Thái Cổ Thần Vương

Ám Thị

Nguyệt Trường Không danh chấn Thì Quang Giới lại trở về, Tần Vấn Thiên đang bế quan tu hành, hắn đang cảm ngộ Thiên Mệnh Giới Tâm, tính dung nhập lực lượng pháp nguyên thời gian vào trong.
Trong cơ thể Tần Vấn Thiên có đạo cốt, cảm ngộ mấy chục năm khiến hắn có tạo nghệ rất cao về thuộc tính thời gian, lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc, thậm chí dung nhập vào trong nhiều Thiên Tâm Ý Thức, thành tựu Thiên Tâm Ý Thức càng đáng sợ, lực công kích cao rất nhiều. Nhưng vì thuộc tính thời gian mông lung, đến bây giờ Tần Vấn Thiên cải tạo Thiên Mệnh Giới Tâm vẫn chưa xong, thiếu chút gì.
Bản thân Thiên Mệnh Giới Tâm là Giới Tâm rất mạnh, nếu thêm vào lực lượng thời gian, dựa theo hiệu quả trong đầu Tần Vấn Thiên mong muốn thì sẽ đáng sợ kinh người. Có lẽ sẽ khiến Tần Vấn Thiên lột xác từ Phi Phàm Giới Chủ nhảy vọt lên cơ hội đối kháng đại năng Giới Chủ. Đương nhiên đây chỉ là mặt lý luận, Tần Vấn Thiên chưa chính thức đánh với đại năng Giới Chủ, chỉ xem họ chiến đấu, đúng là rất mạnh. Dù là đại năng Giới Chủ nhỏ yếu nhất thì Giới Tâm cũng mạnh khủng khiếp.
Mãi chưa lĩnh ngộ ra, Tần Vấn Thiên đành tạm thời kết thúc bế quan, chuẩn bị thư giãn một lúc.
Tần Vấn Thiên mới xuất quan ra ngoài đã thấy một người đi tới, nàng mặc phượng y, ung dung hoa quý, cao quý mà thánh khiết, là Nữ Đế ngày xưa, Nam Hoàng Yêu Nguyệt.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Nam Hoàng Yêu Nguyệt tràn ngập nụ cười tươi tắn, cao quý như nàng khó che giấu sự vui sướng.
Nam Hoàng Yêu Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ta phá cảnh!
Tần Vấn Thiên ngạc nhiên nhìn Nam Hoàng Yêu Nguyệt, quả nhiên thấy khí chất của nàng lột xác càng xuất sắc hơn.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Rốt cuộc được như ý.
Nam Hoàng Yêu Nguyệt gật đầu, nụ cười càng rung động lòng người:
- Ừm!
Mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú, Nam Hoàng Yêu Nguyệt mỉm cười nói:
- Vấn Thiên, đa tạ ngươi.
Tần Vấn Thiên cười:
- Yêu Nguyệt, đừng quên chúng ta đã đi qua những gì đến ngày nay, năm đó nàng là Nữ Đế giúp đỡ ta rất nhiều.
Nam Hoàng Yêu Nguyệt cảm khái nói:
- Ừ, nhưng ngươi không biết phá cảnh có ý nghĩa thế nào với Thanh Huyền chúng ta.
Bọn họ từng theo đuổi cảnh giới Cổ Chi Đại Đế, giờ đã là Giới Chủ một phương, đặt ở Thanh Huyền ngày xưa thì là thần.
Nếu không có Tần Vấn Thiên có lẽ nàng mãi mãi không thể được thành tựu như vậy.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Chuyện sớm muộn gì, sẽ có ngày người Thanh Huyền đều bước vào Giới Chủ cảnh.
Không chỉ có Nam Hoàng Nữ Đế, mấy năm nay một vị ma tu của Vạn Ma Đảo, một vị cường giả của Đấu Chiến Thánh tộc đều bước vào cảnh giới Giới Chủ. Bên cạnh Tần Vấn Thiên dần có nhiều Giới Chủ.
Thanh Nhi cách phá cảnh cũng gần, đang cố gắng trùng kích đẳng cấp Giới Chủ.
Chợt một bóng trắng nhanh như tia chớp xông hướng Tần Vấn Thiên:
- Tức chết ta!
Là Tiểu Hỗn Đản, vẫn lanh chanh như cũ.
Tần Vấn Thiên đón lấy Tiểu Hỗn Đản, hỏi:
- Lại có ai chọc giận ngươi?
Tiểu Hỗn Đản hậm hực nói:
- Mới rồi Thập Lý dẫn ta và Luyện Ngục đi dạo một vòng, biết tên Nguyệt Trường Không lại về Thì Quang Giới. Bên ngoài có nhiều người thảo luận về ngươi và Nguyệt Trường Không, bọn họ cho rằng Nguyệt Trường Không chỉ thua một chốc, tương lai sẽ vượt qua ngươi trở thành Quân Chủ. Cái tên thua cuộc đó có tư cách gì!?
Tần Vấn Thiên buồn cười lắc đầu nói:
- Tiểu tử này, ngươi lo mấy chuyện đó làm gì? Mỗi ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết làm biếng, có thời gian rảnh lo chăm chỉ tu hành, sớm trở thành Giới Chủ.
Tần Vấn Thiên không để bụng việc Nguyệt Trường Không, gã thích làm gì thì làm. Người ta bàn tán không lẽ hắn dán miệng họ lại?
Nguyệt Trường Không bái vào môn hạ Thiên Thần, đừng nói người thảo luận, hiện giờ rất nhiều người nịnh hót gã.
Sự thật đúng như Tần Vấn Thiên nghĩ, trong cung điện Đông Hoàng thị khách quý chật nhà, cường giả đến chúc mừng đông đúc, bao gồm nhiều siêu thế lực lớn, cự phách Huyền Vực. Họ đến chúc mừng trừ vì nể mặt Đông Hoàng thị ra cũng vì Nguyệt Trường Không đang ở trong cung điện.
Cung điện Đông Hoàng thị chuẩn bị tiệc rượu thượng đẳng mời mọi người, Nguyệt Trường Không như trăng được sao bao quanh, phong quang vô hạn nhưng gã vẫn giữ sự khiêm tốn, nho nhã lễ độ.
- Ta nghe nói Nguyệt Trường Không mới tu hành hơn tám trăm năm chưa đến ngàn năm mà đã có thành tựu kinh người như vậy, lại bái vào môn hạ Thiên Thần. Ta như sắp thấy lại một vị Kiếm Quân Lai nổi lên.
- Đó là tự nhiên, Thì Quang Chi Chủ là nhân vật trong truyền thuyết, có thể biết quá khứ tương lai. Năm đó Kiếm Quân Lai tham gia một mùa Đại Hội Vạn Giới, Thì Quang Bi Văn xuất hiện, Kiếm Quân Lai lĩnh ngộ rồi nổi lên. Lần này Thì Quang Bi Văn lại xuất thế, Nguyệt Trường Không lĩnh ngộ, tất cả không cần nói gì thêm, trong vô hình đã định sẵn hết.
- Tuy ta vẫn cho rằng Đông Hoàng thị là thế lực đỉnh cao Huyền Vực nhưng phải nói Đông Hoàng thị sắp có nữ tế tốt.
Không khí nơi này rất nhiệt liệt, cường giả Đông Hoàng thị mặt mày hớn hở. Đông Hoàng thị thống trị một phương Tiên Vực đúng là có vị trí rất cao, bọn họ thiếu cái gì? Là cường giả Thiên Thần, đây là mục tiêu hàng đầu của Đông Hoàng thị.
Giờ Nguyệt Trường Không xuất hiện, tuy không phải hậu bối của Đông Hoàng thị nhưng nếu gã cưới Đông Hoàng Anh, làm nữ tế của Đông Hoàng thị thì quan hệ thân thiết biết bao. Nên lúc Nguyệt Trường Không cầu hôn Đông Hoàng thị đồng ý ngay.
Đông Hoàng Anh mỉm cười nói:
- Các vị tiền bối đừng khen hắn nữa, kẻo hắn lâng lâng bay lên.
Mấy ngày nay Đông Hoàng Anh phong quang vô hạn, vinh diệu còn hơn tiểu công chúa Đông Hoàng thị mang đến. Tất cả là Nguyệt Trường Không cho nàng, ánh mắt của nàng không sai.
Đến bây giờ Đông Hoàng Anh còn ghi hận Tần Vấn Thiên, thời gian sẽ chứng minh tất cả, chứng minh nàng là đúng, nàng chọn tình cảm với Nguyệt Trường Không, từ bỏ Tần Vấn Thiên, nàng sắp trở thành nữ nhân của gã.
Mọi người cười trêu:
- Ha ha, tiểu công chúa chưa qua cửa đã cẩn thận bênh phu quân tương lai.
Đông Hoàng Anh đỏ mặt.
Tiệc rượu kéo dài, người bái phỏng nối liền không dứt. Đông Hoàng thị tiếp đãi tất cả, đương nhiên Giới Chủ tầm thường tự biết thân phận, bọn họ không thể đến nơi này.
Thân phận của Nguyệt Trường Không hiện giờ thế nào? Trừ nhân vật quan trọng là gã tự mình gặp mặt ra, Giới Chủ thân phận hơi thấp chút đừng mơ thấy gã, càng sẽ không luôn mời chào trên bàn tiệc.
Nguyệt Trường Không đang tiếp kiến một đoàn cường giả trong hậu viện cung điện, người đến từ Long Uyên Phủ Thì Quang Chi Thành.
Địa vị của Long Uyên Phủ không đủ bái kiến Nguyệt Trường Không nhưng gã vẫn gặp họ.
Một cường giả Long Uyên Phủ mỉm cười nói:
- Nguyệt công tử phong hoa vô song, là người sáng nhất Đại Hội Vạn Giới lần này.
Cường giả Long Uyên Phủ phun ra câu nịnh hót này hồn nhiên không cảm thấy làm thấp thân phận.
Nguyệt Trường Không cười nói như thể không phải nói về mình:
- Tiền bối khách khí, ta còn nhiều chỗ không đủ, năm xưa bị người ta đánh bại đấy thôi, muốn làm thân còn bị vũ nhục trước công chúng.
Người Long Uyên Phủ mắt lóe tia sáng, Nguyệt Trường Không chủ động vạch khuyết điểm của mình là có ý đồ gì?
Cường giả Long Uyên Phủ lạnh lùng nói:
- Chỉ là thắng thua một chốc, sao có thể quyết định? Còn về người kia phỉ báng Nguyệt công tử thì không cần quan tâm, hắn chỉ là một tên cướp, vô cùng tồi tệ, còn dám chất vấn phẩm tính của người khác.
Nguyệt Trường Không chợt hỏi:
- Phải rồi, Long Uyên Phủ định cho qua việc Thiên Tiên Lâu sao?
Cường giả Long Uyên Phủ ngạc nhiên nhìn Nguyệt Trường Không:
- Không cho qua chứ còn làm gì nữa? Hắn ôm chân Lạc Thần thị, sắp đi Thiên Đạo Thánh Viện tu hành, Long Uyên Phủ ta không dám xuống tay.
Nguyệt Trường Không hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Việc của Huyền Vực ta khi nào đến lượt thế lực Hoang Vực nhúng tay vào? Bên Thiên Đạo Thánh Viện thì Thanh Thành Giới Chủ đánh cướp Thiên Tiên Lâu, đó là ân oán cá nhân giữa hắn và Long Uyên Phủ, Thiên Đạo Thánh Viện không thể can thiệp quá nhiều.
Cường giả Long Uyên Phủ mắt lóe tia sáng sắc bén, nhìn Nguyệt Trường Không chằm chằm:
- Cái này . . .
Đối phương ám thị hơi rõ ràng, xem ra Nguyệt Trường Không rất khó chịu Tần Vấn Thiên.
Nguyệt Trường Không tùy ý tung ra lời hứa sáo rỗng:
- Long Uyên Phủ phát triển vô số năm nhưng không cách nào leo lên thế lực đỉnh cao nhất, phải sống phụ thuộc vào người khác thật ra là vì thiếu núi dựa. Sau này có cơ hội ta sẽ nói vài câu trước mặt sư tôn để xem có thể dẫn tiến Long Uyên Phủ cho Tử Vi Thần Đình không.
Lại nói chuyện một lúc sau cường giả Long Uyên Phủ đứng dậy từ biệt, khi rời đi nỗi lòng cực kỳ không bình tĩnh, rủa thầm tiểu nhân.
Cố tình tiểu nhân này có thiên phú rất cao, còn bái vào môn hạ Thiên Thần. Đây mới là nhân vật nguy hiểm thật sự, thà đắc tội quân tử chứ đừng chọc vào tiểu nhân.
Nếu Long Uyên Phủ không làm theo Nguyệt Trường Không ám thị, với tính cách của gã không biết về sau có tính sổ với Long Uyên Phủ không?
Rất có thể.
Hơn nữa hành động theo đối phương ám chỉ sẽ được kỳ ngộ to lớn, từ nay Long Uyên Phủ đầu vào Tử Vi Thần Đình.
Nếu vậy Long Uyên Phủ nên lựa chọn thế nào?
Nguyệt Trường Không không nói gì nhưng thật ra đã bày tỏ ý đồ của mình.
Sau khi người Long Uyên Phủ rời đi, Đông Hoàng Anh lại gần khẽ hỏi:
- Nói gì với bọn họ vậy?
Nguyệt Trường Không cười nói:
- Nói gì đâu, tùy ý tán gẫu mấy câu đuổi họ đi thôi.
Nguyệt Trường Không đến gần Đông Hoàng Anh, vươn tay dịu dàng vuốt ve gò má. Mặt Đông Hoàng Anh đỏ ửng hơi cúi đầu.
Nguyệt Trường Không mỉm cười ôm Đông Hoàng Anh vào lòng.
Tim Đông Hoàng Anh đập nhanh, nàng chưa từng thân thiết với nam nhân như vậy.
Nguyệt Trường Không dịu dàng mà bá đạo nói:
- Được nàng làm thê tử đời này không còn mong ước gì, tương lai nếu ta đứng trên đỉnh thì nàng sẽ đi lên đỉnh cùng ta, nhìn xuống phong cảnh thế gian, hưởng vinh quang vô thượng.
Đông Hoàng Anh cảm giác sóng lòng trào dâng, Nguyệt Trường Không bế thân thể mềm mại lên. Đông Hoàng Anh khẽ run nhưng không vùng vẫy, mắt đẹp lóe tia kiên quyết. Nếu đã lựa chọn thì sao có thể hối hận.
Nàng vững tin lựa chọn của mình vô cùng chính xác, nam nhân của nàng sẽ leo lên đỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận