Thái Cổ Thần Vương

Loại tồn tại nào

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, từng dòng khí tức cường đại từ trên người hắn ùa ra, khí khái lâm tràn ngập, giống như nhân vật tuyệt đại không ai bì nổi. Hắn đứng, chính là duy nhất của mảng thiên địa nào.
Lúc trước, phủ thành chủ không cho phép hắn rời khỏi. Hiện giờ hắn muốn phủ thành chủ phải cầu xin hắn rời khỏi.
Cuồng vọng cỡ nào, nhưng mà Tần Vấn Thiên lại nói ra một cách rất tự nhiên, như chém đinh chặt sắt, hắn trọng thương được đưa vào trong phủ thành chủ dưỡng sinh, dùng một viên đại hoàn đan, vốn không phải là đại sự gì. Nhưng mà bởi vì trong Phiêu Tuyết Thánh điện lục đục nội bộ, không ngờ lấy hắn ra làm trung tâm, lợi dụng hắn để chèn ép Sở Thanh Y, động chút là gọi hắn là phế vật, muốn lấy tính mạng của hắn, giống như ai cũng có thể giết hắn vậy.
Kiêu ngạo, miệt thị sự tồn tại của hắn biết bao.
Nếu như vậy thì sẽ khiến cho phủ thành chủ biết rằng mình là dạng tồn tại gì.
Lúc này, người của phủ thành chủ không có ai để ý tới Tần Vấn Thiên là loại tồn tại gì, bọn họ để ý tới sự sát phạt của Tần Vấn Thiên đối với Lục Triển Phi hơn, quan tâm tới chuyện Lục Triển Phi đã vẫn lạc. Từng đạo thân ảnh đứng dậy, lửa giận thiêu đốt.
- Triển Phi.
Một nhân vật trung niên hô lên một cách thê thảm đau đớn. Lục Triển Phi là con nối dòng của hắn, không ngờ cứ như vậy bị người ta giết chết. Hắn có thiên phú dị bẩm, tương lai tất thành Tiên Vương, tạo dựng thành tựu lớn, thời đại này là thuộc về hắn. Nhưng mà cứ vậy vẫn lạc, một khắc trước còn hăng hái, một khắc sau đến thi cốt cũng chẳng còn. Mắt hắn như muốn rách ra, sát niệm ngập trời.
- Tiên Vương cảnh.
Thanh âm của Lục Yến Tuyết lạnh như băng. Tần Vấn Thiên tuy rằng không phóng thích ra toàn bộ khí tức, nhưng mà nàng ta cũng đã cảm giác được, đây là khí thế mà cường giả Tiên Vương có. Người Sở Thanh Y thích là một vị nhân vật thanh niên cấp bậc Tiên Vương.
Mạc Tiêu Tiêu ở bên cạnh thì thần sắc cứng đờ, nàng ta vẫn đinh ninh cho rằng Tần Vấn Thiên ngày đó là nhìn trộm các nàng, bị nàng ta đánh cho bị thương, bởi vậy chưa từng nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên. Nhưng mà trong nháy mắt Tần Vấn Thiên tru sát Lục Triển Phi, nàng ta tựa hồ mới ý thức được, chuyện mà nàng ta cho rằng là đương nhiên kỳ thực lại không đúng như thế.
- Bắt lấy hắn.
Thành chủ của Lục gia lạnh lùng lên tiếng. Hắn vỗ mạnh tay lên bàn, trong nháy mắt bàn rượu đã bị chấn vỡ, trong con mắt uy nghiêm của hắn toàn là sát niệm.
- Vâng.
Rất nhiều thân ảnh cất bước đi ra, khí tức rất đáng sợ, rất nhiều cường giả tới chúc thọ đều lộ ra vẻ giật mình. Không ngờ trên thọ yến của Lục thành chủ lại có người không chút khách khí tru sát tôn tử của thành chủ, quả thực là to gan lớn mật.
Vào một khắc trước, bọn họ còn tưởng rằng Tần Vấn Thiên sẽ bắt Lục Triển Phi để bàn điều kiện, nhưng ngay sau đó Lục Triển Phi lại bị hắn giết chết, vô cùng sát phạt quyết đoán.
- Giết.
Tần Vấn Thiên nhìn những thân hắn đang lao về phía hắn, thốt ra một đạo thanh âm lạnh lùng. Chỉ trong nháy mắt, kiếm uy hủy diệt trong hư không càn quét ùa ra, tiếng phập phập không ngừng vang lên, từng đạo thân ảnh đều bị tru diệt. Tần Vấn Thiên thì vẫn cứ đứng đó không thèm động đậy, vẻ mặt không chút lưu tình, hắn trên thọ yến đã trực tiếp bắt đầu giết chóc.
- Bùm.
Lục thành chủ chân giậm mạnh xuống đất, mặt đất vỡ nát. Hắn vô cùng tức giận, không ngờ có người dám giương oai như vậy, bất chấp tất cả, trực tiếp giết chóc trong phủ thành chủ của hắn, còn là ở trên thọ yến của hắn.
- Đây là một cơ hội.
Vũ Bất Phàm truyền âm với Vũ Thiên Kiêu, con trai của hắn. Vũ Thiên Kiêu mắt lóe sáng, lập tức gật đầu, đây là một cơ hội, cơ hội để tạo dựng quan hệ tốt với Phiêu Tuyết Thánh điện. Chỉ thấy tâm niệm của hắn khẽ động, trong một khoảnh khắc, có lĩnh vực quy tắc sát phạt cuồng bạo hàng lâm tới trước mặt Tần Vấn Thiên, cỗ gió lốc đó cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt đã khiến cho rất nhiều cường giả phải lui về phía sau.
Lấy Tần Vấn Thiên làm trung tâm, trong gió lốc xuất hiện một cây hoàng kim trường mâu màu vàng kim, đâm phá tất cả, chỉ là hào quang bạo phát ra thôi mà đã khiến cho mặt đất chỗ Tần Vấn Thiên phát ra tiếng vang ầm ầm, tất cả đều vỡ vụn. Trên người Tần Vấn Thiên, quầng sáng phòng ngự sáng lên, chỉ cần Vũ Thiên Kiêu ra lệnh một tiếng, cả phiến không gian đó sẽ phải hủy diệt trong lĩnh vực quy tắc của hoàng kim trường mâu.
- Vũ Thiên Kiêu, Tiên Vương cảnh.
- Tiên Vương xuất thủ, đúng là bất phàm.
Mọi người cảm thán trong lòng, cường đại quá, áp súc toàn bộ lực lượng Tiên Vương ở trong vùng không gian mà Tần Vấn Thiên đang đứng, uy lực kinh người cỡ nào chứ, cho dù là dư uy bạo phát ra ra cũng đủ để hủy diệt đại địa, tạo ra một khe nứt đáng sợ rồi.
Vũ Thiên Kiêu bước ra, hàng lâm trên hư không, giống như thần minh không ai bì nổi, lạnh lùng nói:
- Xin chư vị hãy lui về phía sau.
Hắn vừa dứt lời, mọi người tiếp tục lui ra đằng sau, mở rộng chiến trường. Cường giả Tiên Vương chiến đấu, vùng ảnh hưởng cực lớn, Vũ Thiên Kiêu xuất thủ phi phàm, sau lưng hắn đeo hư ảnh của hoàng kim trường mâu, hào quang chói mắt, lờ mờ có một cây hoàng kim trường mâu phá trời, là chúa tể của các trường mâu.
- Vũ Thiên Kiêu không hổ là nhân vật tuyệt đỉnh thiên kiêu, bái vào môn hạ của Tiên Đế làm đệ tử thân truyền, quả nhiên là tuyệt đại vô song.
Có người kinh thán.
- Xem ra Vũ Thiên Kiêu có ý đồ muốn làm thông gia với Phiêu Tuyết Thánh điện rồi, tám phầm sẽ thực hiện được. Hắn đây là muốn mượn việc giết người này để lập uy, chứng tỏ khả năng với Phiêu Tuyết Thánh điện.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng.
- Giết.
Chỉ nghe Vũ Thiên Kiêu vừa dứt lời thì lập tức vung tay, một thanh hoàng kim trường mâu hủy diệt tất cả giống như thần binh lợi khí sát phạt không gì bì nổi, hàng lâm như tia chớp, trực tiếp đánh lên người Tần Vấn Thiên. Tốc độ đáng sợ đó nhanh đến mức Tần Vấn Thiên giống như không kịp né tránh, mắt thấy hoàng kim trường mâu trực tiếp đã đâm phá hủy diệt tất cả, giết chóc giáng xuống người Tần Vấn Thiên.
- Không...
Sở Thanh Y hai mắt đỏ bừng, lực lượng hủy diệt này quá đáng sợ, đây chính là công kích của cường giả cảnh giới Tiên Vương, đồng thời giáng xuống. Tần Vấn Thiên mới ra khỏi Thiên Đạo Thánh viện chưa được bao lâu, cho dù là đã đặt chân vào trình độ Tiên Vương, thiên phú vô song, nhưng cũng không thể dùng nhục thân để chống lại công kích như vậy, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Lục Dao song quyền nắm chặt, trên người nháy mắt đã bị mồ hôi làm sũng nước, hô hấp cũng giống như muốn đình trệ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
- Ầm ầm ầm.
Những thanh âm va chạm kinh người truyền ra, quang hoa mà hoàng kim trường mâu chiếu ra cơ hồ khiến cho người ta không thể mở được mắt, toàn bộ đâm lên người Tần Vấn Thiên. Nhưng mà, dưới ánh mắt rung động của mọi người, giữa hoàng kim trường mâu hủy diệt có một đạo thân ảnh chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, tùy ý để mặc cho công kích vô cùng khủng bố đánh lên người, vẫn cứ lù lù bất động.
- Sao có thể như vậy được?
Mọi người trong lòng như nổi sóng, Tần Vấn Thiên hắn giống như ngay cả mắt cũng không thèm chớp, chỉ im lặng đứng, trên người lưu chuyển hào quang rực rỡ, không ai bì nổi, bất kỳ công kích nào đánh lên người hắn cũng đều bị ngăn cản.
Thần sắc của Vũ Thiên Kiêu cũng rất khó coi, không thể tin vào những gì trước mắt.
- Xem ra các ngươi vẫn không hiểu.
Thanh âm lạnh lùng của Tần Vấn Thiên truyền ra, hắn nhìn Vũ Thiên Kiêu trong hư không, mang theo ánh mắt miệt thị nói:
- Ngươi muốn làm thông gia với Phiêu Tuyết Thánh điện, muốn nịnh hót bọn họ đều không sai. Nhưng mà, ngươi không nên lấy ta ra làm đá kê chân, dùng tính mạng của ta để lấy lòng người khác. Đây là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời ngươi, ngươi chỉ mong được tạo dưng quan hệ với Phiêu Tuyết Thánh điện, nhưng có từng nghĩ tới, ta há lại là người mà hạng tồn tại hèn mọn như ngươi có thể vũ nhục à.
Dứt lời, hắn giơ tay lên rồi vươn ra. Trong nháy mắt hư không xuất hiện một đại chưởng ấn đáng sợ, Vũ Thiên Kiêu hét lớn một tiếng, hoàng kim trường mâu sát phạt đâm ra, nhưng lại bị đại chưởng ấn vỗ nát. Chưởng ấn khủng bố đập xuống, ầm một tiếng, đập lên người Vũ Thiên Kiêu, chỉ trong nháy mắt, chưởng ấn khủng bố không ngờ đã đập chết Vũ Thiên Kiêu ngông cuồng tự đại ở trong hư không, trấn sát ngay tại chỗ.
- Thiên Kiêu.
Vũ Bất Phàm bi phẫn gầm lên. Thân thể hắn bay lên không vừa định hành động thì nhìn thấy một chưởng đó hạ xuống, hắn chỉ kịp đón lấy một khối thi thể lạnh như băng, tất cả khí quan trong cơ thể đều đã vỡ nát, bao gồm cả sinh cơ.
Mà vào lúc này, chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên bay lên trời, uy thế Tiên Vương ùa ra, khí thế Tiên Vương trung giai cường đại trong phút chốc đã bao phủ cả tòa phủ thành chủ. Tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu nhìn thân ảnh trẻ tuổi trong hư không, hắn không ngờ lại cường đại đến vậy.
Không lâu trước đó, mọi người còn tưởng rằng Vũ Thiên Kiêu là nhân vật tuyệt đại không ai bì nổi, nhưng hắn đã bị một chưởng trực tiếp đập chết.
- Tiên Vương trung giai.
Lục Yến Tuyết ngẩng đầu nhìn hư không. Quần áo trên người nàng ta theo gió bay phất phới, khí tức cường đại ùa ra. Tần Vấn Thiên không ngờ là một vị Tiên Vương trung giai.
Mạc Tiêu Tiêu ở bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch. Tiên Vương trung giai, phế vật trong miệng nàng ta, người mà bị nàng ta một kích đánh cho gần chết, không ngờ là một vị Tiên Vương trung giai. Đây là một sự châm chọc cỡ nào, mất mặt ra sao, nàng ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Chẳng trách Sở Thanh Y cự tuyệt nhiều người như vậy, lại chỉ biểu hiện ra tình cảm không bình thường với riêng hắn. Thì ra, người trước mắt không ngờ bất phàm như vậy, xuất chúng như thế.
Nàng ta không biết, lúc này bản thân Sở Thanh Y cũng đang vô cùng rúng động. Nàng ta tuy rằng biết Tần Vấn Thiên có thiên phú tuyệt đỉnh, biết hắn trong tương lai tất có thành tựu vô thượng, nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ hắn lại tiến bộ nhanh như vậy, trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã bước vào cảnh giới Tiên Vương trung giai.
Đây quả thực là một cơ hội.
Lục Dao cũng cảm thấy như là mộng ảo, còn cả Lục Chiến và mọi người của nhất mạch của Lục Dao. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, người mà bọn họ luôn châm chọc khiêu khích, không ngờ là một vị Tiên Vương trung giai, nếu biết như vậy, đừng nói là một viên đại hoàn đan, cho dù là hai viên Tam muội thì cũng có làm sao, có thể cứu được một vị Tiên Vương trung giai, ân huệ như vậy, mấy viên đan dược của ngươi há có thể so bì. Nhưng mà hiện giờ đó đã không còn là ân huệ mà trở thành cừu hận mất rồi.
- Một viên đan dược, không ngờ bị coi là đồ chơi, bị cho rằng là muốn giết thì riếng. Mạng của Tần mỗ không ngờ còn không bằng một viên đan dược.
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn chung quanh, chỉ thấy thân thể Lục Yến Tuyết chậm rãi bay lên không, hàn minh lãnh ý từ trên người nàng phóng thích ra, đáng sợ đến cực điểm.
Vũ Bất Phàm cũng bay lên không, tỏa ra quang hoa màu vàng kim chói mắt, sát khí đầy trời.
- Ngươi có biết người vừa rồi ngươi giết là ai không?
Vũ Bất Phàm lạnh lùng nói:
- Hắn là đệ tử thân truyền của Vũ đế đó.
- Cho dù ngươi là Tiên Vương trung giai, cho dù là ngươi tới từ thế lực phi phàm, nhưng ngươi ở trước mặt ta giết chóc càn rỡ, làm nhục Phiêu Tuyết Thánh điện ta như vậy. Ngươi hôm nay vẫn cứ phải chết.
Lục Yến Tuyết lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp lôi Phiêu Tuyết Thánh điện ra, chuẩn bị tru sát Tần Vấn Thiên. Bởi vì bản thân nàng ta cũng ý thức được, đã đắc tội với người phi phàm rồi. Thanh niên trước mắt rất có thể cũng đến từ thế lực không tầm thường, mà nàng ta lại là vũ nhục đối phương trước, bởi vậy nàng ta mới lôi Phiêu Tuyết Thánh điện ra, nói Tần Vấn Thiên nhục mạ Phiêu Tuyết Thánh điện, coi đây là hậu thuẫn.
Tần Vấn Thiên sao lại không hiểu ý đồ của nàng ta, nhưng nàng ta lại không biết, Tần Vấn Thiên căn bản không quan tâm nàng ta có phải là người của Phiêu Tuyết Thánh điện hay không.
Đương nhiên, lại càng không để ý tới giết người mà hắn vừa giết, là đệ tử thân truyền của Vũ Đế, ngươi mà hắn muốn lấy mạng, trước giờ hắn đều không thủ hạ lưu tình.
- Thật đáng tiếc, cho dù là lúc này, các ngươi vẫn không hiểu.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói. Vừa dứt lời, một tiếng rầm vang lên, thân thể hắn giống như một con chim đại bàng, có tốc độ cực hạn, nhanh đến mức không gì sánh nổi. Vũ Bất Phàm biến sắc, hắn muốn rút lui, nhưng căn bản là không kịp. Bàn tay Tần Vấn Thiên đánh ra, giống như bàn tay của thần linh trực tiếp trấn nát quầng sáng thủ hộ màu vàng kim của Vũ Bất Phàm, ầm một tiếng, đại chưởng ấn vô cùng cường đại đã khống chế thân thể của Vũ Bất Phàm.
- Đệ tử của Tiên Đế à? Ta còn không nhớ nổi đã giết bao nhiêu kẻ như vậy. Cho dù là con nối dòng của Tiên Đế thì làm sao?
Tần Vấn Thiên cười châm chọc:
- Các ngươi vẫn chưa hiểu thì ta đây sẽ để cho các ngươi biết rõ ta là người như thế nào.
Dứt lời, tay hắn vỗ mạnh ra, ầm một tiếng, thân thể của Vũ Bất Phàm trực tiếp vỡ vụn, một Tiên Vương cường đại, mặt lộ vẻ tuyệt vọng vô cùng.
Con nối dòng của Tiên Đế thì làm sao?
Người này rốt cuộc là tồn tại gì?
Vào lúc này, bọn họ giờ mới thật sự ý thức được, thân ảnh của thanh niên đang đứng trong hư không này là nhân vật đáng sợ cỡ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận