóng nhìn, là ai đã dẫn động Thạch Chung Bích.
Phía trước Thạch Chung Bích, toàn bộ ánh mắt của rất nhiều cường giả đểu tập trung vào cùng một chỗ, rơi trên người Tần Vấn Thiên. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên tiến bước về phía trước, biết rõ tất cả những gì mà Tần Vấn Thiên làm được chấn động ra sao.
Tần Vấn Thiên là trực tiếp đi từ bước đầu tiên tới bước thứ bảy mươi tư. Trong lịch sử của thánh viện chưa từng có ai nắm giữ phong thái như vậy, kể cả là người kia.
Đột nhiên, mọi người lại thấy một bóng người phía chếch chéo đằng trước Tần Vấn Thiên, chính là cường giả Cổ Tiêu của Chí Tôn kiếm phái. Hắn dùng một bước cường thế bước ra bước thứ bảy mươi sáu đánh trả Tần Vấn Thiên, khi đó Tần Vấn Thiên còn đang ở bước thứ năm mươi mấy, nhưng mà hiện tại, chênh lệch giữa hai người không ngờ chỉ còn hai bước.
Tuy rằng một khi đến loại tầng cấp này, hai bước cũng giống như lạch trời, khó có thể vượt quá, nhưng mọi người lúc này cũng không nghĩ như vậy. Đơn giản là vì Tần Vấn Thiên đã một mạch đi được đến đây.
Điều này có nghĩa là Tần Vấn Thiên có thể đơn giản làm được chuyện mà Cổ Tiêu làm, nhưng Cổ Tiêu lại không thể nào làm được chuyện mà Tần Vấn Thiên làm được. Mặc dù Tần Vấn Thiên vẫn chưa hoàn thành vượt qua Cổ Tiêu, nhưng ai cao ai thấp chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được.
Huống gì, chỉ cần Tần Vấn Thiên có thể ổn định cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể thì hai bước ấy hẳn là cũng không làm khó được hắn.
Đương nhiên bọn họ cũng hiểu rõ, hai bước này rất khó, chỉ cần lơ là một chút là có thể đoạt mạng của Tần Vấn Thiên ngay.
Bảy mươi tư bước, lúc này Tần Vấn Thiên cảm nhận được cỗ áp lực đáng sợ này một cách rõ ràng, tiếng trống chấn động từ trong ra ngoài, cuồng bạo vô cùng. Chín bước cuối cùng này, mỗi một bước đều chứa đựng lực lượng thuộc tính tăng vọt. Hắn biết, nếu tiếp tục bước tiếp, uy lực sẽ càng đáng sợ hơn, càng về sau độ khó càng tăng vọt.
Hít một hơi thật sâu, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, tiếng sấm trong cơ thể như thể không ngừng nghỉ, huyết mạch của hắn điên cuồng gầm thét, hóa thành biển máu. Biển máu này dậy lên sóng to gió lớn, có vô số tiếng chuông đánh vào trong biển máu, muốn lật đổ hủy diệt biển máu.
Đồng thời, thân thể Tần Vấn Thiên cũng thừa nhận công kích kinh người. Những lực lượng thuộc tính này xâm nhập vào trong xương cốt của hắn, không ngừng tẩy rửa khắp trong thân thể, giống như khắc sâu lực lượng vào bên trong. Hắn mơ hồ cảm thấy gân cốt toàn thân đều có thể phát ra tiếng chuông.
Lần này, Tần Vấn Thiên dừng lại không ít thời gian. Mọi người nhìn hắn, đều an tĩnh chờ đợi, có thể đi tới bước này sao mà khó khăn, mặc dù Tần Vấn Thiên không có cách nào tiếp tục cất bước nhưng cũng đủ để kiêu ngạo tự hào.
Nhưng chính khi bọn họ đang hoài nghi ngờ, Tần Vấn Thiên lại nhấc chân bước, đi về phía trước một bước. Trên Thạch Chung Bích, ánh sáng vô tận rực rỡ lập lòe, xông thẳng lên trời, dường như có tiếng chuông đáng sợ như là vô thượng tiên uy xông thẳng vào trong thân thể của hắn, trực tiếp thâm nhập khiến cho thân thể Tần Vấn Thiên điên cuồng chấn động, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan biến.
Giờ phút này, thánh viện lại một lần nữa cảm giác được một hồi chấn động.
- Bước thứ bảy mươi lăm.
Mọi người một trận lặng im. Thế trận đại địa này thật khiến cho người ta chấn động, Tần Vấn Thiên chung quy vẫn bước ra bước thứ bảy mươi lăm.
Đúng lúc này, đồng tử của bọn họ trong giây lát co lại, chỉ thấy Tần Vấn Thiên lại hướng phía trước cất bước.
Một cỗ khí tức mang uy áp đến mức tận cùng bao trùm lên tất cả cuốn lấy toàn bộ thiên địa, cả một khu vực mênh mông không ngừng rung động. Tần Vấn Thiên lần này liền một lúc tiến thêm hai bước, trực tiếp bước tới bước thứ bảy mươi sáu, sóng vai với Cổ Tiêu.
Đoàn người sững sờ ngưng mắt nhìn về phía trước, nhìn thân thể đang rung động của Tần Vấn Thiên. Theo tần suất rung động chậm dần lại của mặt đất, thân thể của Tần Vấn Thiên cũng từ từ ổn định lại. Hắn đứng ở đó, trường bào tung bay phát ra tiếng vang phần phật, như là độc nhất trên toàn thế giới.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Tần Vấn Thiên bước bảy mươi sáu bước, làm được chuyện mà tất cả mọi người cho rằng bất khả thi. Cổ Tiêu phải tốn rất nhiều thời gian mới đi đến một bước kia, thậm chí từ bước thứ bảy mươi lăm đến bước thứ bảy mươi sáu cũng phải chuẩn bị trong một thời gian dài.
Lúc trước, Cổ Tiêu sử dụng bước thứ bảy mươi sáu bước mà cường thế đáp lại Tần Vấn Thiên, bởi vì hắn cho rằng, một bước này chính là niềm kiêu ngạo của hắn, Tần Vấn Thiên không thể nào làm được.
Nhưng Tần Vấn Thiên đã làm được, hơn nữa lập tức liền làm được. Thời khắc này, Cổ Tiêu trầm mặt không nói gì.
Lúc này hắn còn có thể nói cái gì nữa.
- Bảy mươi sáu bước, rất mạnh sao?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, không hề nhìn Cổ Tiêu, chỉ bình tĩnh nói một câu mà lại giống như một tiếng vang chói tai, trực tiếp tát Cổ Tiêu một bạt tai.
Tất cả mọi người tất cả đều cho rằng câu nói mà Tần Vấn Thiên nói ra lúc trước là không biết trời cao đất dày, cho rằng hắn cuồng vọng vô tri. Thế nhưng giờ phút này, không một ai nghĩ vậy nữa, đơn giản là vì bản thân Tần Vấn Thiên đã đứng tren dấu chân thứ bảy mươi sáu.
Cổ Tiêu nghe được lời nói của Tần Vấn Thiên cũng không biết phản bác như thế nào. Tần Vấn Thiên dùng thực tế mà tát hắn, trừ khi hắn có thể làm được chuyện mà Tần Vấn Thiên làm, bằng không hắn có nói cái gì cũng đều có vẻ bất lực.
Mặt đất vẫn còn đang chấn động, kéo dài không thôi, Doanh Đằng ngất đi một lúc lâu nay đã tỉnh lại. Hắn liếc mắt thoáng nhìn phía trước, sau đó liền thấy được vị trí Tần Vấn Thiên, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn đến hoảng, cuối cùng lại một lần nữa ho ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có lấy một tia huyết sắc.
Phía xa, có không ít cường giả lóe đến, hiển nhiên động tĩnh của Thạch Chung Bích bên này đã thu hút rất nhiều thiên kiêu lao tới đây. Khi thấy người khiến cho thánh viện chấn động không phải là Cổ Tiêu, cũng không phải là cường giả Vạn Ma Đảo hay là cường giả Sâm La Tiên quốc, bọn họ đều giật mình. Người này lúc trước hình như cũng không ở trước Thạch Chung Bích, chẳng lẽ là vừa đến không lâu, trực tiếp nhấc chân tiến bước tới vị trí kia?
- Gặp quỷ rồi, chính là hắn.
Có không ít người chạy đến từ nơi lúc trước Tần Vấn Thiên ghé qua, bọn hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên rồi đều dụi mắt. Thế giới này là như nào vậy, hắn vừa mới đến đây đi? Bảy mươi sáu bước?
- Lúc này còn chưa tới nửa canh giờ, hắn vậy mà lại bước được bảy mươi sáu bước? Quá điên cuồng, tên gia hỏa này thực sự muốn một bước thành danh.
- Ai bảo rằng hắn mới vào thánh viện. Cái gọi là mới đến, nhất định là từ thánh viện khác qua, đến khiêu chiến người trong khắp tòa thánh này.
- Không sai, trực tiếp tiến bước bảy mươi sáu bước, đây chính là khiêu chiến, áp đảo tất cả mọi người.
Từ trong những lời bàn luận, mọi người mới biết được hóa ra tên Tần Vấn Thiên này là một mạch bước ra bảy mươi sáu bước, thật đáng sợ.
- Tự phong là vương, cuối cùng lại thật sự cho rằng mình là vương, không biết trời cao bao nhiêu, thiên tài lại có bao nhiêu.
Khắp toàn thân Tần Vấn Thiên có lực lượng đáng sợ hung bạo phóng ra, hắn nhắm mắt đứng ở đó, lạnh lùng mở miệng. Hắn tới đây cũng không phải vì Cổ Tiêu, là do Cổ Tiêu tự mình ăn nói lỗ mãng, vậy thì hắn đương nhiên sẽ không ngần ngại gì mà thuận tiện áp chế dáng vẻ kiêu căng của hắn.
Tần Vấn Thiên hắn đây từ trước đến nay chẳng phải người rộng lượng, có ân báo ân, có oán báo oán, Chí Tôn kiếm phái can dự vào quyết định của Tiên Vực, nhìn kiểu gì thì hắn cũng chẳng cần thiết phải khách khí với Cổ Tiêu.
Khắp toàn thân Cổ Tiêu như thể có vạn kiếm phóng ra, khí tức lúc này đã di động, không có cách nào phòng thủ nghiêm ngặt bản tâm, mơ hồ khó có thể ổn định mà đứng ở vị trí này. Vậy mà chính vào lúc đó, Tần Vấn Thiên lại nhấc chân bước ra bước thứ bảy mươi bảy.
- Đông...
Tiếng chuông cường thế chấn động khắp thiên địa, từng chùm sáng xông thẳng lên vòm trời, dấy lên động đất. Trên Thạch Chung Bích từng cổ chung thần văn điên cuồng tập trung đến thân thể Tần Vấn Thiên, ngoại trừ uy áp vô tận ầm ầm lao tới còn có tiên lực đáng sợ từ trong thiên địa vọt ra. Nhất thời như có một trận gió bão kinh thiên.
- Trời sinh kiếm vương? Một bước này, ngươi làm được sao.
Tần Vấn Thiên không quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước nói, nhưng mọi người đều hiểu hắn đang nói với ai. Cổ Tiêu cũng hiểu rõ.
Tiếng nói của Tần Vấn Thiên giống như có mang theo tiếng chuông, gõ ở trong lòng Cổ Tiêu. Khí tức trong người hắn bắt đầu hỗn loạn, giống như gió bão tàn sát bừa bãi, dường như không có cách nào ổn định.
Rống to một tiếng, kiếm ý từ trong thiên địa điên cuồng phun ra, điên cuồng tàn sát bừa bãi. Tuy nhiên lực lượng từ Thạch Chung Bích trong bạo phát ra lại càng mạnh hơn, không ngừng giã lên thân thể Cổ Tiêu. Giờ phút này, Cổ Tiêu cuối cùng đã không có cách nào chịu được, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trong phút chốc giống như bị vạn kiếm xuyên thân, máu tươi không ngừng chảy ra.
- Cổ Tiêu.
Sắc mặt vài vị cường giả đại biến, chạy đến hư không phía trước tiếp lấy thân thể Cổ Tiêu. Thần sắc của bọn họ tái nhợt đi. Cổ Tiêu vậy mà lại bị Tần Vấn Thiên dùng ngôn ngữ cứng rắn ép ra khỏi Thạch Chung Bích, bản thân bị trọng thương.
- Không đánh mà thắng, thật là nhân vật lợi hại.
Mọi người đều kinh hãi. Bọn họ hiểu Thạch Chung Bích, nếu như mình không có cách nào tự bảo vệ thì sẽ bị lực lượng chí cường của Thạch Chung Bích phản phệ, thậm chí còn có khả năng bị chấn chết ngay lập tức. Tần Vấn Thiên cường thế vượt qua Cổ Tiêu, lại lấy ngôn ngữ kích thích hắn, cho dù có mạnh mẽ như Cổ Tiêu cũng không có cách nào bảo vệ bản tâm, tiến vào kế của Tần Vấn Thiên. Người này đối xử với kẻ địch không chút lưu tình.
Tần Vấn Thiên nhiễu loạn tâm thần Cổ Tiêu khiến cho đối phương bị thương, bản thân lại nhắm chặt mắt bảo vệ kín kẽ tâm thần của mình, không cho Thạch Chung Bích thừa cơ lợi dụng. Lực lượng vô cùng tận cường đại tẩy rửa gân cốt máu thịt và Tiên Thai của hắn, Tần Vấn Thiên lại cảm ngộ càng thêm sâu với lực lượng thuộc tính, dường như muốn dung nhập vào mỗi một nguyên tử trong cơ thể.
Càng lúc càng có nhiều cường giả đến đây, Tần Vấn Thiên vẫn cứ nhắm hai mắt lại. Mãi một lúc lâu sau, hắn lại nhấc chân lên, bước ra bước thứ bảy mươi tám.
Không gian lại một lần nữa bị chấn động.
Lần này, Tần Vấn Thiên dừng lại càng lâu, mãi cho đến mấy canh giờ sau, lực lượng tích tụ trong cơ thể dường như đã đến giới hạn bạo phát, hắn mới lại cất bước tiến tới bước thứ bảy mươi chín.
Thánh viện chấn động, ánh sáng rực rỡ trùng thiên, chư thiên kiêu nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng chấn động vô cùng.
Vậy mà lại có người có thể bước liên tiếp bả mươi chín bước trong một ngày. Trước đây chưa từng có ai, sau này cũng khó có người làm được.
Chỉ còn hai bước cuối cùng là hắn có thể hoàn mỹ kết thúc kỳ tích lần này. Nhưng mà, Tần Vấn Thiên có thể làm được sao?
Mọi người lúc này thậm chí có thể thấy được thân thể của Tần Vấn Thiên rung động. Lực lượng vô tận tập trung trong thân thể hắn không chỗ bạo phát, một khi bạo phát liền có thể chấn kinh thiên địa.
Lần này, Tần Vấn Thiên thật lâu không có bước ra, nhưng mọi người đều đang chờ, toàn bộ đứng im tại chỗ, muốn xem thử hắn có thể hoàn thành hai bước cuối cùng này hay không.
Nửa ngày sau, Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng động. Bước thứ tám mươi hạ xuống, vô thượng oai lực trên Thạch Chung Bích xâm nhập vào cơ thể hắn, vô tận tiếng chuông chấn động trong thiên địa. Thân thể Tần Vấn Thiên hóa thành một mặt thiên địa cổ chung, cả tòa thánh viện đều như đang run rẩy.
Tần Vấn Thiên đã bước tới bước thứ tám mươi.
Chỉ còn lại một bước cuối cùng.
Lúc này, cường giả tập trung lại càng lúc càng nhiều, đến cả Hoàng Vô Địch cũng tới đây. Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc sắc mặt tái xanh, bọn họ canh giữ ở lối vào, vậy mà lại để cho Tần Vấn Thiên chuồn mất.
Chỉ còn một chút nữa thôi, Tần Vấn Thiên sẽ làm được chuyện mà vị kia của Cửu Hoàng Tiên Quốc năm đó đã làm được.
Hoàng Vô Địch nhìn Tần Vấn Thiên, đột nhiên quát to:
- Tần Vấn Thiên từng chính thức tuyên bố mình sẽ theo đuổi Thanh Nhi, nữ nhi của Trường Thanh. Tuy nhiên hắn đã nói, từ nay về sau, Thanh Nhi sẽ là nữ nhân của hắn, là nữ nhân của Cửu Hoàng Tiên Quốc ta.
Ánh mắt mọi người lóe lên. Hoàng Vô Địch ngay lúc này mở miệng, không thể nghi ngờ, là muốn nhiễu loạn niềm tin không lùi của Tần Vấn Thiên. Lúc này đây, chỉ cần chút có bất trắc, Tần Vấn Thiên sẽ không bước ra được bước cuối cùng này, thậm chí còn có khả năng vạn kiếp bất phục.
Lời này của Hoàng Vô Địch thật ngoan độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận