Thái Cổ Thần Vương

Xếp hạng Ma Tướng

Lục Tuyết Giai nghe lời Tần Vấn Thiên nói, thần sắc nhất thời trở nên rét lạnh. Nàng quay đầu lại, hai con ngươi lạnh như băng ẩn chứa uy nghiêm đáng sợ.
- Ta một đường từ ti tiện leo lên đến vị trí này, đứng hàng thứ chín trong Ma Tướng của Hắc Thạch Ma Tông, sao bước tiến lại bị cản trở chỉ vì một mình ngươi, sao lòng ta lại có thể dao động chỉ bởi một câu nói của ngươi.
Ánh mắt của Lục Tuyết Giai lạnh lùng. Đối với điểm này thì Tần Vấn Thiên cũng đồng ý với nàng.
Rất nhiều Ma Tướng của Hắc Thạch Ma Tông đều là dựa vào chính mình tàn khốc chém giết mà vươn lên, mặc dù là người có cùng cấp tu vi, Tần Vấn Thiên không thể không thừa nhận rằng ma tu Vạn Ma đảo còn có một loại khí chất tàn nhẫn quả quyết. Điều này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ. Ở một thế giới tàn khốc như ma đảo, ngươi không ngoan độc sẽ không có cách nào từng bước một đi lên.
Năm đó, bên trong Thiên Đạo Thánh Viện tập trung đám người thiên phú kiệt xuất nhất tại Tiên Vực, tuy nhiên bọn họ kì thực có rất nhiều người có xuất thân không tầm thường. Nếu như không có cường đại nhân vật dẫn bọn họ đi về phía trước, sao bọn họ lại có khả năng vượt qua khoảng cách vô tận mà đáp xuống lối vào thánh viện tại Cửu Đỉnh thành. Thiên phú của bọn họ đương nhiên là không thể nghi ngờ, bằng không sẽ không thể thông qua thánh viện tuyển chọn.
Một Hắc Thạch Ma Tông nho nhỏ trên một tòa ma đảo, thiên phú của mười tám Ma Tướng hiển nhiên là không có khả năng có thể đánh đồng với nhân vật thiên tài trong thánh viện, nhưng cái loại khí tức trên người bọn họ phát ra lại không kém điểm gì.
Tần Vấn Thiên nhìn Lục Tuyết Giai, lạnh lùng nói:
- Ngươi đương nhiên là sẽ không vì một câu nói của ta mà dao động, nhưng bản thân ngươi kì thực đã thừa nhận, lúc này ngay đến cả dũng khí tranh phong với Ma Tướng thứ ba ngươi cũng đều không có.
- Ngươi có tin ta hiện tại là có thể chém giết ngươi hay không?
Lục Tuyết Giai thấy Tần Vấn Thiên muốn làm lòng nàng dao động, sát ý không khỏi tràn ngập, lạnh buốt bao phủ lấy thân thể của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt uy hiếp của nàng, sau lại không để ý tới nàng nữa, xoay người rời đi. Nếu như hắn không có khả năng tham gia trận chiến lần này của Ma Môn, vậy thì sau này tranh đoạt vị trí Ma Tướng sau vậy.
- Đợi đã.
Đúng lúc này một giọng nói gọi Tần Vấn Thiên lại.
Tần Vấn Thiên dừng bước quay đầu lại, ánh mắt hắn nhìn về phía một vị Ma Tướng đang đứng ở trong góc. Vị Ma Tướng này đại khái là người không nổi bật nhất trong đám Ma Tướng, cảnh giới của hộ pháp và ma kỵ sĩ bên người nàng có vẻ đều có chút thấp hơn thuộc hạ của Lục Tuyết Giai.
Tuy đều là nữ tử, thực lực và địa vị của nàng hiển nhiên là có chút chênh lệch với Lục Tuyết Giai, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng đều khiêm tốn hơn.
Chỉ có điều nếu đã có thể trở thành Ma Tướng, khí chất lại là thứ không thể nghi ngờ. Đôi mắt đen láy của nàng lấp lánh sáng ngời.
Ma Tướng thứ hai mươi tám Cúc Vũ, là Ma Tướng xếp hạng cuối cùng.
- Ngươi có muốn tham gia trận ma chiến này không?
Cúc Vũ quay sang hỏi Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn muốn trở thành Ma Tướng, đây đối với hắn mà nói là một cơ hội tốt, đương nhiên là muốn tham gia.
- Nếu như ngươi muốn tham gia, vậy thì hẳn là đã làm xong tất cả các chuẩn bị. Đã như vậy sao ta không cho ngươi một cơ hội, ngươi có nguyện ý làm hộ pháp kỵ sĩ của ta hay không?
Cúc Vũ đưa ra lời mời với Tần Vấn Thiên, các Ma Tướng khác nhìn Cúc Vũ đầy hứng thú. Người mà Lục Tuyết Giai vứt bỏ mà nàng còn muốn mời vào dưới quyền hay sao!
Hơn nữa, hộ pháp của Tông Diễm còn muốn mạng của Tần Vấn Thiên.
Chỉ có điều sau đó bọn họ liền hiểu rõ ý tứ của Cúc Vũ, vì vậy cũng chỉ mỉm cười.
- Được.
Tần Vấn Thiên trả lời một chữ, lập tức bước chân quay trở lại, đi tới bên cạnh Cúc Vũ.
- Ngươi không sợ đắc tội Ma Tướng thứ ba sao?
Tần Vấn Thiên truyền âm hỏi.
- Lục Tuyết Giai tính tình cao ngạo, nàng dựa vào bản thân đánh giết tiến vào ma điện mà ngồi lên trên vị trí kia, ta đương nhiên tin tưởng khả năng quan sát của nàng, chắc chắn sẽ không có sai sót. Nếu như người có thể ngồi lên vị trí hộ pháp của nàng, ngươi hẳn sẽ có chỗ hơn người. Bản thân ta là Ma Tướng hạng chót, vốn đã không có gì để mất, cho dù ngươi có bị người ta tiêu diệt trong trận chiến đi chăng nữa thì đối với ta mà nói cũng không có tổn thất gì.
Cúc Vũ truyền âm đáp lại, đặc biệt trực tiếp. Điều này ngược lại lại khiến cho Tần Vấn Thiên cười nhẹ.
Ma Tướng hạng chót, trừ khi bị người khác thay thế được, bằng không có thua thì vẫn là hạng chót.
- Ta không quan tâm ngươi là vì nguyên nhân gì, nếu ngươi cho ta cơ hội, ta đương nhiên sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía các cường giả, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Tuyết Giai nhìn về phía bên này:
- Ngươi chính là ma kỵ sĩ dưới trướng ta, mặc dù Ma Môn quy định không nghiêm nhưng làm phản như vậy mà thay đổi địa vị thì quả thực rất đáng chết.
- Là ngươi vứt bỏ ta, chẳng lẽ còn muốn ta trung thành với ngươi hay sao?
Tần Vấn Thiên châm chọc nói. Tuy hắn tới Vạn Ma đảo chưa được bao lâu nhưng đã hiểu được sơ bộ tác phong hành sự của người tại Vạn Ma đảo.
- Ngươi cứ đợi đó.
Thần sắc Lục Tuyết Giai lạnh nhạt, nhìn lướt qua Cúc Vũ. Nàng để cho một vị ma kỵ sĩ ở phía sau đi lên bổ sung vào vị trí của Tần Vấn Thiên. Lúc trước hộ pháp của nàng bị Tần Vấn Thiên tiêu diệt, hiện tại Tần Vấn Thiên bị nàng vứt bỏ lại đã trở thành người của Cúc Vũ. Đây ngược lại là một tổn thất không hề nhỏ, chỉ có điều để không trực tiếp đối đầu với Ma Tướng thứ ba Tông Diễm thì vẫn là đáng giá.
Hư không phía xa lại có cường giả đi về phía này, mọi người đánh mắt nhìn lại, tất cả đều thoáng lộ ra một vẻ kính sợ.
Người cầm đầu này một thân khôi ngô tràn ngập lực lượng vô hạn, ánh mắt của hắn vô cùng uy nghiêm, lúc hắn nhìn lướt qua mọi người, không một ai dám đối diện với hắn. Hắn là Huyết Thủ đồ tể - Ma Tướng thứ hai xếp hạng phía trước Tông Diễm, trên thân là máu tươi nhuộm đỏ. Trước đây hắn đã từng huyết tẩy một bên Ma cung, từ đó đặt chân vào Hắc Thạch Ma Tông, đi vào ma điện tiếp chưởng vị trí Ma Tướng.
Trận chiến ấy máu chảy thành sông, từ đó về sau hắn có thêm một biệt hiệu, là Huyết Thủ đồ tể.
Huyết Thủ đồ tể đứng ở đó, khí thế kinh người khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lại thấy phía xa có phong bạo gào thét, chỉ thấy một người thanh niên toàn thân choàng y sam màu vàng ngồi trên chiến xa đi tới. Hắn ngồi trên chiến xa được mấy thủ hạ ma kỵ sĩ khiêng mà đáp xuống một bên quảng trường. Một tiếng nổ lớn vang lên, con ngươi của hắn đảo qua đám người, không một ai dám liếc nhìn hắn.
Người này chính là Ma Tướng thứ nhất.
Không người nào biết tên của hắn, e rằng chỉ có Hắc Thạch Ma Vương mới biết.
Hắn là Ma Tướng thứ nhất, hơn nữa còn tại vị rất lâu rồi. Từ sau khi những Ma Tướng đang đứng phía sau này vào Ma Môn, vị trí Ma Tướng thứ nhất của hắn chưa từng một lần bị người khác thay thế.
Cho nên hắn không cần tên, hắn chính là Ma Tướng thứ nhất, Ma Tướng thứ nhất chính là hắn.
Có người nói, hắn thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng trên thực tế đã là lão quái vật tu hành mấy vạn năm, có người nói tu vi của hắn đã rất gần với Ma Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt chân vào cảnh giới Ma Vương, trở thành Ma Quân thứ năm dưới trướng Hắc Thạch Ma Vương.
- Ầm.
Chiến xa của Ma Tướng thứ nhất đáp xuống làm lún cả mặt đất. Chỉ thấy từng đạo quang văn lập lòe chói lòa vô biên, trong phút chốc nơi mặt đất tại quảng trường mênh mông xuất hiện một đại trận đáng sợ. Tại phương hướng của hai mươi tám vị Ma Tướng đều xuất hiện từng chiếc trống lớn. Một tích tắc này, bọn họ không phải còn ở trong quảng trường nữa mà đã đang ở trong chiến trường.
- Quy củ cũ, tất cả các Ma Tướng và ma kỵ sĩ dưới quyền bọn hắn mang đến sẽ tham gia vào trận chiến đầu tiên, ai bị giết chết hoặc bị đánh bay ra trước thì sẽ được xếp ở hạng thấp nhất. Sau trận chiến này sẽ tuyển ra mười bốn vị Ma Tướng.
Ma Tướng thứ nhất nhàn nhạt mở miệng. Hắn là Ma Tướng thứ nhất, hắn có quyền thế cao nhất. Chỉ cần chưa có ai thay thế được hắn, như vậy hắn chính là người có quyền thế lớn nhất chỗ này, hắn có thể ra lệnh.
- Đông, đông, đông...
Hắn vừa dứt lời, tiếng trống trận liền vang lên, trong chớp mắt ma uy cuốn lấy thiên địa. Lúc này Tần Vấn Thiên cảm giác như mình không phải đang đứng trên quảng trường ở Ma Tông mà đang đứng tại một chiến trường chân chính.
Trống trận đã nổi, trận chiến bắt đầu.
Một trận này không chỉ có Ma Tướng tham dự, tất cả ma kỵ sĩ dưới quyền Ma Tướng cũng sẽ tham dự, trước mặt mỗi người đều có một cái trống trận.
Hoàng Hàn Linh nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên nhưng chưa lập tức ra tay. Tần Vấn Thiên nhất định phải giết bởi đây là một trận chiến tài quyết, giết một người liền ít đi một.
Nhưng mà tên Tần Vấn Thiên này có thể khuấy đảo phong vân ở trong thánh viện, có lẽ lực lượng của hắn cũng sẽ không kém. Muốn mượn trận chiến này để giết chết hắn chỉ e là không đơn giản như vậy. Hi vọng hắn còn có thể đi xuống.
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Tuyết Giai nhìn lướt qua phía Tần Vấn Thiên, hai tay của nàng tràn ngập ma uy đáng sợ, chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, bàn tay lập tức hạ xuống, đánh vào trống trận. Trong phút chốc, trống trận vang rền, từng thanh ma kiếm kinh thiên từ trên vòm trời bổ xuống, chém về vị trí của Tần Vấn Thiên.
Hai tay trắng nõn của Cúc Vũ đồng thời run lên, đánh lên trống trận. Chỉ thấy trên hư không xuất hiện một tấm lá chắn ma cực lớn. Từng đạo lợi kiếm bổ xuống, tấm lá chắn bắt đầu xuất hiện các vết nứt. Cúc Vũ nhíu mày, Lục Tuyết Giai thật đúng là tàn nhẫn, vừa khai chiến đã muốn trực tiếp xuống tay với Tần Vấn Thiên.
- Đã khai chiến, cẩn thận một chút.
Cúc Vũ quay sang nói với Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, người của ma tông làm việc chú ý hiệu suất, trực tiếp khai chiến, không nói bất kỳ lời gì thừa thãi.
- Răng rắc.
Vết nứt trên tấm lá chắn ma mở rộng, Lục Tuyết Giai liên tục công kích mấy lần. Kèm theo tiếng trống thanh thúy truyền ra, tấm lá chắn ma vỡ nát, một đạo ma kiếm sát phạt cực kỳ đáng sợ trực tiếp chém về phía yết hầu của Tần Vấn Thiên. Một kiếm này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy khó mà thoát nổi.
Tiên niệm của hắn dung nhập vào bên trong trống trận, một chưởng ấn khủng khiếp từ trong trống trận hung bạo đánh giết xuất ra. Một kiếm kia chém tới, chưởng ấn đã bị nghiền nát, dư uy chấn động của lợi kiếm đánh tới trên trống trận của Tần Vấn Thiên, khiến nó suýt nữa nổ tung. Tiên niệm của Tần Vấn Thiên cảm nhận được một trận đau đớn.
Chiến đấu như vậy cực kỳ bá đạo, hai bên mượn trống trận mà đánh, hoàn toàn không có trạng thái phòng thủ, lấy công đối công.
Nhìn thấy Ma Tướng thứ chín Lục Tuyết Giai ra tay, các Ma Tướng còn lại đương nhiên sẽ không tham dự trận chiến này, từng người tự lựa chọn đối thủ khai chiến. Về phần những Ma Tướng có thứ hạng càng cao thì lại càng dễ dàng hơn, bọn họ hoàn toàn là một bộ dạng xem náo nhiệt, không có ai dám chủ động tuyên chiến với bọn họ, bọn họ chỉ cần yên tĩnh nhìn liền đủ.
- Ta tới tạm thời ngăn cản nàng.
Sắc mặt Cúc Vũ thoáng đổi, có chút biến lạnh. Lục Tuyết Giai là muốn nàng là người đầu tiên bị loại.
- Nếu là tuyển ra mười bốn vị Ma Tướng, đào thải mười bốn người, vậy thì kì thực căn bản không cần chiến đấu.
Tần Vấn Thiên nhìn thế cục trên chiến trường. Ba vị Ma Tướng đứng đầu đều là cực kỳ nhàn nhã, không người nào dám khiêu chiến với bọn họ. Trận chiến này chủ yếu là để cho các Ma Tướng yếu hơn xếp hạng sau tranh giảnh những vị trí phía sau trong mười bốn vị trí này, hy vọng có thể vượt lên xếp tại những hạng đầu.
Về phần Lục Tuyết Giai, nàng ra tay thuần túy là bởi vì Tần Vấn Thiên.
- Đông, đông, đông...
Ma kỵ sĩ của Lục Tuyết Giai cũng trợ chiến công kích, đồng thời đánh giết về phía trận doanh của phe Tần Vấn Thiên.
Tiên niệm của Tần Vấn Thiên đã quen với trống trận, hai tay hắn đột nhiên giống như hoan nghênh mà đánh ra công kích. Từng tiêngs thùng thùng không ngừng vang lên, trong phút chốc, tại khoảng không phía trên trận doanh của bọn họ có từng chữ cổ cực lớn bồng bềnh trôi, hóa thành một màn sáng chữ cổ bao phủ lấy mảnh không gian này.
- Trận chiến này không cần cố sức.
Tần Vấn Thiên quay sang nói với Cúc Vũ. Tông Diễm là Ma Tướng thứ ba, hắn nhất định sẽ không bị đào thải. Lục Tuyết Giai là Ma Tướng thứ chín, nàng cũng sẽ không bị đào thải. Vậy nên Tần Vấn Thiên không vội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận