Thái Cổ Thần Vương

Chỗ ở cũ của Nghệ đế

Trước người đám người Tần Vấn Thiên, phía dưới Ngũ Chỉ Cự Phong ấy quả nhiên là lòng chưởng tâm. Đây là một đại thủ che trời đáng sợ, như muốn đánh vỡ bầu trời. Trong tích tắc ánh mắt của Tần Vấn Thiên chạm đến nó, từng đồ án vô hình đột nhiên bạo kích tới thân thể hắn, giống như là đại chưởng ấn siêu cường chân chính.
- Oành.
Trên người của Tần Vấn Thiên giải phóng tiên uy kinh khủng, lực lượng Tiên Đài điên cuồng tỏa ra, tiên lực trong cơ thể gầm thét như sóng lớn, phát ra tiếng nổ oành đùng. Đồ án vô hình cường đại trực tiếp xuyên qua hết thảy, đánh vào thân thể của hắn, khiến cho hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân lui về sau liên tục. Những người còn lại cũng đua nhau bị công kích, thậm chí có người “ộc” một tiếng, miệng phun ra máu tươi, Tiên Đài chấn động, thân thể run rẩy.
- Bọn họ đều đến rồi.
Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói, ở phía trước chưởng ấn vô cùng to lớn, trên khối đất trống đó có người của Khương thị, cường giả Doanh thị cổ tộc, cũng không thiếu nhân vật thiên kiêu Tiên vực đi đến nơi này. Mỗi người trong bọn họ ngồi xếp bằng ở những chỗ khác nhau, tựa hồ là đang cảm ngộ thần vận của thông thiên chưởng ấn.
- Ừ, điều này hiển nhiên là có thể phá giải, mọi người cẩn thận một chút, thích ứng loại thần vận công kích này.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, hắn lại đi tới nơi đó một lần nữa. Lần này đã có chuẩn bị cho nên tiên quang cả người hắn càng thêm mãnh liệt. Khoảnh khắc hắn đạp bước ra, công kích vô hình gầm thét đến, cả người Tần Vấn Thiên lưu chuyển quang hoa loá mắt muốn chống lại. Hắn lại kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân bước tới phía trước, trong cơ thể phát ra phản ứng mãnh liệt, dường như điều động tất cả tiên lực, Tiên Đài xoay chuyển một cách điên cuồng.
-Ông...
Bước chân đạp một cú cực mạnh, thân thể Tần Vấn Thiên như là thân thể hoàn mỹ, khu thể tiên ma, mặc cho thần vận công phạt tới, hắn vẫn vững bước đi tới trước, phản ứng trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt mơ hồ muốn chấn đắc tiên khu hắn nát vụn, kinh mạch thừa nhận chấn động cực kỳ mãnh liệt.
Đám người Nam Hoàng Vân Hi đi theo phía sau, tiến lên phía trước từng bước một, bước nào cũng cực kỳ khó khăn.
Khương Tử Dục đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, trong con ngươi lóe lên một ý cười. Quả nhiên hắn không chết, tuy nhiên không biết Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ truy sát tới hắn thì ra sao rồi. Khương Tử Dục đoán chừng là lành ít dữ nhiều.
Doanh Đằng thì nhướng hai hàng chân mày lên một cái, quét mắt qua những người này. Trước đó hắn chỉ thấy Tần Vấn Thiên đi tới bên cạnh một chỗ trên hòn đá, không ngờ lại ngồi xếp bằng, uy lực Tiên Đài không ngừng lưu chuyển, toàn thân tiên mang không tiêu tán, thần vận hàng lâm lên khu thể tiên ma càng lúc càng mạnh.
Đám người Nam Hoàng Vân Hi đi đến, mạnh ấy nấy tìm cho mình một chỗ để ngồi xuống, nhắm mắt lại. Mỗi lần thể ngộ là mỗi lần thần vận xung kích như không có tận cùng vậy, trên thân mỗi người đều lưu chuyển tiên quang, trong cơ thể đã xảy ra biến hóa.
- Sự ảo bí trong tuyệt học của Nghệ đế rốt cuộc ở đâu, thần vận đã không còn, càng ngày càng yếu rồi?
Doanh Đằng nhìn về phía trước, than một tiếng. Đã đi đến nơi này rồi, Thông Thiên Thủ Chưởng, Ngũ Chỉ Cự Phong, dường như đây là nơi linh hồn chân chính của cổ sơn này, vẫn còn không hề có đầu mối về sự ảo bí của Thần Chi Thủ.
Tần Vấn Thiên ngồi ở đó, thần vận không ngừng hàng lâm, tiên lực chấn động kinh khủng trong cơ thể, mơ hồ muốn làm vỡ nát tiên khu. Sau lưng hắn, có người vì không chịu nổi áp lực kinh khủng mà lui ra phía sau, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Bọn họ cảm giác nếu cứ tiếp tục kiên trì nữa thì thân thể sẽ trực tiếp nổ tung mà chết.
Muốn tu hành tuyệt học cường đại xem ra bản thân cũng cần khí lực chống đỡ mạnh mẽ, lúc đặt chân tiên cảnh, mỗi người đều có cơ hội đúc phẩm bậc Tiên Đài cho mình, tương tự cũng có cơ hội tẩy rửa nhục thân.
Phản ứng trong cơ thể Tần Vấn Thiên càng lúc càng mãnh liệt, giống như núi kêu biển gầm, âm thanh rung động vù vù truyền ra, trong cơ thể hắn giống như tiên lực mênh mông vô tận tạo thành một phương thế giới.
Hắn nhắm chặt hai mắt, nhưng dần dần cảm giác như mình mở tròng mắt ra vậy, thủ chưởng khổng lồ trên vách núi đá tích chứa thần vận vô cùng không ngừng đánh tới, như muốn hủy diệt thân thể hắn.
Nhiều ngày sau lại có rất nhiều người lui ra khỏi nơi này, nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, lại thử quay trở lại thử tiếp. Sau khi đã trải qua mấy lần thất bại, có người thành công đặt chân ở mảnh không gian này, nhưng vẫn không có cách nào cảm ngộ được Thần Chi Thủ.
Tu hành lực lượng tuyệt học cua Cổ Chi Đại đế thật quá khó khăn.
- Ta hoài nghi Vũ đế từ đầu đến cuối là lừa chúng ta. Thần Chi Thủ ông ta cấp cho chúng ta không phải là Thần Chi Thủ hoàn chỉnh, cho dù tiếp thụ thần vận thanh tẩy vẫn không có hữu dụng gì.
Lúc này có một người mở miệng hoài nghi về Vũ đế, không ít người đều nhíu nhíu mày. Vũ đế truyền thụ Thần Chi Thủ như là tuyệt học hoàn chỉnh, cũng có thể là ngộ tính của bọn họ không đủ. Muốn tu hành thành công Thần Chi Thủ chân chính có thể cần phải có ngộ tính siêu cường.
- Các ngươi không cách nào lĩnh ngộ, không có nghĩa là Vũ đế lừa gạt các ngươi.
Khương Tử Dục cất lời nhàn nhạt, khiến cho rất nhiều người nhìn về phía hắn. Doanh Đằng nói:
- Nói như vậy Khương Tử Dục ngươi có thể lĩnh ngộ được chăng?
Khương Tử Dục cười cười không trả lời, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên ở bên kia. Nơi này duy nhất chỉ có Tần Vấn Thiên là tu hành Thần Chi Thủ thần thông, hy vọng của hắn hẳn là lớn nhất. Bất kể những người khác có tin hay không, nhưng Khương Tử Dục vẫn tin tưởng Vũ đế không lừa gạt mọi người. Nếu như ông ta là người thủ hộ tuyệt học, giờ này người tu hành Thần Chi Thủ đến nơi này, Vũ đế không cần phải ngăn trở người có được tuyệt học của Nghệ đế, chuyện này không hợp chức trách của người thủ hộ.
Theo thần vận không ngừng xâm nhập, Tần Vấn Thiên tu hành Thần Chi Thủ pháp quyết không ngừng bổ vào trong thân thể nhanh như tia chớp. Tiên lực tự vận chuyển trong cơ thể hắn, không ngừng diễn hóa, hóa thành phù văn đồ án khác biệt, biến hóa theo thân thể hắn. Trong cảm nhận của hắn, thủ chưởng to lớn ở phía trước không còn ảm đạm vô quang nữa, mà là tỏa ra thần hoa vô tận. Thần vận trông rất sống động, mơ hồ có một bức đồ án như ẩn như hiện, nhưng không thấy rõ đó là đồ án gì, chỉ cảm giác là thần bí khó lường.
Tần Vấn Thiên dần dần cảm giác được thần vận của Ngũ Chỉ Cự Phong này có tính mê hoặc rất mạnh. Hoặc có thể là đại chưởng ấn ngập trời này chính là thứ để mê hoặc mọi người. Hắn cảm giác đồ án mơ hồ đó có quang mang không ngừng đánh trên người hắn. Lúc này hắn hoàn toàn quên đi sự biến hóa của thời gian, bất tri bất giác đã hơn ba mươi ngày trôi qua, hắn vẫn đắm chìm ở trong đó, không cách nào tự kềm chế được.
Bên cạnh Tần Vấn Thiên, Nam Hoàng Vân Hi và Quân Mộng Trần mở hai mắt ra. Thần vận kia dần dần yếu bớt, một điểm này không ngờ lại có chút tương tự với tình hình bọn họ gặp phải Tiêu Lãnh Nguyệt ở thành Cổ đế lúc ban đầu.
- Muốn đi những chỗ khác nhìn một chút hay không?
Lúc này Doanh Đằng đứng dậy mở miệng hỏi, thần vận trên đại chưởng ấn che trời như có như không, Thần Chi Thủ mà hắn tu hành gần như không có cách nào vận chuyển, ở tại chỗ này vốn không có ý nghĩa rồi.
- Dường như hắn vẫn còn cảm ngộ.
Lúc này có người nhìn Tần Vấn Thiên và nói.
- Cố lộng huyền hư.
Trong con ngươi kiêu ngạo của Doanh Đằng lóe lên một chút hoài nghi, nơi này thiên kiêu không ít, con cháu Doanh thị hắn còn có Khương Tử Dục và người của Khương gia, người của Nam Hoàng thị, cường giả Tiên vực các phương, chẳng lẽ chỉ có Tần Vấn Thiên là có thể ngộ ra được cái gì hay sao?
Thời khắc này đương nhiên Tần Vấn Thiên sẽ không biết được ý nghĩ của Doanh Đằng, lúc này hắn đang đắm chìm ở trong tu hành. Đồ án mơ hồ dần dần rõ ràng hơn, không ngờ là một tôn nhân hình đồ án, nhưng nhân hình đồ án lại khiến cho Tần Vấn Thiên có cảm giác mênh mông như tinh không, bao dung vạn vật thế gian, dường như thân ảnh ấy đưa thân vào tinh không vô tận. Tần Vấn Thiên cảm giác mình cũng đưa thân vào trong đó, một tích tắc dường như khai thiên lập địa, trong cơ thể đang phát sinh biến hóa kinh khủng.
- Thần Chi Thủ chân chính không phải là tuyệt học thủ chưởng ấn, mà là một loại vô thượng tuyệt học về lực lượng bao dung vạn vật. Nó có thể kích phát uy năng kinh khủng của tiên khu, khiến cho Võ tu đạt đến trạng thái mạnh nhất, rồi do thủ chưởng phát ra uy năng chấn động ghê gớm.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, vô luận là chưởng pháp, thương pháp hay là kích pháp, chỉ cần vận dụng vào trong đó, đều là Thần Chi Thủ.
Hắn nhớ tới hình ảnh mà Tổ phượng cho hắn xem. Nghệ đế dùng một chưởng trấn sát người từ bên ngoài hư không xa xăm vô tận. Thủ chưởng có thể xuyên qua hư không, đó là thuật Không Gian Đại Thần Thông, dùng lực lượng Thần Chi Thủ kích phát ra, uy lực càng kinh khủng hơn, tự nhiên mà thành.
“Thần Chi Thủ là tuyệt học vạn pháp, siêu cường đại thần thông chân chính.”
Trong tâm Tần Vấn Thiên như có điều ngộ hiểu. Vũ đế truyền cho mọi người Thần Chi Thủ, nhưng Tần Vấn Thiên lại mơ hồ cảm giác Thần Chi Thủ truyền thừa của Nghệ đế mà hắn có được tại thành Cổ đế, và cổ sơn này chính là chuẩn bị cho hắn. Tuy hắn lĩnh ngộ Thần Chi Thủ chỉ là cơ sở, nhưng không có bước này thì lĩnh ngộ không được Thần Chi Thủ chân chính.
Tần Vấn Thiên cảm thụ tuyệt học tinh thâm bác đại mênh mông ấy, trong cơ thể đã xảy ra biến hóa, tiên quang toàn thân càng thêm hừng hực, không ngờ lại mơ hồ có khí tức lan tràn vượt qua tu vi của hắn, khiến cho không ít người đua nhau đưa mắt nhìn hắn với vẻ mặt chấn kinh.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người mắt sáng lên, thần sắc của Doanh Đằng thì không dễ nhìn cho lắm.
- Chúng ta ở đây chỉ có một mình hắn vốn có tu hành qua Thần Chi Thủ, khả năng hắn lĩnh ngộ tuyệt học lớn nhất.
Khương Tử Dục đứng dậy nói. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên bằng ánh mắt lập lòe, nhất định phải dẫn người này đi Khương gia.
Không ít người đi tới quay chung quanh, thấy một màn như vậy, đám người Nam Hoàng Vân Hi và Quân Mộng Trần chắn quanh thân Tần Vấn Thiên, đưa mắt cảnh giác nhìn tất cả mọi người.
- Ầm ầm.
Một tích tắc cổ sơn chấn động, đại thủ chưởng che trời phía trước chấn động theo, khiến cho mọi người đua nhau nhìn lại. Theo tiếng nổ vang rền không ngừng đó, chưởng tâm của đại thủ chưởng che trời đó không ngờ bắt đầu vỡ vụn, quang mang vô tận tỏa ra từ đó. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, chưởng tâm tan nát khiến cho mọi người đua nhau giơ tay lên che chắn. Một trận cường quang bắn tới, mọi người chậm rãi dời tay đi nhìn ra phía trước, chợt chỉ cảm thấy tim đập.
Bên trong cổ sơn lại có động thiên, không ngờ lại có một vùng không gian khác.
Hơn nữa trong này không còn là cổ sơn hoang vu mà dường như đã từng có người ở đây vậy.
"Nghệ đế lưu lại."
Mọi người đều lóe lên một ý nghĩ trong đầu, lòng nhảy dựng lên, đây thật là nơi cư trú của Cổ Chi Đại đế Nghệ năm đó sao?
Nghệ đế để lại cái gì ở đây?
Bỗng nhiên Tần Vấn Thiên mở mắt ra, cũng chứng kiến tình hình trước mắt. Hắn đứng dậy, trong con ngươi lóng lánh vẻ sắc bén.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nam Hoàng Vân Hi hỏi Tần Vấn Thiên một tiếng.
- Ta cũng không biết.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, hắn đang cảm giác mình đã cảm ngộ được sự ảo diệu của Thần Chi Thủ, đột nhiên đại chưởng ấn nát vụn, xuất hiện một vùng không gian khác.
Lần lượt từng thân ảnh lập lòe lao thẳng tới bên trong, nếu thật là Nghệ đế lưu lại, vậy có thể nói là đại bảo tàng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận