Thái Cổ Thần Vương

Hàn Tiên

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Trên không trung Hoàng Cực Thánh Tông, một nhóm thân ảnh đang dạo bước mà đi xuống. Người cầm đầu thần thái uy nghiêm, bộ dáng thoạt nhìn chừng bốn mươi năm mươi tuổi, người này chính là Thánh Hoàng đời trước của Hoàng Cực Thánh Tông.
Chuyến đi này, Thánh Hoàng đời trước của Hoàng Cực Thánh Tông cũng không đi một mình, bên cạnh hắn còn có bảy đạo thân ảnh khác, ai nấy đều có khí tức phi phàm. Trong hai mắt bọn hắn nội tàng thần vận, chỉ cần quét qua một cái, không ai không lộ ra khí tức cường đại, nhất là một người trung niên nam tử bên cạnh lão Thánh Hoàng, ánh mắt của hắn rất đáng sợ, nhìn như là một cái vực sâu không đáy vậy.
Sáu người còn lại thoạt nhìn còn trẻ trung hơn một chút. Đương nhiên tuổi tác thật sự của bọn hắn cũng không thể chỉ căn cứ vào vẻ bề ngoài mà nhìn thấy được, thời gian tu hành cụ thể của bọn họ là bao nhiêu năm tháng thì người trong Hoàng Cực Thánh Tông đều không nhìn ra được. Chỉ khi đã bước chân vào cảnh giới nhất định, có thể căn cứ vào cốt cách của Võ Mệnh tu sĩ mà phán định tuổi tác.
Một đạo thân ảnh lập loè rồi đương đại Thánh Hoàng Tể Hình đã đi đến, hắn nhìn lão Thánh Hoàng rồi hô :
- Cha.
Nguyên lai, hai đời Thánh Hoàng đúng là một đôi cha con.
- Bái kiến lão Thánh Hoàng.
Đám người Tể Nghiêm hơi hơi khom người nói, trong số bọn hắn có rất nhiều người đều là hậu nhân của lão Thánh Hoàng, chẳng qua là đã cách nhau không ít thế hệ, như vậy thì cách xưng hô Thánh Hoàng vẫn thích hợp hơn một chút.
- Ừ.
Lão Thánh Hoàng Tể Giang nhìn về phía mọi người gật đầu rồi lập tức đưa tay chỉ về phía trung niên nam nhân có ánh mắt đáng sợ bên cạnh, giới thiệu nói :
- Đây là Hàn sư đệ đồng môn của ta, các ngươi cứ xưng hô là Hàn Tiên đi.
- Bái kiến Hàn Tiên.
Tất cả mọi người đều khom lưng, thái độ phi thường khách khí nói và trong lòng lại càng hưng phấn. Lão Thánh Hoàng đã bảo bọn hắn xưng người này là Hàn Tiên, như vậy tu vi của người này tất đã vào Tiên Cảnh rồi, lại là một vị Tiên Cảnh cường giả nữa, xem ra Dược Hoàng Cốc đã đến ngày tận thế rồi.
- Tất cả những người còn lại cũng là sư đệ sư điệt của ta, đến Hoàng Cực Thánh Vực này đi dạo, các ngươi đều cần phải đối đãi cung kính.
Nghe Lão Thánh Hoàng Tể Giang phân phó nói, tất cả mọi người gật đầu tuân mệnh, những người này đều là từ Tiên Vực tới đây.
Sau khi lão Thánh Hoàng gia nhập thế lực Tiên Vực thì đã lâu lắm chưa có trở về, nếu không phải là lần này Hoàng Cực Thánh Tông tao ngộ khiêu chiến trước nay chưa từng có thì bọn hắn cũng sẽ không kinh động đến lão Thánh Hoàng. Suy cho cùng lão Thánh Hoàng đã đặt chân vào Tiên Vực, chuyện bên ngoài tự nhiên là sẽ không để tâm đến nữa, một lòng truy cầu thực lực mạnh hơn đó mới là chính đạo.
Hàn Tiên đưa mắt nhìn nhìn mọi người rồi đưa thần thức ý niệm bao phủ cả tòa Hoàng Cực Thánh Tông này. Trong khoảnh khắc tất cả người trong các đại mạch Hoàng Cực Thánh Tông đều cảm thấy từng trận áp lực mà trong lòng thầm run sợ. Đây là uy áp từ lãnh tụ nhất mạch truyền tới, xem ra mấy người vừa mới từ trên trời hạ xuống hẳn là lão Thánh Hoàng đã trở về rồi.
- Tể sư huynh, thế giới ngươi chưởng khống quả thật có chút yếu quá a, nếu tông môn của ngươi là đệ nhất đại tông của thế giới này thì có lẽ số lượng người có Tiên căn sẽ không nhiều, rất ít người có đáng cho ta để ý đến a.
Hàn Tiên nhàn nhạt mở miệng nói, ngữ khí của hắn lúc nói chuyện làm cho người ta có một loại cảm giác âm lãnh, để cho trong lòng người Hoàng Cực Thánh Tông đều mơ hồ sợ hãi.
Tể Giang tự biết đối phương có năng lực cảm nhận kỳ lạ nên sau khi nghe được lời này thì trong lòng thầm nghĩ. Xem ra Hoàng Cực Thánh Tông hôm nay quả nhiên không mạnh, số lượng người có thiên phú xuất chúng rất ít, dĩ nhiên không có ai có thể lọt vào mắt Hàn sư đệ.
- Thế giới nhỏ bé này dù có mạnh hơn đi nữa thì đâu có thể so sánh được với sư môn chúng ta chứ.
Tể Giang tùy ý nói.
- Ân, thế lực đối địch mà ngươi nói ở đâu, bây giờ chúng ta xuất phát đi diệt trừ đi, nhìn xem có ai đáng để ta để vào mắt hay không.
Hàn Tiên lại nói một tiếng.
- Không vội, nghìn dặm xa xôi đi tới thế giới nhỏ bé này, đầu tiên đi vào bên trong tông môn ta ngồi cái đã. Như thế nào cũng phải ngồi xuống trước uống vài ba chén đã, ta sẽ bảo bọn hắn chuẩn bị rượu thịt ngon và mỹ nữ để tiếp khách. Trong sư môn chúng ta ngày ngày tu luyện khô khan buồn tẻ, hôm nay buông lỏng một chút cũng tốt. Còn thế lực đối địch kia không cần qua để ý, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái rồi thuận tay diệt đi là được, chuyện đơn giản mà thôi .
Tể Giang vừa cười vừa nói, bộ dáng không để Dược Hoàng Cốc vào trong mắt. Hắn và Hàn sư đệ đều đã đến đây rồi, việc diệt Dược Hoàng Cốc chính là một cái nhấc tay mà thôi, hắn sẽ làm cho người Hoàng Cực Thánh Vực thấy ai là bá chủ vùng đất này.
Thiên phú tu hành của vị Hàn sư đệ này có thể là vô cùng tốt, trong sư môn cũng rất được coi trọng, lần này khó có được cơ hội đi cùng hắn đến thế giới nhỏ bé này. Thân là chủ nhà, Tể Giang hắn đương nhiên muốn làm tốt quan hệ cùng vị Hàn sư đệ này, cứ để cho hắn ăn chơi thống khoái đi.
- Cũng tốt.
Hàn Tiên gật đầu đồng ý nói, tu hành đúng là một việc buồn tẻ. Tại trong sư môn ở Tiên Vực, tuy rằng địa vị của hắn rất cao nhưng cũng không thể tùy ý làm điều xằng bậy, hôm nay khó có được cơ hội đi ra bên ngoài giải sầu một chút, nên hưởng thụ và thả lỏng một phen đã.
Thấy Hàn Tiên nói như vậy, mấy người còn lại tự nhiên cũng không ai có ý kiến gì, hưởng thụ cũng tốt, không ai chê cả.
- Đi chuẩn bị rượu ngon món ngon, ngoài ra chuẩn bị một số mỹ nữ, ánh mắt của Hàn sư đệ cực cao, nữ tử không chỉ phải đẹp mà phải còn có thiên phú tu hành cao nữa. Trước tiên chọn từ trong các đại mạch trong tông môn đã, nếu không có mới đi ra ngoài tìm kiếm.
Tể Giang phân phó một tiếng nói. Đám người Tể Nghiêm liền tuân mệnh đi làm. Các Thượng Tiên hàng lâm đến thế giới nhỏ bé này, bọn hắn đương nhiên phải hầu hạ cho tốt rồi.
- Nữ tử mà ta coi trọng sẽ do ta tự đi chọn.
Hàn Tiên nói xong thì thân ảnh chợt lóe lên mà trực tiếp biến mất tại chỗ lao đi về phía một phương hướng nào đó.
Tể Giang nhìn theo bóng lưng Hàn Tiên rồi lập tức đi theo. Sau đó mọi người liền nhao nhao đi theo sau, phương hướng mà bọn hắn đi theo sẽ dẫn đến Vọng Tiên Lâu nhất mạch của Hoàng Cực Thánh Tông.
Vọng Tiên Lâu có rất nhiều mỹ nữ nên tất nhiên là được Hàn Tiên coi trọng.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã đến lãnh địa của Vọng Tiên Lâu nhất mạch. Đám đệ tử Vọng Tiên Lâu nhìn trong các thân ảnh từ trên không trung phủ xuống mà ai nấy thần sắc đều lộ ra sự nghi hoặc. Một lát sau, đám lãnh đạo Vọng Tiên Lâu nhất mạch đã tự mình đi ra đón chào.
- Ngươi, ngươi, ngươi... Ba người các ngươi hôm nay hầu hạ ta, đi lên đi.
Hàn Tiên giơ ngón tay chỉ về phía ba nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn có thiên phú rất cao. Trong Hoàng Cực Thánh Vực ba nữ tử này cũng thuộc về thế hệ nhân vật thiên kiêu, ngày thường tâm cao khí ngạo nhưng mà giờ khắc này lại có người chỉ tay về phía các nàng, muốn các nàng đi hầu hạ hắn thì sắc mặt tất cả trong nháy mắt đại biến.
- Thánh Hoàng.
Lãnh đạo Vọng Tiên Lâu nhất mạch nhìn về phía Thánh Hoàng nói.
- Đây là Hàn Tiên, là sư đệ của cha ta, được hầu hạ Hàn Tiên là phúc khí của các nàng, ba người các ngươi lên đây đi, hầu hạ Hàn Tiên cho thật tốt.
Vừa nghe Thánh Hoàng hạ lệnh, tức khắc thần sắc ba nữ tử kia đều thất sắc, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lần này ngoài ba vị mỹ nữ kia thì còn có mấy người khác ở Vọng Tiên Lâu cũng bị mang đi. Buổi tối hôm đó, Hoàng Cực Thánh Tông tổ chức tiệc rượu long trọng nhưng bầu không khí trong Vọng Tiên Lâu nhất mạch lại cực kỳ tĩnh mịch vì nơi đây đã có rất nhiều nữ tử bị mang đi, bọn họ không chỉ có dung nhan xinh đẹp nhất mà còn là những người có thiên phú xuất sắc nhất. Ngày thứ hai, đã có vài người trong số các nàng trở về, tất cả nếu khóc lóc trở về với rất nhiều vết thương trên thân thể.
Tuy nhiên ba nữ tử xuất chúng nhất bị Hàn Tiên mang đi lại chưa có ai trở lại Vọng Tiên Lâu nhất mạch. Về kết cục của các nàng thì người trong Vọng Tiên Lâu lại không đành lòng nghĩ đến. Thực lực của nhất mạch của các nàng trong Hoàng Cực Thánh Tông không tệ, thực lực của những người bị mang đi cũng rất không tệ nhưng tại trước mặt Tiên Cảnh tồn tại, các nàng chính là những con cừu non, là một đám kiến hôi, không có quyền phát biểu.
Vào lúc giữa trưa ngày hôm sau, vào thời điểm mặt trời đứng bóng, vô số cường giả các mạch trong Hoàng Cực Thánh Tông lập tức xuất động, trùng trùng điệp điệp mà đi ra bên ngoài Hoàng Cực Thánh Tông.
Trong khoảnh khắc bọn hắn bước ra ngoài Hoàng Cực Thánh Tông, tất cả người trong Thánh Hoàng Thành thấy được một màn như vậy thì ai nấy đều sợ mất mật. Động thủ rồi, Hoàng Cực Thánh Tông rốt cuộc muốn xuất thủ rồi, bọn hắn đang đi đến Dược Hoàng Cốc.
Người Hoàng Cực Thánh Tông cũng không phi hành trên không trung mà bay tại tầng trời thấp, tựa hồ bọn họ muốn tuyên cáo với thiên hạ, để cho người thiên hạ đều biết, ai mới là bá chủ cái thế giới này.
Những khu vực nào bọn hắn đi qua, cả thiên địa như hít thở không thông. Uy áp từ đám người Hoàng Cực Thánh Tông này có khả năng ép nát hết thảy khiến một số cường giả có thực lực yếu thậm chí còn bị ép nằm bẹp trên mặt đất không bò dậy nổi. Vô số cường giả Hoàng Cực Thánh Tông hạo hạo đãng đãng mà đi, bọn họ chẳng qua tùy ý để lộ ra khí thế mà đã xu thế trấn áp chúng sinh, uy thế như vậy thật là đáng sợ, phảng phất như sắp đến ngày tận thế rồi vậy.
- Thật là mạnh.
Vô số người ngẩng đầu nhìn lên trên không trung rồi lại nhìn về phía Dược Hoàng Cốc mà các cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đang kéo đi.
Gần đây toàn bộ người Thánh Hoàng Thành đều đàm luận về mâu thuẫn giữa Hoàng Cực Thánh Tông và Dược Hoàng Cốc rồi đều cho là Hoàng Cực Thánh Tông đã bị Dược Hoàng Cốc đuổi theo kịp. Tuy nhiên sau khi chân chính chính mắt nhìn thấy được lực lượng của Hoàng Cực Thánh Tông thì ai nấy trong lòng mới cảm nhận được thực lực của thế lực bá chủ mạnh mẽ như thế nào và muốn lay động bọn hắn thì cần có lực lượng mạnh như thế nào.
- Nhanh đi Dược Hoàng Cốc, có lẽ trận chiến quyết định tương lai của Hoàng Cực Thánh Vực sẽ sắp xảy ra.
Từng đạo âm thanh vang vọng trong Thánh Hoàng Thành rồi vô số đạo thân ảnh nhao nhao lao về phía Dược Hoàng Cốc mà chạy đi.
Cuộc chiến hôm nay rất có thể là trận chiến quyết định của song phương.
Tại Dược Hoàng Cốc, tại thời điểm cường giả Hoàng Cực Thánh Tông còn ở xa thì Dược Hoàng cũng đã nhận ra được khí thế mạnh mẽ của đối phương trên bầu trời. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa mở miệng nói :
- Đến rồi.
Lúc này Dược Hoàng cau mày, hắn không biết nên làm như thế nào để hóa giải được một kiếp này. Nếu như thực sự không địch lại thì cũng chỉ có thể mang theo Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành ly khai. Tin tưởng chỉ cần hắn còn sống, Thánh Hoàng sẽ có chỗ cố kỵ, không dám đại khai sát giới.
- Hả? Đúng lúc này, thần sắc Dược Hoàng ngưng đọng lại vì hắn phát hiện ra ba cỗ lực lượng siêu cường, có cái gì không đúng.
Đồng dạng, thời khắc này có ba đạo uy áp cường hoành trực tiếp ép về phía Thánh Hoàng. Rất nhanh, phía bên ngoài Dược Hoàng Cốc, cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đã giết tới, đứng chật tại trên hư không.
Cường giả của Dược Hoàng Cốc cùng với đám Khôi Lỗi đã sớm bay lên trên không trung và nhìn chằm chằm vào đám cường giả phía đối phương.
- Là cỗ thế lực này à?
Hàn Tiên đưa mắt nhìn đảo qua nói, lão Thánh Hoàng Tể Giang gật đầu mở miệng nói :
- Dược Hoàng này coi như là nhân vật vô cùng cổ lão, đã bước chân vào Tiên Cảnh nhưng không ngờ hắn dám đối nghịch với Hoàng Cực Thánh Tông ta, Hàn sư đệ, người này do ngươi đi xử lý, có được không?.
- Cũng không tệ lắm.
Hàn Tiên gật đầu rồi lập tức lại đưa mắt nhìn đảo qua đám người Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành, Lâm Soái, Lâu Băng Vũ, Quý Phi Tuyết. Tất cả những người này đều là nhân vật có thiên phú vô cùng bất phàm.
- Nơi này có mấy người khí tức rất khá, tiềm lực so ngươi người Hoàng Cực Thánh Tông thì còn lớn hơn .
- Thì có vấn đề gì chứ, gặp Hàn sư đệ thì đều thành người chết mà thôi .
Tể Giang cười nói, thiên phú, tiềm lực a? Tại trước mặt thực lực tuyệt đối thì đều là chuyện cười mà thôi. Trong Tiên Vực mỗi ngày đều có vô số thiên tài vẫn lạc, thành thiên tài chưa kịp trưởng thành. Nếu như ngươi không có một chút bối cảnh, không được các đại nhân vật nhìn thuận mắt mà thu ngươi làm đồ đệ rồi nếu ngươi dám kiêu căng khiến có người nhìn ngươi không hợp mắt có lẽ sẽ giết chết ngươi. Như vậy thì ngươi có thể làm sao đây? Thiên tài đi nữa mà chết rồi thì có ích lợi gì?
Hàn Tiên cười lạnh nói rồi trên thân lập tức xuất hiện một cỗ tiên quang tràn ngập và không ngừng khuếch trương ra. Trong quang mang mơ hồ có huyết sắc quang hoa đáng sợ, trong sát na nó đã bao phủ toàn bộ thiên địa. Trong phạm vi không gian bị bao phủ, tất cả người Dược Hoàng Cốc đều cảm thấy áp lực hít thở không thông.
- Các hạ, đối phó với người có cảnh giới thấp hơn mình thì hay ho lắm sao.
Thần sắc Dược Hoàng khẽ biến nhưng chỉ thấy Hàn Tiên đưa mắt nhìn nhìn hắn một cái, trên thần sắc lộ ra vẻ châm chọc nói :
- Ngươi vừa nói với ta chuyện cười sao, không đối phó người yếu hơn ta thì lẽ nào ta nên đi đối phó với người mạnh hơn ta sao?.
Thanh âm vừa dứt thì chỉ thấy một cỗ lực lượng kinh khủng bộc phát ra, đó là một cỗ lực lượng thôn phệ cực kỳ mạnh mẽ. Một nhóm nữ tử Dược Hoàng Cốc đứng phía trước nhất liền bị trực tiếp hút tới bên cạnh Hàn Tiên. Hàn Tiên liền vươn tay túm lấy đầu các nàng, trong ánh mắt thâm thúy của hắn hiện lên huyết quang đáng sợ, sau đó thân thể vài tên nữ tử nổ tung hóa thành huyết khí rồi trực tiếp bị hắn cắn nuốt hết.
- Ngươi.. .
Thần sắc Dược Hoàng trong nháy mắt trở nên xanh mét đưa mắt nhìn chằm chằm vào đối phương nói:
- Ra tay không có nguyên tắc như vậy, ngươi không sợ ta giết tận người Hoàng Cực Thánh Tông hay sao.
- Có bản sự thì ngươi cứ giết đi, cái đó có liên quan gì đến ta đâu.
Hàn Tiên lạnh lùng nói, hắn sẽ lưu ý đến người Hoàng Cực Thánh Tông ư?
Khẽ nâng chân, Hàn Tiên lao vào trong đám người mà giết đi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Khuynh Thành đang đứng chung một chỗ với Tần Vấn Thiên mà trong lòng thầm nghĩ, huyết khí thật mạnh, hai người này không tệ !
Bạn cần đăng nhập để bình luận