Thái Cổ Thần Vương

Oán niệm mãnh liệt

Trước đây thánh viện chủ yếu là nơi tập trung của rất nhiều đại yêu tu hành, nhưng sau này bốn thánh viện mở ra thì tất cả vũ tu đều đến nơi này tu hành. Bọn họ đến bốn tòa thánh viện này có rất nhiều nơi tu hành có thể nâng cao thực lực.
Khi thấy bóng người Tần Vấn Thiên, trong lòng các cường giả đều thất kinh. Hắn đã trở lại!. Nhưng hắn có thể đánh bại nhóm cường giả Hoàng Vô Địch trong thánh viện sao.
Bọn họ đều biết rằng, Hoàng Vô Địch cùng Hoàng Hữu Địch đang ở bên trong thánh viện.
Hơn nữa họ cũng biết nguyên nhân vì sao Hoàng Vô Địch cùng Hoàng Hữu Địch đến nơi này.
Đơn giản là vì nữ nhân của Tần Vấn Thiên. Con gái của Trường Thanh Đại Đế, Cơ Đế ở trong thánh viện chạy thoát. Không thể nghi ngờ, bọn họ là muốn bắt được một người trong đám nữ nhân của Tần Vấn Thiên.
Nhất là Hoàng Hữu Địch hận Tần Vấn Thiên thấu xương. Hắn cùng với Bạch Mâu của Bạch Hổ tộc đến thánh viện để truy tìm tung tích của Thanh Nhi.
- Tần Vấn Thiên cũng không biết tung tích của Thanh Nhi. Nếu như Hoàng Hữu Địch cùng Bạch Mâu bắt được Thanh Nhi thì lấy tính cách hai người họ nhất định sẽ làm ra chuyện khiến Tần Vấn Thiên tức giận. Tất nhiên sẽ không tránh khỏi một hồi chiến đấu.
Mọi người thầm nghĩ. Xem ra trong thánh viện rất nhanh sẽ không còn yên bình nữa.
Thanh Nhi quả thật đang ở trong thánh viện. Trước đó, nàng và sư tỷ cùng với cường giả Đấu Chiến Thánh tộc ở cùng một chỗ nhưng đến khi bị đuổi giết thì sư tỷ và cường giả Đấu Chiến Thánh tộc đã liều mạng đánh một trận, ngăn cản ở phía sau để cho nàng đi trước. Trận chiến này đã khiến cho đối phương biết đến sự tồn tại của nàng. Bọn chúng truy sát nàng suốt mấy ngày qua làm cho nàng không dám dừng lại.
Thanh Nhi tiến vào Vu Sơn nằm sâu trong Thánh Viện. Lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được trong không gian có một lực lượng dao động nhàn nhạt. Thân hình nàng lóe lên, vươn tay đặt lên hình khắc trên khối đá. Một tấm bản đồ chỉ dẫn phương hướng bỗng chốc hiện ra khiến con ngươi trong mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng.
- Là ấn ký của sư tỷ lưu lại.
Trong lòng Thanh Nhi thầm nghĩ. Hiện tại trông nàng vẫn rất xinh đẹp nhưng đôi mắt lại hiện lên vài phần mệt mỏi. Mấy ngày qua nàng đã gặp không ít cực khổ.
Chỉ có điều khi nhìn thấy ấn ký sư tỷ lưu lại, khí sắc của nàng đã tốt lên rất nhiều.
Thân hình lóe lên, Thanh Nhi tiếp tục truy tìm ấn ký được sư tỷ để lại. Loại ấn ký này chỉ có đệ tử Cơ Đế môn các nàng mới có thể cởi, người khác thấy cũng không thể làm gì được.
Qủa nhiên, mấy canh giờ sau, nàng nhìn thấy một ngọn núi. Có một vị nữ tử xinh đẹp đang đứng trên đó. Vị nữ tử này toát ra thần thái cao quý đoan trang, dáng người cao gầy, toàn thân thân lộ ra một ý hoa mỹ. Thanh Nhi sinh ra đã có thân phận không tầm thường lại bái nhập cơ đế môn, có được địa vị tôn quý, hiện tại ở trong thánh viện lại phải chịu sự cực khổ nhất từ trước đến giờ.
- Nhiếp sư tỷ.
Thân hình Thanh Nhi lóe lên, lao tới trước mặt vị Nhiếp sư tỷ kia. Nữ tử này tên là Nhiếp Vân Thường, thiên phú xuất chúng, thân phận không tầm thường. Khi ở trong tông môn vẫn luôn chiếu cô nàng. Các sư tỷ cùng sư muội thường mang hai người bọn họ đặt chung một chỗ để so sánh.
- Sư muội, ngươi không có việc gì chứ?
Nhiếp Vân Thường hỏi.
- Không.
Thanh Nhi lắc đầu. Đối với vị đồng môn sư tỷ này, nàng lại không có lộ ra sự băng giá thường ngày, trái lại có vẻ gần gũi thân thiết.
- Vậy thì được.
Nhiếp Vân Thường gật đầu rồi nhìn về phía xa nói:
- Không biết sư tỷ, sư muội khác thế nào.
- Sẽ không có chuyện gì!
Thanh Nhi cũng nhìn về phía xa, thì thào nói nhỏ. Mặc dù nàng nói như vậy nhưng trong lòng kỳ thực cũng đang rất lo lắng. Sư tỷ nàng vì nàng mà ngăn cản người khác không biết có chuyện gì xảy ra không? Nếu như sử tỷ có việc gì thì lòng nàng sẽ không yên.
Khóe miệng Nhiếp Vân Thường thoáng lộ ra nụ cười giễu cợt nhưng Thanh Nhi lại không chú ý đến. Nàng quay đầu lại nói với Nhiếp Vân Thường:
- Sư tỷ, nơi này rất dễ khiến người khác chú ý, chúng ta vẫn nên đổi một nơi khác.
- Được. Thanh Nhi ngươi hãy dẫn đường.
Nhiếp Vân Thường cười gật đầu.
Thanh Nhi khẽ gật đầu, lập tức phóng ra khí tức, cất bước đi. Nhiếp Vân Thường đuổi theo, trên người nàng phát ra lực lượng không gian dao động, hơn nữa, lực lượng này vô cùng cường đại.
Thanh Nhi có chút nghi ngờ , quay đầu nói:
- Sư tỷ…
Nàng còn chưa hạ xuống thì một khuôn mặt xa lạ hiện ra. Khuôn mặt này không có dáng vẻ tươi cười cùng sự ôn nhu khi trước mà chỉ lộ ra sự lạnh lùng và lửa giận vô hạn, thật giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy. Khi Thanh Nhi nhìn thấy đôi mắt này liền ngây ngẩn cả người. Trong lòng nàng run lên mãnh liệt, nàng không thể tin vào mắt mình, càng không hình dung được tại sao sư tỷ mình lại có một đôi mắt oán độc đến vậy?
Đây vẫn còn là sư tỷ mà mình kính yêu sao?
- Xuy…
Nhiếp Vân Thường phóng ra tất cả lực lượng không gian cuồng bạo trực tiếp đánh trúng thân thể Thanh Nhi, không giữ lại một phần nào. Lúc nãy Thanh Nhi đã nghi ngờ tại sao nơi này lại có lực lượng không gian mạnh mẽ như vậy. Không ngờ sư tỷ lại dùng lực lượng này công kích nàng.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Thanh Nhi không kịp trở tay. Nàng căn bản chưa từng nghĩ đến việc sư tỷ sẽ ra tay với mình nên không có một chút phòng ngự nào. Nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này. Phải biết là nàng đã vui mừng thế nào khi trên được chạy trốn lại gặp được sư tỷ của mình.
Trên mặt nàng lúc này không biết xuất bao nhiêu câu hỏi không thể giải thích được. Nàng không rõ, thật sự không rõ vì sao sư tỷ lại ra tay đối với nàng.
Mặc dù nàng biết, bình thường sư tỷ đối với mình có chút không vừa ý nhưng nàng chỉ cho rằng đó là mâu thuẫn nhỏ. Chỉ cần nàng đối tốt với sư tỷ thì nhất định có thể xóa bỏ mâu thuẫn kia. Đối với việc này nàng chưa từng để ở trong lòng.
- Sư tỷ…vì sao?
Thanh Nhi hô lên một tiếng. Đến lúc này nàng vẫn gọi đối phương một tiếng sư tỷ.
- Vì sao?
Mặt Nhiếp Vân Thường đầy vẻ oán độc, nàng đột nhiên cười phá lên, âm thanh chấn động hư không, dáng tươi cười khi trước đều được thay thế bởi sự lạnh lùng. Dung nhan nàng vẫn xinh đẹp như thế nhưng lại chỉ lộ ra sự oán hận và lạnh giá vô cùng.
- Ta sinh ra ở gia đình Đế Vương Tiên Vực, lão tổ tông lại chính là một vị tiên đế cường giả. Tuy không bằng phụ thân Trường Thanh đại đế đứng đầu Tiên Quốc nhưng vẫn là tiên đế cường giả. Thận phận ta cao quý, thiên phú lại xuất chúng, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ. Khi trưởng thành lại trở thành thiên tài truyền kỳ trong gia tộc. Năm ta bái nhập làm môn hạ của sư tôn thì địa vị càng trở nên cao quý, người người đều vây quanh ta. Ta là công chúa cao ngạo, ngay cả lão tổ tông cũng tự mình dạy bảo ta.
Nhiếp Vân Thường lành lùng nói. Mỗi người bước vào Thiên Đạo Thánh Viện thì đều là những thiên tài xuất chúng, phong hoa tuyệt đại, là rồng phượng trong loài người. Nhiếp Vân Thường cũng không ngoại lệ.
- Ta không để cho gia tộc thất vọng. Mặc kệ là ở trong tông môn hay bất kỳ nơi nào ta cũng tỏa sáng khiến cho sư tỷ muội đều thích ta, tán thưởng ta. Ngay cả sư tôn cũng thường xuyên triệu kiến ta. Tất cả những điều này đều chứng minh rằng ta là người không tầm thường. Cuộc sống của ta chắc chắn sẽ huy hoàng vô cùng.
Nhiếp Vân Thường tiếp tục nói. Thanh Nhi yên lặng nhìn nàng mặc cho lực lượng không gian ra sức tàn sát cơ thể, khiến cho Thanh Nhi mất đi sức chống cự. Nhưng nàng vẫn muốn biết tất cả những điều này xảy ra là vì cái gì.
Đố kị sao?
- Tất cả đều tốt đẹp cho đến khi ngươi xuất hiện thì liền phát sinh biến hóa. Ngươi từ lúc sinh ra đã định sẵn sẽ đạt đến Tiên Vương cảnh, nên con đường tu hành cho dù có chậm thì ngươi cũng sẽ đạt đến cảnh giới kia. Nhưng đối với nhiều người thì đó chính là giới hạn khó có thể vượt qua. Ngươi trời sinh đã am hiểu lực lượng không gian, thiên phú hơn người, thân thế lại càng hiển hách, là công chúa mà Trường Thanh đại đế sủng ái nhất. Tất cả thiên chi kiêu tử đều muốn cưới ngươi làm vợ. Ngươi bước vào tông môn sau ta nhưng các sư tỷ luôn chiếu cố ngươi, ngay cả sư tôn cũng ưu ái ngươi, thậm chí sự mong chờ đã vượt qua cả ta.
Những lời Nhiếp Vân Thường nói Thanh Nhi đều biết. Nàng là người có tâm tư nhạy cảm nên nàng vẫn luôn biết Nhiếp Vân Thường có chút không hài lòng với nàng. Nhưng quan hệ của các nàng vẫn luôn rất tốt, Nhiếp Vân Thường cũng rất chiếu cố nàng nên nàng cho rằng hai bên đều muốn hóa giải sự mâu thuẫn này. Hơn nữa, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Nhiếp Vân Thường, vẫn luôn cho rằng dù sư tỷ có chút đố kỵ cũng không làm ra chuyện như vậy….
- Đương nhiên là ta cũng hiểu. Tiên Vực to lớn như thế, chung quy sẽ gặp được người so với người càng xuất chúng hơn. Huống hồ trong tất cả sư tỷ cũng có người thiên phú cao hơn ta, luôn luôn bảo vệ ta. Sự tồn tại của ngươi cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ta, tương lai của ta vẫn là một mảnh tươi sáng. Nhưng từ khi vào trong thánh viện, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều bị ngươi phá hủy…
Nhiếp Vân Thường gầm thiết, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Thanh Nhi như muốn mang nàng xé từng mảnh.
- Vì lời nói của Hoàng Sát Thiên nên mọi người đều có lòng xấu đối với ngươi. Tất cả tỷ muội đều bảo vệ ngươi, đây là các nàng yêu thương ngươi. Nhưng vì sao ngươi lại kéo mọi người vào cuộc chiến này. Các nàng và Nam Hoàng thị không chút liên quan, lại càng không biết Tần Vấn Thiên, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Nhưng vì ngươi mà tất cả đều ngã xuống.
Thanh Nhi nhìn Nhiếp Vân Thường, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, tim giống như bị đao cắt. Nhưng khi Hoàng Sát Thiên chưa xuất hiện, các nàng cùng Nam Hoàng thị, Tần Vấn Thiên và Cửu Hoàng Tiên Quốc, Bạch Hổ tộc đã xảy chiến đấu một lần. Trong lần đó, mọi người đều biết nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến đấu kia đều là vì nàng. Bởi vì người Cửu Hoàng Tiên Quốc làm nhục nàng.
Người Nam Hoàng thị, Thiên Biến tiên môn, thậm chí cả người của Vấn Tâm tự cũng không biết nàng là ai nhưng vì bọn họ là bằng hữu của Tần Vấn Thiên mà sẵn sàng tham dự trận chiến đấu này. Thanh Nhi đã cho rằng khi đã đứng chung một chỗ thì tất cả mọi người đều bằng hữu.
- Buồn cười, buồn cười, không ngờ ngươi lại có suy nghĩ tốt như vậy.
Nhiếp Vân Thường phá lên cười:
- Ngươi có biết rằng, ta bị bọn họ bắt đi, lại bị lăng nhục khiến ta phải buông bỏ sự kiêu ngạo của bản thân. Ngươi có biết ta bị sỉ nhục ra sao không? Cuộc sống của ta đã bị ngươi hủy hoại hoàn toàn.
Thanh Nhi đau lòng nhìn Nhiếp Vân Thường. Nàng cũng hận chính mình, con ngươi lộ ra sự áy náy, hơi nước dần dần dâng lên trong mắt nói:
- Sư tỷ, xin lỗi…
- Xin lỗi?
Nhiếp Vân Thường cười, cười đến lạnh lùng cực điểm:
- Xin lỗi có tác dụng sao? Xin lỗi có thể cứu vãn cuộc sống của ta sao? Mặc dù phải chịu sự sỉ nhục thống khổ, ta vẫn phải sống sót. Một phút kia ta hận không thể giết chết tất cả bọn họ, hận không thể khiến bọn họ bị thiên đao vạn quả. Nhưng ta cũng hận ngươi, cho nên ta đáp ứng bọn họ, sẽ tự tay mang ngươi giao cho bọn họ. Cho nên bọn họ mới bỏ qua cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận