Thái Cổ Thần Vương

Khuynh Thành gia nhập thánh viện

Tần Vấn Thiên trực tiếp đi vào Thông Thiên Tiên Thạch. Tiên thạch này chính là cánh cửa hư hóa dẫn vào tầng không gian thứ hai trong truyền thuyết của Thông Thiên giới.
Lúc này Tần Vấn Thiên đã đặt chân vào không gian kia. Nơi này giống như một tòa cung điện cổ xưa, hoang tàn vắng vẻ, làm cho Tần Vấn Thiên nhớ tới khi trước vượt qua tiên hải bước vào một mảnh không gian huyền bí. Chẳng lẽ mảnh không gian lúc trước và mảnh không này đều thuộc về Thiên Đạo Thánh Viện. Muốn đến nơi này để tìm hiểu bí ẩn trong không gian đều là những người có biểu hiện xuất sắc?
Ví dụ như bản thân hắn, vượt qua hải kiều và nhìn thấu tiên hải là được truyền tống tới một không gian dị biệt. Hiện tại, hắn vì hai lần có tên trong Thông Thiên tiên bảng nên có tư cách đi vào không gian bí ẩn này.
Đã có kinh nghiệm của lần trước, Tần Vấn Thiên đương nhiên biết mảnh không gian này không tầm thường. Thân mình di chuyển về phía trước. Tòa cung điện cổ xưa này tuy hoang vu tang thương nhưng lại tồn tại một khí tức kỳ diệu như có như không làm cho người ta cảm nhận được sự không tầm thường. Hắn theo cảm giác kỳ dị này tiến thẳng về phía trước, đi đến màn sáng của cung điện. Màn sáng này cho người ta cảm giác giống như có trăm ngàn chiếc gương bao quanh cung điện. Tần Vấn Thiên từ trong đó có thể thấy được thân ảnh của chính mình.
Phía trong, ánh sáng kỳ diệu lưu chuyển qua lại làm cho người ta không thể nắm lấy.
Tần Vấn Thiên vươn tay ra chạm vào gương lại phát hiện ra bản thân không có cách nào chạm đến. Cái gương này cũng giống như phiến không gian thần bí, đều tồn tại trong hư vô. Ngươi biết nó ở nơi này song không thể chạm đến.
- Thật sự không tồn tại sao?
Tần Vấn Thiên phán đoán không ra. Hắn giơ tay đánh một chưởng tạo thành phong ấn đánh vài cái gương, nhưng chỉ tạo ra một chút rung động ở bên trong, sau đó hóa thành từng phù quang biến mất. Điều này cho Tần Vấn Thiên càng thấy được sự thần bí khó lường trong gương .
Nhưng vào lúc này, có một cảnh tượng xuất hiện làm cho Tần Vấn Thiên chấn động. Thân ảnh ngược của hắn trong trong gương cũng bắt đầu giơ tay lên đánh ra một chưởng ấn rồi lần lượt lặp lại một lần nữa. Trong quá trình ấy, chưởng ẩn không ngừng được cải tạo quy tắc, càng lúc càng mạnh. Cuối cùng một chưởng kia càng trở nên hoàn mỹ. Thậm chí cấp bậc đã vượt qua lúc Tần Vấn Thiên công kích toàn lực.
Loại hoàn mỹ này có thể thấy được từ cách vận dụng cho đến khống chế lực lường. Tất cả đều toát lên sự hoàn mỹ không chút tỳ vết. Chỉ đánh ra một chưởng tùy ý lại mang theo một ít quy tắc thiên địa.
- Này…-
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào bóng dáng dần biến mất phía trước. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Tần Vấn Thiên, chẳng lẽ thần thông tự diễn hóa?
Nếu tất cả đều là sự thật thì tu hành thuật thần thông tại nơi này tuyệt đối sẽ làm người khác kinh sợ. Tăng lực chiến đấu cực hạn của bản thân tăng lên một thành.
- Trấn!
Tần Vấn Thiên nóng lòng muốn xác minh điều suy đoán trong lòng. Hắn há miệng phun ra một chữ cổ cực lớn. Chữ cổ này chính là một chữ Trấn, mang theo chân pháp sát phạt trôi bồng bềnh trong khoảng không, đánh thẳng vào trong gương.
Phù quang lóe lên từng chút một, giống như đang dùng lực lượng quy tắc để phân tích thần thông thuật của hắn. Sau đó, Tần Vấn Thiên phát hiện bóng dáng của hắn trong gương cũng há miệng phun ra một chữ Trấn rồi không ngừng diễn hóa. Uy lực lần sau ngày càng cường đại hơn so với lần trước. Sau cùng chữ Trấn này lại giống như cộng hưởng với thiên địa, phát huy lực lượng đến tận cùng. Một chữ Trấn trong miệng Tần Vấn Thiên phun ra lại có thể trấn áp thiên địa, ép sụp hư không.
- Một chữ đánh ra lại có thể cường đại như vậy?
Trong lòng Tần Vấn Thiên xúc động nghĩ đây mới là thần thông hoàn mỹ! Nhìn thấy sự công kích của gương, Tần Vấn Thiên cảm thấy có chút xấu hổ. Ở trong Thiên Đạo Thánh Viện, hắn vô địch trong cùng cảnh giới, không người nào có thể phủ nhận điều đó nhưng trải qua một màn tại nơi đây làm cho hắn nhận ra thứ còn thiếu xót của mình. Hắn vì có Tiên Thai hoàn mỹ, thân thể vô song lại tu luyện nhiều tuyệt học, đồng thời lấy chân pháp làm phụ, huyết mạch làm cơ sở nên chưa từng nghi ngờ với đối với cách vận dụng lực lượng thần thông.
Ngộ tính của hắn mạnh hơn người khác gấp mấy lần nhưng lúc này nhìn thấy mình trong gương thì hắn biết rằng năng lực bản thân vẫn có thể nâng cao, làm cho lực lượng chiến đấu ngày càng hoàn mỹ.
Thần thông có sự phân chia mạnh yếu nhưng có một số người có thể mang thần thông cấp thấp phát huy ra uy năng cực mạnh, lại có một số người có thể cải tạo được thần thông, bọn họ đều là người có thiên phú dị bẩm. Nhìn lại ngộ tính của bản thân cùng với việc hắn nắm giữ nhiều thuật thần thông nhưng chiến đấu lại chủ yếu dựa vào lực lượng của mình. Hiện tại cơ duyên đến làm cho hắn có cơ hội nâng cao lực lượng chiến đấu của bản thân lên cao hơn nữa.
Nhìn gương phối hợp với tu hành pháp lực, Tần Vấn Thiên đã nghĩ đến việc tu hành các loại thần thông đến cực hạn, khi đó hắn có thể cải tạo lực lượng của thần thông?
Suy nghĩ vừa dứt, Tần Vấn Thiên đã bắt đầu thử. Hắn tu hành từ Trấn Thiên Tiên Ma Quyết, hắn cường hóa từng thần thông, sau đó nhìn gương để lĩnh ngộ.
Bên ngoài, Thanh Nhi cùng những người bảo vệ chờ ở phía trước Thông Thiên tiên bảng lại không bị những thế lực có cừu oán quay lại trả thù. Có lẽ bởi vì bị Tần Vấn Thiên mạnh mẽ chấn nhiếp, càng rõ ràng hơn việc tu hành trong thánh viện là cực kỳ quan trọng, bằng không sẽ bị người phía sau vượt qua.
Từ khi Tần Vấn Thiên vào thánh viện đã loại bỏ quá nhiều thiên kiêu. Nếu bản thân không cường đại, tương lại không thể giết Tần Vấn Thiên trả lại sự sỉ nhục.
Huống hồ đối với Tử Đế môn cùng cường giả Thiên Lam Tiên Quốc mà nói, Tiên Vực còn chưa quyết định, Trường Thanh Tiên Quốc không có khả năng chống lại sự liên thủ của các thế lực.
Trong nháy mắt đã qua mấy tháng, đối với cuộc chiến của Tần Vấn Thiên lúc đầu, thánh viên đã dần dần quên lãng, bởi vì tại nơi này, các cuộc chiến luôn diễn ra không ngừng, thậm chí còn xuất hiện một trận quyết đấu giữa các cường giả đỉnh phong. Trong Thiên Đạo Thánh Viện có quá nhiều cường giả, họ đều là những người có thiên phú dị bẩm, kiêu ngạo vô song nên không thể nào không có chút va chạm nào.
Có đệ tử tiến lên khuyên Thanh Nhi tạm thời rời đi. Nàng biết trong thời gian ngắn Tần Vấn Thiên không thể nào ra khỏi Thông Thiên giới. Thanh Nhi luôn muốn ở cạnh Tần Vấn Thiên nhưng mà con đường tu hành không thể ngừng lại. Mặc dù nàng không nói nhưng tâm tư nhạy cảm. Nàng biết rõ Trường Thành Tiên Quốc đối mặt với áp lực cường đại cho nên nàng và Tần Vấn Thiên phải nhanh chóng trưởng thành. Cơ hội tu hành tại Thiên Đạo Thánh Viện lần này tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Bằng hữu của Tần Vấn Thiên từng người tản đi, bắt đầu quãng đường tu hành của mình.
Trong nháy mắt, hai năm đã trôi qua. Nhưng trong Thiên Đạo Thánh Viện đã hơn ba mươi tám năm. Bỗng nhiên, trong khoảng không của thánh viện xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp vô song giống như tiên tử .Nàng chính là Mạc Khuynh Thành, người vượt qua tai nạn trên tiên biển, dựa vào niềm tin cường đại đi tới nơi này.
Mạc Khuynh Thành ngự không tiến vào Thiên Đạo Thánh Viện. Nhìn bốn tòa thánh viện rộng lớn được sắp xếp một cách ăn ý, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một ý cười khuynh thế, đẹp đến kinh tâm động phách.
Bước vào Tiên Thai, được tiên quang tẩy rửa, khí chất biến hóa trở nên xinh đẹp vô cùng. Mạc Khuynh Thánh vốn có dung nhan kinh diễm, nay lại bước vào Tiên Thai, dung nhan lại càng thêm hoàn mỹ, làm cho bách hoa thất sắc.
- Ngươi lại ở trong này tu hành hơn ba mươi năm sao?
Mạc Khuynh Thành trong lòng tự nói. Nàng cuối cùng cũng đã đặt chân đến nơi hắn tu hành. Đều nói Thiên Đạo Thánh Viện kỳ diệu như vậy, có lẽ hắn đã có một bước tiến rất lớn.
Nghĩ đến việc mình đã đến nơi hắn đang tu hành, Mạc Khuynh Thành liền có cảm giác hài lòng. Nàng cảm thấy nơi này đặc biệt thân thiết, bởi vì tại đây có người nàng thương nhớ.
Không ít người nhìn về phía Mạc Khuynh Thành. Mỹ nhân cực kỳ khó gặp, nhất là đẹp giống như Mạc Khuynh Thành lại càng hiếm thấy. Mặc dù tất cả đều là người tu hành võ đạo nhưng lòng thích cái đẹp thì ai cũng có, tự nhiên không nhịn được xem nhiều thêm vài lần.
- Thiên hạ lại có người đẹp như vậy!
Có người thở dài nói.
- Hoa Tâm Di cũng là mỹ nữ nhưng đứng trước mặt nữ tử này lại không có chút ánh sáng, đúng là kỳ cảnh trong thiên hạ.
- Xin hỏi phương danh của tiên tử?
Có thiên kiêu đối điện Mạc Khuynh Thành cười hỏi. Nàng chỉ gật đầu với bọn họ, không đắc tội cũng không trả lời. Nàng mới bước chân vào thánh viện tự nhiên không tùy ý đắc tội người khác.
- Xin hỏi tiên tử đến từ phương nào?
Một vị thiên kiêu chắn trước người Mạc Khuynh Thành cười hỏi. Mạc Khuynh Thành nhìn đối phương nói:
- Đến từ một một địa phương nhỏ rất xa-
Dứt lời nàng khẽ gật đầu muốn vòng qua đối phương. Chỉ có điều người kia vẫn không muốn buông thanh Mạc Khuynh Thành, tiếp tục cười hỏi:
- Tiên tử đi một mình, không bằng cùng kết bạn với ta?
- Một đám háo sắc.
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, Hoa Tâm Di đi tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành. Hai người đẹp sóng vai đứng cùng một chỗ nhất thời làm cho phong cảnh trở nên tuyệt đẹp.
- Cút.
Hoa Tâm Di hừ lạnh một tiếng làm cho sắc mặt của vị thiên kiêu phía trước cứng đờ. Bản thân Hoa Tâm Di có thiên phú xuất chúng nhưng còn chưa đủ làm người khác sợ hãi. Nhưng mà nàng lại có một đạo lữ cực kỳ nổi danh trong Bách Luyện Thánh Giáo. Nghe đồn kẻ này chính là người cùng Lý Dục Phong ở Bách Luyện Thánh Giáo từng tranh đoạt địa vị thánh tử, cực kỳ lợi hại.
Người kia giẫm chân tại chỗ, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
- Cảm ơn.
Mạc Khuynh Thành quay lại nhìn Hoa Tâm Di nói lời cảm tạ.
- Không sao, ta là Hoa Tâm Di, ở thánh viện đã tu hành hơn hai mươi năm, ta thấy tu vi ngươi hình như không cao, ngươi vào thánh viện khi nào?
Nữ tử ôn nhu hỏi.
- Ta vừa tới.
Mạc Khuynh Thành vừa nhận được sự giúp đỡ của đối phương nên ăn ngay nói thật.
- Thì ra là thế, ta mang ngươi đi, giới thiệu một chút về Thiên Đạo Thánh Viện.
Hoa Tâm Di cười nói. Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, theo Hoa Tâm Di đi về phía trước.
Đi vào Thánh viện, Hoa Tâm Di giới thiệu đơn giản cho Mạc Khuynh Thành biết các địa điểm tu hành cùng với chỗ giảng đạo của thánh viện làm cho Mạc Khuynh Thành âm thầm cảm thán. Thiên Đạo Thánh Viện thực sự là thánh địa của võ đạo, hắn ở nơi này chắc từng thu được rất nhiều lợi ích đối với tu hành.
Dọc đường đi, hai vị mỹ nữ nhận được rất nhiều ánh mắt ca ngợi nhưng đa phần đều rơi trên người Mạc Khuynh Thành làm cho Hoa Tâm Di có chút không tự nhiên. Người tâm tư tỉ mỉ như Mạc Khuynh Thành đương nhiên đã phát hiện ra điều này, liền mở miệng nói:
- Tâm Di, ta muốn một mình tu hành, ngươi không cần để ý đến ta.
Hoa Tâm Di vừa muốn gật đầu thì có âm thanh truyền đến:
- Tâm Di, vị tiên tử này là?
Vừa dứt lời thì một vị thiên kiêu xuất hiện. Người đến là thánh tử vừa được bổ sung của Bách Luyện Thánh Giáo, thánh tử Đông Lâm Vũ, tu vi cường đại, thiên phú trác tuyệt.
- Lâm Vũ.
Trong nháy mắt, Hoa Tâm Di lộ ra nụ cười mê người, đi tới bên cạnh Đông Lâm Vũ ôm lấy cánh tay hắn:
- Đây là bằng hữu ta mới quen, Mạc Khuynh Thành.
- Khuynh Thành tiên tử quả nhiên là sắc đẹp khuynh thành.
Đông Lâm Vũ mỉm cười nói làm cho sắc mặt của Hoa Tâm Di biến đổi. Nàng cười nói:
- Khuynh Thành, chẳng phải ngươi vừa nói muốn tu hành sao. Vậy liền đi mau đi, ngươi mới vào thánh viện cần phải cẩn thận.
- Khuynh Thành tiên tử mới vào thánh viện?
Đông Lâm Vũ kinh ngạc nói:
- Nếu đã là bạn của Tâm Di, không bằng chúng ta cùng kết bạn đi, dù sao cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận