Thái Cổ Thần Vương

Ngươi là đang nói giỡn sao

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông thân phận không tầm thường, ở trong Hoàng Cực Thánh Vực, bọn họ mặc dù gặp được giáo chủ đại giáo cũng có thể coi như ngang hàng, có chút nhân vật trưởng lão lợi hại, cao cao tại thượng, thậm chí không để nhân hoàng cổ quốc cùng giáo chủ đại giáo vào mắt, ngạo khí trên người tự nhiên cực thịnh.
Nhân vật trưởng lão trước mắt, ở Hoàng Cực Thánh Tông, đệ tử muốn dập vỡ đầu bái vào môn hạ hắn không biết có bao nhiêu, hơn nữa đều là một số nhân vật thiên kiêu, nếu không cũng không bước vào được Hoàng Cực Thánh Tông.
Mà trước mắt, hắn trước mặt mọi người mời Tần Vấn Thiên trở thành đệ tử của hắn, tự nhiên là đã đủ nể mặt Tần Vấn Thiên.
Ở bên cạnh vị trưởng lão này, còn có vài người thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ nghe một người trong đó nói với Tần Vấn Thiên:
- Sư tôn không chỉ có thực lực cường đại, còn là một luyện khí sư lợi hại, ở trong các trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông cũng có địa vị phi phàm, ngươi nếu có thể bái vào môn hạ sư tôn, địa vị tuyệt đối không phải đệ tử trưởng lão tầm thường có thể so sánh, hơn nữa, ngươi còn có thể đi theo sư tôn tu tập thần văn, về phần thần binh các thứ, ngươi càng không cần lo lắng.
Mọi người chung quanh im lặng nghe, dụ hoặc như vậy, quả thật không phải người tầm thường có thể chống đỡ, dù sao Tần Vấn Thiên hôm nay tuy lấy được thành tựu đứng hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới, nhưng hắn trước kia chỉ là đệ tử tầm thường của Trượng Kiếm tông, tương lai ở Trượng Kiếm tông còn có rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng trước mắt, đã có cơ hội một bước lên trời, chỉ cần hắn gật gật đầu là được.
- Xin lỗi, ta tạm thời còn chưa có ý tưởng gia nhập Hoàng Cực Thánh Tông.
Tần Vấn Thiên sớm muốn từ chối, lại không ngờ đối phương không thuận theo không buông tha nói, bọn họ đưa ra những điều kiện này có lẽ ở trong mắt bọn họ là để mắt Tần Vấn Thiên, nhưng ở trong mắt Tần Vấn Thiên, thật sự không có bất cứ dụ hoặc nào cả.
Huống chi tạm thời bất luận mâu thuẫn giữa hắn và Thương Đồng cũng không phải mâu thuẫn bình thường, mặc dù niệm tới ân tình lúc trước Trượng Kiếm tông ở thành Huyễn Vương, hắn bây giờ vứt bỏ Trượng Kiếm tông gia nhập hoàng triều Đại Thương nhất mạch, chẳng lẽ không phải bất nhân bất nghĩa?
Lúc trước ở thành Huyễn Vương, người hoàng thất Đại Thương chính là muốn dồn hắn vào chỗ chết, mà Trượng Kiếm tông lại bảo vệ hắn, hắn mặc dù về sau gia nhập Hoàng Cực Thánh Tông, cũng sẽ chỉ vào Trượng Kiếm tông nhất mạch.
- Từ chối.
Tần Vấn Thiên dứt lời xong mọi người sửng sốt, tuy ở trong tình lý, nhưng Tần Vấn Thiên quyết đoán từ chối như vậy trái lại cũng làm người ta bất ngờ, thầm nghĩ tâm tính người này quả thực phi phàm.
Về phần người hoàng triều Đại Thương nhất mạch vẻ mặt đều hơi tỏ ra không dễ coi, vị nhân vật trưởng lão kia lạnh mặt, lần đầu tiên chủ động mời người khác trở thành đệ tử của hắn, thế mà bị từ chối trước mặt mọi người, mặt mũi không dễ coi thế nào cả, nhưng nếu muốn hắn nhằm vào một nhân vật vãn bối, vậy không khỏi quá không khí độ.
- Không biết tốt xấu.
Hắn không bày tỏ thái độ, không có nghĩa là đệ tử của hắn sẽ không ra mặt vì sư tôn, chỉ thấy thanh niên vừa rồi nói chuyện nói với vị nhân vật trưởng lão kia:
- Sư tôn, kẻ này tuy thu hoạch hạng nhất Tiên Vũ giới, nhưng cũng chỉ là uy phong nhất thời, sau này hắn tự nhiên sẽ biết thiên ngoại hữu thiên, loài bò sát trên đất, sao biết bầu trời mênh mông, người này không biết trời cao đất rộng, không xứng làm đệ tử sư tôn.
- Không sai, hạng người chim sẻ, không có chí lớn, kiêu ngạo tự mãn, đệ tử như vậy, sư tôn không cần cũng được.
Bên cạnh lại có một vị thanh niên mở miệng, tựa như đang vãn hồi chút mặt mũi cho nhân vật trưởng lão kia.
Tần Vấn Thiên nghe thanh âm này có chút chói tai, đối phương mời hắn làm đệ tử chẳng lẽ hắn phải đáp ứng hay sao? Sau khi từ chối liền chửi bới châm chọc như vậy, trái lại khiến người ta mở rộng tầm mắt, hai gã thanh niên này lấy làm nhục hắn để nịnh hót sư tôn, trái lại buồn cười.
Mạc Khuynh Thành vẫn kéo tay Tần Vấn Thiên, sóng vai mà đứng với Tần Vấn Thiên, ánh mắt của nàng lạnh như băng nhìn về phía hai thanh niên, trong đôi mắt đẹp kia lóe lên hàn quang, thế mà sắc bén như vậy, khiến hai thanh niên cảm giác được cả người có chút hàn ý, ánh mắt nữ tử tuyệt đẹp kia lúc này giống như đao sắc.
Hai người nhíu mày, nhìn Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy một người trong đó lộ ra nụ cười châm chọc, như là đang trào phúng Tần Vấn Thiên ngay cả dũng khí phản bác bọn họ cũng không có, lại còn cần một vị nữ tử xinh đẹp như vậy đến ra mặt vì hắn, trái lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
- Cũng may ta vừa rồi chưa đáp ứng.
Lúc này, Tần Vấn Thiên thản nhiên nở nụ cười, khiến cho ánh mắt hai người kia nhất thời lại sắc bén hẳn lên, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lời này, là có ý tứ gì?
Tần Vấn Thiên nhìn bọn họ, ý ngạo nghễ trên mặt cực đậm, toát ra ý tứ hàm xúc châm chọc mãnh liệt:
- Nếu không, nếu là trở thành đồng môn sư huynh đệ với các ngươi nhân vật như vậy, trái lại thật sự là một chuyện mất mặt.
Dứt lời Tần Vấn Thiên cũng không quản bọn họ sắc mặt khó coi, kéo Mạc Khuynh Thành đi tới bên người Dược Hoàng, mà chính hắn thì quay đầu, lập tức nhìn phía Thương Đồng, trong miệng phun ra một thanh âm:
- Lăn ra đây đi.
Thương Đồng nhíu mày, sau đó sắc mặt dần dần hóa thành xanh mét, đôi mắt cao ngạo kia của Tần Vấn Thiên, giống như là quan sát con kiến nhìn hắn, đâm đau đớn sự cao ngạo trong lòng hắn.
Nghĩ xa về ngày xưa ở thành Huyễn Vương, hắn cao cao tại thượng ngồi trên chủ vị, như là xem kịch nhìn Tần Vấn Thiên phía dưới chiến đấu, khi đó hai người bọn họ căn bản không phải người cùng thế giới, hắn tự nhận là chỉ cần mình muốn, có thể dễ dàng kết thúc tính mạng Tần Vấn Thiên, nhưng như thế, người hắn ngày xưa quan sát, đã lấy được hạng nhất Tiên Vũ giới, mà là trước mặt vô số người, nói với hắn, lăn ra đây!
Thương Đồng hôm nay tuy đã bước vào Thiên Cương cảnh giới tầng bảy, nhưng đối mặt Tần Vấn Thiên cũng là Thiên Cương tầng bảy, hắn thực không có quá nhiều sự tự tin, Tần Vấn Thiên là đã lĩnh ngộ lực lượng trong bảy Cổ Bi.
- Ngươi có ý tứ gì?
Sắc mặt Thương Đồng khó coi, lạnh lùng nói.
Lời của hắn khiến bọn người Phàm Nhạc cảm thấy buồn cười, có ý tứ gì? Trong Tiên Vũ giới, Thương Đồng ức hiếp bọn họ bị áp chế tu vi, uy phong bá đạo cỡ nào, hôm nay hỏi Tần Vấn Thiên là có ý tứ gì?
- Hoàng tử Đại Thương?
Ý tứ châm chọc trong miệng Tần Vấn Thiên càng thêm nồng đậm, ngón tay không chút khách khí chỉ về phía Thương Đồng:
- Lời năm đó thành Huyễn Vương ngươi đã nói, nếu là ngươi quên, ta giúp ngươi lặp lại một lần.
- Ngươi giết thủ hạ của ta, ta vốn nên tự mình giết ngươi, nhưng đây là chiến trường khảo hạch của chín đại phái, ta nếu ra tay, tự hạ thân phận mình.
- Lời cuồng ngạo, ai không biết, ta từng ở trong thiên quân vạn mã giết ra, tiến hành địa ngục tôi luyện, người bị giết chết, cảnh giới đều mạnh hơn ta, ngươi nếu hôm nay có thể sống, có lẽ về sau có tư cách trở thành đối thủ của ta, đến lúc đó ta lại giết ngươi.
Tần Vấn Thiên nhìn Thương Đồng, lạnh nhạt nói:
- Khi đó ta tu vi so với ngươi yếu hơn mấy cảnh giới, ngươi lại chính mồm nói ra lời này, hơn nữa còn nói, ai giết ta, ban thưởng một viên Bổ Thiên Đan, đây là hận cũ; trong Tiên Vũ giới, ngươi bị đá ra khỏi Cổ Bi, sau đó ức hiếp bằng hữu của ta bị áp chế tu vi, đánh bị thương sư tỷ của ta, đây là thù mới; hôm nay ta còn sống, hơn nữa tu vi tương đương với ngươi, ngươi không phải muốn giết ta sao, vì sao còn đứng ở đó?
Vô số ánh mắt rơi ở trên người Thương Đồng, trong phút chốc Thương Đồng chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, mọi người giờ phút này lộ ra vẻ mặt thú vị, Tần Vấn Thiên, đây là muốn đối phó nhân vật hoàng tử Thương Đồng của hoàng triều Đại Thương.
Lời Tần Vấn Thiên nói đều là sự thực như sắt, Thương Đồng lúc này nếu như trốn tránh không dám ra chiến một trận, như vậy chỉ sợ về sau không cần lộ diện ở bên ngoài nữa, hoàng tử hoàng triều Đại Thương này, sẽ trở thành một cái sỉ nhục.
- Đây là bi ai, người như vậy lại là nhân vật hoàng tử, thì ra chỉ biết khi nhục người tu vi yếu hơn mình, mặt lão tử hắn chỉ sợ cũng phải bị hắn mất hết.
Phàm Nhạc mập mạp lúc này không quên giựt giây vài tiếng, châm chọc nói:
- Còn có những người này là cùng một mạch với hắn sao, khó trách Vấn Thiên ngươi từ chối gia nhập, phẩm tính những người này, rất nhanh toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực đều sẽ biết.
Thương Đồng siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt đỏ rực, đám người hoàng triều Đại Thương nhất mạch kia sắc mặt cũng đều cực khó coi, sự thực như sắt bày ở trước mắt, Tần Vấn Thiên nếu là tu vi mạnh hơn Thương Đồng, hắn không ra ứng chiến ngược lại không có gì, nhưng hai người tu vi giống nhau, mà Thương Đồng còn từng nói những lời đó từng làm những việc đó, hắn bây giờ trốn tránh không được, chỉ sợ không có ai không phỉ nhổ hắn.
- Thương Đồng.
Ánh mắt vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia nhìn về phía Thương Đồng, thản nhiên nói:
- Đi đi, thua thì có thể thế nào, làm lại từ đầu là được.
Lúc này vẻ mặt hắn hơi tỏ ra khó coi, Tần Vấn Thiên từ chối trở thành đệ tử hắn thì thôi, lại một mực khí thế ép người như vậy, bức bách Thương Đồng, mà Thương Đồng thì đứng ở phía sau hắn, là vãn bối của hắn, đây không phải đánh mặt hắn sao?
Nếu hắn muốn chiến, như vậy thì để Thương Đồng chiến với hắn, không dám chiến, so với chiến bại còn xấu hổ hơn.
- Vâng.
Thương Đồng gật gật đầu, lời lão nhân nói hắn không dám phản bác, hơn nữa có câu này của lão, mặc dù thua, hắn còn có cơ hội đứng dậy, nghĩ hẳn Tần Vấn Thiên cũng không dám động vào hắn.
- Ngươi đã muốn chiến như vậy, ta thành toàn ngươi, việc hôm nay, ta nhớ kỹ.
Thương Đồng bước chậm ra, đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, vẻ mặt lạnh như băng, khí tức trên người hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo, điên cuồng nở rộ, con ngươi của hắn giống như hóa thành màu vàng, có được sức xuyên thấu đáng sợ, loại hàn ý sát phạt đó lạnh đến cực điểm.
- Ông!
Cuồng phong thổi qua, trong phút chốc, Thương Đồng chỉ cảm thấy được một khí tức vô thượng bá đạo áp bách đến, võ đạo ý chí khủng bố ập vào trong đầu, sau đó hắn thấy được bóng người mơ hồ của Tần Vấn Thiên, ánh sáng lóa trời, trong phút chốc trước người giống như xuất hiện rất nhiều bóng người Tần Vấn Thiên, từng chưởng ấn vô cùng lớn có thể hái tinh tú, bao phủ toàn bộ cả mảng hư không.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Thương Đồng tái nhợt hẳn đi, huyết mạch hắn điên cuồng bùng nổ, nổi giận gầm lên một tiếng, pháp quyết thần thông cường đại cuồng bạo đánh ra, lại chỉ nghe tiếng vang chấn động đáng sợ ‘ầm ầm ầm’ truyền ra, một lực lượng vô thượng nghiền áp đến trên người, hắn chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, xương khớp toàn thân tan vỡ, đại chưởng ấn khủng bố kia trực tiếp mang cả người hắn nhấc lên, chỉ trong khoảnh khắc, thân thể hắn xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, bị đại thủ ấn bắt lấy, nhấc ở không trung.
Miểu sát, hoàng tử hoàng triều Đại Thương, một đòn cũng không chịu nổi, điều này làm mọi người lần đầu tiên thấy sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên, cường hãn.
Cả người Thương Đồng đau đớn, nhưng tim càng đau hơn, một đòn, thế mà chỉ có một đòn, hắn nhìn Tần Vấn Thiên trước mắt nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy có một sự nhục nhã vô tận đánh úp lại.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm hắn, mang hắn xách ở không trung, ánh mắt miệt thị đó, đủ để phá sập toàn bộ sự kiêu ngạo của Thương Đồng.
- Như ngươi nói, lời cuồng ngạo ai cũng có thể nói, lại không ngờ, ngươi vậy mà phế như thế.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.
- Thả hắn ra.
Một thanh âm truyền đến, chính là một vị cường giả của hoàng triều Đại Thương, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, Thương Đồng có thể thua, nhưng không thể bị khuất nhục.
- Thả?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên kia, lộ ra một mảng biểu cảm châm chọc:
- Ngươi, là đang nói giỡn sao?
Lời vừa nói ra, cả mảng không gian lại lần nữa lâm vào trong yên tĩnh, nghe lời Tần Vấn Thiên nói, chẳng lẽ, hắn dám giết hoàng tử hoàng triều Đại Thương hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận