Thái Cổ Thần Vương

Điên cuồng quét

Phù văn chính là thần văn, trong Thiên Phù bảo điển có nói, phù văn là nền tảng của lực lượng, là vật dẫn theo quy tắc thiên địa, Tần Vấn Thiên tìm hiểu Thiên Phú bảo điển, lại thêm thành tựu của bản thân ở trên thần văn chính là cực cao, bởi vậy hắn có thể mượn hàng vạn hàng nghìn phù văn này dễ dàng dẫn động quy tắc thiên địa, tạo ra lực lượng.
Hơn nữa, Tần Vấn Thiên đã liên hệ với chuông Cửu Tiên, có thể dẫn ra lực lượng của chuông Cửu Tiên tiến hành công kích, ở trước chuông Cửu Tiên này, chính là chiến trường Tần Vấn Thiênhắn, làm sao có thể sợ hãi mọi ngườitrước mắt.
Cho dù bọn họ đồng thời ra tay, Tần Vấn Thiên vẫn nắm chắc dễ dàngbọn họ đánh bại.
Tần Vấn Thiên cuồng ngạo, chính là thành lập ở trêntự tin cường đại, thời điểm ánh mắt hắn đảo qua, thần sắc các nhân vật thiên kiêu đều khó coi, trong mắt ẩn chứa sát cơ càng mãnh liệt, bọn họ vốn cho rằng mình đã đủ kiêu ngạo cuồng vọng, lại không có nghĩ tới có một ngườicàng càn rỡ hơn, người này trước đó ở trong bữa tiệc nhìn như vẫn có chút giấu mình nội liễm, nhưng hiện tại lại bộc lộ tài năng, hoàn toàn bạo phát ra, điên cuồng đến mức không có giới hạn, đã thật sự không biết trời cao đất rộng.
Tần Vấn Thiên nói bọn họ là chim yến tước, chỉ dám sánh vai với người thấp bay, bản thân Tần Vấn Thiên là Côn Bằng, nắm giữ ý chí bay lượn trên cao, hai người căn bản không thể sánh vai, để cho bọn họ cùng tiến lên.
Bọn họ là nhân vật nào? Đó là đệ tử cũng những thế lực mạnh nhất trên Vân Châu đại địa, đều là tinh anh, được người gọi là thiên kiêu, hiện tại, lại bị miệt thị như vậy.
Chỉ là Tần Vấn Thiên hình như quả thật cũng có chỗ hơn người, hắn có thể mượn lực lượng phù văn phát động công kích, chống đỡ ở trước uy lực sát phạt bảy kiếm của Nghê Phượng, thực lực quả thật cũng có chút lợi hại.
- Đáng chết.
Nghê Phượngvẫn có vẻ lạnh lùng cao ngạo, nàng không để ý đến Tần Vấn Thiên, bước liên tục, đi về phía trước, chỉ thấy nàng vung bàn tay lên, lập tức có tinh quang lập lòe, Thiên Tượng di động ở khoảng không, sau lưng nàng xuất hiện bảy thanh kiếm săc bén tới mức đáng sợ, mỗi một kiếm đều trực tiếp sát nhập vào hư không trên bầu trời, treo ở trên đó, mỗi một kiếm đều giống như tập trung hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, ẩn chứa uy năng sát phạttối cao.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, bàn tay vung lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng khinh miệt, chỉ trong nháy mắt, phù quang vô tận dường như hội tụ thành một dòng sông dài kiếm khí đáng sợ, uy lực cuồng bạo tràn ra.
- Giết, giết.
Nghê Phượng khẽ nói, sát khí đáng sợ phát ra.Trên Thiên Tượng ngôi sao có bảy bảy bốn mươi chín thanh kiếm, tất cả sát phạt qua, đâm vào hư không xuất hiện lưu quangđáng sợ, dường như muốn đánh ra ngọn lửa, vô cùng chói mắt.
- Hừ.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, sông dài kiếm đạo tập trung sinh ra, hư không xuất hiện dòng sông kiếm khí chân chính, phát ra tiếng lao xao, cuốn về phía hư không, nó đi qua nơi nào tất cả đều bị sát phạt biến mất sạch sẽ, tất cả đều muốn bị phá hủy.
Sông dài kiếm đạo cùng kiếm uy Thiên Tượng ngôi sao của Nghê Phượng va chạm, với thế bẻ gãy nghiền nát, ép qua, đám người chỉ thấy dòng sông kiếm đạo rực rỡ nhấn chìm tất cả, thậm chí trực tiếp xuyên thủng Thiên Tượng ngôi saocủa Nghê Phượng, Nghê Phượng kêu lên một tiếng rên rỉ, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, thân thể chấn độngkịch liệt.
Mấy tên cường giả của Thất Kiếm tôngkhác thấy tình thế không ổn, đều tiến lên, mà giờ khắc này Tần Vấn Thiên lại một lần nữa giơ tay lên, phù quang mãnh liệt hóa thành chưởng ấn, trực tiếp kích phát ép qua, đánh tớitrên người củaNghê Phượng, một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Nghê Phượng trực tiếp bị đánh bay, áo quần rách nát, miệng phun ra máu tươi, trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất.
- Hắn lĩnh ngộ phù văn không ngờ mạnh như vậy.
Đám người Chu Hành Sơn nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, người này hình như không dễ đối phó như vậy, thực lực của Nghê Phượng tuy rằng không bằng bọn họ, nhưng không đến mức chênh lệch quá xa, nhưng Tần Vấn Thiên đánh bại Nghê Phượng có vẻ cũng không tốn quá nhiều sức lực, chỉ là thuần túy mượn lực của phù văn, vô cùng dễ dàng.
Như vậy chỉ có thể nói, thành tựu của Tần Vấn Thiên trên phù văn rất sâu sắc, có thể mượn phù văn khắp bầu trời này chiến đấu, biến thành lực lượng của hắn.
- Hóa ra sự cuồng vọng của ngươi là mượn ngoại lực tới chiến đấu, nếu như chỉ là dựa vào thực lực của bản thân ngươi, một ngón tay của ta lại có thể ép ngươi, giết ngươi dễ như trở bàn tay, còn dám lời nói ngông cuồng mình là Côn Bằng.
Trên người Chu Hành Sơn có ý chí chiến đấu quấn quanh, nghe được lời của hắn Tần Vấn Thiên cười to lên, chỉ vào Chu Hành Sơn nói:
- Thiên kiêu của Chiến Thiên Tiên Phủ? Lời nói vô sỉ như vậy, ngươi cũng có thể nói ra miệng sao? Một đám cường giả Thiên Tượng thất trọng, bát trọng đi tới đối phó ta, muốn ta lấy cảnh giới Thiên Tượng tam trọng tới trực tiếp chống lại? Có thể giữ mặt mũi hay không? Ta không cần cảnh giới cao hơn ngươi, chỉ cần cùng cảnh giới với ngươi, một ngón tay lại có thể giết chết ngươi.
- Lời này nghe thực sự đủ vô sỉ.
Quỷ Đao Mộ Nham ở bên cạnh khẽ cười, khóe miệng quả thật lộ rõ sự châm chọc.
- Chiến chính là không chiến, một đám người được gọi là thiên kiêu, không dám chiến thì cút đi cho ta.Từ nay về sau, các ngươi không được đến gầnchuông Cửu Tiên này, ai tới gần ta diệt người đó, cút xa một chút cho ta.
Tần Vấn Thiên chỉ ngón tay về phía các thiên kiêu trước mặt, lập tức khiến đám người xung quanh sợ hãi.Người này rốt cuộc là ai, thật sự cuồng ngạo không biên giới, dường như hoàn toàn không để những nhân vật thiên kiêu vào trong mắt.
Ầm!
Trên người của Chu Hành Sơn có ý chí chiến đấu ngập trời, quả thực không thể chịu đựng được sỉ nhục như vậy, trên người hắn có chiến uy ngập trời, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay công kích rađầy hung bạo, giống như một con yêu thú khủng khiếp hung dữ rít gào hiện thân ở trước mặt Tần Vấn Thiên, lệ khí điên cuồng quét ra thiên địa.
Tần Vấn Thiên dường như đã sớm có chuẩn bị, bàn tay trực tiếp chấn động, phù văn lập lòe, hàng vạn hàng nghìn phù văn lưu chuyển khắp trên thân thể, khiến cho thân thể hắn trong suốt lấp lánh, bảo tướng trang nghiêm thần thánh không thể xâm phạm, công kích cuồng bạo hung ác đánh ở trên người, lại chỉ nghe có tiếng rắc rắc truyền ra, phù quang lưu chuyển phía ngoài thân thể hắn bị nghiền nát, phù quang ngưng kết thành khôi giáp vỡ vụn.
- Đông.
Thời điểm Chu Hành Sơnđang phát động công kích, lại bước chậm ra, trên người hắn dường như có lệ khí chiến đấuvô tận, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay công kích ra giống như vạn thú hét lên giận dữ, thiên địa thất sắc, giống như có từng vị yêu vương cực kỳ hung dữ hóa thân thành chiến tiên, hình thể vô cùng to lớn bay thẳng đến Tần Vấn Thiên cắn xé, hình như muốn mở miệng là có thể nuốt trọn Tần Vấn Thiên.
Cũng ngay lúc đó, các cường giả khác đều tiến lên, đi tới hai bên trái phải của Chu Hành Sơn, khí thế điên cuồng tràn ra, trực tiếp ép về phía Tần Vấn Thiên.
Thậm chí, Bùi Khiếu Quận Vương phủ của Giang Lăng quận cũng ra tay, dường như muốn ở trong một tích tắc n phá hủyTần Vấn Thiê, nhìn hắn làm thế nào mượn phù văn đại chiến.
Mắt của Tần Vấn Thiên giống như thanh kiếm sắc bén đảo qua mọi người, xuyên qua lòng người, chỉ thấy hắn thoáng độngtâm niệm, liên kết với chuông Cửu Tiên.
- Giết!
Hắn quát lớn một tiếng, trong giây lát mọi người còn chưa công kích đã nghe tiếng chuông vang lên.
- Coong...
Đầu của mọi người chợt chấn động, tiếng của chuông Cửu Tiên dường như ẩn chứa ma lực đáng sợ, trực tiếp gõ ở trong đầu của bọn họ.
- Cho các ngươi lăn.
Tần Vấn Thiên tức giận quát một tiếng, dường như có Trích Tinh Chưởng Ấn ùn ùn kéo đến,công kích ra mạnh mẽ, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc.
- Coong coong coong!
Tiếng chuông chấn động ở trong thiên địa, đánh vỡ linh hồn của con người, những chưởng ấn này dường như theo tiếng chuông đồng loạt hạ xuống, cổ yêu cực kỳ khổng lồ hung ác bị rõ ràng đều bị trấn áp, Chu Hành Sơn cũng không có cách nào bước thêm về phía trước, chấn động tới mức thân thể run rẩy kịch liệt, nhìn thấy được chưởng ấn đánh tới, hắn lấy ra một món thần binh đáng sợ, lập tức có một ý chí chiến đấu vô thượng bao vây thân thể hắn, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, thân thể của Chu Hành Sơn bị đẩy lui vạn thước.
Những cường giả khác cũng đang chống lại lực lượng công kích của Tần Vấn Thiên, từng người bọn họ đều lấy ra thần binh, nhưng thấy tiếng củachuông Cửu Tiên không ngừng vang lên bên tai, ở dưới tình huống như vậy bọn họ căn bản không có cách nào chiến đấu, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Tần Vấn Thiên bước ra một bước, dường như trực tiếp đạp ở trên trái tim của bọn họ, một lực lượng vô cùng nặng nề đè ép trong người, giống như là áp lực đến từ chuông Cửu Tiên.
Tần Vấn Thiên dường như đại biểu cho ý chí chuông Cửu Tiên.
Bàn tay vươn ra, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, lập tức tất cả mọi người cảm giác tâm thần căng thẳng, tiếng chuông lại vang lên không ngừng, sắc mặt đám người Bùi Khiếu trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, mượn thần binh thân thể nhanh chóng lui về phía sau, rời xa chuông Cửu Tiên cùng với Tần Vấn Thiên.
Nghê Phượng vốn đã bị đánh cho tổn thương từ mặt đất đứng dậy, lại liên tục vài lần bị đánh trúng, miệng phun ra máu tươi, trên mặt đã không nửa sắc máu, chỉ có thể giãy dụa chạy khỏi nơi này, mới vừa rồi nàng còn lạnh lùng cao ngạo vô cùng, giờ phút này lại có vẻ chật vật không có lực như vậy.
- Còn chưa cút?
Giọng nói của Tần Vấn Thiên phun ra, lại một lần nữa bước lên trước, lập tức các cường giả đồng thời lui về phía sau, giống như chim sợ cành cong.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước ra một chân liền ngừng lại, đứng tại chỗ bất động, mắt hắn châm chọc nhìn về phía mọi người còn đang chạy nhanh, vẻ chế giễu càng lúc càng hiện rõ.
Những cường giả kia nhìn những người đứng xem xung quanh, chỉ thấy tất cả mọi người đang chằm chằm nhìn vào bọn họ, mỗi một lộ ra phóng thái chê cười.
Hôm nay, đám thiên kiêu này thực sự mất mặt, Tần Vấn Thiên bước một bước lại khiến bọn họ sợ đến như vậy, lúc trước còn cuồng vọng đến truy sát người khác, thực sự buồn cười.
Ánh mắt của mọi người càng làm cho những thiên kiêu cảm giác không có chỗ dung thân, ánh mắt bọn họ vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở bên cạnh chuông Cửu Tiên, sát niệm cường thế đến cực điểm.
- Một đám phế vật, đại khái cũng chỉ có thể mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng, có năng lựcgì chứ?
Con ngươi Tần Vấn Thiên đảo qua bọn họ:
- Mượn uy phong của tiền bối đi ra nhận được uy, mất hết mặt mũi của trưởng bối, nếu ta là các ngươi, ta dứt khoát tự sát tại đây, không khiến cho thế lực tông môn phải hổ thẹn.
- Ngươi im ngay.
Chu Hành Sơn điên cuồng hét lên, mắt Tần Vấn Thiên nhìn qua, trực tiếp đối diện với hắn, con mắt giống như lợi kiếm giống như muốn nhìn thấu đối phương, sau đó, Tần Vấn Thiên mang theo phù quang ngập trời đi từng bước một tiến về phía Chu Hành Sơn, một bước hai bước, thân thể của Chu Hành Sơn bất động, trực diện với Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên càng lúc càng gần, ánh mắt Chu Hành Sơn hình như đã thay đổi.
- Ngươi thật ngông cuồng, nhất định chỉ có một con đường chết.
Chu Hành Sơn nói ra lời uy hiếpngông cuồng.
Tần Vấn Thiên không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước, Chu Hành Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức xoay người lui về phía sau, không dám lại để cho Tần Vấn Thiên tới gần.
Mấy người khác nhìn thấy được ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua, mỗi một đều lui về phía sau, giống như là trốn tránh ôn thần, e ngại Tần Vấn Thiên.
- Thật đáng buồn.
Khóe miệng Tần Vấn Thiên lộ ra đầy vẻ châm chọc, nhìn về phía trước mọi người:
- Cút đi, ta nói rồi, trước chuông Cửu Tiênnày không cho phép có bóng dáng của các ngươi, đám phế vật các ngươi có ai dám tới gần, giết không tha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận