Thái Cổ Thần Vương

Tần Viễn Phong, người canh giữ lăng mộ

Chiến thư tới, Thái Cổ rung chuyển, thế nhân biết Tần tộc chắc chắn sẽ dậy lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Khi Tần Vấn Thiên vẫn còn yếu thế, vào ngày đại hôn của Tần Đãng Thiên, Tần Vấn Thiên đã từng dẫn đầu một đám cường giả đi tới dấy lên một hồi gió bão.
Cho đến nay, lực lượng Tần Vấn Thiên khống chế trong tay đã sớm không thể so sánh nổi, mặc dù lần này không có Càn Khôn giáo, không có Cửu Thiên Huyền Nữ cung, thế nhưng chỉ cần dựa vào lực lượng của Thiên Quật là cũng đủ để tranh phong Thái Cổ, chính là Tần tộc e rằng đã không còn được Tần Vấn Thiên coir a gì.
Hơn nữa còn có ân oán giữa Tần tộc và Tần Vấn Thiên, hiển nhiên, rất có khả năng trận chiến lần này với Tần tộc sẽ chính là một trận quyết chiến.
Vào ngày chiến thư giao hẹn, Tần tộc đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, các cường giả Thái Cổ đều đến, chỉ có điều cũng không xuất hiện ở ngoài sáng mà là âm thầm quan sát, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, bọn họ và Tần tộc đã chung một thuyền, những người tham dự vào trận đánh Thiên Quật đều đứng trên cùng một chiến tuyến, ai cũng chạy không thoát. Một khi Tần Vấn Thiên thật sự tiêu diệt Tần tộc thì mục tiêu kế tiếp sẽ có thể là bất kỳ thế lực nào trong số bọn họ.
Bên trong Tần tộc, tại một tòa cổ điện, Tần Chính đứng chắp tay, thần niệm của hắn khuếch tán bao phủ cả hư không vô tận, hắn mở miệng nói:
- Các vị nếu như đều đã tới thì cũng không cần ẩn nấp, lẽ nào các vị không hiểu rằng, nếu Tần Vấn Thiên thật sự có lòng muốn đối phó các vị thì ẩn nấp sẽ chẳng có ý nghĩa gì hay sao?
- Tên gia hỏa này.
Các cường giả thầm mắng trong lòng, Tần Chính là muốn vội vàng ép bọn họ hiện thân.
Chỉ thấy tộc trưởng Lôi tộc dẫn đầu cường giả Lôi tộc xuất hiện, hắn và Tần Vấn Thiên kết thù kết oán cũng có thể nói là đặc biệt sâu, quả thật trốn không thoát trận này, vẫn là đơn giản đi ra thôi.
Có người đi đầu, các cường giả Thái Cổ liền lục tục xuất hiện.
- Tần Chính, ngươi hình như rất bình tĩnh.
Tộc trưởng Ngục Thần tộc thản nhiên hỏi.
- Con ta Đãng Thiên đã trở về, hắn là từ thần lăng về, được thần lăng truyền thừa, cũng từng gặp qua người canh giữ lăng mộ. Hơn nữa, thực lực hiện nay của Đãng Thiên đã mạnh hơn ta.
Tần Chính bình tĩnh mở miệng, khiến cho mọi người đều sợ hãi. Con trời chọn Tần Đãng Thiên đã mạnh hơn cả Tần Chính sao?
Hơn nữa, hắn còn đến từ thần lăng, được thần lăng truyền thừa, nói như vậy thì giữa hắn và người canh giữ lăng mộ cũng coi như là có một loại quan hệ nào đó chăng?
Tuy rằng năm đó con trời chọn Tần Đãng Thiên bị đánh bại, thế nhưng dù gì hắn cũng là một nhân vật tuyệt thế.
Tần tộc thật đúng là một gia tộc đáng sợ, sinh ra một nhân vật như Tần Đãng Thiên rồi còn có một tồn tại như Tần Vấn Thiên. Đáng tiếc, vốn dĩ Tần tộc có thể có cơ hội vươn tới một độ cao khác.
Tất cả mọi người đều đang yên tĩnh chờ đợi.
Tần Chính đưa ánh mắt nhìn ra phương xa, hắn đứng chắp tay, bên cạnh hắn là thê tử xinh đẹp vô song mặc trang phục màu tím, váy dài tung bay, cao quý lãnh ngạo, đôi mắt đẹp của nàng toát lên một vẻ chờ mong. Tần Khả Hân rất ưu tú, thậm chí còn có thể đánh một trận với trượng phu của nàng Tần Chính, nếu có nữ tử như vậy trở thành con dâu thì nàng sẽ hết sức hài lòng. Nàng tin con trai của mình có thể làm được, đối với hậu nhân của mình, người làm mẹ luôn luôn mù quáng tín nhiệm như vậy.
Đương nhiên, bản thân Tần Đãng Thiên cũng có sự tự tin cường đại. Hắn của hiện tại đã không phải là hắn của năm xưa, được trời chọn, lại trải nghiệm lột xác, hắn nay đã có cơ hội chạm đến cảnh giới chí cao vô thượng như này, một chút cũng không sợ hãi, trái lại còn đặc biệt chờ mong. Hắn chờ mong Tần Vấn Thiên đến, lần này hắn sẽ rửa sạch sỉ nhục, sử dụng máu tươi của Tần Vấn Thiên tới rửa.
Tại Tần tộc, vô số người đều chăm chú nhìn hư không mà chờ đợi. Lần trước Tần tộc đã phải trải qua một tai họa lớn, lần này chờ đợi Tần tộc lại sẽ là cái gì? Bọn họ có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới thứ chờ đợi bọn họ là cái gì.
... ...
Tại Tần tộc, cường giả như mây, thế mà giờ khắc này lại bất chợt ở trở nên yên tĩnh. Từ phía xa có từng cơn gió gào thét, như thể có một cỗ khí lưu đang di chuyển về phía bên này.
Dần dần, một uy áp cường đại hạ xuống, từng ngọn gió thổi qua có chút lạnh.
Cuối cùng, từ xa xa có một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt trong mọi người.
- Tới rồi.
Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, thấy một con yêu thú khổng lồ giang cánh bay lượn trên vòm trời đang bổ nhào xuống. Con thú lớn đó chính là Côn Bằng, là Côn chủ biến thành.
Ở trên lưng Côn Bằng có rất nhiều bóng người, ai ai cũng đều có khí chất siêu phàm, người dẫn đầu một thân trang phục màu trắng, tóc dài tung bay, ngoại trừ Tần Vấn Thiên ra thì còn có thể là ai?
Người canh giữ lăng mộ hình như không tới.
Ở bên cạnh Tần Vấn Thiên chính là vị kỳ nữ cường đại hôm trước. Chuyện nàng cùng Tần Vấn Thiên đến đây khiên cho người ta nghi ngờ, chẳng lẽ vị giai nhân tuyệt sắc này cũng có gúc mắc tình cảm với Tần Vấn Thiên hay sao?
Nhưng Tần Vấn Thiên đứng cùng một chỗ với nàng ngược lại quả thật có vẻ rất xứng đôi, một người anh tuấn một người xinh đẹp, hơn nữa bọn họ đều là nhân vật tuyệt thế thiên kiêu.
Tần Đãng Thiên nhìn thấy Tần Vấn Thiên, trong lòng dấy lên sóng lớn, thế nhưng thần sắc của hắn lại vẫn có vẻ bình tĩnh, hiển nhiên là đang đè nén tâm cảnh dao động của mình.
Cuối cùng cũng đã tới rồi, tất cả ân oán đều sẽ được giải quyết trong hôm nay, tất cả đều nên kết thúc rồi.
Côn Bằng đáp xuống không trung phía trên Tần tộc, Tần Vấn Thiên nhìn các cường giả trước mặt, thần sắc lạnh lùng bình tĩnh, không có nửa điểm dao động.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tần Đãng Thiên đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Khả Hân, mở miệng nói.
Tần Khả Hân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tần Đãng Thiên, lạnh như băng, không có nửa điểm tình cảm, căn bản còn có chút khinh thường. Tần Đãng Thiên cũng không để ý, tính tình của nàng chính là như vậy, lạnh lùng cao ngạo vô song, thế nhưng nàng đương nhiên có tư cách hành xử như vậy.
- Ta là Tần Đãng Thiên, ta đã nhận được thần lăng truyền thừa khi còn ở trong thần lăng.
Tần Đãng Thiên tiếp tục mở miệng nói, khiến cho mọi người đều thoáng lộ ra nét kinh ngạc khác thường. Xem Tần Đãng Thiên kìa, hình như hắn muốn theo đuổi vị mỹ nhân tuyệt sắc này sao?
Tần Vấn Thiên cũng thoáng lộ ra thần sắc khác thường, Tần Đãng Thiên có ý với Khả Hân sao?
Đây thật đúng là một vở kịch máu chó, chỉ sợ rằng Tần Đãng Thiên không biết chuyện này sai lầm buồn cười biết bao. Tần Khả Hân là ai nào? Nàng là muội muội ruột của hắn, là nữ nhi của Tần Viễn Phong. Tần Đãng Thiên lại là ai? Là con của Tần Chính.
Tần Khả Hân căn bản là lười để ý tới Tần Đãng Thiên, vì vậy Tần Đãng Thiên lại đưa mắt nhìn sang Tần Vấn Thiên, thản nhiên nói:
- Ngươi rốt cuộc đã tới rồi.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tần Đãng Thiên, sau đó lại nhìn về phía phu thê Tần Chính cùng với người của Tần tộc.
- Ngày hôm nay, ta tới Tần tộc không chỉ muốn giải quyết ân oán năm đó mà cũng muốn đồng thời cho Tần tộc thấy vài người.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, sau đó xoay người, một thân ảnh có chút già nua đi ra phía trước, chính là Thiên Dụ Thiên Thần, Lạc Thần Dụ.
Dẫn Lạc Thần Dụ cùng đến là ý của mẫu thân hắn Lạc Thần Thiên Tuyết. Tần tộc nợ máu phải trả bằng máu.
- Bại tướng dưới tay, là phế vật mà thôi.
Tần Đãng Thiên lạnh lùng mà khinh thường nhìn lướt qua Lạc Thần Dụ, châm chọc nói.
- Nếu nói như vậy, ở trước mặt ta, ngươi có được tính là phế vật hay không?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng châm chọc.
- Đó là trước đây, ngày hôm nay tất cả đã khác rồi.
Tần Đãng Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, ý chí chiến đấu kinh thiên.
- Chớ nóng vội chiến đấu, còn có hai người nữa ta muốn cho Tần tộc gặp một lần.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta đã từng nói, Tần tộc sẽ phải hối hận vì tất cả những gì mà các ngươi đã làm, thậm chí còn phải sám hối. Hôm nay, tất cả đều sẽ thành hiện thực.
- Tần tộc tuyệt đối sẽ không hối hận.
Một vị Thiên Thần phía sau Tần Chính lạnh như băng nói.
- Ngươi còn muốn thay phụ thân ngươi lấy lại công đạo sao? Hắn chính là kẻ phản nghịch Tần tộc, vốn đã đáng chết, có gì hối hận. Ngươi đại nghịch bất đạo, rồi cũng sẽ tiếp bước phụ thân ngươi mà thôi.
Lại có người mở miệng, Tần Vấn Thiên nhìn từng khuôn mặt xấu xí lộ ra những nụ cười lạnh khinh thường, hắn đây còn muốn nhìn xem tiếp theo bọn họ sẽ có sắc mặt như thế nào.
Tần Vấn Thiên không nói gì thêm, hắn đứng lặng lẽ ở một bên, không gian dường như lại trở nên yên tĩnh. Chỉ thấy ngay lúc này, từ trên trời cao có một chùm sáng rơi xuống, sau đó liền có hai bóng người từ trên trời hạ xuống, cứ như là từ trên trời đến vậy. Bọn họ xuất hiện cách Tần Vấn Thiên không xa, đứng ở đó mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tần tộc.
Ngay khi thấy rõ hai người này, thân thể phu thê Tần Chính mạnh mẽ run rẩy, ánh mắt trợn trùng mà nhìn vào bóng người trong hư không.
- Ngươi quả nhiên còn sống.
Tần Chính nhìn chằm chằm vào Tần Viễn Phong. Năm đó khi Tần Vấn Thiên xuất hiện, bọn họ đã suy đoán Tần Viễn Phong có thể còn sống, hiện tại suy đoán đã trở thành sự thật, Tần Viễn Phong đã trở về.
Rất nhiều lão nhân của Tần tộc nhìn người vừa tới mà cũng thấy lòng mình chấn động, không nghĩ tới như vậy mà cũng không giết chết được hắn, không ngờ hắn lại sống sót trở về rồi tìm đến Tần tộc, muốn đòi lại tất cả hay sao?
- Ngươi còn dám trở về.
Có lão nhân của Tần tộc lạnh lùng nói.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn tất cả những chuyện này, không dám trở về?
- Nhiều năm không gặp, bể dâu thương tang rồi.
Thê tử của Tần Chính nhìn Tần Viễn Phong cười nói, nàng cười rộ lên rất đẹp, chỉ có điều lại càng giống như rắn rết mỹ nhân.
Còn Tần Đãng Thiên ở bên cạnh bọn họ lúc này lại sinh ra một dự cảm không lành cực kỳ mãnh liệt.
- Phụ thân, mẫu thân, hắn là?
Giọng nói của Tần Đãng Thiên có chút run rẩy.
- Đãng nhi, đây là thúc ngươi, chỉ có điều hắn đã phản bội Tần tộc, kẻ phản bội Tần tộc, Tần Viễn Phong.
Thê tử của Tần Chính mở miệng nói. Giờ phút này Tần Đãng Thiên chỉ cảm thấy như bị ngũ lôi đánh xuống vậy, trong lòng điên cuồng run rẩy, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Viễn Phong rồi lại nhìn về phía Tần Khả Hân. Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy?
Người canh giữ lăng mộ không ngờ lại là Tần Viễn Phong.
- Không...
Tần Đãng Thiên nhỏ giọng nói, trong giọng nói có chút run rẩy. Nhìn thấy biến hóa của Tần Đãng Thiên, phu thê Tần Chính khẽ nhíu mày, thoáng lộ ra một vẻ nghi hoặc.
- Đãng nhi, ngươi làm sao vậy?
Thê tử của Tần Chính hỏi, Tần Đãng Thiên sao lại khác thường như vậy.
Tần Vấn Thiên nhìn phu thê Tần Chính, lạnh lùng nói:
- Phản ứng của các ngươi thật sự chậm, còn chưa rõ hay sao?
Phu thê Tần Chính nghe xong lời của Tần Vấn Thiên nói thì trong đầu liền có tia chớp xẹt qua. Nhìn sự khác thường của Tần Đãng Thiên, bọn họ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt cũng thay đổi, nhất là thê tử của Tần Chính, khuôn mặt mỉm cười của nàng trong phút chốc đã trở nên tái nhợt.
Ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn về phía Tần Viễn Phong, không phải bóng dáng hư ảo vô cùng uy nghiêm mấy tháng trước xuất hiện trong Thiên Quật, một tồn tại vô địch khiến cho nàng ngưỡng mộ không thể với cao và bóng người trước mắt có chút tương tự hay sao?
- Không, không thể như vậy được.
Nàng nhỏ giọng nói, giống như là đang tự an ủi chính mình. Nếu như hắn là người canh giữ lăng mộ thì sẽ là hậu quả gì?
Tất cả đều sẽ kết thúc.
- Đãng nhi.
Tần Chính đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Đãng Thiên.
- Phụ thân, hắn chính là người thủ mộ thần lăng.
Lời Tần Đãng Thiên nói giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho lòng người Tần tộc toàn bộ chợt run lên, trái tim của các cường giả Thái Cổ Tiên Vực cũng nảy lên.
Liên hệ tất cả lại với nhau, cuối cùng mọi chuyện cũng đã đã ràng, thế nhưng chân tướng lại khiến cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng.
Người canh giữ lăng mộ là Tần Viễn Phong, như vậy quan hệ giữa hắn và Tần Vấn Thiên lại là như thế nào?
Phụ tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận