Thái Cổ Thần Vương

Cường thế nghiền nát

Chiến trường rộng lớn, chỉ còn lại mười người ít ỏi, hư không một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Cục diện hiện tại, mười một người còn lại đều là những Tiên Đế siêu phàm, không phải là đỉnh cấp Tiên Đế danh chấn một phương đã lâu, thì cũng là nhân vật tuyệt đại thiên kiêu phong hoa vô song, nếu nói người nào là người có danh tiếng kém nhất trong số mười một người, thì chính là trung giai Tiên Đế Cảnh Đế Thiên rồi, nhưng cho dù là Đế Thiên, danh tiếng của y ở Ly Hỏa thành cũng rất lớn.
Trừ Đế Thiên ra, mười người còn lại, không ngờ không có một ngoại lệ, tất cả đều là những cường giả do các thế lực ở Trường Sinh thành đào tạo bồi dưỡng ra.
Không cần nói cũng biết, với tư cách là trung tâm tuyệt đối của Trường Sinh giới, Trường Sinh thành cường thế tới thế nào, ở đây, hội tụ tất cả thế lực môn phái mạnh nhất, những nhân vật cường đại đó, đương nhiên xuất thân từ đây.
Những người còn lại đều là những kẻ rất kiêu ngạo, cũng rất tự tin, nhưng bọn họ không tự cao tự đại, bọn họ cũng đều tự biết rõ sự cường đại của đối phương, trừ một vài những kẻ tuyệt đối kiêu ngạo tự cho rằng không cần xuất chiến cũng không có ai dám tới khiên chiến với mình ra, số người còn lại thì lại không dám chắc phần thắng tuyệt đối trước kẻ khác, hiện nay cách danh hiệu Thập Cường chỉ còn một bước chân nữa thôi, chỉ cần đào thải một người là đủ, lúc này, bọn họ đương nhiên mưu cầu sự vững chắc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thập Cường và mười một người dẫn đầu, tuy chỉ chênh nhau một con số, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, thịnh yến lần này chỉ lấy Thập Cường, Trường Sinh Giới Chủ cũng chỉ ban thưởng cho Thập Cường, còn người thứ mười một, sẽ chỉ là kẻ thất bại, bị người đời quên lãng, cho dù bằng thực lực cường đại của mình vẫn thu hút được sự chú ý của Trường Sinh điện, nhưng tên của họ tới cuối cùng vẫn bị lịch sử quên lãng, thịnh yến trăm năm một lần này, sẽ không tồn tại tên của y, trên bản lý lịch của y sẽ thiếu mất một dòng quan trọng.
Sau một hồi tĩnh lặng, vẫn không có ai mở miệng, chỉ nghe Hiên Viên thị Hiên Viên Thiên Cương nói:
- Trầm lặng không phải biện pháp, cuối cùng vẫn phải có hai người ra chiến đấu, chẳng lẽ, thật sự muốn ta bước ra ngoài khiêu chiến hay sao? Nếu như vậy, khiêu chiến vào kẻ nào, đừng trách ta đó.
Giọng nói thẳng thắn bá đạo, rõ ràng Hiên Viên Thiên Cương tự tin vô cùng, cho rằng mình không nên là kẻ bị dào thải, trên thực tế y vốn cũng là nhân vật đỉnh cấp nhất, siêu cấp đáng sợ, đại đa số mọi người ở đây đều hiểu, nếu Hiên Viên Thiên Cương bước ra chọn đúng bọn họ, thì có đến chín phần mười khả năng là bọn họ sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, bởi thế, cách tốt nhất là đừng để cho Hiên Viên Thiên Cương xuất chiến, ai cũng không biết y sẽ chọn ai.
- Không sai, tự mình đi ra đi.
Kiếm Ly Tử của Kiếm Hồn Tông cũng lên tiếng, y nhắm mắt nói chuyện, nhưng trong ngữ khí lại toát ra sự ngang ngược, cho người ta một cảm giác về sự tự tin vô cùng.
- Trong mười một người, cái kẻ có cảnh giới thấp nhất tự ra đi, tùy ý khiên chiến một người, chiến thắng rồi sẽ là Thập Cường, bại rồi thì loại.
Thiên Long Tử, nhân vật Thánh tử của Thần Long Giáo mở miệng, mặc dù y không chỉ đích danh là ai, nhưng ai mà lại không biết y đang đề cập tới ai chứ.
Trong mười một người này, chỉ có một người là Tiên Đế trung giai, người có cảnh giới thấp nhất, đương nhiên là Đế Thiên, y kêu Đế Thiên chủ động bước ra khiêu chiến với một người.
Đôi mắt đang nhắm của Đế Thiên mở ra, liếc nhìn Thiên Long thánh tử, nói:
- Ngươi tự mình bước ra chọn một người là được rồi, hà tất gì kêu người khác bước ra? Nếu như muốn chọn ta, ta cũng không ngại.
Đây là khiêu khích rồi, Thiên Long thánh tử thần sắc tựa yêu, bá khí vô song, đôi mắt như thần long nhãn, nói:
- Giao quyền chủ động cho ngươi, lại không biết tốt xấu?
- Nếu đã như vậy, vậy ta phải đa tạ ngươi rồi.
Đế Thiên lạnh lùng cười:
- Trước đây đã có vài kẻ cho rằng cảnh giới thấp thì nên bị loại, kết quả thế nào, đến nay, không ngờ ngươi vẫn có cách nghĩ như vậy, vậy thì, ta sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi.
Nói rồi, Đế Thiên bước ra khỏi vòng ánh sáng, ánh mắt nhìn thẳng vào Thiên Long thánh tử nói:
- Chính là ngươi.
Đôi con ngươi của Thiên Long thánh tử bắn ra ánh sáng yêu dị đáng sợ, trong số mười người trừ Đế Thiên ra, Thiên Long thánh tử y tuyệt đối không thể tính là kẻ yếu nhất, tin rằng bản thân Đế Thiên y cũng nhìn ra được, Hiên Viên Thiên Cương và Kiếm Ly Tử đều đã mở miệng, kẻ bá đạo như y liền chỉ mặt điểm danh luôn Đế Thiên, để cho y chọn một người khiêu chiến, nhưng y không ngờ, Đế Thiên này lại kích động đến thế, chọn thẳng y.
Lẽ nào, y không biết làm vậy là nguy hiểm sao?
Hoặc là, y không quan tâm tới vị trí Thập Cường.
- Đế Thiên đại sư quả thật kiêu ngạo.
Hạ Lan Vân Hải cảm thán một tiếng.
- Ừm,
Hạ Lan Vân Thiên khe gật đầu, lông mày lão đột nhiên nhíu lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, lão đương nhiên biết con người Đế Thiên này vô cùng kiêu ngạo, riêng điểm này lão đã nhìn ra được trong cơn sóng gió ở Ly Hỏa thành, đến cả Hạ Hầu ban đầu ép y đến thế mà y còn không chịu vào khuôn khổ, khiến cho mưa gió bão tố cả thành Ly Hỏa, việc xấu của phủ Thống lĩnh truyền khắp cả Ly Hỏa thành.
Sau đó, Hạ Lan thị là lão ra tay uy hiếp Đế Thiên, cuối cùng Đế Thiên thỏa hiệp, đứng về phía Hạ Lan thị, lão lúc đó còn khá đắc ý, thêm vào đó mấy ngày vừa rồi là tình hữu nghị với Đế Thiên cộng với mối quan hệ như vậy với Hạ Lan Thu Nguyệt, lão dường như dần dần quên mất mình đã ép Đế Thiên đi vào khuôn khổ ra sao, nhưng cùng với việc càng ngày càng hiểu rõ Đế Thiên như hiện tại, thêm vào đó là lực chiến đấu và thiên phú cường đại mà y bộc lộ ra ngoài, Hạ Lan Vân Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Quá đơn giản, hồi đầu khi Đế Thiên thỏa hiệp với Hạ Lan thị quá đơn giản rồi, đây là điều không nên.
Một người kiêu ngạo đến như vậy, một người có năng lực luyện binh khí siêu phàm tới vậy, và cả thiên tài với năng lực chiến đấu vượt cảnh giới siêu cường tới vậy, cho dù y có ở Trường Sinh thành, cũng có thể dễ dàng chọn một đại thế lực siêu cấp để gia nhập vào, đồng thời trở thành nhân vật trung tâm, được trọng điểm bồi dưỡng đào tạo, cho dù y có bỏ lại Đế Các cũng chẳng sao, y cũng không cần thiết phải cúi đầu trước Hạ Lan thị, trừ phi, y có chuyện quan trọng cần phải làm ở Ly Hỏa thành, hơn nữa, chỉ có thể dựa vào chính bản thân y.
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Vân Thiên chau mày càng chặt hơn, nhìn Hạ Lan Thu Nguyệt bên cạnh, nói:
- Thu Nguyệt.
Hạ Lan Thu Nguyệt đang chú tâm theo dõi chiến trường, nghe thấy Hạ Lan Vân Thiên gọi thì quay qua hỏi:
- Gia gia, sao thế ạ.
Nhìn ánh sáng trong đôi mắt của Hạ Lan Thu Nguyệt, Hạ Lan Vân Thiên mơ hồ cảm thấy được tôn nữ của mình sắp bị rơi chìm đắm vào trong đó, không nói Hạ Lan Thu Nguyệt, cho dù là lão cũng xém chút nữa rơi vào rồi, nghĩ tới đây, trong lòng lão cảm thấy một cơn run sợ lan tới, thân là Gia Chủ của Hạ Lan Thị, lão không nên mất đi năng lực phán đoán như vậy.
- Không có gì.
Hạ Lan Vân Thiên muốn nói lại thôi, nói:
- Quan sát trận đấu đi.
- Ừm.
Hạ Lan Thu Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù có đôi chút nghi hoặc, nhưng nàng quên đi rất nhanh, ánh mắt chăm chăm vào chiến trường, ở nơi đó, Thiên Long thánh tử đang bạo phát ra yêu khí ngập trời, từng con từng con Yêu long đáng sợ được triệu gọi tới, che khuất bầu trời, to lớn vô cùng, yêu hạ xuống trần.
Nhưng mà đã thấy Đế Thiên cũng phóng ra tinh hồn của y, ánh sáng vì sao chiếu xuống, có đại yêu siêu phàm từ trời hạ xuống, từng vị từng vị đại yêu, Chân Long, Chu Tước, Đại Bằng, Hỗn Độn, Thần Tượng… từng vì từng vị đại yêu siêu phàm hạ xuống, nhất thời, cả trời đất náo loạn.
Thiên Long thánh tử hơi nhíu mày, không ngờ Đế Thiên cũng có thể triệu gọi đại yêu xuất chiến, y hừ khan một tiếng, một Thần Long to lớn vô cùng rạch trời hạ xuống, móng vuốt sắc nhọn màu vàng xé tan hư không, trực tiếp tấn công về phía cơ thể Đế Thiên.
Đại yêu bao thành vòng tròn xung quanh cơ thể Đế Thiên, bát yêu tụ hợp, mơ hồ hóa thành yêu vực đáng sợ, một tiếng gầm dữ dội, nuốt chửng đất trời, vô tận những hư ảnh đại yêu xuất hiện, tựa như vòng xoáy hắc ám, cuộn như gió lốc lên cao, từng chút từng chút nuốt thần long cực đại đó vào trong, từ bên trong truyền ra những tiếng gào thét thê thảm, sau đó dần dần tiêu tan.
Trên người Đế Thiên cuộn chảy huyết mạnh yêu đáng sợ, hóa thành ánh sáng màu huyết đáng sợ, không ai bì nổi, cả người y tựa như một vị Yêu thần, người mang mặt nạ là y càng lộ vẻ thần bí khủng khiếp.
Yêu Thần hộ thể, bảo vệ cơ thể, thân hình Đế Thiên lóe lên, biến mất không thấy đâu, một cánh cửa phong ấn hạ xuống, chứa trong đó không gian sâu thẳm vô cùng tận, lao thẳng chết chóc về phía Thiên Long thánh tử, muốn phong ấn đối phương vào trong cửa phong ấn.
Thiên Long thánh tử gầm lên giận dữ, Yêu Long đáng sợ đó điên cuồng tấn công ra, giống như một vị Thần Long không gì bì nổi, điên cuồng va vào lao vào đại yêu bao quanh cơ thể Đế Thiên, gió bão đáng sợ càn quét khắp đất trời, chôn vùi mọi thứ.
Đôi mắt Đế Thiên phóng ra cái nhìn chết chóc, xuyên qua đôi mắt của Thiên Long thánh tử, công kích linh hồn, công kích thánh ý, ánh sáng phong ấn đồng thời chiếu xuống bạo phát, còn cường thế bá đạo hơn trước đây, cả con người y dường như đã lột xác vậy, trở nên càng mạnh hơn, Thiên Long thánh tử không ngừng hét lớn, cảm thấy một luồng uy hiếp vô cùng mãnh liệt, không ngờ y bị áp chế ở thế hạ phong quá kinh khủng như vậy.
Tinh hồn nhấp nháy, ánh sáng lóa mắt, cơ thể Thiên Long thánh tử như rồng, trở nên to lớn khổng lồ, nhưng đôi mắt Đế Thiên càng lúc càng đáng sợ, phong ấn tinh hồn của y xuất hiện, phong ấn mọi thứ tồn tại ở đó, ánh sáng phong ấn vô tận bay lượn, từng vị từng vị Yêu Long bị phong ấn, thậm chí, sức mạnh bên trong cơ thể Thiên Long thánh tử cũng bị niêm phong, y điên cuồng chống đỡ, nhưng ánh sáng phong ấn cuồn cuộn không dứt, niêm phong mọi thứ, không ai có thể cản nổi.
Ánh mắt Đế Thiên đặc biệt đáng sợ, bát yêu bao quanh, bá đạo không gì bì nổi, y giẫm lên trước một bước, lạnh lùng đánh ra một quyền, dường như có Yêu Thần hạ xuống thế gian, trực tiếp nghiền nát tất cả, một tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, Thiên Long thánh tử bị đánh trúng, kêu lên thảm thiết, máu tươi phụt ra, bay thẳng ra ngoài.
Sau khi đánh bay Thiên Long thánh tử ra ngoài, ánh mắt Đế Thiên quét một lượt những người còn lại, nói:
- Còn có ai không phục một người cảnh giới thấp như ta đứng ở đây thì có thể nói, ta sẽ khiêu chiến người đó.
Giọng nói bá đạo khiến thần sắc mọi người ngưng trọng, nhưng lại á khẩu không biết nói gì, Thiên Long thánh tử cường đại như vậy, cũng bị cường thế nghiền nát, Đế Thiên này càng chiến càng mạnh, dường như là một cái động không đáy, không biết toàn bộ thực lực của y lợi hại tới cỡ nào, đương nhiên bọn họ không dễ dàng gì mà ra tay.
Thấy không ai nói gì, Đế Thiên thu lại khí thế trên người, lập tức trở về vị trí của mình, lòng thầm nghĩ:
- Có hơi manh động, tuy đây là Thái Cổ Tiên Vực, những vẫn phải cẩn thận một chút.
Năng lực mà y thi triển, hoàn toàn là năng lực của Tần Vấn Thiên, nếu như ở Thanh Huyền tiên vực, chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra bọn họ là một người, hiện nay, bản tôn và y đang đi hai con đường có thể nói là hoàn toàn khác nhau, đặc biệt sau khi bản tôn tu luyện tinh hồn, khác biệt lại càng lớn, thuộc tính cho dù tương tự, cũng có chia cao thấp, không có điểm nào là hoàn toàn giống, cho dù y tháo mặt nạ xuống, e là người khác cũng sẽ không tin bọn họ là một người.
Có điều ở Thái Cổ Tiên Vực không ai biết y, bởi thế bạo lộ một lần cũng không sao cả, chỉ là về sau cần lưu ý một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận