Thái Cổ Thần Vương

Xương phượng hoàng

Tần Vấn Thiên run sợ, nhân loại tu hành không thể một lần là xong, điểm này thì yêu thú có ưu thế hơn so với nhân loại, thiên phú của yêu thú từ khi vừa sinh ra đã được quyết định hơn nửa. Chủng tộc gì có thể đạt tới thành tựu như thế nào. Bởi vậy, yêu thú khi có được cơ duyên thì thường thường sẽ tiến bộ hơn nhân loại rất nhiều.
Yêu Thần sơn được xưng là truyền thuyết số một của Man Hoang, quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ vừa bước vào trong đây, rất nhiều thiên tài địa bảo ở nơi này đã có thể khiến các yêu thú lột xác tiến hóa. Tuy rằng cảnh giới không thể trực tiếp nhảy vọt, nhưng so sánh cảnh giới mà nói thì yêu thú coi trọng tiến hóa về bản chất hơn. Trăn chung quy cũng là một loại mãng xà, tu hành đến mức rất mạnh mới có thể biến hóa thành rồng. Nhưng bảo vật nơi này có thể khiến long mãng lột xác tiến hóa thành rồng, đây không chỉ đơn giản là đề thăng về thực lực, mà là lột xác về bản chất.
Loại công hiệu này, có tác dụng tương tự như thánh hi, thậm chí còn trực tiếp bá đạo hơn cả thánh hi. Yêu Thần sơn, khắp nơi đều là thánh hi, đây là loại thánh địa đáng sợ cỡ nào. Chẳng trách Man Hoang yêu tộc phụng thờ như thần, coi là nơi thần thánh.
Đương nhiên, nếu là bảo vật nghịch thiên vậy tất sẽ đi kèm với mạo hiểm. Rất nhiều yêu thú đã phải chết thảm, con đường tiến hóa của Man Hoang tất nhiên dẫn tới các Man Hoang đại yêu vẫn lạc tử vong, đào thải kẻ nhỏ yếu, mà còn lại thì đều là các yêu thú đã trải qua tiến hóa lột xác. Không thể nghi ngờ gì nữa, lực lượng của Man Hoang sẽ tăng vọt.
- Đây mới chỉ là Man Hoang yêu thú tầm thường, nếu như là yêu thú của Man Hoang vương tộc được lột xác tiến hóa, sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nam Hoàng Minh Nguyệt nói khẽ, có chút lo lắng cho Tiên Vực.
- Đại yêu của Man Hoang vương tộc bản thân đã có huyết thống cao quý, huyết mạch thuần khiết cường đại, điều kiện để bọn họ lột xác tiến hóa tất nhiên phải hà khắc hơn, bảo vật tầm thường e là không giúp được.
Trường Thanh Long Hạo đáp lại, điểm ấy mọi người đều gật đầu công nhận, bảo vật giống nhau, đối với yêu thú của cảnh giới càng cao và huyết mạch thiên phú càng mạnh thì hiệu quả tất nhiên sẽ càng kém đi, đối với yêu thú nhỏ yếu thì hiệu quả mạnh hơn. Thế cho nên yêu thú tầm thường trực tiếp sẽ bị bảo vật phản phệ mà chết, không thể thừa nhận nổi lực lượng của bảo vật.
- Thần sơn đúng là sâu không lường được, chúng ta vừa mới đi vào, bên trong tất nhiên còn có bí mật kinh người hơn.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Tiếp tục tiến về phía trước.
Mọi người gật đầu, cất bước mà đi, Man Hoang đại yêu nhiều vô cùng vô tận bước vào trong Yêu Thần sơn, đều muốn đạt được kỳ ngộ, không ai bận tâm đi đối phó với những nhân loại này, đó là điều không cần thiết. Bởi vậy, nhân võ tu nhân loại đi vào Yêu Thần sơn rất tự tại, đều tách nhau ra mà tiến về phía trước, tự hỏi cỏ cây sinh trưởng ở nơi này đều có tác dụng với yêu thú, vậy nếu bọn họ ăn vào thì sẽ như thế nào?
Tiên niệm của Bọn Tần Vấn Thiên bị ngăn cản, chỉ có thể cấp tốc ngự không mà đi, không ngừng tiến về phía trước, bọn họ cũng không đi tranh đoạt trái cây cổ thụ với yêu thú, nếu đoạt lấy thì tất nhiên sẽ dẫn phát sự tực giận vây công của các đại yêu. Hơn nữa mấy thứ này không thể khiến cho bọn họ động tâm.
Mục tiêu của bọn họ là sâu trong Yêu Thần sơn, muốn nhìn trộm sự huyền bí của thần sơn.
Khiến bọn Tần Vấn Thiên rung động là, cho dù là lúc này, thần sơn vẫn đang biến ảo. Tòa Yêu Thần sơn tiếp giáp với trời cao đang phóng thích ra ánh sáng vô tận còn chói mắt hơn cả mặt trời, chiếu xuống không gian mờ mịt vô tận, không ngờ không ngừng thay đổi hình dạng, khai thiên tích địa. Thỉnh thoảng trước mặt bọn Tần Vấn Thiên bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện một khe nứt, rồi sau đó có một tòa núi cao mọc lên.
- Ta cảm thấy được một cỗ khí tức rất mạnh, lờ mờ có chút giông giống với khí tức trên người ta.
Nam Hoàng Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng, khiến cho Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng. Người của Nam Hoàng thị có huyết mạch phượng hoàng, nếu khí tức tương tự với các nàng thì rất có thể nơi này có yêu thú có huyết mạch phượng hoàng thường lui tới.
- Ở phía nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Phía này.
Nam Hoàng Minh Nguyệt chỉ về một phương vị nào đó, lập tức tiến về phía đó. Tiên niệm của mọi người bị ngăn cản, chỉ có thể dựa vào mắt thường mà đi, ánh mắt của bọn họ đều co lại, nhìn về phía một bộ khung xương ở xa xa phía trước.
Đó là một khung xương vô cùng khổng lồ, cái đầu ngẩng cao, dù đã vẫn diệt mà vẫn như vậy, tới chết cũng vẫn cao ngạo, không chịu cúi đầu.
Máu đã chảy cạn, nhục thân không còn, chỉ còn trơ lại một khung xương, nhưng mà cho dù là một khung xương thì bên trên vẫn lưu lại khí tức mạnh mẽ đến cực điểm. Trên khung xương có khí tức cường đại tỏa ra, chiếu ra ánh sáng phù văn màu máu, đó là phù cốt.
- Là phượng hoàng chân chính, khung xương mà phượng hoàng thuần huyết lưu lại.
Người của Nam Hoàng thị run sợ không thôi. Trong bí cảnh này không ngờ có khung xương của phượng huyết mạch thuần khiết, thần sơn quả thực là bất khả tư nghị, đây rốt cuộc là địa phương nào.
Phía trước có không ít người, cường giả của Man Hoang yêu tộc, cường giả nhân loại cũng có mặt. Hai bên tựa hồ đang giương cung bạt kiếm, đều nhìn chằm chằm vào khung xương phượng hoàng, giống như đều muốn đoạt tới tay.
Tần Vấn Thiên nhìn phù cốt màu máu trên khung xương phượng hoàng, bên trên khắc lực lượng cường đại, khung xương này là vô giá, có thể nói là chí bảo, nhưng cây trái khiến yêu thú tiến hóa không thể nào sánh bằng.
- Phượng hoàng này lúc sống hẳn là tồn tại Yêu Đế, là thông thiên chi yêu, nàng ta sớm đã tự thành đạo quy tắc, xương cốt trong cơ thể được khắc lực lượng quy tắc kỳ lạ, từ trong phù văn trên khung xương này thậm chí có thể lĩnh ngộ ra được thủ đoạn truyền thừa của chân phượng.
Ánh mắt của Nam Hoàng Minh Nguyệt rất nóng bỏng, Nam Hoàng thị nhất tộc của nàng ta lấy phượng hoàng làm đồ đằng, tu hành rất nhiều thuật phượng hoàng, nhưng không thể đánh đồng với chân phượng có lực lượng huyết mạch truyền thừa chân chính, trừ phi đến trình độ Nữ Đế mới có thể dựa vào chính bản thân mà ngộ ra rất nhiều thủ đoạn thông thiên tuyệt đỉnh.
Ánh mắt của những người đang tụ tập chung quanh khung xương hướng sang bên này, chỉ thấy một đại yêu trong đó lạnh lùng nói:
- Cút, nơi này không phải là nơi mà các ngươi có thể ở.
Đại yêu này mắt bướng bỉnh vô song, tuy là hình người, nhưng phía sau có cánh chim màu máu.
- Bằng Hoàng tộc.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe sáng.
- Cút ngay, đừng có cản trở ta.
Chỉ thấy một đạo thanh âm sắc bén truyền đến, quát lớn với bọn Tần Vấn Thiên. Người lên tiếng chính là võ tu nhân loại, lúc trước Tần Vấn Thiên đã thấy hắn xuất thủ, là Thượng Quan Kiếm Nhất của Chí Tôn kiếm phái, thực lực cực kỳ cường đại, từng tru sát một đại yêu Thao Thiết, chính là thiên kiêu đỉnh cấp từng tu hành trong Thiên Đạo Thánh viện, tu vi Tiên Vương trung giai đỉnh phong.
Khí tức chung quanh trở nên cuồng loạn, người và đại yêu nơi này tựa hồ trước đó đã xảy ra va chạm, lúc này đang giằng co với nhau trong hư không.
- Nực cười, trong Yêu Thần sơn, các ngươi có thể ở đây thì chúng ta chẳng lẽ không thể.
Tần Vấn Thiên ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói.
- Chí Tôn kiếm phái uy phong quá nhỉ.
Nam Hoàng Minh Nguyệt lạnh lùng nói. Nàng ta là người của Nam Hoàng thị, chẳng lẽ ngay cả tư cách tranh đoạt cũng không có sao. Thượng Quan Kiếm Nhất không ngờ dám làm nhục bọn họ.
- Lại một đám nhân loại không biết sống chết.
Cường giả của Bằng Hoàng tộc ngạo nghễ lên tiếng.
- Quả thật là không biết sống chết.
Có Thái Dương Hoàng Kim Điểu thân hình tắm rửa trong ánh sáng hỏa diễm, chiếu rọi bát phương, tỏa ra nhiệt độ nóng vô cùng.
- Nam Hoàng thị các ngươi muốn khung xương của chân phượng này à, e là vẫn chưa đủ tư cách đâu.
Lại có võ tu nhân loại của Doanh thị nhất mạch lên tiếng. Bọn họ và Nam Hoàng thị đều là thế lực phía nam, tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn khung xương này rơi vào trong tay của Nam Hoàng thị.
- Tranh đoạt bảo vật, ai dựa vào bản sự của người nấy.
Tần Vấn Thiên hờ hững phun ra một câu.
- Nực cười.
Thượng Quan Kiếm Nhất nhướn mày, trong mắt giống như có lợi kiếm bắn ra hướng về Tần Vấn Thiên.
Khung xương chân phượng này tuy rằng không có tác dụng trực tiếp đối với Chí Tôn kiếm phái của hắn, nhưng có thể dùng để luyện chế tiên binh pháp bảo siêu cường, một bộ khung xương lớn như vậy là vô giá, có thể so với Đế binh, thậm chí nếu ở trong tay người cần nó thì giá trị sẽ càng khủng bố hơn.
- Ngươi tuy rằng chiến lực bất phàm, tiến cảnh thần tốc, song lại quá cuồng vọng tự đại, tranh đoạt bảo vật, chỉ bằng vào ngươi, Trường Thanh Long Hạo, Nam Hoàng Minh Nguyệt thôi ư? Ngươi hỏi hai người họ xem, trong Thiên Đạo Thánh viện có bằng được ta hay không, huống chi Tần Vấn Thiên ngươi chỉ là Tiên Vương cấp thấp, nếu không có ai bảo vệ thì giết ngươi chỉ cần một kiếm là đủ rồi.
Thượng Quan Kiếm Nhất ánh mắt sắc bén, xuyên thấu hư không. Trong ánh mắt có sát ý cường đại, nơi này vốn đã có các thế lực lớn tham dự tranh đoạt, giờ lại thêm bọn Tần Vấn Thiên tới phá rối thì càng phiền toái hơn.
- Bản thân hắn được được Nam Hoàng thị tôn sùng là thượng khách, cho rằng sẽ có tiền đồ huy hoàng, tất nhiên tâm thái cao ngạo, không biết Tiên Vực to lớn, không phải là một đám ô hợp của Đông Thánh Tiên môn là có thể thâu tóm được tất cả. Nam Hoàng Minh Nguyệt, Nam Hoàng thị các ngươi duy hộ một hậu bối như vậy, thật sự hy vọng tương lai hắn có thể trưởng thành ư, thật đáng buồn.
Cường giả của Doanh thị nhất tộc lạnh lùng nói:
- Nếu không cút thì sẽ đối phó các ngươi trước.
Bọn họ và Chí Tôn kiếm phái tạm thời liên thủ, đối phó với thế lực của hai yêu tộcủa. Bọn Tần Vấn Thiên tiến vào, muốn ngồi làm ngư ông thủ lợi, tuyệt đối là chuyện không thể.
Nhìn thấy võ tu của nhân loại tự tranh chấp với nhau, Bằng Hoàng tộc và Thái Dương Hoàng Kim Điểu đứng ngạo nghễ trong hư không, nhìn đám người Tần Vấn Thiên một cách khinh miệt.
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, đám người này không muốn đối phó với người của yêu tộc, lại muốn đánh họ trước, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh lùng, nói:
- Năm đó ta đồng lứa với hậu bối Doanh Đằng của Doanh thị nhất tộc, Chí Tôn Kiếm của Chí Tôn kiếm phái, bọn họ kiêu ngạo cuồng vọng, ở trước mắt các ngươi là không ai bì nổi, nhưng mà bọn họ hoặc bị ta làm nhục, hoặc bị ta trực tiếp tru sát, không chết thì cũng sớm đã bị ta bỏ lại xa đằng sau. Ta thật không hiểu các ngươi có tư cách gì mà ở đây nói khoác, quả thực là không biết xấu hổ.
- Không biết sống chết.
Một vị cường giả Tiên Vương vương tộc của Doanh thị nhất mạch ngạo nghễ vô song, tự cao tự đại. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, trên người loáng thoáng có tiếng rồng ngâm truyền ra, chỉ thấy hắn bước ra một bước, vô cùng bá đạo, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi mặc dù dựa vào không ít thế lực, nhưng mà Doanh thị nhất mạch ta nếu muốn giết ngươi thì ngươi sẽ sống không qua được ngày mai đâu. Cảnh giới của ta và ngươi tương đương nhau, cho ngươi cơ hội đánh với ta một trận, để tránh nói Doanh thị nhất tộc ta khinh người.
Người này lúc bước ra giống như một con chân long, lại như mãnh thú hồng hoang, khí phách vô cùng. Hắn chính là cường giả vương tộc của Doanh thị nhất tộc, là thiên kiêu của Doanh thị, chiến lực mạnh mẽ vô song. Doanh thị nhất tộc của hắn là một trong ba thị tộc cổ ở phía nam, cho dù là Tần Vấn Thiên uy phong tới mấy thì cũng dám trực tiếp tru sát.
- Ngươi muốn giết ta thì ta sống không qua được ngày mai à?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng lên tiếng, cũng bước ra, lại nhìn thấy ánh mắt của đám người Chí Tôn kiếm phái. Hắn biết, rất nhiều người thấy mình bước vào Yêu Thần sơn thì đều muốn lấy mạng mình.
- Ta cũng muốn xem xem ngươi giết ta như thế nào.
Tần Vấn Thiên đi ra, phóng thích lĩnh vực quy tắc, trong phút chốc, ma uy hủy diệt thổi quét hư không thiên địa.
- Thay ta phong tỏa bất kỳ ai muốn quấy nhiều, ta muốn hắn chết.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, chỉ thấy mấy vị cường giả của Đấu Chiến Thánh tộc gật đầu, bước ra một bước, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận