Thái Cổ Thần Vương

Một trận đánh cuối cùng

Mắt Đông Thánh Đình nhìn lên Cổ chiến đài, mở miệng nói:
- Lấy Ma điêu xuống đi.
Thanh âm của hắn vừa rơi xuống thì đã có người tới mang Ma điêu đi, không ít thiên kiêu cũng trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp tu hành, hiển nhiên tâm thần cũng chịu tổn thương không nhẹ.
- Mọi người có thể kiên trì lâu như vậy, không hổ là những thiên kiêu mạnh nhất Đông Thánh thập tam châu, hiện tại ta tuyên bố xếp hạng vòng thứ hai.
Đông Thánh Đình nhìn về phía mọi người, nói:
- Từ vị trí thứ nhất đến vị trí thứ mười lần lượt là Hoa Thái Hư, Cô Tô Thiên Kỳ, Tần Vấn Thiên, Vũ Vương, Lệ, Mạc Vấn, Quân Mộng Trần, Tử Tinh Hiên, Thái Tháp, Diệp Thiên Trần.
- Một vòng này là rèn luyện ý thức, cực kỳ tàn khốc, có thể chống đỡ lâu như vậy, tương lai các vị chắc chắn sẽ thành người tài.
Đông Thánh Đình thẳng thắn nói, thanh âm có khí phách, về phần nội tình thì không có lộ ra nửa điểm nào, cũng không có cái gọi là tin tức được nhắc tới, đối với tất cả mọi người đều bình đẳng, các cường giả đều nhìn thấy ở trên Cổ chiến đài.
- Răng rắc!
- Hai đấm của Quân Mộng Trần nắm chặt, đưa mắt nhìn Đông Thánh Đình phía trước, bất ngờ là lần này hắn cũng không có nói gì, chẳng qua là ngồi ở đó, còn dư lại một vòng cuối cùng, ai cũng không đoán được kết quả, tất cả những chuyện lúc trước, hắn mặc dù chống lại nhưng cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào, nơi này là Đông Thánh Tiên môn, là khảo hạch của Đông Thánh Tiên môn.
Tất cả chuẩn bị từ lúc bắt đầu chỉ vì đánh một trận cuối cùng.
- Xem ra tất cả mọi người đều mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi trước đi, người đâu đưa rượu ngon lên hầu hạ, chậm rãi đợi một trận đánh cuối cùng, quyết định xếp hạng của lần thịnh yến này.
Ống tay asoo Đông Thánh Đinh vung lên, ngay sau đó các thị nữ lần lượt mang rượu ngon đi về đài chiến đấu, rượu này chính là tiên tửu, có dược hiệu có thể khôi phục thương thế.
Các thiên kiêu cũng không khách khí,vừa điều tức vừa lấy rượu ngon, trực tiếp uống vào miệng, uống đến cực kỳ thống khoái.
- Lại đến.
Quân Mộng Trần lấy một bầu rượu ra trực tiếp uống sạch, hắng giọng nói.
Vòng thứ nhất, hắn xếp hạng thứ sáu, vòng thứ hai hắn lại xếp hạng thứ bảy.
Mà Quân Mộng Trần là vì tam giáp mà đến, hai đợt thành tích kém như vậy làm trong lòng hắn nghẹn lấy một luồng lửa giận cuồng bạo, hận không thể phát tiết ra ngoài.
Giờ phút này, hắn vẫn còn tức giận, một khi bộc phát sẽ phi thường đáng sợ.
Ở bên trong bauwx tiệc, không khí hài hòa, không có tranh luận, không có chất vấn, người biết cũng làm như không biết, đều mỉm cười thảo luận thịnh yến lần này.
- Cô Tô Thiên Kỳ cùng Hoa Thái Hư, ta thấy chắc chắn được hai vị trí đầu rồi.
Có tiên vương cười nói.
- Đúng vậy a, hai người này hẳn là lấy hai vị trí đầu, mà lực chiến đấu cảu hai người này hẳn là không kém, chỉ cần họ vào tam giáp thì vị trí thứ nhất và thứ hai chắc chắn thuộc về họ, về phần một vị trí khác trong tam giáp, rất có thể là Vũ Vương hoặc Lệ, nhưng mà hy vọng của Vũ Vương hiển nhiên là lớn hơn.
- Ân, Tây Mạc Châu lần này rất mạnh, Đông Châu cũng có Cô Tô Thiên Kỳ khó gặp địch thủ, Tây Mạc Châu có Vũ Vương kiêu ngạo bá đạo, tương đối xuất chúng, còn Vân Châu…
Một vị tiên vương khi nói đến Vân Châu đã thở dài nói:
- Vân Châu có chút đáng tiếc a.
- Đúng vậy, thật sự Vân Châu có chút đáng tiếc, có ba thiên kiêu tiến vào top mười nhưng lại không có một người tiến vào tam giáp.
Lại có một người thở dài nói, ở chỗ Vân Châu, ánh mắt Nhàn Vân tiên vương nhìn về đài chiến đấu, trong lòng hơi có chút không cam lòng, hắn cũng mơ hồ nhận thấy có chút khác thường, bọn Tần Vấn Thiên dường như bị nhằm vào.
Nhất là kết hợp với tình hình giằng co giữa Diễm Uyên tiên vương lúc trước, dĩ nhiên có thể đoán được một ít, theo như lời bọn họ thì lúc đầu Tần Vấn Thiên không nghe theo Đông Thánh tiên đế, ban đầu Đông Thánh tiên đế đã cho hắn cơ hội nhưng rồi lại bỏ qua hắn, nếu như lần này hắn vào tam giáp vậy thì khác gì ném mặt mũi Đông Thánh tiên đế, vì vậy Đông Thánh Đình mới không để cho ba người bọn họ tiến vào tam giáp.
Nhàn Vân tiên vương cũng chỉ có thể than thở trong lòng, biết rõ tin tức nhưng bản thân hắn cũng là người Đông Thánh Tiên môn, không thể nào công khai chất vấn Đông Thánh Đình, chỉ có thể ầm thầm thở dài vì bọn Tần Vấn Thiên.
Thật sự là không có duyên với tam giáp sao?
Chẳng qua là bên trận doanh Vân Châu, trừ Nhàn Vân tiên vương ra thì những người khác đều có chút hả hê, nhìn Tần Vấn Thiên trên Cổ chiến đài, ba người bọn họ sẽ không có hy vọng với tam giáp.
Hơn nữa, Đông Thánh Đình và Diễm Uyên tiên vương cũng xem bọn họ không vừa mắt, nếu là không vào được tam giáp, không thể trở thành Thánh tử làm đệ tử của Đông Thánh tiên đế thì bọn họ có thể có địa vị gì cơ chứ? Mặc dù vào Đông Thánh Tiên môn thì với tính cách của bọn họ cũng sẽ không chịu khuất phục Diễm Uyên tiên vương, như vậy sẽ càng khó khăn, dĩ nhiên bọn họ cũng có thể lựa chọn không vào Đông Thánh Tiên môn, như vậy cũng coi như là không tệ rồi.
Hôm nay, Diễm Uyên tiên vương cũng ngồi yên lặng ở đó, không có cùng Tần Vấn Thiên cãi cọ gì cả, cũng không có lên tiếng khiêu khích, đệ tử Hắc Phong của hắn bị Tần Vấn Thiên chém giết trước mắt mọi người, mấy lần bị bọn Tần Vấn Thiên khiêu khích, nếu là người bình thường thì căn bản không kìm nén được, nhưng mà Diễm Uyên tiên vương vẫn có thể chịu đựng được, hắn chỉ nhìn bọn Tần Vấn Thiên giãy dụa, cho ra cố gắng to lớn, cuối cùng tất cả hóa thành vô ích.
Hơn nữa, sau khi thịnh yến lần này kết thúc, bọn họ còn phải trả giá thật nhiều cho hành vi của mình.
Nếu bọn Tần Vấn Thiên muốn gia nhập Đông Thánh Tiên môn, Diễm Uyên tiên vương hắn có rất nhiều biện pháp để lấy tính mạng bọn Tần Vấn Thiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng, ánh mắt Đông Thánh Đình rơi lên trên chiến đài, mở miệng nói:
- Mọi người nghỉ ngơi tốt rồi chứ?
Mười đại theien kiêu lần lượt mở hai tròng mắt ra, từng ánh mắt đều có áng sáng lóng lánh.
Từ các đại châu tham gia chọn lựa, đến tham gia thịnh yến trăm năm một lần của Đông Thánh Tiên môn, tất cả chính vì một trận chiến cuối cùng này.
Chẳng qua cũng có người sinh ra ý chán nản, như là Diệp Thiên Trần, Thái Tháp, xếp hạng hai đợt trước của bọn họ cũng đều ở phía sau, tự nhiên biết hi vọng về tam giáp là không lớn, sợ rằng là không có khả năng rồi.
Nhưng mà, đã đi tới một bước này, chỉ còn một trận đánh cuối cùng nên cũng muốn đánh một trận thật oanh liệt, thật thống khoái, nếu có thể lực áp quần hùng, tài năng biểu hiện chói mắt trên Cổ chiến đài thì có lẽ còn có cơ hội.
Mười đại thiên kiêu, cho dù ẩn nhẫn như Cô Tô Thiên Kỳ thì giờ phút này đôi mắt hắn cũng bắn ra ánh sáng chói mắt, rất hiển nhiên, hắn cũng mong đợi cuộc tỷ thí này rất lâu rồi, sau khi cuộc tỷ thí này, Cô Tô Thiên Kỳ hắn sẽ là thứ nhất trong thịnh yến lần này.
Trong tất cả thiên kiêu của Đông Thánh thập tam châu thì hắn xếp thứ nhất, mặc dù từ nhỏ Cô Tô Thiên Kỳ hắn được trưởng thành trong ánh sáng thiên tài, nhưng lần này vẫn rất chói mắt.
Mười người lần lượt đứng dậy, đứng ở trên Cổ chiến đài, gió nhẹ lướt qua, lay động trường bào trên người họ, một cỗ khí thể chiến đấu vô hình tràn ra xung quanh, các tiên nhân đứng ở nơi rất xa đều cảm nhận được chiến ý mãnh liệt trên người họ.
- Khong hổ là mười thiên kiêu mạnh nhất, chỉ chiến ý trên người bọn họ, cho dù là ta cũng có thể cảm nhận được thật sâu chấp niệm này.
Có tiên vương mỉm cười mở miệng, cuộc chiến đấu trăm năm một lần này, đây đúng là cuốc chiến cuối cùng quyết định xếp hạng.
Mặc dù hai đợt phái trước cũng đã có xếp hạng, nhưng mà xếp hạng cuộc chiến đấu này vẫn hơi quan trọng hơn.
Ví dụ như, Cô Tô Thiên Kỳ và Hoa Thái Hư mặc dù có biểu hiện xuất sắc nhưng nếu vòng cuối này bọn họ xếp hạng cuối cùng, vậy thì vị trí thứ nhất và thứ hai không có phần của họ rồi, thậm chí là tam giáp cũng không vào được.
Tại quyết chiến cuối cùng mà biểu hiện kém cỏi nhất thì có tư cách gì mà vào tam giáp?
Mà lúc trước, Tần Vấn Thiên từng xếp hạng cuối cùng, nếu như lần này hắn có thể lực áp các thiên kiêu khác, như vậy cũng có cơ hội đoạt được vị trí tam giáp, đây chính là sức nặng của trận chiến cuối cùng này.
- Áp chế cảnh giới.
Đông Thánh Đình mở miệng nói, trên hư không, ánh sáng của bảo vật phủ xuống bao phủ cả chiến đài, dường như trên người bao trùm một tầng ánh sáng mờ, một lát sau ánh sáng đó chui vào trong cơ thể các thiên kiêu.
Áp chế cảnh giới của mười đại thiên kiêu, như vậy ở trong chiến đấu là hết sức căng thẳng.
- Cuộc chiến đấu này là không có quy tắc, tùy các ngươi loạn chiến, chiến đấu đến long trời lở đất đều được, chỉ có một quy tắc duy nhất là cấm vây công.
Đông Thánh Đình mở miệng nói:
- Hiện tại bắt đàu.
Tiếng nói Đông Thánh Đình vừa dứt, nhất thời một cỗ hơi thở bát ngát tràn ra trên Cổ chiến đài.
Trận tỷ thí cuối cùng này là loạn chiến.
Một trận gió kinh khủng thổi qua, Tần Vấn Thiên vẫn đứng nguyên bất động tại chỗ, những người khác cũng chia ra đứng khắp nơi, tròng mắt sắc bén quét qua mọi người, giống như là nhìn xem con mồi, đang suy nghĩ xem xuất thủ như thế nào.
- Tần sư huynh, nếu như bọn họ đã để chúng ta xếp hạng kém, vậy thì một trận chiến này, chúng ta vì chính mình mà chiến.
Quân Mộng Trần mở miệng nói:
- Ngươi nói xem, chiến như thế nào?
- Mọi người tự tiện đi, Mộng Trần, Tinh Hiên, các ngươi trước chọn đối thủ đi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói khiến cho vẻ mặt mọi người ngưng tụ, ba tên này cũng thật lớn lối.
Mười đại thiên kiêu, ba người bọn họ và bảy người khác không có một ai là yếu cả, tất cả đều mạnh mẽ vô cùng, vậy mà bọn hắn dám ngông cuồng nói, mọi người tự tiện.
- Ta chọn Diệp Thiên Trần sao.
Tử Tinh Hiên nói.
- Ta Thái Tháp.
Quân Mộng Trần nói.
- Tốt, ta hộ pháp co các ngơi, chờ sau khi các ngươi chiến đấu xong lại đổi nữa.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, thanh âm của hắn xuống thì thân thể Quân Mộng Trần đã đi về phía Thái Tháp, trên người hắn khoác lên áo giáp chiến đấu của vương giả, phía sau xuất hiện hình ảnh Vô thượng Cổ vương, giống như một tuyệt đại vương giả, giờ phút này hắn có thể thoải mái chiến đấu để phát tiết.
Trên người Tử Tinh Hiên có thần ưng màu vàng kim lóng lánh, xuất hiện cùng với cánh chim khổng lồ, thân ảnh chợt lóe lên rồi đi tới chỗ Diệp Thiên Trần.
Còn lại Tần Vấn Thiên, thân hình chọt lóe, bước chân của hắn đi tới giữa Cổ chiến đài, ánh mắt quét qua như không coi các thiên kiêu khác ra gì.
Loại khí thế này, dường như ở trong tất cả các thiên kiêu của Đông Thánh thập tam châu chỉ có hắn là tồn tại duy nhất.
Mặc dù lúc trước hắn từng xếp hạng cuối cùng nhưng mà giờ khắc này trên người hắn có ánh sáng vô tận, vô cùng chói mắt.
Thái Tháp nổi giận gầm lên một tiếng, hắn như hóa thành một pho tượng thiên thần,c ó sức mạnh vô cùng to lớn, một cỗ khí lưu cuồng bạo tàn phá bừa bãi trên Cổ chiến đài, bước chân Thái Tháp chấn động, loạn lưu tàn sát bừa bãi thiên địa, cuồng bạo vô cùng, Quân mộng Trần này muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn lập uy sao?
Diệp Thiên Trần tiêu sái vô cùng, kiếm khí trên người tàn sát hư không, hóa thành phong bạo kiếm khí kinh khủng.
Quyết chiến cuối cùng cũng mở ra, sư huynh đệ ba người Tần Vấn Thiên, trực tiếp phát động một cuộc chinh phạt cuồng bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận