Thái Cổ Thần Vương

Thần chi thủ

Mọi người trầm mặc, bọn họ đều là hậu đại đế vương, rất nhiều người từng nghe nói quá về truyền thuyết của những bậc Cổ Chi Đại Đế.
Bọn họ đều biết, thế giới Tiên Vực rộng lớn đã từng xuất hiện qua một ít nhân vật Tiên Đế kinh thế, những Tiên Đế kinh thế kia từng nhất thống Tiên Vực bát ngát vô tận, đứng ở đỉnh phong Tiên Vực, thành vạn cổ nhất đế.
Nghệ đế chính là một trong số đó, hơn nữa chính như những gì trình hiện trong phiến địa cung này, Nghệ đế dường như cũng một vị cường giả Đại Đế am hiểu Thần Văn, có được kinh thế tuyệt học.
Trong Tiên Vực trước nay vẫn có một truyền thuyết, nếu vị nhân vật Tiên Đế nào đó được đến kinh tế tuyệt học của Cổ Chi Đại Đế, liền có cơ hội để xưng bá Tiên Vực.
- Kinh thế chi pháp của Nghệ đế há là thứ có thể dễ dàng được đến, nhân vật cấp Tiên Vương còn bị khốn chết ở đây, mặc cho đại nạn buông xuống, huống hồ là chúng ta. Hơn nữa, cho dù kinh thế tuyệt học của Nghệ đế đặt ở trước mặt, ai dám nói có thể tu thành?
Có người mở miệng nói, khiến cho mọi người mới vừa động tâm lại lần nữa trầm xuống.
Cái gì mới được gọi là kinh thế chi pháp? Thần thông tuyệt học có thể chấn kinh thiên hạ, xưng hùng Tiên Vực mới được xưng là kinh thế chi pháp, là thứ nhân vật Đế Vương đều cầu mà không được, huống hồ là bọn họ. Hơn nữa dù có xuất hiện ở trước mặt, cũng tất rất khó lĩnh ngộ tu thành, bằng không nếu dễ tu thành như vậy, những kinh thế chi pháp kia đã đâu đến nỗi thất truyền.
- Kinh thế chi pháp của Nghệ đế hẳn là Thần Chi Thủ.
Tiêu Lãnh Nguyệt nhỏ giọng nói, nội tâm mọi người khẽ run, đúng vậy, tuyệt học của Nghệ đế chính là Thần Chi Thủ, chỉ nghe cái tên ấy thôi liền có thể sản sinh vô tận huyễn tượng, nhưng mà, không ai biết Thần Chi Thủ như thế nào, càng không ai từng thấy qua công kích của Thần Chi Thủ đáng sợ tới đâu, liệu có thật đủ để kích sụp thiên địa, có được vĩ lực vô cùng như lời đồn.
- Đúng là Thần Chi Thủ, nhưng mà, giờ điều chúng ta nên thảo luận chẳng phải là thứ người kia được đến khi trước rốt cục là vật gì?
Chỉ thấy ngón tay Huyền Tinh chỉ hướng Tần Vấn Thiên, tựa hồ vẫn không có ý định bỏ qua cho Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Huyền Tinh, nói:
- Ta nói rồi, đó là địa đồ.
- Hừ, đã ấn vào trong não hải ngươi, ngươi nói gì mà chẳng được. Ta không tin.
Huyền Tinh hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi cũng biết ấn vào trong não hải ta. Ngươi không tin tưởng ta, chẳng lẽ còn muốn móc nó khỏi đầu ta ư?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi lại.
- Có gì không thể, nếu ngươi không giao ra, ngươi tuyệt đối sẽ chết trước tiên.
Huyền Tinh bước ra trước một bước. Cường giả Song Kiêu minh ẩn ẩn vây kín quanh Tần Vấn Thiên, khí thế kinh người.
- Giờ điều quan trọng nhất hẳn là tìm kiếm đường ra chứ không phải nảy sinh tranh chấp.
Tiêu Lãnh Nguyệt lành lạnh nói.
- Lãnh Nguyệt, khi trước hắn lừa chúng ta nói được đến địa đồ, có lẽ là để chúng ta giúp hắn. Giờ cần gì phải nhúng tay.
Hạ Thiên Hà ở bên nói.
- Ta nói lại lần nữa, vật đó là địa đồ địa cung. Lối cổ đạo mà chúng ta đi tới khi nãy có năm phân nhánh, nơi này là một phân nhánh trong đó. Trước đó nếu không bởi các ngươi đột nhiên ra tay, ta cũng sẽ không đi cướp đoạt địa đồ. Thật ra căn bản không chút nơi dùng, chỉ là thứ giúp người đi vào có thể một tình hình bên trong thôi. Bằng không các ngươi nghĩ xem, vì sao những thi thể mà chúng ta thấy lúc tiến vào không lấy đi?
Tần Vấn Thiên lớn tiếng nói, thần sắc mọi người đột nhiên ngưng trệ, lời Tần Vấn Thiên cũng có lý, bức họa quyển kia một mực nằm ở lối vào, rất có thể thật chỉ là một bộ địa đồ dẫn đường bình thường.
- Tí nữa lại tìm ngươi tính sổ.
Ngón tay Huyền Tinh lần nữa chỉ vào Tần Vấn Thiên, nói:
- Chúng ta đi xem xem năm phân nhánh kia có bí ảo gì không.
Nói rồi, Huyền Tinh xoay người dẫn người Song Kiêu minh rời đi, phản hồi bằng đường cũ, chuẩn bị đi xem xét bốn con đường còn lại.
Tiêu Lãnh Nguyệt nhíu mày, trầm ngâm giây phút, lập tức thấp giọng nói:
- Nhân vật cấp Tiên Vương bị khốn chết ở đây, nếu nói tìm ra đường, đó là người si nói mộng, chúng ta hẳn nên tử tế xem xem, dưới địa cung này rốt cục ẩn tàng bí ảo nào.
- Tần Vấn Thiên, ngươi tinh thông lực lượng Thần Văn, theo lời đồn Nghệ đế cũng là đại sư thần văn cực lợi hại, trọn cả tòa địa cung này đều có khắc đồ án Thần Văn, ngươi từ trên thần văn xem xem có khả năng thông qua Thần Văn mở ra cơ quan không?
Tiêu Lãnh Nguyệt mở miệng đề nghị với Tần Vấn Thiên.
- Được!
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, hắn đánh giá phiến không gian tương tự như động phủ này, vô luận là vách đá trước mặt hay là vòm trần trên đỉnh đầu đều có vô số đồ án Thần Văn, bên trong càng ẩn tàng rất nhiều đơn thể Thần Văn, có thể mặc ý tổ hợp, người tinh thông Thần Văn có thể tìm ra vô số Thần Văn trong đó, đối với người tu hành Thần Văn mà nói thì quả thực không khác gì một tòa bảo khố.
Nhưng so với Nghệ đế mà nói, tòa bảo khố này có vẻ bé không đáng kể, bởi thế dù có mấy vị thiên kiêu tinh thông Thần Văn, nhưng chẳng ai dồn tâm tư quan chú quá nhiều.
Tần Vấn Thiên quan sát rất lâu, trong lòng lại không khỏi nảy sinh tâm lý bi quan, từ những gì hắn nhìn thấy, ngoài Thần Văn ra thì không còn gì khác, tựa hồ, căn bản không đường để đi.
Mấy giờ sau, Tiêu Lãnh Nguyệt đi tới bên người Tần Vấn Thiên, hỏi:
- Có phát hiện nào không?
- Không có.
Tần Vấn Thiên lắc lắc đầu, là hắn dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt vào đây, nhưng từ trong mắt đẹp đối phương, hắn cánh nhiên không nhìn thấy ý giận lây nào, điểm này thật sự khiến Tần Vấn Thiên khá là kinh ngạc, xem ra tâm tính Tiêu Lãnh Nguyệt quả bất phàm.
- Ta tới chỗ khác xem xem.
Tần Vấn Thiên đáp một tiếng, Tiêu Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu:
- Ta cùng đi với ngươi, lỡ gặp phải Huyền Tinh cũng miễn cho hắn lại ra tay đối phó ngươi.
Nói rồi nàng cũng không hỏi ý kiến Tần Vấn Thiên, trực tiếp bước lên trước dẫn đường.
Tần Vấn Thiên nhìn theo lưng ảnh nàng, lập tức nâng bước cùng theo.
Trong cung điện có vẻ khá là an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân không ngừng bước tới, Tiêu Lãnh Nguyệt quay đầu cười khẽ, nụ cười tựa hồ như muốn câu đi hồn phách người ta.
- Ngươi cho rằng chúng ta cũng sẽ như những Tiên Vương kia, đại hạn buông xuống mà chết?
Tiêu Lãnh Nguyệt đột nhiên hỏi.
- Ta không nghĩ đến chuyện đó.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Ta chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể đi ra.
- Ngươi rất lạc quan.
Tiêu Lãnh Nguyệt hé môi cười nhạt, nói:
- Những người bậc Tiên Cảnh kia đã đúc thành tiên khu, thân thể bất hủ, chứ nếu chúng ta đại nạn mà vong, sợ rằng sẽ thành một đống xương khô, bất luận bây giờ tướng mạo ta thế nào, đến lúc ấy chắc cũng xấu xí vô cùng.
Nói rồi nàng nhếch môi cười khổ, tựa hồ như đang tự trào.
Tần Vấn Thiên không nói gì thêm, hai người tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước, bước đến ngả rẽ, Tiêu Lãnh Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười hỏi:
Thứ ngươi xem thấy có thật chỉ là địa đồ cung điện dưới đất không?
- Ừ, ta không cần phải lừa ngươi.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Ta tin tưởng ngươi.
Tiêu Lãnh Nguyệt cười nói:
- Đi, chúng ta tới đường khác xem xem.
Tần Vấn Thiên nhìn lưng ảnh Tiêu Lãnh Nguyệt một hồi thật lâu, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, có thật là Tiêu Lãnh Nguyệt tin tưởng mình không?
Nếu tin tưởng hắn, tội gì khắc ý cùng theo, còn trước là lộ ra ý cười xán lạn, sau đó đề ra nghi vấn?
Tuy biểu hiện của Tiêu Lãnh Nguyệt cực tự nhiên, nhưng Tần Vấn Thiên sớm đã qua tuổi thanh niên vô tri, há lại nhìn không thấu, Tiêu Lãnh Nguyệt này xem ra càng đáng sợ hơn hắn nghĩ, tâm cơ sâu đến độ khiến hắn không khỏi lạnh gáy.
Đối với chuyện hắn dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt tới tuyệt địa này, Tiêu Lãnh Nguyệt thật sự không chút oán niệm nào ư?
Tần Vấn Thiên nâng bước đi theo sau lưng Tiêu Lãnh Nguyệt, trong lòng hai người đều có tâm sự, đều không biết đối phương đang nghĩ gì.
Lối cổ lộ này cực tương tự lối cổ lộ khi trước, không có dị thường nào, đầu cuối cổ lộ cũng có mấy cỗ thi thể.
Tiếp đó là đi tới con đường thứ ba, con đường thứ tư, con đường thứ năm, tất cả đều như thế, tình cảnh ấy càng khiến thiên kiêu sa xuống đây cảm thấy khủng hoảng, cung điện dưới đất này liệu có đường để đi lên?
Chẳng lẽ bọn họ phải ngồi chờ chết ở đây?
Gần gần mấy ngày sau, tình tự chư thiên kiêu ẩn ẩn có phần không đúng, Cổ Chi Đại Đế, vạn cổ nhất đế, kinh thế chi pháp của Nghệ đế, tất cả phảng phất như đều bị bọn họ ném ra sau não, lúc này cái bọn họ muốn chỉ còn mỗi ý niệm rời khỏi chỗ đây .
Tuy nói có khi bọn họ vừa tu hành liền có thể mất đến vài tháng thậm chí là vài năm, nhưng ở đây thì khác, ở đây bọn họ phải đối mặt với nguy cơ tử vong, không tìm được đường ra là chết, mỗi ngày ở đây đều là một ngày dày vò.
Tình tự khó chịu chồng chất từng ngày, một tháng sau, dù là Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không cách nào duy trì ý cười trên mặt được, khuôn mặt như là hàn băng vạn năm, lạnh đến độ khiến người không rét mà run.
Không chỉ là trong địa cung, thậm chí ở bên ngoài, phía trước cổ lộ, rất nhiều cường giả cũng đã tụ tập về đây, trong đó có không ít cường giả Tiêu Môn và Song Kiêu minh, một vị thanh niên trong đó cực là dễ thấy, hắn đứng ở chính giữa đám đông, nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, tướng mạo có vài phần tương tự như Huyền Tinh.
Người này chính là huynh trưởng Huyền Tinh, một trong song kiêu, Huyền Dương, là tồn tại xếp hạng thứ tư trên Đăng Tiên bảng.
- Huyền Tinh bước vào bên trong đã được một tháng rồi nhỉ?
Huyền Dương lạnh lùng cất tiếng, người bên cạnh đều có thể cảm nhận được lãnh ý trên người hắn.
- Vâng, đám người Tiêu Lãnh Nguyệt cũng vậy.
Có người ứng tiếng, con trai Huyền Đế con gái Tiêu Đế cánh nhiên đều đồng loạt mất dấu, nơi mất dấu ở ngay trước mặt, nếu bọn họ vẫn lạc, không ai biết hậu quả sẽ thế nào... Nghĩ đến đây mọi người không khỏi rùng mình.
- Lãnh Nguyệt.
Trong đám người Tiêu Môn cũng có thân ảnh của một vị phong hoa tuyệt đại, hắn nhìn tiền phương, thần sắc bén nhọn như thần binh, ánh mắt hắn nhìn lướt qua hai người cạnh đó không xa, hách nhiên lại là Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần.
- Bằng hữu hai ngươi dẫn Lãnh Nguyệt vào tuyệt cảnh, nếu Lãnh Nguyệt có gì bất trắc, ta muốn các ngươi bồi táng theo nàng.
Thanh niên lạnh lùng mở miệng, khiến Quân Mộng Trần lành lạnh nhìn sang.
- Một đám kẻ ngu.
Tiểu gia hỏa lười nhác nằm trong lòng Tử Tình Hiên, nhìn bộ dạng lười nhác kia của gia hỏa, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần liền biết Tần Vấn Thiên không việc gì.
Cách đó xa xôi vô tận, trong một thế giới Lạp Tử nào đó, một vị lão giả đứng trên một tòa cổ phong, bên cạnh có một người sắc mặt cực lạnh lùng, trước mặt bọn họ, một vị thanh niên đang chậm rãi kề cận.
Đi tới bên người lão giả, thanh niên mở miệng hỏi nói:
- Tiền bối có biết Nghệ đế?
- Biết, ngươi hỏi cái đó làm gì?
Lão giả nhàn nhạt hỏi lại, tựa hồ có vẻ không vui.
- Ta muốn biết, Nghệ đế tinh thông lực lượng nào.
Thanh niên hỏi.
- Thần Chi Thủ, có điều tuy gọi là Thần Chi Thủ, thực ra lại do kích phát lực lượng toàn thân, tôi luyện thân thể đến cảnh giới cực cao, lúc thủ chưởng phát ra công kích liền có được uy thế kinh thiên, Thần Chi Thủ cũng tịnh không phải chưởng pháp, mà có thể oanh ra công kích của bất cứ thần thông nào. Loại công kích gì, phát ra từ đôi tay kia của hắn đều có thể mang đến uy lực cực đáng sợ, bởi thế mới có danh xưng Thần Chi Thủ.
Lão giả nhàn nhạt đáp nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận