Thái Cổ Thần Vương

Tề tụ Minh sơn

Tần Vấn Thiên quét mắt qua những thiên kiêu này, lập tức cười nói:
-Tần môn mặc dù mới vừa sáng lập không lâu, nhưng cũng sẽ không tùy ý nhận người. Người vào Tần môn đều huynh đệ. Một khi gia nhập vào không cho phép thối lui ra khỏi. Hơn nữa cần tuyệt đối nghe theo lệnh của ta. Người vi phạm sẽ không dễ dãi bỏ qua . Các ngươi còn có người nào nguyện ý gia nhập vào Tần môn không?
Quân Mộng Trần vừa định lên tiếng liền nghe được Tần Vấn Thiên nói ra những lời mà hắn muốn nói, không thể nhịn được cười cười. Nói đùa sao?! Vào lúc Tần môn nguy cơ không người ưu ái, giờ này đánh lui cường địch, Tần Vấn Thiên cùng với Thanh Nhi công chúa của Tần môn đánh bại Huyền Dương liên thủ cùng Tiêu Lãnh Nguyệt, giờ lại có thêm Nam Hoàng Vân Hi gia nhập vào, những người này liền muốn chen chúc tới?
Chiêu thu nhiều người tâm không đủ như vậy, ai cũng mang lòng quỷ thì có ý nghĩa gì, chi bằng không cần.
Mọi người thần sắc ngưng đọng lại, có người hỏi:
-Tần huynh, Nam Hoàng Vân Hi gia nhập vào sao không nghe ngươi nói những yêu cầu này?
Tần Vấn Thiên bật cười lớn, đáp:
-Nếu các ngươi có thứ hạng như nàng ta cũng không ý kiến gì. Thậm chí, mười hạng đầu Đăng Tiên bảng cũng được, ta không đề cập yêu cầu nữa.
Nhìn nụ cười ung dung của Tần Vấn Thiên, các thiên kiêu bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ có thể hiểu suy nghĩ của Tần Vấn Thiên. Thiên kiêu tầm thường gia nhập vào Tần môn, gặp nguy hiểm thì để cho bọn Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi gánh vác, gặp thuận lợi lại muốn chia sẻ một phần lợi ích. Trên đời nào có chuyện dễ dàng như thế. Hiện tại Tần môn có thể nói là rất hấp dẫn trong một thời gian ngắn gần đây.
-Thôi vậy thôi vậy. Hiện nay thành Cổ Đế không an tĩnh. Tử Đạo Dương cũng đã nói, bên trong Minh sơn sẽ nổi phong vân, xuất hiện cổ tích của Phạm Thiên đại đế. Chư vị! Mọi người có muốn kết minh hay không, chuẩn bị tìm cái gọi là tuyệt địa Minh sơncủa thành Cổ Đế.
-Không sai. Minh sơn được xưng là tuyệt địa, không ít người bước chân vào trong đó không có cách nào đi ra. Nhưng chưa từng có đại quân đi đến đó. Lần này có tin tức của Phạm Thiên đại đế, tất nhiên sẽ có phong ba càn quét thành Cổ Đế. Ta cũng không tin Minh sơn có thể vây khốn quân đoàn thiên kiêu cuồn cuộn kéo đến.
Lục tục có người lên tiếng, dường như ý chí chiến đấu sục sôi. Tần Vấn Thiên không nói gì. Tuy hắn đã từng vào Minh sơn, nhưng chẳng qua là dừng lại trong giây lát, hiểu biết về Minh sơn rất ít, thậm chí vẫn chưa ngắm nhìn cẩn thận. Nếu như mạo muội khuyên mọi người không được đi tới đó, chỉ sợ mọi người còn châm chọc hắn muốn dẫn theo Tần môn lén đi đến đó cướp lấy cơ duyên.
-Tần môn vừa lập tạm thời không thu người, mời chư vị cứ tự tiện.
Tần Vấn Thiên vung bàn tay lên, hạ lệnh tiễn khách. Lập tức các thiên kiêu đua nhau ly khai.
-Nam Hoàng Vân Hi, giờ này Tần môn chỉ có sáu người chúng ta, ngươi tùy ý tuyển địa phương đi.
Tần Vấn Thiên thấy đám người rời đi liền cười nói với Nam Hoàng Vân Hi.
-Ừ.
Nam Hoàng Vân Hi gật đầu, hỏi:
-Khi nào thì chúng ta xuất phát?
-Nếu ngươi đã vào Tần môn, đương nhiên ta sẽ không giấu diếm ngươi. Thật ra ta mới đi ra từ trong Minh sơn không lâu. Minh sơn tự thành một vùng không gian giống như ảo cảnh lớn vậy, ẩn tàng ở bên trong vùng mà mọi người gọi là Minh sơn sơn mạch. Lúc Minh sơn chân chính xuất hiện, địa thế của dãy núi này biến hóa giống như minh địa, có một luồng sức mạnh kỳ lạ có thể chậm rãi hấp thu lực lượng trong cơ thể của võ mệnh tu sĩ, rất khó dừng lại lâu dài trong Minh sơn.
Tần Vấn Thiên nói với Nam Hoàng Vân Hi.
Đôi mắt Nam Hoàng Vân Hi lộ ra sắc thái kỳ dị, hỏi:
-Các ngươi đi ra như thế nào?
-Thanh Nhi có không gian pháp bảo.
Tần Vấn Thiên đáp.
-Xem ra ta gia nhập vào Tần môn là lựa chọn cực kỳ chính xác. Nếu như thế sẽ không có lo lắng gì, mang nhiều Tinh Vẫn thạch, hấp thu Tinh Thần chi lực bất cứ lúc nào. Một trận đánh trước đó các ngươi quét sạch nhẫn trữ vật của Tiêu môn, thu hoạch có thể nói là rất phong phú, tuyệt đối sẽ không thiếu Tinh Vẫn thạch rồi.
Nam Hoàng Vân Hi cười điềm đạm.
-Nếu đã như vậy, ngày hôm nay nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai xuất phát. Tin tức đã lan truyền, chỉ sợ thiên kiêu của thành Cổ Đế sẽ chen chúc đi tới đó.
Tần Vấn Thiên cũng rất quyết đoán. Thanh Nhi có thể đi ra, hắn cũng không cần quá lo lắng về sự an toàn. Chỉ có giờ này Tiểu Hỗn Đản kia vẫn còn trong Minh sơn, hắn có chút không thể yên lòng.
Người đó cũng có mặt trong Minh sơn, nếu hắn gặp mặt con khốn đó, chiến lực của con khốn đó chỉ sợ không thể nào so sánh cùng đối phương. Đây chính là nhân vật tuyệt đại đứng thứ hai trên Đăng Tiên bảng của thành Cổ Đế.
-Được.
Nam Hoàng Vân Hi gật đầu, lập tức mọi người lần lượt đáp xuống đất, về tới chỗ tu luyện của Tu Luyện tràngcủa mình ở trong biệt viện để tu hành.
Tần Vấn Thiên rất xem trọng thời gian. Lực lượng Thần Chi Thủ sử dụng để đánh bại Tiêu Lãnh Nguyệt đã tiêu tán mất, hắn nhất định phải chú tạo thành thần nguyên lần nữa.
Nơi cũ của Tiêu môn, lãnh địa của Tần môn cực kỳ an tĩnh, nhất là vào lúc màn đêm buông xuống, chỉ có tiếng thác nước chảy trên núi đá xanh.
Trong một tòa biệt viện, Nam Hoàng Vân Hi đứng chắp tay nhìn vòm trời xa xa. Thân là nhân vật công chúa của Nam Hoàng thị, trên vai nàng đè nặng rất nhiều áp lực to lớn. Nàng không quên được lời dặn dò của Nam Hoàng Nữ Đế. Ba mươi ba tầng trời Tiên vực yên tĩnh đã quá lâu, chẳng biết lúc nào sẽ nhấc lên một trận chiến kinh thiên. Nàng nhất định phải nhanh chóng đề thăng thực lực của bản thân mình, mau chóng trưởng thành. Thân là hậu nhân của Nam Hoàng Nữ Đế, trước trăm tuổi nàng cần làm được chuyện chú Tiên đài, trước vạn năm phải bước đến Tiên vương.
Nam Hoàng Nữ Đế từng nói loạn thế tức là đại thế.
Loạn thế có nghĩa là sẽ có không ít nhân vật kinh thế xuất hiện, gây sóng gió, khuấy động phong vân trong thiên hạ. Thời điểm như vậy từ trước đến nay đều là lúc thiên tài xuất hiện liên tục. Vô số thiên kiêu tranh phong trong loạn thế cũng là đại thế. Nam Hoàng Vân Hi đang nghĩ, nếu như thời đại loạn thế này hàng lâm, nàng có thể thuận theo thiên địa, xông xáo trong thời đại tranh này tạo ra một cõi thiên địa thuộc về mình hay không?
Tử Đạo Dương, Thanh Nhi, Tần Vấn Thiên, còn có người đó. . . Hơn nữa một số người không ởtrong thành Cổ Đế này, những người này có thể kém hơn Nam Hoàng Vân Hi nàng sao?
-Ai ?
Đúng lúc này, chỉ thấy thân thể Nam Hoàng Vân Hi chợt quay vụt lại, nhìn lại phía sau. Nhưng nàng thấy bên đó chỉ có núi xanh, không hề có bất kỳ hình bóng nào, cũng không có bất kỳ khí tức nào tồn tại.
Tình cảnh này khiến cho Nam Hoàng Vân Hi khẽ nhíu mày, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ khác lạ. Cảm giác của nàng có thể nói là cực kỳ nhạy cảm, sẽ không có sai lầm mới đúng. Nhưng mà, quả thật không có bất kỳ khí tức nào tồn tại. Chẳng lẽ bởi vì nàng có tâm sự nên mới sinh cảm giác sai lầm?
Đồng thời bên trong biệt viện của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đang an tĩnh tu hành trong Tu Luyện tràng. Thanh Nhi ngồi trên một hòn đá dưới thác nước ở phía trước Tu Luyện tràng, đối diện với Tần Vấn Thiên, đôi mắt trong sáng xinh đẹp nhìn hắn chuyên chú tu hành, nhưng trong lòng của nàng như có tâm sự, đang suy tư một số chuyện.
Tuổi đời Thanh Nhi còn trẻ, cũng bởi vì thế mà tâm tư của nàng tương đối đơn giản, nhưng cũng rất nhạy cảm, có thể cảm giác được những chuyện mà những người khác không thể cảm nhận được. Nàng mơ hồ cảm thấy sự xuất hiện của Tử Đạo Dương ngày hôm nay dường như thật sự là bởi vì nàng. Nhưng nàng và Tử Đạo Dương vốn không quen biết. Vậy rốt cuộc mục đích của Tử Đạo Dương là gì?
Người như Tử Đạo Dương sẽ không thiếu mỹ nữ. Ngay cả Tiêu Lãnh Nguyệt, nếu hắn dùng chút thủ đoạn đều có thể dễ dàng có được nàng ấy. Vì thế nếu hắn thân cận với một người, không thể chỉ đơn thuần bởi vì vẻ mỹ mạo yêu kiều của người đó.
Thanh Nhi nàng liền nghĩ tới phụ thân Trường Thanh Tiên Đế của nàng, sau đó nàng nhìn Tần Vấn Thiên, trên gương mặt mỹ miều thoáng nét lo âu, nhưng thấy Tần Vấn Thiên hồn nhiên không hay biết, hoàn toàn đắm chìm vào trong tu hành, gương mặt của Thanh Nhi lại dần dần trở nên nhu hòa, không còn lạnh như băng như trước nàng. Trong đôi mắt như nước hồ thu của nàng ra lộ ra vẻ dịu dàng.
Dường như trời đêm không còn lạnh như băng nữa.
...
Sáng sớm không khí trên dãy núi như còn mang theo từng làn sương khói. Trong dãy núi miên man vốn cực kỳ an tĩnh, nhưng ngày hôm nay đột nhiên có rất nhiều bóng người, tụ ba tụ năm, đua nhau đạp bước vào dãy núi, đi sâu vào trong núi.
Những người này chính là các thiên kiêu của thành Cổ Đế, sau khi nhận được tin tức đã lục tục đi đến Minh sơn.
Mặc dù Minh sơn có danh xưng là tuyệt địacủa thành Cổ Đế, nhưng thời điểm có nhiều người thì lá gan cũng bỗng lớn ra không ít, nhất là nhân vật thiên kiêu, càng không có người nào thừa nhận bản thân mình khiếp đảm, bởi vậy bắt đầu từ hôm qua đã lần lượt có người lao tới nơi đây.
Trong di tích của Cổ Chi đại đế Nghệ đế, xác thật xuất hiện tuyệt học Thần Chi Thủ. Hơn nữa đã được Tần Vấn Thiên tu thành. Như vậy Phạm Thiên đại đế cực kỳ nổi tiếng, nếu như di tích của ông ta được phát hiện, vậy Đại Phạm Thiên công đồng dạng cũng thất truyền sẽ tái hiện lại ở Tiên vực sao?
Nếu Đại Phạm Thiên công xuất hiện đồng thời được bọn họ tu thành, mặc dù không có cách nào đạt đến thành tựu như Phạm Thiên đại đế, nhưng cũng đủ để trở thành nhân vật cự phách một phương.
Không ai cảm giác mình kém cỏi không thể nào tu thành, nhất là nhân vật thiên kiêu của thành Cổ Đế.
Đoàn người Tần Vấn Thiên cũng bước chân vào trong dãy núi. Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi, Nam Hoàng Vân Hi, Quân Mộng Trần, Tử Tình Hiên, Hoa Thái Hư. Sáu người Tần môn cùng nhau lên đường.
Nơi bọn họ đi qua, lượng quay đầu lại nhìn là cao nhất. Trong sáu người bọn họ có ba vị mỹ nữ kinh diễm. Tử Tình Hiên đã rất đẹp, Thanh Nhi và Nam Hoàng Vân Hi còn muốn cao hơn một bậc. Đội hình như vậy làm sao không hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người có nghe nói đến cuộc chiến hôm qua đã đoán được thân phận của bọn họ, nhưng cũng có rất nhiều người không biết được tin tức, bởi vậy đang suy đoán Nam Hoàng Vân Hi và Thanh Nhi, hai vị mỹ nữ tuyệt sắc kia rốt cuộc là người nào.
Sáu người có tốc độ cực nhanh. Tần Vấn Thiên đã biết đường đi, rất nhanh sau đó liền đi tới vòng ngoài của Minh sơn. Nơi này tụ tập rất nhiều thiên kiêu của thành Cổ Đế. Mọi người lần lượt kết minh, rất ít thấy có kẻ đơn độc một mình đi tới di tích để đoạt bảo, vì rất có khả năng sẽ xảy ra chiến đấu. Thời điểm này tranh nhau chính là thực lực, không liên kết chính là muốn chết.
-Nam Hoàng Vân Hi.
Lúc này không biết ai là người lên tiếng, lập tức nhiều ánh mắt đồng thời nhìn sáu người Tần Vấn Thiên ở bên này.
-Còn có Thanh Nhi công chúa, hai vị mỹ nữ tuyệt thế thứ ba và thứ năm trên Đăng Tiên bảng đều đến đây rồi.
Lại có người tiếp lời. Sáu người Tần Vấn Thiên lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
-Thật thú vị! Người của Song Kiêu minh hẳn là cũng đến rồi.
Đám người nhìn về một hướng khác, bất ngờ đã có bóng dáng của Huyền Dương, Tiêu Lãnh Nguyệt ở nơi đó. Thương thế của Tiêu Lãnh Nguyệt dường như đã khôi phục trong vòng một ngày, không biết phục dụng thiên tài địa bảo gì. Chẳng qua là không có Tham Lang, hắn không mất một năm rưỡi nữa sợ là khó có thể bò dậy.
-Nam Hoàng Vân Hi kết minh cùng Thanh Nhi công chúa. Song Kiêu minh có Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt. Ai! Xem ra chúng ta phải gọp đủ những người khác cùng kết minh rồi.
Chỉ thấy có một nhân vật thiên kiêu nhìn những người còn lại rồi nói. Hai đồng minh này có thực lực thật sự kinh người.
-Vào đi thôi.
Nam Hoàng Vân Hi thấp giọng nói. Tần Vấn Thiên gật gật đầu, lập tức bọn họ đi vào trong Minh sơn. Những người khác thấy một màn như vậy thì chần chờ giây lát, sau đó lập tức lục tục đi theo. Nam Hoàng Vân Hi và Thanh Nhi công chúa đều bước chân vào Minh sơn rồi, bọn họ có thể nào còn sợ đầu sợ đuôi.
Rất nhanh, quân đoàn thiên kiêu của thành Cổ Đế hăng hái đi sâu vào Minh sơn. Vào lúc minh vụ thoáng hiện, cả vùng không gian lộ ra khí tức thần bí, lập tức Minh sơn chân chính xuất hiện ở mọi người trước mặt, mang theo lãnh ý nhè nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận