Thái Cổ Thần Vương

Bạch y tiên vương

Bạch Vô Nhai không nói gì, làm như lười để ý tới Diễm Uyên. Diễm Uyên bới móc mọi lúc. Bất kể hắn nói cái gì, Diễm Uyên đều có lý lẽ của bản thân mình. Nếu hai bên có cái nhìn khác biệt, không nhất định phải tranh. Lặng lặng chờ đợi kết quả là được.
Hắn thấy được một loại chấp niệm từ trong mắt của Tần Vấn Thiên. Đó có thể coi là cuồng ngạo, có thể coi là chấp niệm cuồng si. Hơn nữa tu vi của Tần Vấn Thiên mới chỉ thiên tượng nhất trọng cảnh. Bạch Vô Nhai luôn luôn cho rằng, năng lực cảm giác và kháng áp của Tần Vấn Thiên thiên tượng nhất trọng cảnh đều yếu hơn, không thể so sánh cùng Hắc Phong và Khuyết Thiên Nghệ. Vả lại hắn còn trẻ tuổi hơn. Như vậy hắn cũng chưa có lý do bại bởi đối phương. Lui một bước mà nói, mặc dù thất bại thì phải làm thế nào đây? Khảo nghiệm cũng không thể đại biểu cho hết thảy. Những người này thiên phú đều rất xuất chúng. Nhưng trên tiên lộ ai có thể đi được xa hơn, cũng không phải một cuộc khảo nghiệm là có thể quyết đoán được.
Quanh thân của Khuyết Thiên Nghệ, tử kim quang hào phóng ra tia sáng kỳ dị, lĩnh vực đóng băng lại lần nữa khuếch trương. Dường như hắn còn có thể kiên trì thật lâu.
Trong cơ thể của Hắc Phong, huyết mạch gào lên, mơ hồ có huyết quang đáng sợ lượn lờ giữa không trung, sức cắn nuốt càng thêm cuồng mãnh. Hắn tận lực khống chế nguyên lực tinh tú tiêu hao, khiến lực lượng huyết mạch thay thế Tinh Thần Thiên Tượng phát ra uy năng, làm tiêu hao chậm lại.
Tần Vấn Thiên vẫn dùng Tinh Thần Thiên Tượng trấn sát. Hắn và Hoa Thái Hư có tu vi yếu trong bốn người còn lại. Hai người bọn họ đối mặt hung thú dung nham cũng yếu. Do đó tiêu hao là tương đối thăng bằng. Chẳng qua là Tần Vấn Thiên phát huy ưu thế của năm tòa nguyên phủ, chịu đựng tiêu hao hơn nữa.
Một đoạn thời gian lại trôi qua. Bốn người còn lại lần lượt khiêu chiến cực hạn, làm được đến mức khiến những người khác không thể tưởng tượng nổi. Lúc này toàn bộ thân hình của Hắc Phong như hóa thành hắc ám thâm uyên. Huyết mạch điên cuồng gầm thét. Mọi người trông thấy một màn như vậy thần sắc chợt ngưng. Xem ra Hắc Phong có thể kiên trì được thời gian không lâu.
Vị trí Hoa Thái Hư trong huyễn cảnh, chính phiến ảo cảnh Tinh Thần Thiên Tượng hắn bố trí dường như cũng có dao động.
Khuyết Thiên Nghệ ở bên kia, tử kim quang hoàn Tinh Thần Thiên Tượng rực rỡ. Giờ khắc này, chỉ thấy trong thân thể của hắn như có một cổ sức mạnh cực kỳ đáng sợ lan tràn ra. Một đợt hàn nguyệt bao phủ tiến nhập vào trong thân thể hắn, phảng phất như hắn đang ở trong hàn nguyệt.
- Khuyết Thiên Nghệ vẫn chưa tới cực hạn.
Mọi người thầm nghĩ. Lúc này, Hắc Phong và Hoa Thái Hư gần như lần lượt đi ra khỏi huyễn cảnh của Vạn Hóa tiên vương. Lúc đứng trên tiên sơn, bọn họ phát hiện còn có hai người chưa hề đi ra thì không khỏi lóe lên chút dị sắc. Nhất là Hắc Phong. Hắn là người chạy đến đầu tiên sau mỗi vòng khảo hạch. Tại lần đầu tiên tiếp dẫn, hắn làm được bước lên ngọn núi thứ chín. Nhưng lần này đã thất bại.
-Chỉ còn lại hai người.
Chỉ có Tần Vấn Thiên và Khuyết Thiên Nghệ vẫn còn kiên trì. Hai người làm cho vô số người Hoàng cực Thánh vực cảm thán trong lòng. Lại là nhân vật thiên kiêu kinh diễm thời đại ấy. Lúc hắn tranh phong với thiên kiêu Tiên vực, vẫn gắng đạt tới nổi bật nhất.
-Lúc này, những người khác đều không khác mấy rồi, . Thế nhưng ta muốn cho bọn họ nhìn thấy, ta có thể kiên trì trong thời gian bao lâu.
Khuyết Thiên Nghệ chậm rãi lên tiếng. Sau đó chỉ thấy vòng tròn hàn nguyệt quay liên tục khép kín, bao phủ cả người hắn vào bên trong. Từng vòng trên thân khuyết nguyệt, buông xuống trứ đông diệt hết thảy dòng khí. Hung thú dung nham gầm thét xung kích, vừa đến chung quanh liền đóng băng lại.
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy nguyên phù sau khi biến hóa trong cơ thể mình đều có khuynh hướng tiêu hao hết. Hắn thầm nghĩ trong lòng, lập tức miệng phun pháp quyết. Từng đạo phù quang màu trắng hừng hực, lóng lánh quanh thân hắn. Trên thân thể hắn đều rực rỡ phù văn. Dòng khí màu trắng lưu động tựa như từng ánh nến màu trắng vậy. Ánh lửa dường như rất yếu ớt, nhưng kèm theo khẩu quyết từ trong miệng Tần Vấn Thiên phun ra, ánh lửa tưởng chừng yếu ớt đó bắn ra uy năng khiến cho toàn bộ hung thú đến gần bị đốt thành hư vô.
-Đây là năng lực gì? Miệng phun pháp quyết, không ngờ lại có uy năng bực này?
Mọi người ngưng đọng thần sắc. Tần Vấn Thiên vẫn có thể kiên trì cho đến bây giờ. Thật đúng là mạnh. Tia sáng như lửa màu trắng có uy lực cực mạnh. Chẳng lẽ là dẫn động tiên pháp hay sao?
-Đó là cái gì?
Ngay cả các các nhân vật đại năng trong tiệc rượu đều có phần nghi hoặc. Ngọn lửa màu trắng lưu động quanh thân Tần Vấn Thiên là lực lượng thần thông pháp quyết ư?
Tần Vấn Thiên thân thể không có cảm giác huyết mạch gầm thét, mà là vô cùng bình tĩnh. Toàn thân hắn có vẻ trang nghiêm túc mục. Tinh Thần Thiên Tượng biến mất. Quanh người hắn hiện lên nhiều sao băng thạch, không ngừng thu nạp vào cơ thể. Phù quang lập lòe bên ngoài thân chỉ tiếp nhận ánh lửa lưu động quanh thân. Dĩ nhiên cũng khiến cho những hung thú dung nham kia phải chùn bước, không dám tiến lên trước.
-Vạn Hóa tiên vương nên biết đó là cái gì a?
Có người đưa mắt nhìn nữ tiên vương.
-Có thể là bí thuật tiên quyết lợi hại nào đó. Rất mạnh.
Nữ tiên vương nhắm mắt lên tiếng. Tần Vấn Thiên bên trong ảo cảnh của bà, nhưng bà cũng không cảm giác được lúc này trong cơ thể Tần Vấn Thiên có huyết mạch rung động. Giờ khắc này trong cơ thể Tần Vấn Thiên vô cùng bình tĩnh, chỉ có bên ngoài thân phù quang hừng hực, lực lượng huyết mạch bạo phát. Không phải như vậy. Cho nên Vạn Hóa tiên vương cũng nhìn lầm.
-Tiên quyết dường như không bình thường, khó trách hắn có thể tiếp tục kiên trì.
Diễm Uyên lẩm bẩm nói nhỏ. Lão vừa liếc nhìn Khuyết Thiên Nghệ. Hai người còn đang kiên trì.
Thời gian dần dần trôi qua. Trên ngọn núi thứ chín vô cùng an tĩnh, mọi người đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên và Khuyết Thiên Nghệ, trong lòng không được an tĩnh. Bọn họ đã kiên trì rất lâu rồi, lâu hơn rất nhiều so với những người khác.
- Nên kết thúc đi.
Khuyết Thiên Nghệ thầm nghĩ trong lòng. Lập tức hắn mở mắt, mở miệng nói:
-Phải đệ nhất đi. Tiền bối để cho ta đi ra ngoài.
Các tiên vương lộ ra vẻ dị sắc. Sau đó Vạn Hóa tiên vương thả Khuyết Thiên Nghệ ra khỏi ảo cảnh. Ngay lúc Khuyết Thiên Nghệ biểu lộ ánh mắt đắc ý, hắn trông thấy Tần Vấn Thiên ở bên cạnh vẫn còn trong huyễn cảnh. Nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Có người kiên trì được lâu hơn so với hắn. Tuy rằng chỉ có một người.
Trong mắt của Khuyết Thiên Nghệ lóe lên thần sắc không cam lòng. Hắn lập tức hít sâu một hơi, lạnh nhạt lên tiếng:
-Đáng tiếc. Ta còn có thể tiếp tục kiên trì. Ta vốn tưởng rằng không ai nữa, không nghĩ rằng người nào có thể làm được tới trình độ này. Là do ta khinh thường rồi.
Tần Vấn Thiên lại không biết ý nghĩ của Khuyết Thiên Nghệ cũng chính là suy nghĩ của Bạch Vô Nhai vậy. Chấp niệm của Tần Vấn Thiên mãnh liệt vượt quá tưởng tượng. Thối lui ra? Trừ phi không có cách nào tiếp tục kiên trì. Nếu không chỉ cần hắn còn có thể làm được thì sẽ không bỏ qua.
Vì thế, một ngày, hai ngày. . . Thời gian dần trôi dần trôi… Tần Vấn Thiên không hề từ bỏ tính toán một chút nào. Vạn Hóa tiên vương củng sinh ra dao động trong lòng. Trong lòng bà chợt có một ý nghĩ, nếu như một mực cứ tiếp tục như vậy, người này sẽ một mực kiên trì như vậy hay không, cần có bao nhiêu cố chấp.
-Vạn Hóa, kết thúc được rồi. Không không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Diễm Uyên bình tĩnh nói.
-Đáng tiếc Khuyết Thiên Nghệ khinh thường rồi. Nếu không kết cục không biết như thế nào.
-Thắng chính là thắng. Bại chính là bại. Vì sao Khuyết Thiên Nghệ khinh thường mà người này lại không? Lúc trước ngươi nói hắn thiếu hụt ma luyện, giờ này xem ra tâm trí hắn là kiên trì nhất. Ngươi nên giải thích như thế nào.
Bạch Vô Nhai lạnh nhạt cất tiếng, khiến cho khí tức trên người Diễm Uyên dao động, một cổ uy áp hủy diệt kinh khủng càn quét qua. Mặc dù các nhân vật đang ngồi đều là tiên vương, nhưng trong tích tắc vẫn cảm nhận được sự cường đại của lực áp bách. Diễm Uyên thân là tiên vương chiến tướng đắc lực dưới trướng của Đông Thánh bệ hạ, quả thật lợi hại, sát khí cực thịnh.
-Bạch Vô Nhai nói rất đúng. Vòng này xem như ta lầm.
Diễm Uyên nở nụ cười, nói. Uy áp hủy diệt trong một tích tắc lập tức không còn sót lại chút gì. Bạch Vô Nhai từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không hề có dao động, còn không thèm nhìn hắn.
Cuối cùng Tần Vấn Thiên thoát ly khỏi ảo cảnh. Là Vạn Hóa tiên vương chủ động thả hắn ra. Vạn Hóa tiên vương tiêu tán tiên niệm. Tần Vấn Thiên lướt nhìn chung quanh, lập tức trong lòng thầm định, biết mình đã kiên trì tới cuối cùng.
Đông Thánh Đình lúc này đi tới trước người Bạch Vô Nhai, mở miệng nói:
-Bạch tiền bối, một trăm người còn lại, Bạch tiền bối hỗ trợ xuất thủ khảo nghiệm. Chín người còn lại dẫn đến nơi này, như thế nào?
-Đơn giản thôi mà.
Bạch Vô Nhai thờ ơ đáp, lập tức một luồng tiên niệm xông ra, trong nháy mắt hàng lâm trên ngọn núi thứ chín.
Bạch y tiên vương đứng ngạo nghễ trên không trung, uy áp kinh khủng bao phủ lấy trăm người vừa thông qua khảo nghiệm. Lão lạnh lùng lên tiếng:
-Trước đó Vạn Hóa tiên vương lấy vào một trăm người. Còn trong tay ta chỉ lưu lại chín người. Ta không có tính nhẫn nại giống như Vạn Hóa tiên vương. Một trăm người, giết chín mươi mốt người, còn lại chín người. Ai không muốn chết thì tự giác thối lui. Không được lãng phí thời gian của ta. Nếu không, ta một mực đánh tới chỉ còn lại chín người.
Giọng nói lạnh lùng của Bạch y tiên vương khiến cho tâm thần người run rẩy dữ dội. Một trăm người, giết chín mươi mốt người, đánh tới khi nào còn lại chín người.
-Cái này. . .
Ngay cả Khuyết Thiên Nghệ cũng ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó, chỉ thấy bạch y Tiên vương vung tay lên. Một luồng âm ba kinh khủng trực tiếp đánh giết xuống. Đầu não Tần Vấn Thiên nổ oành đùng, cảm giác thân thể muốn chia năm xẻ bảy, linh hồn bị xé nát, màng tai chấn động đến chảy máu.
Trên ngọn núi thứ chín có trăm vị cường giả miệng phun máu tươi. Không người nào may mắn thoát khỏi.
-Bổn tọa nói được thì làm được.
Bạch y Tiên vương lại lần nữa huy động bàn tay to, phảng phất có tia chớp đánh xuyên xuống. Đám người có cảm giác hồn phi phách tán. Rất nhiều người thậm chí sinh ra tuyệt vọng chi niệm.
Từng người một tâm kinh đảm chiến nhìn trong Bạch y tiên vương trong hư không. Quá khủng khiếp. Giết chín mươi mốt người, còn lại chín người. Quản lý khảo nghiệm người kiểu gì. Không may mắn, xem ai chết trước, ai không chết.
Tần Vấn Thiên run rẩy cả người. Linh hồn đau đớn tê liệt thật muốn lấy đi tính mạng của hắn.
Không chỉ có Tần Vấn Thiên. Khuyết Thiên Nghệ cũng như vậy. Sắc mặt hắn rất khó coi, nhìn chằm chằm Bạch Vô Nhai trong hư không. Lão điên kia, khảo nghiệm ở nơi này là sát phạt, đánh tới còn lại chín người. Mặc dù hắn là hậu nhân của Khuyết Nguyệt tiên vương, Bạch Vô Nhai cũng không nể mặt chút nào. Không ai biết người nào chết trước đây.
-Giết.
Bạch Vô Nhai lại lần nữa phất tay. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Giữa ngọn núi thứ chín yên tĩnh có vẻ thê thảm phá lệ, càng làm cho trăm người kia, ai nấy đều run rẩy tâm thần dữ dội.
-Không thể buông tha.
Tần Vấn Thiên giữ vững tâm thần, miệng phun khẩu quyết. Toàn thân phù quang lóng lánh. Bạch quang giống như sinh mệnh chi hỏa. Bạch Vô Nhai lại một đạo công kích tê liệt xuống. Lần này lại có người ngã xuống. Chết thảm.
Ý chí của Tần Vấn Thiên vô cùng cứng cỏi, nhưng vẫn như cũ, nằm trên đất, thần sắc tái nhợt. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Nhai trong hư không.
-Ta thối lui ra.
Có tiếng kêu gào truyền tới.
-Ta thối lui ra khỏi. . .
Sau tiếng kêu gào đầu tiên vừa vang lên, lần lượt có âm thanh truyền ra. Không có bất kỳ khảo nghiệm nào bá đạo hơn so với loại khảo nghiệm trực tiếp sát lục này.
-Rất tốt. Chính là các ngươi lựa chọn con đường này. Chỉ cần các ngươi thối lui là có thể còn mạng sống. Không thối lui chính là giao mạng cho ta. Con đường do chính các ngươi lựa chọn. Bản thân mình gánh chịu hậu quả. Bổn tọa không chịu trách nhiệm sinh tử của các ngươi.
Bạch Vô Nhai nói lời lạnh như băng. Mặc dù các nhân vật tiên vương bên trong tiệc rượu đều bị rung động bởi thủ đoạn của hắn. Đích xác là đồ điên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận