Thái Cổ Thần Vương

Nhập đạo

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thiên Đạo Thánh Viện, trong một tòa thánh điện, viện trưởng Diệp mở mắt, ngước nhìn về phía tây.
Ở phía trước lão, ba đại Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện đều đang ở đây, bọn họ nhìn thấy được sự biến hóa của Viện trưởng Diệp, Độc Cô Nữ Thần hỏi:
- Viện trưởng, xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Phật Nhân Quả ra tay rồi.
Viện trưởng Diệp nói với giọng nói có đôi chút trầm trọng, sắc mặt ba đại Thiên Thần có đôi phần không hiểu, Viện trưởng Diệp lại nói:
- Tần Vấn Thiên, sợ là giống như các ngươi, không biết Phật Nhân Quả là một nhân vật cỡ nào, nhân quả xuất hiện, sợ là sẽ có đại sự xảy ra.
- Phật này rất mạnh sao?
Tư Mệnh Thiên Thần hỏi.
Viện trưởng Diệp thần sắc tập trung nghiêm trọng, khẽ gật đầu:
- Một trong những Phật Chủ của thế giới Tây Phương, bọn Tần Vấn Thiên họ căn bản không biết, có một nhân vật Phật Chủ, đích thân đi bái kiến Tần Thiên Thần Tông của bọn họ.
- Tại sao trước đó Viện Trưởng không nhắc Tần Vấn Thiên một tiếng?
Độc Cô Nữ Thần hỏi, có chút quan tâm, bọn họ tu hành ở trong Thiên Quật cũng đã một thời gian không ngắn, thêm vào đó Tần Vấn Thiên lại là học sinh của Thiên Đạo Thánh Viện, đương nhiên hy vọng trong cơn tai họa lớn này của Thái Cổ, hắn có thể bình an mà sống sót, cho dù đã đi tới được nấc thang mạnh nhất, nhưng Thiên Đạo Thánh Viện của bọn họ, vẫn sẽ sừng sững mãi không ngã, còn như cánh cửa Thiên Quất, sẽ không đóng lại với bọn họ.
- Ta không phải là tiên tri.
Viện trưởng Diệp lắc đầu nói:
- Hơn nữa, có những mệnh số đã định sẵn rồi, nếu như thay đổi, có thể sẽ không xuất hiện những con người siêu thoát vượt bậc nữa, cái gọi là tai họa, tuyệt đối chỉ là nhưng lời nói bừa vô căn cứ.
Ba vị Thiên Thần gật đầu, bọn họ đương nhiên tin những gì Viện trưởng Diệp nói, chỉ là cảnh giới của bọn họ chưa đủ, không cách nào lĩnh hội được thâm ý trong đó, nhưng Viện trưởng là người có thể biết thiên mệnh, chắc chắn đối với những huyền bí của thế giới này, có cái nhìn thấu triệt hơn bọn họ rất nhiều.
Thiên Vực, tiểu thành, một yêu thú vô cùng to lớn đang điên cuồng gào thét không ngừng trên vòm trời, cả tòa thành trì xuất hiện những vết nứt đáng sợ, phía dưới, vô số người phải phủ phục, thậm trí có người còn dập đầu quỳ lạy vị cự yêu trên bầu trời đó.
Cảnh tượng đó quá đáng sợ, là một yêu thú tuyệt thế thật sự, dường như nó bị kích thích rất mạnh, cứ gào thét giận dữ trên vòm trời, không ngừng quay cuồng, giống như bị điên rồi vậy, Yêu Thần này, đương nhiên chính là Tiểu Hỗn Đản, nó lúc này có hơi không biết phải làm sao, không biết nên làm thế nào, nó tìm không được Phàm Diệp, chỉ có thể điên cuồng gào thét, trong lòng nó cực kỳ sốt ruột, trên bầu trời xuất hiện những đám yêu mây đáng sợ, cực kỳ kinh người.
Cuối cùng, có một đạo thân ảnh chậm rãi bước tới, người này mặc một bộ trang phục trắng tinh, thần sắc lạnh lùng tới cực điểm, đáng sợ tới cực điểm.
Những người phía dưới khi nhìn thấy phong thái của thân ảnh áo trắng, thì đều cảm thán thật là một nhân vật phi phàm, con cự thú trong không trung đó đã ngừng gào thét, chạy tới bên cạnh hắn.
- Không tìm thấy sao?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Không tìm thấy.
Tiểu Hỗn Đản lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tự trách mình, nếu không phải hắn tự mình đưa Phàm Diệp ra ngoài, thì sẽ không có chuyện này xảy ra.
- Vấn Thiên, đều là lỗi của ta, Yiểu Diệp liệu có xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Hỗn Đản nóng ruột phát điên, giọng điệu của nó tràn ngập sự tự trách mình, nó hận, tại sao lại mang tiểu Diệp ra ngoài, bởi vì đã thành Thần Thú, do đó đắc ý mà coi nhẹ mọi thứ sao?
- Tạm thời đừng nóng vội, nếu bọn họ đã bắt Tiểu Diệp, nhất định sẽ chủ động tìm chúng ta.
Tần Vấn Thiên lên tiếng nói, Tiểu Hỗn Đản làm sao mà không nóng được chứ, đôi mắt nó sắp đỏ ngầu, lộ ra hung quang, nếu biết là ai, nó nhất định sẽ nuốt sống đối phương.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy một đám sương đen từ mặt đất dâng tràn lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe sáng, thần niệm trong chốc lát phong tỏa đám sương đen này lại, sau đó, đám mây đen đó không ngờ lại trôi về phía xa, dường như đang chỉ đường cho hắn.
- Chính là đám sương mù màu đen này.
Tiểu Hỗn Đản nhìn chằm chằm vào bên đó, Tần Vấn Thiên sải bước đi ra, đi theo đám sương mù màu đen đó tiến về phía trước.
Chỉ thấy tốc độ của đám sương mù màu đen rất nhanh, không ngừng bay về nơi xa, không biết muốn đi về phương nào, một lát sau, một người một yêu đã ra khỏi tòa thành trì, người của tòa thành này, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bọn Tần Vấn Thiên đuổi theo đám sương đen tiến thẳng về phía trước, không biết đã đi được bao xa, bao lâu, bước chân Tần Vấn Thiên dừng lại, nhìn hướng về hư không, nơi đó, có một đám sương màu đen đáng sợ, bao trùm cả bầu trời, phủ lên toàn bộ không gian mênh mông, duy chỉ để lộ một lỗ thủng, để cho hắn tiến vào.
Dường như lỗ thủng này, là cố ý để lại cho bọn họ.
“Gào”, ánh mắt Tiểu Hỗn Đản lộ ra hung quang, Tần Vấn Thiên không chút do dự, giẫm chân bước ra, bước vào bên trong, khi bọn họ bước vào trong đám sương màu đen, chỉ thấy lỗ thủng đó dần dần đóng lại, dường như hóa thành một thế giới độc lập, khi bọn họ đứng phía trong đám sương mù màu đen, nhìn thấy xung quanh xuất hiện từng khuôn từng khuôn mặt, vô cùng vô tận, cảnh tượng đó, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ thấy lúc này, một khuôn mặt cực lớn xuất hiện đằng trước, dần dần ngưng tự, tựa như tà ma.
- Con bé ở đâu?
Tần Vấn Thiên lạnh như băng hỏi, con bé ở đây,đương nhiên là đang nói tới Tiểu Diệp.
- Sớm đã muốn gặp ngươi một lần, hắn luôn muốn nuốt sống tiêu diệt ngươi, hơn nữa, chấp niệm rất mạnh, tới nay, cuối cùng có thể thực hiện rồi.
Gương mặt cực lớn phát ra tiếng người, nhưng không hề trả lời câu hỏi của Tần Vấn Thiên.
- Con bé ở đâu?
Trên người Tần Vấn Thiên, thiên uy được giải phóng ra, trong phút chốc, trời cao nổi lên những con gió hung bạo đáng sợ.
- Ngươi đang nói về tiểu cô nương kia?
Khuôn mặt đó lộ ra một nụ cười tà ác lạnh lẽo, sau đó, một bộ xương khô xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên và Tiểu Hỗn Đản, khi Tần Vấn Thiên nhìn thấy bộ xương đó, trái tim hắn dường bị bị thọc vô số nhát đao, đau đến như vậy.
- Cha nuôi.
Âm thanh giòn tan vang lên trong đầu Tần Vấn Thiên, khuôn mặt rạng rỡ ngây thơ đó, nụ cười thuần khiết không tì vết, nàng, người từ nhỏ lớn lên trong Thiên Quật, trong Thần Tông, thông minh, đơn thuần, có hơi chút bướng bỉnh ngốc nghếch.
Nhưng vì sao, lại bị cuốn vào cuộc phân tranh này?
Vì sao, phải để cho một cô gái nhỏ bị cuốn vào trong.
Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn bộ hài cốt đó, khóe mắt của hắn, một ngấn lệ xuất hiện, nhưng mà, trong đầu của hắn lúc này, chỉ có bóng dáng thiếu nữ không thể xua tan đi được, nàng giống như một tinh linh đang nhảy múa trước mắt hắn, hắn còn nhớ nụ cười tươi tắn vui vẻ của Huyền Tâm và Phàm Lạc vào ngày mà nàng ra đời, hắn còn nhớ khung cảnh lần đầu tiên cô gái nhỏ mở miệng gọi hắn tiếng cha nuôi.
Lúc này, tim như bị dao cắt.
- Gào…
Tiếng gào kinh thiên động địa, một yêu thú khổng lồ màu vàng kim nhìn vô cùng hung dữ xuất hiện, cơ thể nó khổng lồ không gì sánh nổi, các đường nét trên cả cơ thể tràn ngập một cảm giác về sức mạnh kinh người, nó ngửa cổ lên trời tru dài một tiếng, trong đôi mắt màu vàng kim dường như cháy lên một ngọn lửa đáng sợ, có thể thiêu đốt mọi thứ.
Nếu nói người ở bên Phàm Diệp nhiều nhất, ngoài phụ mẫu của nàng ra, thì đó không phải Tần Vấn Thiên, mà là Tiểu Hỗn Đản, hai nàng thiếu nữ luôn quấn quýt quanh bên nó, cươi trên người nó, vui vẻ tới thế, cho dù nó có là Yêu Thần, cũng cam tâm tình nguyện để cho các nàng tùy ý cưỡi lên lưng mình, mang các nàng theo ngao du thiên địa.
Nhưng mà hiện nay, cô gái nhỏ kia, vì nó mà chết, là do nó đưa nàng ra ngoài, đây là lỗi của nó, nó cho rằng, nó có thể đối mặt với bất kỳ biến cố gì, nó cho rằng, không thể nào có sự cố bất ngờ trùng hợp tới thế… đương nhiên, đây căn bản không phải là sự cố bất ngờ.
“Gào, gào, gào”, Tiểu Hỗn Đản hét lên giận dữ, trời cao rung động run rẩy, đám sương mù màu đen điên cuồng cuộn lên lao vào trong miệng nó, vô tận những khuôn mặt đó đều bị nuốt vào trong bụng, hóa thành một vòng xoáy gió bão màu đen, không ngừng cuồn cuộn vào miệng nó, dường như, nó muốn nuốt luôn cả một phương thế giới này.
- Tần Vấn Thiên.
Một đạo âm thanh lan tới, sau đó dưới khuôn mặt cực lớn trên vòm trời kia, xuất hiện một khuôn mặt khác, một khuôn mặt tái nhợt, đó là khuôn mặt của Nguyệt Trường Không.
Hư không quanh cả ngườiTần Vấn Thiên dường như rung lên lên, uy thế trên người hắn hóa thành những cơn gió hung bạo cực kỳ đáng sợ, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát một cách hoàn toàn.
- Lâu lắm rồi không gặp, món quà gặp mặt này ngươi thấy sao?
Khóe miệng Nguyệt Trường Không toát lên nụ cười tà ác.
Trời cao nổi lên gió bão, không ngừng thắt lấy đám sương màu đen, và cả từng khuôn từng khuôn mặt dó, nhưng mà đám sương màu đen đó như thể là vô tận vậy, giết mãi không hết.
- Là thế giới Tây Phương sao?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn ngấn lệ, ánh mắt của hắn, lại lạnh lùng tới thế, lạnh tới độ khiến người ta cảm thấy đáng sợ, lạnh giống như địa ngục âm u đáng sợ.
Sau khi Tiểu Hỗn Đản đưa Tiểu Diệp đi và truyền âm nói với hắn, hắn cho rằng, vậy thì sẽ không có vấn đề gì, không nên có vấn đề gì, cho dù bị người khác để mắt tới, Tiểu Hỗn Đản cũng sẽ cảm nhận được, lập tức quay về.
Nhưng không hề, Tiểu Hỗn Đản và Tiểu Diệp chơi ở bên ngoài rất lâu, đều không có gì xảy ra, mãi cho đến bỗng nhiên có một ngày, lại xảy ra chyện, đây là trùng hợp sao? Rõ ràng căn bản là không có khả năng thế.
Vậy thì, chỉ có thế giới Tây Phương, bọn họ, từng tới Thiên Quật.
Nhưng mà, Tần Vấn Thiên từng bởi vì không yên tâm nên đã tự mình điều tra tình hình của Phàm Diệp, không có bất kỳ vấn đề gì, nếu không thì, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ Phàm Diệp rất kỹ, nhưng Phàm Diệp, vẫn xảy ra chuyện, điều đó có nghĩa là, hắn sai rồi.
“Ha ha ha…”, Nguyệt Trường Không cười tà ác, các khuôn mặt vô tận xung quanh đồng thời cũng đang cười, giống như đang cười nhạo Tần Vấn Thiên vô tri, khuôn mặt cực lớn phía sau lưng Nguyệt Trường Không nhìn Tần Vấn Thiên, mỉa mai nói:
- Ngươi cho rằng, ngoài thế giới Tây phương ra, còn có ai có thể xử lý việc này hoàn mỹ tới vậy, Nguyệt Trường Không, hắn rất khâm phục ngươi, coi ngươi như đối thủ trong cuộc đời hắn, nhưng theo ta thấy, người hình như chẳng qua cũng thế thôi, ngươi căn bản không hiểu thế giới Tây Phương, không biết bọn họ có sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào, khi bọn họ bước chân vào Thiên Quật của các ngươi, thì ta đã biết, tai họa của Thiên Quật các ngươi, đã bắt đầu, không có ai, có thể ngăn cản được, trừ phi…
Khuôn mặt cực lớn đó dừng lại đôi chút, lại nói:
- Trừ phi, khi đám lừa trọc của thế giới Tây Phương đó bước chân vào trong Tần Thiên Thánh Tông của ngươi, các ngươi, trực tiết giết luôn bọn họ, đáng tiếc, các ngươi không làm như vậy, bởi thế tai họa, đó là chắc chắn rồi, hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu, các ngươi cho rằng, thế giới Tây Phương dễ dàng đối phó tới vậy sao?
Dường như để kiểm chứng cho lời của hắn nói, ở Tần Thiên Thần Tông, người đang tu hành, Huyền Tâm, đột nhiên mở mắt, chỉ thấy đôi mắt nàng đẫm lệ mơ hồ, đôi mắt xinh đẹp đó, toàn là nước mắt, tim của nàng, đau quá.
Phàm Lạc cũng vậy, thời khắc này, tim hắn cũng rất đau.
Hai người đồng thời cảm nhận được rằng con gái của mình xảy ra chuyện, hơn nữa, con gái còn đang kêu gọi bọn họ.
Hai người không biết đã đi cùng nhau tự bao giờ, nhìn nước mắt trên khóe mắt đối phương, có một dự cảm không tốt lành, cảm giác này, kỳ diệu tới như vầy.
Khung cảnh của tất cả mọi sự việc này, đều đồng thời xuất hiện tại thế giới Tây Phương, tăng nhân đó bình thản ngồi trên bồ đoàn nhìn mọi sự xảy ra, đạo nhân quả đã khởi động, tất cả những người có liên quan tới Phàm Diệp, đều phải nhập đạo, giống như có một loại sức mạnh nhân quả trong u minh vậy, sẽ dẫn dắt cho sự phát sinh của tất cả mọi sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận