Thái Cổ Thần Vương

Áp lực tới từ Đế Thí

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
---------------------
Đại Chu Hoàng Triều Kiêu Dương công chúa có thân phận hiển hách, thiên phú kiệt xuất, cho nên nàng có danh vọng rất lớn trong Đại Chu Hoàng Triều.
Kiêu Dương công chúa lựa chọn va chạm với Tần Vấn Thiên, mọi người cho rằng hành trình Tiên Võ Giới của Tần Vấn Thiên sẽ dừng ở đây, hắn lại dùng một kích hoa mỹ nói cho mọi người biết, cái thế giới này luôn luôn như vậy một chút tồn tại, bọn họ cũng không phải vừa sinh ra đã chói mắt, nhưng ở chút thời khắc nào đó, bọn họ bộc phát ra quang mang có thể làm cho những thiên chi kiêu tử kia phải ảm đạm phai mờ, khi đó hắn mới có thể chân chính làm cho người ta nhìn thẳng, từ từ đi lên sân khấu lịch sử.
Thời khắc này, Tần Vấn Thiên làm đám người run rẩy, hắn sẽ trở thành nhân vật như vậy sao? Từ người người bình thường không có tiếng tăm gì cất bước đi lên sân khấu chói mắt của Hoàng Cực Thánh Vực, sáng tạo thời đại thuộc về hắn.
Có lẽ là thế!
Trong chiến đấu với Thác Thiên Giáo và Đế gia, mọi người nhìn thấy tất cả những người khác im lặng, ánh mắt bọn họ nhìn thấy Kiêu Dương công chúa bị đẩy lui ra bên ngoài cổ bia, nàng lựa chọn chiến đấu với Tần Vấn Thiên, tấm bia đá vẫn đứng vững vàng giống như chưa bao giờ thay đổi qua, mặc dù hắn đã đánh bại hai người, nhưng vẫn không có ý niệm tiến lên phía trước.
Khóe miệng Kiêu Dương công chúa chảy máu tươi, sắc mặt của nàng hơi lộ tái nhợt, nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng trẻ tuổi trước mặt, vào lúc này, nàng vẫn chưa khôi phục tinh thần, một kích hoa mỹ vừa rồi là chuyện gì?
Trái tim không ngừng đập mạnh, Kiêu Dương công chúa cảm thấy mờ mịt, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lại lộ ra nụ cười đắng chát, nàng nghĩ tới mình bị đào thải bằng rất nhiều phương thức, ví dụ như tranh phong với thiên kiêu nào đó và bị đánh bại, hoặc thua tám vị cường giả trấn áp thời đại, điều này cũng có thể sẽ làm cho nàng cảm thấy thất lạc, nàng thua trong tay một đối thủ nàng chưa bao giờ đặt vào trong mắt, đối với Tần Vấn Thiên, nàng thậm chí còn cảm thấy xa lạ, chỉ biết thanh niên này có dũng khí phi phàm, đánh chết tiểu tổ tông của Đế gia.
- Bành...
Một tiếng vang nhỏ sinh ra, lại có một bóng người bị đẩy lui, Kiêu Dương công chúa khôi phục tinh thần và nhìn rõ người chiến bại, sau khi thấy rõ là ai, nàng sững sốt một lúc, nàng lập tức cười khổ, công chúa Đại Chu Hoàng Triều, hoàng tử Đại Thương Hoàng Triều, hai người cùng nhau thua trận, mười vị trí trên cổ bia Tiên Võ Giới đã xác định không có tên của hai người bọn họ.
Sắc mặt Thương Đồng cực kỳ khó coi, hắn bại, tuy nói bại bởi Quý Lưu Phong nhưng hắn vẫn cực kỳ khó chịu, nhất là hắn phát hiện Tần Vấn Thiên vẫn còn lưu lại trên cổ bia, hắn càng tức giận hơn trước, hắn cũng không biết Tần Vấn Thiên vừa đánh bại Kiêu Dương công chúa bên cạnh mình.
- Đúng là mỉa mai, một người chỉ biết trốn phía sau, sớm biết như thế, ta nên loại bỏ hắn.
Thương Đồng nói nhỏ một câu, hắn xoay đầu lại nhìn thoáng qua Kiêu Dương công chúa, mang theo một nụ cười châm chọc, tuy Thương Đồng nói lời vô tâm nhưng sắc mặt Kiêu Dương công chúa lại biến hóa, Thương Đồng nói khinh bỉ và dùng ánh mắt châm chọc nhìn sang Tần Vấn Thiên, chẳng phải hắn đang châm chọc Kiêu Dương nàng?
Phải biết rằng Thương Đồng châm chọc là người vừa đánh bại nàng.
- Đã đào thải, còn có tư cách gì bình luận người khác.
Kiêu Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, làm cho Thương Đồng sửng sốt một chút, trong lòng càng tức giận, hắn cảm thấy mình rất mất mặt.
Xoay người, Thương Đồng lập tức cất bước đi vào cấu nổi, trong thời gian hắn xoay người rời đi, Lâm Tiên Nhi cũng bị Xích Luyện đánh bại, ngược lại không ngoài dự kiến của mọi người, Lâm Tiên Nhi tuy mạnh nhưng tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại đã trải qua khảo nghiệm, cho dù là Quý Phi Tuyết hay Xích Luyện cũng không có làm mọi người thất vọng.
Trên cầu nổi, Thương Đồng hàng lâm nơi này, ánh mắt nhìn đoàn người chung quanh, trong sát na những ánh mắt bị hắn nhìn đều tránh đi, tuy rằng Thương Đồng bại nhưng dù sao đối với bọn họ bị áp chế tu vi mà nói, đó là tồn tại bọn họ không thể chống lại, lúc này Thương Đồng đang ở trạng thái tức giận, tự nhiên không nên chọc hắn thì tốt hơn.
Thương Đồng nhanh chóng phát hiện có người chiến đấu trên cầu nối, nhất là thấy Diệp Lăng Sương, trong mắt hắn bắn ra hàn quang lạnh buốt, Diệp Lăng Sương, nữ nhi của Diệp Quốc Nhân Hoàng, cùng Quý Phi Tuyết Tần Vấn Thiên, đều là đệ tử Trượng Kiếm Tông.
Thương Đồng nghĩ tới thời điểm Trượng Kiếm Tông cuồng vọng tại Huyễn Vương Thành, hắn lạnh lùng mở miệng :
- Người Trượng Kiếm Tông tự cho mình siêu phàm, đi thêu dệt chuyện khắp nơi.
Diệp Lăng Sương và một vị cường giả Đế gia va chạm và tách ra, sau đó thấy ánh mắt Thương Đồng nhìn mình, nàng hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không có phản bác đối phương, suy cho cùng bọn họ đang ở thế yếu, nàng không muốn bốn bề thụ địch.
Thương Đồng thấy Diệp Lăng Sương không để ý hắn, lạnh lùng nói :
- Năm đó Diệp Thanh Vân cũng là nhân vật xếp hạng trên cổ bia Tiên Võ Giới, bây giờ con gái của hắn ngoại trừ có vài phần tư sắc ra, đã không còn cốt khí gì cả, đến mức mấy nhi tử khác đều là phế vật, Diệp Thanh Vân đã không có người nối nghiệp.
- Bị người khác đánh bại đào thải, bây giờ còn muốn khoe oai trước mặt chúng ta, buồn cười.
Diệp Lăng Sương làm sao chịu được đối phương lần nữa khiêu khích, mở miệng phản bác nói.
Thương Đồng càng quá mức, hắn nhìn chằm chằm Diệp Lăng Sương, hắn bước lên phía trước một bước, áp lực đè nén bành trướng áp lên người Diệp Lăng Sương, thân thể Diệp Lăng Sương bị đẩy lui, thân thể Thương Đồng trôi nổi vào khoảng không, hắn từ trên cao nhìn xuống đối phương, lạnh lùng nói:
- Mặc dù thua trong tay Quý Phi Tuyết, nhưng cũng không tới phiên ngươi mở miệng, mặc dù ngươi là nữ nhi của Diệp Thanh Vân, ta cũng phải giúp hắn quản giáo một chút.
Vừa dứt lời, bàn tay của Thương Đồng run lên, ngay sau đó chưởng ảnh màu vàng đánh lên người Diệp Lăng Sương, làm cho thân thể Diệp Lăng Sương bị đánh bay ra ngoài, nàng rơi xuống đất phun máu tươi, quần áo lộn xộn.
Người Thác Thiên Giáo và Đế thị gia tộc vây lại, nụ cười trên mặt càng lạnh lùng, tuy vừa chiến đấu có thể áp chế đối phương, nhưng dĩ nhiên đánh lâu không thắng, nội tâm bọn họ đã đầy lửa giận.
Đám người Phàm Nhạc, Âu Dương tiến lên phía trước và nhìn chằm chằm Thương Đồng, sắc mặt cực kỳ khó coi, Thương Đồng không có bị áp chế tu vi, muốn giết bọn họ rất dễ dàng.
- Thật mẹ nó vô sỉ.
Phàm Nhạc một miệng.
- Đồ mất dạy.
Thương Đồng giẫm chân đi về phía trước, áp lực khổng lồ bao phủ mọi người, hắn xuất ra một chưởng, đám người Phàm Nhạc căn bản là không thể phản kháng, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài.
Thời khắc này Thương Đồng đang tức giận, làm sao có thể cho phép đám người Phàm Nhạc phản bác.
- Các ngươi xử trí như thế nào, tùy ý.
Thương Đồng nhìn thoáng qua người Thác Thiên Giáo cùng với Đế gia, một số người Đế gia và Thác Thiên Giáo khó chịu lời nói của Thương Đồng, suy cho cùng bọn họ cũng là nhân vật phi phàm, chẳng qua chỉ bị áp chế tu vi mà thôi, Thương Đồng cao ngạo như vậy, ngược lại càng làm người khác muốn đánh hắn một trận, nhưng cũng may Thương Đồng giúp bọn họ, cũng không có tính toán cái gì, chẳng qua bọn họ đi tới bên cạnh Diệp Lăng Sương, ánh mắt nhìn hai vị mỹ nhân Diệp Lăng Sương và Vân Mộng Di, tròng mắt của bọn họ mang theo thần sắc khác thường.
Một đạo lãnh ý như có như không bao phủ bọn họ, quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy được Kiêu Dương công chúa lạnh lùng nhìn bọn họ, Kiêu Dương công chúa lại nhìn sang Thương Đồng, đạm mạc nói :
- Các ngươi không chút kiêng kỵ khi nhục người bị áp chế tu vi, nếu đợi mấy vị kia của Trượng Kiếm Tông quay lại, chẳng phải tự rước lấy nhục hay sao.
Rất hiển nhiên, Kiêu Dương công chúa cao ngạo đã chiến bại nhưng nàng vẫn miệt thị những gì Thương Đồng làm ra.
- Hừ.
Thương Đồng hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn biết làm như vậy không thích hợp, nhưng sẽ không thừa nhận cái gì, lúc này lại có một bóng người xuất hiện, nàng rất bắt mắt, là Lâm Tiên Nhi.
- Hoàng tử Đại Thương Hoàng Triều Thương Đồng lại là nhân vật như vậy.
Trong mắt Lâm Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, hiển nhiên có coi thường Thương Đồng, việc này làm Thương Đồng tức giận, liên tục có hai mỹ nhân khinh miệt hắn, hắn làm sao không tức giận, sắc mặt cũng rất khó coi.
- Thương Đồng ta làm việc, nghĩ muốn làm gì thì làm, không cần người khác khoa tay múa chân.
Dứt lời, không ngờ hắn đi tới chỗ đám người Diệp Lăng Sương, trên thân tỏa ra một tia sát ý, ánh mắt Kiêu Dương công chúa nhìn hắn, khinh miệt trong mắt càng mạnh, tuy rằng khinh thường Thương Đồng làm mọi việc nhưng nàng chẳng muốn nhúng tay loại chuyện này, suy cho cùng không quan hệ gì với nàng
- Hôm nay ta không quen nhìn ngươi làm như vậy.
Trên người Lâm Tiên Nhi tỏa ra hàn ý sát phạt, nàng lao tới chỗ Thương Đồng, một việc này càng làm những người khác chú ý.
Thương Đồng ngẩng đầu lên, hai người lại giằng co, nhưng trận chiến dự kiến không xảy ra.
Trước tấm bia đá, động tác của các thiên kiêu chậm lại, Tần Vấn Thiên đứng trước bia đá đầu tiên bảy ngày, sau đó mới đi tới hàng bia đá thứ hai, cảm nhận của hắn tỏa ra, sau đó hắn tiến tới trước một tấm bia đá, ý thức thấm vào trong bia đá.
Giữa hư không, ánh sao lóng lánh, phù quang rực rỡ chói mắt, chỉ thấy ở nơi nào có một bóng người mặc áo giáp đứng giữa ngôi sao, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa.
Phù quang bao phủ thiên địa và rơi vào trên thân Tần Vấn Thiên, ánh sao lánh lánh, trên người Tần Vấn Thiên khoác thêm một tầng sao sáng.
Trong ấm bia đá này ẩn chứa công pháp gì?
Tần Vấn Thiên còn chưa kịp tu hành đã có người xâm lấn bia đá của hắn, làm cho Tần Vấn Thiên không vui.
Hắn chưa từng chủ động xâm lấn bia đá của người khác, đơn giản là hắn muốn dùng nhiều thời gian hơn lĩnh ngộ lực lượng trong bia đá, hắn không muốn lãng phí vào việc khác.
Khi có người xâm lấn cầu nổi, lúc mọi người nhìn thấy bóng người tới gần Tần Vấn Thiên thì mọi người hô lớn, thầm nghĩ, hành trình Tiên Võ Giới của Tần Vấn Thiên đã kết thúc.
Bọn họ nói người này rất thâm trầm, hiện tại đã không nhịn được muốn xuất thủ với Tần Vấn Thiên.
- Trước kia không ra tay với ngươi, bởi vì ta biết ở nơi này không thể giết ngươi, cũng không nghĩ lãng phí thời gian của mình, ta không nghĩ tới ngươi vẫn còn ở đây, như vậy mặc dù hiện tại không giết được ngươi, chí ít cũng làm ngươi cút ra ngoài, tạm thời lưu lại mạng của ngươi.
Giọng nói bá đạo mà cường thế của Đế Thí vang lên, trong đó lộ ra tín niệm không thể chiến thắng, đôi mắt cao ngạo sắc bén quan sát thân ảnh nhỏ bé của Tần Vấn Thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận