Thái Cổ Thần Vương

Đường lui

Sinh nhật của Ma Đế, thụ phong chính là lệ cũ, là vinh quang, Tần Vấn Thiên hắn nói, không thể cống hiến cho Ma Đế, không dám thụ phong, điều này không nghi ngờ gì là không nể mặt Ma Đế.
Cả một khu vực mênh mông, không khí bất giác cũng trở nên căng thẳng, cự tuyệt vinh quang Ma Đế ban cho là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong thọ yến của Ma Đế, đột nhiên ngày hôm nay lại xảy ra.
Cho dù là ánh mắt của Hắc Thạch Ma Vương cũng cứng ngắc, nhìn Tần Vấn Thiên, thấy toát mồ hôi hột thay cho hắn, tiểu tử này quá điên rồ, mặc dù trong lòng khó chịu với quyết định của Ma Đế, cũng không thể đánh trả Ma Đế trước mặt mọi người như thế.
Hắn là Ma Đế, cho dù thiên phú của ngươi xuất chúng thế nào, ngươi chẳng qua chỉ là một hậu bối thiên kiêu, Ma Đế muốn bóp chết ngươi chỉ bằng một câu nói, đơn giản.giống như bóp chết con kiến
Đừng nói là Ma Đế, rất nhiều Ma Vương cũng có thể dễ dàng tru diệt Tần Vấn Thiên hắn.
- Tần công tử.
Thần sắc Hinh Vũ trong nháy mắt trở nên khẩn trương, nàng thấy lo lắng cho Tần Vấn Thiên.
Thế sự nhiều thay đổi, trước đó không lâu nàng còn đang cảm thấy kiêu ngạo, vinh quang vì kết quả của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên biểu hiện ra lực chiến đấu như vậy, nhận được danh sách ban thưởng của Ma Đế, quang hoa vạn trượng, vạn chúng chú ý, nhưng trong nháy mắt hắn lại rơi vào cục diện như thế, thật sự có thể nói là thế sự hay thay đổi.
Mà người khởi xướng tất cả chuyện này dĩ nhiên chính là Hạ lão Ma Vương, nhưng ai còn dám nói gì nữa, dù sao cuối cùng vẫn do Ma Đế quyết định.
Tần Vấn Thiên hắn mặc dù không phục, cũng nên tạm thời nhịn nhục trước mắt, qua hôm nay, thế lực cường đại của Đọa Lạc ma đảo còn không phải để mặc hắn chọn lựa, hôm nay hắn cự tuyệt phong thưởng của Ma Đế, cả Đọa Lạc ma đảo làm gì còn có chỗ cho hắn dung thân.
Hai tay Nhan Ngọc Nhược nắm chặt, thầm mắng tên kia vọng động.
Ngay cả ánh mắt của Hoàng Sát Thiên cũng khẽ chuyển, có chút kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, người này quả nhiên ngạo khí mười phần, phong thưởng của Ma Đế cũng trực tiếp cự tuyệt.
Nếu đổi lại là hắn chịu đãi ngộ không công bằng như vậy, chắc chắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Tần Vấn Thiên, cự tuyệt phong thưởng, đây chính là bọn họ.
Nhưng Hoàng Sát Thiên cũng không hề thấy áy náy, cuộc chiến Tài Quyết, người nào cũng phải dựa vào thủ đoạn, ngoài chiến thắng Tần Vấn Thiên là chấp niệm của hắn, hắn còn cần thắng lợi trong cuộc chiến Tài Quyết.
- Chúng ta không có cống hiến, đồng dạng cũng không dám nhận phong thưởng.
Đám người Tề Đại mở miệng nói, đồng loạt cự tuyệt phong thưởng của Ma Đế, không khí xung quanh lại càng trở nên căng thẳng, bởi vì yên tĩnh, mà lộ ra vẻ bị đè nén.
Rất nhiều ánh mắt của mọi người nhìn về phía Ma Đế.
- Thật là càn rỡ.
Sắc mặt Hạ lão Ma Vương lạnh như băng, mở miệng nói:
- Các ngươi đang chất vấn quyết định Ma Đế sao, thật là to gan?
Chân mày Tần Vấn Thiên khẽ nhíu lại, sau khi đánh xong một trận với Hoàng Sát Thiên, bất luận là hắn hay là Hoàng Sát Thiên, trên thực tế vẫn còn ở trạng thái suy yếu, hắn cũng biết cự tuyệt Ma Đế đối với bọn họ chỉ có chỗ xấu, nhưng đôi khi, chấp niệm của con người cũng không chịu sự khống chế của lý trí, bởi vì con người là loại có tôn nghiêm.
Nếu chiến bại, nếu hắn thật sự không bằng Lão Sài và Hạ Viên, như vậy, hắn dĩ nhiên sẽ không còn lời nào để nói, nhưng cục diện rõ ràng như thế, người mù cũng có thể nhìn ra được, nếu muốn hắn thản nhiên tiếp nhận cái gọi là phong thưởng, hắn làm không được.
- Tiền bối nhất định là cường giả Ma Vương cảnh, vậy mà mở miệng lại phun ra những lời dơ bẩn, làm người ta rất thất vọng, chúng ta tới tham gia trận chiến này, là vì chúc thọ Ma Đế, đường đường chính chính, vô công bất thụ lộc, tự thấy không có lý do gì nhận ban thưởng của Ma Đế, vô tư trong sáng, đến trong miệng tiền bối lại trở thành to gan, xin hỏi, đây chính là khí độ của một vị tiền bối đức cao vọng trọng sao?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, rất chừng mực đúng đắn.
Trong con ngươi Hạ lão Ma Vương hiện lên hàn quang, bởi vì chuyện này là hắn thúc đẩy Ma Đế quyết định, vì vậy Tần Vấn Thiên chất vấn và cự tuyệt thụ phong, càng giống đánh vào thể diện của hắn, khiến cho hắn cảm thấy lúng túng, cho nên hắn tức giận.
- Được rồi, các ngươi đương nhiên có quyền lựa chọn, rút lui đi.
Lúc này Ma Đế chậm rãi mở miệng nói, các cô gái trên đài chiến đấu treo trên bầu trời lui ra, thần sắc Hạ lão Ma Vương lạnh như băng, nhưng nếu Ma Đế đã nói chuyện, hắn dĩ nhiên không tiện nói gì nữa.
- Tất cả trở về vị trí của mình đi.
Ma Đế bình thản nói, hắn và Hạ lão Ma Vương từng có giao tình cứu mạng, nhưng chuyện này đúng là làm không khéo léo, người trẻ tuổi có chút tính cách cũng không thể tránh được, hắn còn chưa đến mức tức giận với Tần Vấn Thiên.
Mười người đi xuống đài chiến đấu, trở lại vị trí của mình, Tần Vấn Thiên đi tới vị trí ngồi xuống, Hoàng Sát Thiên vẫn ngồi bên cạnh hắn, hoàn toàn không giống như sinh tử cừu địch.
Thân thể mềm mại của Hinh Vũ chui vào trong lòng Tần Vấn Thiên, dịu dàng truyền âm nói:
- Công tử cần gì phải đặt mình vào tình cảnh này, mặc dù Ma Đế không tức giận, nhưng người phía dưới sẽ đo lường được ý của Ma Đế, huống chi, công tử biểu hiện khả năng phi phàm như vậy, ở trong chiến trường thu hút không ít người, như vậy sẽ làm cho mình vô cùng bất lợi.
Tần Vấn Thiên nhìn mỹ nhân trong lòng, lại nghe các Ma Vương đàm tiếu, không ít người tán dương Hoàng Sát Thiên, cũng có người tán dương Lão Sài và Hạ Viên, duy chỉ có Tần Vấn Thiên hắn, phảng phất như trở thành người vô hình, bị người ta bỏ qua, hiển nhiên, đối với một số cường giả Ma Vương, mặc dù thiên phú của hắn xuất chúng, nhưng làm sao có thể có thái độ như vậy với Ma Đế.
Cái này gọi là nhân tình ấm lạnh, lúc huy hoàng tự có hữu bằng khắp nơi, khi thất thế mới biết được nhân tâm, huống chi hắn và những Ma Vương này cũng không có giao tình, chẳng qua khiến cho Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ chính là, mỹ nhân trong lòng cho dù coi như là người nửa phong trần, vẫn không né tránh mình, vẫn lộ ra vẻ thân thiết.
Mặc dù thái độ này lộ ra vẻ mập mờ không đúng lúc, nhưng thật sự khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
- Nếu nàng đã tâm như gương sáng, nhìn thấy như vậy là thông thấu, cần gì phải thân thiết với ta như thế, phải rời xa mới đúng.
Tần Vấn Thiên thấp giọng truyền âm đáp lại.
- Bản thân Hinh Vũ vốn không có gì cả, chẳng lẽ còn có người vì công tử mà trút giận lên ta, huống chi, ngày hôm đó công tử đã hứa hẹn, lúc trước Hinh Vũ có chút hoài nghi, nhưng hôm nay thấy công tử thật tình, lại cảm thấy cảm ơn, lần đầu tiên gặp mặt, công tử đã muốn chuộc thân cho Hinh Vũ, sao Hinh Vũ không cảm ân đại đức.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, trong lòng thổn thức, chỉ thấy hắn tiếp tục nói:
- Hinh Vũ, nàng giúp ta làm một việc được không?
- Công tử cứ phân phó.
Hinh Vũ đáp.
- Ta cần biết xung quanh Đọa Lạc Ma vực có Ma vực cường đại không, tốt nhất là mạnh hơn Đọa Lạc Ma vực, hơn nữa, có thể dựa vào truyền tống đại trận của Đọa Lạc Ma vực di chuyển.
Tần Vấn Thiên truyền âm nói, Hoàng Sát Thiên hiện giờ đã dẫn trước hắn một bước, hắn dĩ nhiên không thể nào ngồi yên chờ chết, chờ Đọa Lạc Ma Đế hạ lệnh tìm được người hắn và Hoàng Sát Thiên cùng muốn tìm.
- Nghe Cư chủ từng nói là có, chẳng qua cụ thể như thế nào, ta không biết rõ ràng, dù sao ta chưa bao giờ tìm hiểu Ma vực phía ngoài, nhưng ta có thể đi thăm dò cho công tử.
Hinh Vũ nói.
- Tốt.
Tần Vấn Thiên truyền âm đáp lại, ngay sau đó Hinh Vũ chỉ cảm thấy Tần Vấn Thiên nắm tay nàng, tay nàng khẽ run lên, có một chiếc nhẫn trữ vật đặt trong lòng bàn tay của nàng.
- Những thứ trong này đủ cho nàng chuộc thân, ta cũng không cần nàng làm nha hoàn hầu hạ ta, nếu nàng muốn hãy tìm một cơ hội rời khỏi Ma Tiên Cư đi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, Hinh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên.
- Đừng cự tuyệt.
Tần Vấn Thiên cười, tiếp tục truyền âm nói.
Hinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói lời cảm tạ.
Nơi xa, ma nữ thấy bộ dạng hai người thân mật hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng:
- Lúc này là lúc nào rồi, còn có tâm tư tán gái, tên khốn này.
Nhưng trong lòng Nhan Ngọc Nhược cũng thấy chua xót, hi vọng mình có thể đến bên cạnh Tần Vấn Thiên bầu bạn an ủi hắn, hôm nay, đả kích với hắn chắc chắn không nhỏ, hơn nữa, kế tiếp cũng không biết có chuyện gì đang chờ hắn.
Tiếp theo yến tiệc đương nhiên tràn ngập vui vẻ, nhưng Tần Vấn Thiên lại có vẻ không hợp, nhắm mắt nghỉ ngơi, ở bên cạnh hắn Hoàng Sát Thiên cũng giống vậy, hai mắt nhắm chặt, tựa như đang tu hành.
Cho đến khi Ma Đế hạ lệnh tan tiệc, Hoàng Sát Thiên mới đứng dậy, đi theo Ma Đế, muốn đến nói cho Ma Đế hắn muốn tìm người nào, Lão Sài và Hạ Viên cũng đi theo Ma Đế rời đi, cường giả xung quanh cũng lần lượt đứng dậy.
Không ít thế lực Ma tông cường đại bắt đầu phát ra mời mọc với một số vũ tu xuất chúng, nhưng Tần Vấn Thiên và bọn Đoạn Thiên Sơn mặc dù cực kỳ xuất chúng, nhưng không người nào mời mọc, người không nể mặt Ma Đế, ai dám mời?
Cho dù bọn họ có thiên phú xuất chúng, nhưng nơi này là Đọa Lạc ma đảo, là vùng đất quản hạt của Ma Đế.
Trong lòng các Ma Vương cường giả đều có tính toán, Đọa Lạc ma đảo rất khó chứa chấp mấy người Tần Vấn Thiên, bọn họ có thể chỉ có đường chết.
- Tần Vấn Thiên, lập tức rời khỏi Đọa Lạc ma đảo.
Hắc Thạch Ma Vương truyền âm nói về phía Tần Vấn Thiên, biểu hiện của Tần Vấn Thiên trong quá trình chiến đấu quá chói mắt, hắn chiếm được bổ nhiệm của Ma Đế, vốn không người nào dám động đến hắn, nhưng hắn lại cự tuyệt ban thưởng của Ma Đế.
Sau lưng điều này ẩn chứa hàm nghĩa, không chỉ đơn giản cự tuyệt phong thưởng của Ma Đế, thậm chí có thể nói là tự tìm đường chết.
Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, xem ra, tình huống tựa hồ còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn.
- Hinh Vũ, nàng có thể giúp ta giải quyết chuyện vừa hỏi với tốc độ nhanh nhất hay không.
Tần Vấn Thiên truyền âm nói với Hinh Vũ.
- Ta đi van xin Cư chủ.
Hinh Vũ nói.
- Cư chủ, cô ta sẽ giúp nàng?
Tần Vấn Thiên cau mày.
- Cư chủ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nàng không phải người bình thường.
Hinh Vũ mở miệng nói, Tần Vấn Thiên dĩ nhiên hiểu, người có thể mở thế lực như Ma Tiên Cư, làm sao có thể đơn giản.
- Vậy nàng đi đi.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
Hinh Vũ rời khỏi hắn, đi về phương hướng Cư chủ Ma Tiên Cư, chỉ thấy lúc này, lại có một vị nữ tử đi tới phía Tần Vấn Thiên, đang tức giận nhìn hắn.
- Người nào chọc Tam công chúa tức giận vậy?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
Vẻ tức giận trên mặt ma nữ bỗng nhiên biến mất, toát ra nụ cười kiều diễm, nàng tiến lên rúc vào người Tần Vấn Thiên, dịu dàng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không xinh đẹp bằng yêu tinh kia sao?
Mọi người chung quanh đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, người này thật đúng là diễm phúc không cạn...
Khuôn mặt Tần Vấn Thiên thoáng cau có, nữ ma đầu này!
- Tam công chúa đừng gây chuyện náo loạn, Ma Vương truyền âm cho ta, kêu ta hoả tốc rời đi, từ nay ta không thể nào trở về Hắc Thạch ma đảo, sau này công chúa phải bảo trọng, nếu có tâm, giúp ta chiếu cố nha đầu Cúc Vũ.
Tần Vấn Thiên truyền âm nói với ma nữ, đôi mắt đẹp của ma nữ Nhan Ngọc Nhược thoáng nhíu lại, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên.
Muốn rời đi sao?
- Ta muốn đi theo ngươi?
Ma nữ nói.
- Tam công chúa, ngươi không sợ Ma Vương giết ta sao.
Tần Vấn Thiên không biết nói gì:
- Huống chi, ta đã có thê tử, sau này Tam công chúa sẽ có phu quân tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận