Thái Cổ Thần Vương

Kỳ hạn sau cùng

Lúc Tiêu Lãnh Nguyệt hỏi Tần Vấn Thiên câu kia cũng đồng nghĩa với nàng căn bản không tin tưởng Tần Vấn Thiên, bởi thế Tần Vấn Thiên không hồi đáp thẳng, mà nói:
- Ta nói không có, ngươi tin ư?.
Hắn biết, Tiêu Lãnh Nguyệt hiển nhiên sẽ không tin tưởng, như vậy kỳ thực bất luận dạng gì, kết cục đều đã chú định, thấy thần sắc Tiêu Lãnh Nguyệt dần chuyển lạnh, tâm đầu Tần Vấn Thiên thoáng nảy sinh hàn ý, đám thiên kiêu này rất thông minh, thậm chí là thông minh quá mức, Tiêu Lãnh Nguyệt suy đoán hắn có thể lĩnh ngộ phù văn màu máu là nhờ bí ảo trong địa cung, vậy là nhận định hắn đã được đến thứ gì.
Bởi vô luận là nàng hay Huyền Tinh đều không cho rằng Tần Vấn Thiên có thiên tư siêu việt tất cả những người bị khốn trong địa cung, dựa vào cái gì mà chỉ có mình hắn có thể giải ra bí ảo, làm được điều mà ngay cả nhân vật Tiên Vương đều không cách nào làm được?
- Tần Vấn Thiên, ta đối xử với ngươi không tệ chứ?
Tiêu Lãnh Nguyệt hỏi, lúc này ý cười trên mặt nàng đã có phần lãnh mạc.
- ́Không tệ mà ngươi nói là chỉ chuyện gì?
Tần Vấn Thiên thấy thái độ biến hóa của Tiêu Lãnh Nguyệt, ngữ khí cũng hơi có phần lãnh đạm.
- Ngươi bị Kỷ Lam Sơn mang theo người Diệt Thần cung áp chế, là ta để ngươi gia nhập Tiêu Môn, Kỷ Lam Sơn mới chủ động triệt thoái, không dám gây phiền toái với ngươi. Ngươi dẫn chúng ta vào tuyệt lộ ở cung điện dưới đất, không ít người sinh ra oán niệm, ta lại vẫn một mực không trách tội ngươi, luôn luôn duy hộ ngươi, Huyền Tinh muốn đối phó ngươi, cũng là ta ngăn trở, những điều đó, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Tiêu Lãnh Nguyệt nói.
- Ta bị Kỷ Lam Sơn áp chế? Đương thời ngươi cũng ở đó, hắn căn bản không làm gì được ta, vô luận có gia nhập Tiêu Môn hay không, ta đều không sợ Kỷ Lam Sơn, ngươi để ta gia nhập, là bởi cần đến năng lực Thần Văn của ta; ta dẫn các ngươi tiến vào cung điện dưới đất, là chính ngươi yêu cầu ta mang ngươi tiến vào đế cung, ta dùng thời gian nửa năm mới làm được, không chỉ cứu các ngươi thoát khỏi cung điện dưới đất, còn mang ngươi tiến vào nội bộ đế cung.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên dần trở nên bén nhọn, chậm rãi mở miệng nói:
- Bởi vì ngươi không giành được gì trong đế cung mới sẽ nói ra mấy lời vừa nãy, nếu ngươi được đến cổ đế chi bảo hoặc truyền thừa, ngươi liệu có nói vậy không? Nếu trước lúc tiến vào địa cung, có người nói cho ngươi, trong vòng nửa năm ta có thể mang ngươi tiến vào bên trong, ngươi liệu có cự tuyệt? Chỉ sợ ngươi còn cảm ân đội đức ấy chứ.
- Có thu hoạch là nhờ duệ trí của chính ngươi, không có thu hoạch, tất cả mọi trách nhiệm lại đổ hết trên đầu Tần Vấn Thiên ta. Đây là đạo xử thế của môn chủ Tiêu Môn?
Câu nào câu ấy của Tần Vấn Thiên đều lạnh như băng, nói:
- Còn Huyền Tinh, mục đích khi Huyền Tinh muốn đối phó ta, cùng với mục đích mà môn chủ ngươi muốn làm bây giờ, có khác biệt nào không?
Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên. Nàng lập tức cười lớn, đứng thẳng người dậy, nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi được lắm. Ta cho ngươi thêm một đoạn thời gian, ngươi tranh thủ nghĩ cho kỹ.
Nói xong. Chỉ thấy nàng vung tay áo lên, trực tiếp rời khỏi chỗ này.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt rời đi, thần sắc hắn như thường. Không có chút biến hóa nào cả, chỉ thấy tròng mắt hắn chậm rãi khép lại, tiếp tục tu hành, cảm ngộ lực lượng vô cùng huyền diệu kia, thân ở Cổ Đế chi thành, hắn hiểu sớm ngày đề thăng thực lực mới là chuyện quan trọng nhất.
Trong sân vô cùng thanh tịnh, Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, thẳng đến khi Tử Tình Hiên cùng Quân Mộng Trần quay về tìm hắn.
Chỉ thấy lúc đi tới trên mặt Quân Mộng Trần tựa hồ hiện đầy nộ ý, Tần Vấn Thiên nhìn hắn cười hỏi:
- Làm sao vậy?
- Sư huynh, bọn họ giám thị chúng ta.
Quân Mộng Trần tức giận nói.
- Bình thường!
Tần Vấn Thiên cười cười:
- Đoạn thời gian tiếp theo, ta tính bế quan một lần, tu hành ngay trong viện này, các ngươi cũng nỗ lực tu luyện, trước khi Tiêu Môn thực sự ra tay đối phó chúng ta, cứ để bọn họ giám thị, đừng xung đột với họ.
Quân Mộng Trần sửng sốt, nói:
- Không trực tiếp thoát ly Tiêu Môn ư?
- Giờ đã không còn là chúng ta muốn thoát ly là có thể thoát ly, Tiêu Lãnh Nguyệt cho rằng ta được đến thứ mà nàng tưởng muốn, truyền thừa Cổ Đế, nhưng trên thực sự, đó là cần phải chính mình lĩnh ngộ, chính nàng không lĩnh ngộ được, cho là ta được đến bảo vật nào khác, căn bản không cách nào giải thích, trong đoạn thời gian này, nơi ở của ta cũng sẽ bị bọn họ giám thị, bị hạn chế hành động, thế nên dứt khoát bế quan.
Tần Vấn Thiên cười cười nói:
- Chỉ cần ta không rời đi, hạn chế với các ngươi chắc sẽ không quá chặt, nhưng không biết lúc nào bọn họ sẽ ra tay đối phó chúng ta.
- Ta hiểu rồi, trước lúc bọn họ ra tay, chúng ta cứ nhẫn nại, không xung đột với bọn họ, cố gắng kéo dài thời gian, đề thăng thực lực.
Quân Mộng Trần nói.
- Đúng, Mộng Trần, ta biết có hơi ủy khuất ngươi, tính cách ngươi xung động, nhưng ở Cổ Đế chi thành, nhẫn nại nhất thời cũng là bách bất đắc dĩ.
Tần Vấn Thiên nói.
- Yên tâm đi sư huynh, ta hiểu, cũng trách thực lực ta quá yếu, nếu có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, nào cần sợ bọn họ, khai chiến là được.
Quân Mộng Trần tức giận nói.
- Được rồi, chúng ta cũng đi tu luyện thôi.
Tử Tình Hiên có thể hiểu được sự bách thiết của Tần Vấn Thiên đối với đề thăng thực lực, nàng rất rõ ràng Tần Vấn Thiên là người thế nào, thực sự chọc giận hắn, cái gì hắn cũng dám làm, ở trước mặt Đông Thánh Tiên đế còn ngạo khí xung tiêu, nhưng tính cách hắn cũng có thể nhịn cái mà người thường không thể nhịn, hiện nay thứ Tần Vấn Thiên bách thiết nhất hẳn là thời gian.
- Ừ, sư huynh, ngươi tu hành, chúng ta cũng đi.
Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên vừa rời đi, Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, lần nữa nhập định.
Sau nửa tháng, Tiêu Lãnh Nguyệt lại tới tìm Tần Vấn Thiên, lần này nàng trực tiếp hỏi thẳng:
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa.
Tần Vấn Thiên nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, khẽ cười lắc đầu nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, muốn tu hành khẩu quyết cất chứa trong phù văn màu máu thì cần lĩnh ngộ Thần Văn ở cung điện dưới đất, nhưng ngươi không khả năng làm được, ta có lòng dạy ngươi, cũng không làm được, ngươi cứ muốn cho rằng ta đã được đến thứ gì, ta có giải thích cũng vô dụng.
Tiêu Lãnh Nguyệt nhíu mày lại, lạnh giọng nói:
- Tần Vấn Thiên, ta đã cho ngươi đủ mặt mũi.
- Đa tạ.
Tần Vấn Thiên cười nói, Tiêu Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, xoay người rời đi, bỏ lại một đạo ánh mắt băng lãnh.
Trong vài tháng tiếp theo, Tiêu Lãnh Nguyệt tới vài lần, mỗi lần đều cực trực tiếp, hơn nữa thái độ càng lúc càng lãnh đạm.
Tiêu Lãnh Nguyệt cũng phát hiện, Tần Vấn Thiên tựa hồ rất nhẫn nại, hắn cũng không nói muốn thoát ly Tiêu Môn, cứ vậy an tĩnh ngẩn trong viện tử tu hành, phảng phất như không hề có chuyện gì xảy ra. Trong khi hai đồng bạn của Tần Vấn Thiên có khi tu luyện trong Tiêu Môn, có khi đi ra Cổ Đế chi thành lịch luyện, nàng phái người Tiêu Môn giám thị, đối phương tịnh không có ý tưởng muốn chạy trốn.
Có vẻ định tính toán một mực thế này, cũng tính là đám người Tần Vấn Thiên thức thời, tự biết nếu muốn cường hành thoát ly Tiêu Môn là điều căn bản không khả năng, chẳng qua là chọc giận nàng thôi.
Cuối cùng, nhẫn nại của Tiêu Lãnh Nguyệt cũng đến cực hạn, ngày đó, có cường giả Tiêu Môn đi tới trong viện mà Tần Vấn Thiên đang tu hành, trực tiếp xông vào, có điều Tiêu Lãnh Nguyệt tịnh không ở trong đó, người cầm đầu là cường giả số hai của Tiêu Môn, Tham Lang.
Một đám đông khí thế ngút trời, uy áp hàng lâm tới trên người Tần Vấn Thiên, đặc biệt là Tham Lang, thần sắc hắn cực băng lãnh, tựa hồ cất chứa sát niệm.
Tần Vấn Thiên mở mắt ra nhìn về phía đối phương, chỉ nghe Tham Lang lạnh lùng nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi dẫn Lãnh Nguyệt vào cung điện dưới đất, bị khốn trong đó nửa năm, Lãnh Nguyệt vẫn bảo hộ ngươi, bằng không sợ rằng ngươi sớm đã chết trong tay Huyền Tinh, thậm chí, dù sau này người Song Kiêu minh có muốn đòi ngươi, Lãnh Nguyệt cũng không giao ngươi ra.
- Lãnh Nguyệt thiện tâm, hết lần này tới lần khác nhẫn nại với ngươi, ta lại lười nhác nói nhảm với ngươi, trong vòng bảy ngày, nếu không giao ra bí quyết tu hành, ta sẽ trực tiếp trục xuất ngươi khỏi Tiêu Môn. Nếu không còn là đệ tử Tiêu Môn, đám người ngoài kia sẽ không khách khí với ngươi đâu.
Tham Lang nói xong thủ chưởng chợt oanh ra, bên cạnh có tiếng nổ vang truyền đến, gian phòng không ngừng nứt nẻ sụp đổ.
- Đi.
Tham Lang vung tay lên, chúng cường giả Tiêu Môn dồn dập đạp mạnh xuống đất, tiếng răng rắc nứt vỡ vang lên liên hồi, tròng mắt chư cường giả lạnh lùng quét qua Tần Vấn Thiên, đồng thời rời đi.
Sau khi đám người Tham Lang rời đi, Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên đi tới bên này, nhìn thấy Tần Vấn Thiên ngồi ở kia, Quân Mộng Trần hỏi:
- Tần sư huynh, bọn họ thật vô lễ.
Thần sắc Tần Vấn Thiên lại như thường, hắn nhìn Quân Mộng Trần một cái, cười nói:
- Bảy ngày? Thế cứ nhẫn nại thêm mấy ngày, sau đó chúng ta liền rời khỏi Tiêu Môn.
- Được, sư huynh, ta ở lại đây tu hành cùng với ngươi.
Quân Mộng Trần gật đầu nói, tâm đầu Tần Vấn Thiên khẽ nóng lên, cười gật gật đầu, Tử Tình Hiên cũng lưu lại, tu luyện ở ngay cái nơi rách nát này.
Năm ngày sau, chỉ thấy nơi này có một cỗ khí tức cuồng bạo cuốn thốc mà ra, khủng sợ chí cực, Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy trên người Quân Mộng Trần trán phóng ra tinh quang vô tận, Tinh Tượng của hắn xuất hiện, thể nội phát ra tiếng nổ, có khí thế xa xưa bạo phát mà ra, giống như một tôn Hồng Hoang mãnh thú, tiếng nổ cuồn cuộn vang lên không dứt, truyền tới tận phương xa.
- Không ngờ Mộng Trần sắp đuổi kịp chúng ta, thật cao hứng thay cho hắn.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười, rất cao hứng, đây đại khái là chuyện duy nhất khiến tâm đầu hắn sướng khoái trong đoạn thời gian gần đây.
- Ừ
Tử Tình Hiên cười lên gật đầu, lập tức quay sang nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trong lòng nhịn không được có chút thổn thức, lần đầu tiên gặp mặt tu vị nàng là cao nhất, hiện giờ Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần đều ở cùng một cảnh giới với nàng, hơn nữa về mặt sức chiến đấu, nàng khả năng thành là người yếu nhất.
Hai người bên cạnh nàng đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, nàng ở bên cạnh họ, không khỏi cảm thấy ảm đạm vô quang.
Có tiếng phá không truyền lại, không ít cường giả Tiêu Môn nhìn về phía bên này, thấy là Quân Mộng Trần đang đột phá, không ít người vẫn ôm hai tay trước ngực, khẽ cười lạnh, cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ sáu, sau khi đột phá cũng chẳng qua là Thiên Tượng tầng thứ bảy, cảnh giới như thế đặt ở Tiêu Môn quả thực không tính là gì.
- Còn thời gian hai ngày cho ngươi suy xét, đừng có không biết điều.
Có cường giả Tiêu Môn nhìn sang bên này quát nói, ở trong đám người kia, Lý Ngọc lặng lẽ chứng kiến hết thảy, hắn cũng nhìn thấy Tiêu Lãnh Nguyệt ở nơi xa, trên mặt lại thoáng hiện lên vẻ chán ngán, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, đi tới trước mặt Tiêu Lãnh Nguyệt, mở miệng nói:
- Lãnh Nguyệt.
- Chuyện gì?
Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Lý Ngọc hỏi.
- Ở trong Tiêu Môn bồi ngươi không ít ngày giờ, cũng tính là vui vẻ, chẳng qua bây giờ ta tưởng muốn đơn độc đi ra Cổ Đế chi thành, từ đây, ta liền thoát ly Tiêu Môn, ngươi bảo trọng.
Lý Ngọc nói lời từ biệt, khiến Tiêu Lãnh Nguyệt nghe mà thần sắc hơi biến, nói:
- Lý Ngọc, Tiêu Môn cần ngươi.
- Tiêu Môn chính là thế lực top 3 ở Cổ Đế chi thành, ngươi lại là cao thủ xếp hạng thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, thêm ta không nhiều, thiếu ta không ít. Cáo từ.
Lý Ngọc khẽ khom người, thân hình lập tức chợt lóe, trực tiếp rời khỏi nơi đây, Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn theo thân ảnh Lý Ngọc, thần tình có phần mất tự nhiên.
Lý Ngọc, lại chọn rời khỏi Tiêu Môn ngay lúc này, là bởi có gì bất mãn với nàng ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận