Thái Cổ Thần Vương

Chiến đấu với Hoa Thái Hư

Sau lưng hai người Vũ Vương và Tử Tình Hiên đều mọc ra đôi cánh, ánh sáng tử kim sặc sỡ loá mắt, lộng lẫy vô cùng. Hai người lập tức va chạm vào nhau, chỉ trong tích tắc, ánh sáng tử kim bay lượn đầy trời, va chạm không biết bao nhiêu lần.
- Tốc độ công kích đều rất nhanh, không những nhanh còn mạnh nữa.
Đám người run sợ, mỗi lần hai người công kích đều gây ra chấn động hư không, giống như có một cơn bão vừa đi qua quét sạch mọi thứ. Chỉ chiến đấu một lát, quanh người của bọn họ đã hội tụ ra một trận gió xoáy đáng sợ, hình trụ tròn màu tử kim này điên cuồng quét sạch không gian, gió xoáy bay lên, thân thể của hai người cũng theo trận gió lốc này bay lên, không ngừng chiến đấu trên vòm trời. Ánh mắt của các cường giả cũng nhìn theo hai người bọn họ, nhìn cuộc đại chiến kinh người này.
- Trận chiến này nếu Vũ Vương không thắng được, hắn hoàn toàn không có duyên với tam giáp, một khả năng nhỏ nhoi cũng không có. Phía trước còn có Cô Tô Thiên Kỳ và Hoa Thái Hư, lại xuất hiện thêm Quân Mộng Trần. Tần Vấn Thiên thậm chí khinh thường đấu một trận với hắn, áp lực của Vũ Vương thế nào, có thể hiểu được.
Có nhân vật Tiên Vương thấp giọng nói. Mười nhân vật thiên kiêu mạnh nhất thật là đáng sợ.
Không nói đến Cô Tô Thiên Kỳ luôn chói mưats, cùng với Hoa Thái Hư luôn nội liễm, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, đằng sau còn có Quân Mộng Trần và Tần Vấn Thiên không có ai là kẻ yếu cả. Bá đạo như cường giả thiên thần Thái Tháp của Thiên Thần tộc, kiếm thuật siêu tuyệt như Diệp Thiên Trần, bọn họ cũng chỉ trở thành tồn tại hạng chót bên trong thập cường.
Còn có vương giả trẻ tuổi Vũ Vương của Thiên Ma tộc không ai bì nổi, đầu tiên là bại dưới tay Quân Mộng Trần, ngay cả đám người Cô Tô Thiên Kỳ và Tần Vấn Thiên cũng chưa từng xem hắn là đối thủ. Lần này quá điên cuồng, những nhân vật Tiên Vương kia cũng cảm thán chuyến này đi xem cũng không uổng phí. Có thể nhìn thấy nhiều hậu bối kiệt xuất như vậy tranh phong là một sự kiện phi thường có ý nghĩa, giống như là thấy được chính bọn hắn năm đó vậy.
Rất nhanh, Cô Tô Thiên Kỳ đã đánh bại Thái Tháp, Mạc Vấn đánh bại Diệp Thiên Trần.
Thái Tháp và Diệp Thiên Trần nhất định đứng cuối cùng của bài danh, với thành tích không có một trận thắng nào. Không phải do bọn họ không mạnh, chỉ là tùy ý chọn bất kỳ một đối thủ nào cũng đều rất đáng sợ.
Chiến đấu vẫn kéo dài, ngoại trừ Hoa Thái Hư vẫn chưa từng tham dự chiến đấu, đám người còn lại đều ra sức chiến đấu.
- Vạn Hóa Tiên Vương, đệ tử này của ngươi dường như không nóng lòng với danh vọng.
Bất Tử lão Tiên Vương nói với mỹ nữ Tiên Vương, Hoa Thái Hư đến nay vẫn chưa chiến đấu trận nào.
- Hắn vào tam giáp, ta cũng không nỡ để hắn bái nhập môn hạ của bệ hạ. Huống hồ một khi từ trong thế giới Luân Hồi đi ra, tâm tính đương nhiên không giống bình thường, bởi vậy, mong muốn của hắn cũng khác biệt so với những người khác.
Vạn Hóa Tiên Vương cười nói, Bất Tử Tiên Vương nhẹ gật đầu, đúng là như vậy, mỗi người bước vào chiến đài này đều có mục đích riêng của mình. Cô Tô Thiên Kỳ danh chấn Đông Châu, hắn muốn một trận chiến làm nên danh tiếng của mình, trở thành đệ nhất Đông Châu, viết tiếp huy hoàng của tiền bối.
Những vị thiên kiêu khác, có người muốn bái nhập môn hạ của Đông Thánh Tiên Đế, có thiên kiêu muốn được đại năng trong Đông Thánh Tiên môn coi trọng, bọn họ đều vì mục đích mà đến đây, chỉ có Hoa Thái Hư là khác biệt, không có ai biết được ý nghĩ thật sự của hắn.
Trận gió lốc chiến đấu kéo dài, Vũ Vương và Tử Tình Hiên càng đánh càng đáng sợ, hai người ở trên không trung bạo phát ra đại chiến có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung.
Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần đều đang quan sát trận chiến, Hoa Thái Hư và Cô Tô Thiên Kỳ cũng ở bên ngoài quan sát chiến đấu, bốn người này dường như đang vô cùng nhàn rỗi.
Ánh mắt của Hoa Thái Hư chậm rãi chuyển qua, dường như đang nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc hắn hoàn toàn bình tĩnh như trước, dường như tất cả đều không được hắn để trong lòng.
- Giữa chúng ta dường như thật sự có số mệnh tồn tại.
Hoa Thái Hư cười nói với Tần Vấn Thiên. Hắn cười rất tự nhiên, lộ ra mấy phần khí tức tiêu sái, không có nửa điểm oán hận.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía đối phương, hắn cũng cười, nhẹ gật đầu, nói:
- Lúc ta mười sáu tuổi đã gặp ngươi. Khi đó, ngươi đã là người đứng đầu Thiên Mệnh bảng, sau đó, ta cũng đã nhận được thanh danh giống vậy, chênh lệch một giới. Sau đó lại gặp ngươi ở bên trong Tiên Võ giới. Có lẽ đúng như lời ngươi nói, nhưng dường như bên trong cái số mệnh này, hình như thiếu một trận chiến.
- Ta cũng đang có ý nghĩ này.
Hoa Thái Hư cười nhìn Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Ở trên chiến đài, điều ta nghĩ chính là đánh một trận với ngươi. Bây giờ ngươi đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?
Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hai người đứng đối mặt nhau. Giờ phút này, dường như toàn bộ trên chiến đài chỉ còn lại hai người bọn họ, đây là một trận chiến thuộc về bọn họ. Từ rất lâu trước kia, trận chiến này đã bắt buộc phải xuất hiện, chỉ là một mực kéo dài tới hôm nay.
Chư Tiên Vương ngắm nhìn hai người, lộ ra thần sắc kinh ngạc, nghe đối thoại giữa Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên thì bọn họ dường như đã quen biết từ lâu. Khi đó Tần Vấn Thiên mới 16 tuổi, điều này thật đúng là thú vị.
Nhưng đám người Vạn Hóa Tiên Vương và Bất Tử Tiên Vương ngược lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ biết Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư đều tới từ thế giới căn bản. Có thiên phú như vậy, đa số đều là nhân vật thiên kiêu đến từ thế giới căn bản, bọn họ ở bên trong thế giới căn bản đã gặp qua nhau đương nhiên là chuyện cực kỳ bình thường.
- Giữa Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên phải có một trận đánh, trận chiến này, đến rồi sao? Trọng yếu.
Biểu hiện lúc trước của Hoa Thái Hư, ở vòng thứ nhất, vòng thứ hai, xác suất hắn vào tam giáp ngang ngửa Cô Tô Thiên Kỳ. Nếu như hắn chiến thắng Tần Vấn Thiên, không nghi ngờ gì tam giáp chắc chắn sẽ có một chỗ của hắn, dù sao Tần Vấn Thiên đã đánh bại mấy người.
Nhưng nếu như Tần Vấn Thiên chiến thắng Hoa Thái Hư thì sao?
Ở vòng thứ nhất chỉ có vị trí cuối cùng cho tuyệt đại nhân vật thiên kiêu, Đông Thánh Đình sẽ để hắn tiến vào tam giáp này sao?
Trận chiến đấu này khiến mọi người vô cùng chờ mong.
Quân Mộng Trần và Cô Tô Thiên Kỳ đều đứng tại chỗ nhìn Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư. Hai người bọn họ cũng đều chờ mong trận chiến này, không biết ai có thể chiến thắng.
Quân Mộng Trần đương nhiên tin tưởng Tần Vấn Thiên, mặc dù hai vòng trước bọn họ bị tính kế, thứ hạng không quá cao, nhưng trận quyết chiến này bọn họ nhất định phải khiến tất cả mọi người chấn động, chà đạp các thiên kiêu, khiến cho không ai còn dám chất vấn bọn họ, cho dù cuối cùng bọn họ thật sự không thể tiến vào tạm giáp, cũng không oán không hối hận. Bọn họ đã làm hết sức mình, không phụ sự nhờ vả của Thiên Phù giới, cho dù cuối cùng không thể hoàn thành thử thách, đó là định mệnh.
Đám người chỉ thấy Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên cứ đứng như vậy ở đó, vô cùng bình tĩnh, thậm chí, thân thể của bọn họ cũng không động, điểm duy nhất có chút khác thường là ở mi tâm của Tần Vấn Thiên có một ánh sáng dựng thẳng chói mắt phát ra, giống như là một con mắt, hào quang đáng sợ dường như bắn ra từ trong con mắt kia, trên không nơi hắn đứng dần dần xuất hiện một cảnh tượng giống như cảnh mộng, Tinh Tượng của Mộng giới.
Hai người nhìn như chưa từng giao phong, thật ra đã bắt đầu chiến đấu.
Hai người bọn họ tiến vào một mảnh không gian kỳ ảo. Đây là không gian Mộng giới của Tần Vấn Thiên, cũng là không gian huyễn thuật của Hoa Thái Hư.
Đôi mắt của Hoa Thái Hư có thể chiến đấu, điều này đã được xác minh từ trước, không ai hoài nghi điều này. Sư tôn của hắn chính là Vạn Hóa Tiên Vương có huyễn thuật siêu phàm, có thể biến hóa ngàn vạn, huyễn thuật có một không hai, bản thân Hoa Thái Hư bước vào thế giới Luân Hồi cũng bình yên vô sự đi ra, không chết không điên.
Hai người đi vào không gian độc lập. Nơi này có Tinh Tượng của mộng giới, lại xuất hiện rất nhiều bóng dáng của Hoa Thái Hư, không ngừng lóe lên.
- Không gian huyễn thuật. Trận quyết đấu trước, Hoa Thái Hư cũng dùng chiêu này, khiến đối phương không hề có lực đánh lại.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, không gian huyễn thuật, bất kỳ bóng dáng nào của Hoa Thái Hư cũng có thể chỉ là hiện tượng giả.
Từng bóng dáng của Hoa Thái Hư đi về phía Tần Vấn Thiên, tất cả bọn họ đều cầm trường thương trong tay, chỉ thấy một người trong đó trực tiếp đánh ra một thương sát phạt, đâm thẳng vào Tần Vấn Thiên. Một thương này giống như chất chứa uy năng kinh khủng.
Tần Vấn Thiên huy động hai tay, trong lòng bàn tay lưu chuyển ánh sáng đáng sợ, trực tiếp nghiền nát bóng dáng kia, dường như chỉ là một ảo giác.
- Ông.
Lại một đạo công kích đánh tới, Tần Vấn Thiên lần thứ hai đánh ra chưởng ấn, vẫn là bóng dáng ảo.
Người bên ngoài chỉ thấy Tần Vấn Thiên ở dưới Tinh Tượng không ngừng ra tay đều có chút kinh hãi, Hoa Thái Hư có huyễn thuật quá mạnh mẽ, ngay cả Tần Vấn Thiên cũng đã đi vào trong đó.
Nhưng đúng lúc này, đám người thấy quanh người Tần Vấn Thiên xuất hiện vô số kiếm uy, đó là kiếm khí phong bạo đáng sợ. Kiếm khí phóng ra tinh tượng, ở trong mảnh không gian ảo này, kiếm đảo qua, từng bóng hình của Hoa Thái Hư bị xé rách rơi xuống, nhưng lại không ngừng có mới ảo ảnh mới hiện lên, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Phía trước lại có một thương đánh tới, một thương này giống như chất như chứa đựng uy năng đáng sợ. Tần Vấn Thiên nhìn trường thương bắn tới kia, trong đầu đã cuối cùng lại xuất hiện vô số ảo giác, trước mặt hắn không có người công kích hắn. Hắn lúc này dường như đang ở Thiên Ung thành của Sở quốc, bầu trời đầy nã bông tuyết tung bay, Mạc Khuynh Thành mặc quần áo trắng tinh giống như tiên tử, ở bên trong tuyết bay đầy trời ngoái đầu lại nhìn hắn.
Trong đầu của hắn lập tức xuất hiện từng bức tranh, giống như là thực sự trải qua vậy.
- Không tốt...
Tính cảnh giác của Tần Vấn Thiên cực mạnh, khí thế trên người hắn trong lúc đó điên cuồng bạo phát ra, chiến quyết phóng ra, huyết mạch gào thét, trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng chuông coong coong lập tức vang lên, dường như có rất nhiều cái chuông cổ đang điên cuồng rung lên. Hai tay hắn nâng lên đánh ra song chưởng, âm thanh ầm ầm đáng sợ từ phía trước không ngừng truyền ra, chỉ thấy một thanh trường thương, mũi thương lộ ra ánh sáng hủy diệt lóe lên rồi biến mất, Tần Vấn Thiên hắn thấy được ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Hoa Thái Hư.
- Đây chính là bản tôn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, bản tôn kết hợp cùng hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh, ở bên trong thương pháp chứa huyễn thuật cường đại, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến ý chí của con người, khiến trong đầu của con người lập tức sinh ra những hình ảnh khác nhau, lúc này, sát cơ thật sự giáng xuống, đây là sát chiêu đáng sợ đến mức nào.
Không gian huyễn cảnh lại là hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh lấp lóe, không thể phân biệt rõ thật hay giả, năng lực của Hoa Thái Hư hoàn toàn khác biệt so với những người khác, nhưng tính nguy hiểm của hắn lại cực cao, nếu như hắn không có ý chí kiên định, hắn đã thua từ lâu, nếu là người khác Hoa Thái Hư thật sự muốn hạ sát thủ, có thể một đòn giết địch, thật đáng sợ.
- Tất cả đều là giả, chỉ có thể dùng ý chí, không thể phá.
Có cường giả Tiên Vương sợ hãi thán phục, năng lực huyễn thuật của Hoa Thái Hư quả nhiên siêu cường, trong số mười đại thiên kiêu ai có thể phá giải?
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy, loại năng lực huyễn thuật này cần ý chí cường đại mới có thể phá giải, chỉ thấy trên người hắn có ánh sáng trắng lập loè, sau một lát, thân thể của hắn giống như một ngọn lửa thuần một màu trắng thiêu đốt mọi thứ, dường như là phù văn lưu động trên thân thể, ngọn lửa này lại ngưng tụ vào hai con mắt của hắn, ngưng tụ vào con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn.
Một khắc này, đôi mắt của hắn dường như hóa thành màu trắng, dường như có ánh lửa màu trắng thiêu
đốt trong mắt hắn, cực kỳ đáng sợ.
- Ông, ông, ông...
Ở dưới đôi mắt đáng sợ kia nhìn tới thiêu đốt, từng vị ảo giác kia từ hư ảo hóa lại thành hư ảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận