Thái Cổ Thần Vương

Dã tâm của Tây Phương thế giới

Lão già điên trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trên tiểu tử thối này, thật đúng là biết lợi dụng điểm yếu người khác để kiếm lợi.
- Trong lòng ta tự có tính toán, không cần ngươi lo.
Lão già điên lạnh lùng nói.
- Đây là điều đương nhiên, tiền bối là người như thế nào chứ, chắc chắn quà người tặng cho U Hoàng sẽ không thể yếu hơn Thí Thần côn kia.
Tần Vấn Thiên run run cười, rõ ràng có chút hèn hạ, nhưng có thể xin được bảo pháp như Thí Thần côn kia thì hèn hạ chút có tính là gì? Da mặt hắn chính là dày như thế.
Bên trong Tần Thiên Thần tông, Bắc Minh U Hoàng cũng đã nhìn thấy lão già đen, trong ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, lão vẫn lôi thôi y như trước, nhìn thế nào cũng giống một lão già tồi tệ, thật không thể tưởng tượng được lão và cường giả siêu cấp chỉ một câu đã quát lui tất cả cường giả thái cổ rồi, lại dám đến vùng đất thanh tịnh Phật môn ở Tây Phương thế giới kia là một người, cảm giác cứ là lạ.
- U Hoàng, tiền bối vừa đồng ý cho ngươi một món pháp bảo, còn không mau tạ ơn tiền bối đi.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy U Hoàng thì sững sờ, nhắc nhở một tiếng.
Hai mắt U Hoàng chớp chớp, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên một cái, nhìn thấy Tần Vấn Thiên nháy mắt với mình, mới hiểu ra vấn đề, nhất thời câm nín, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng nói:
- Nhiều năm không gặp, tiền bối vẫn phong thái như xưa.
- Phong thái? Ta có phong thái gì, xem ra người đi theo tên tiểu tử này, cũng học theo thói xấu rồi.
Lão già điên nhìn Bắc Minh U Hoàng nói, khiến cho Bắc Minh U Hoàng có chút lúng túng, ánh mắt trong trẻo lộ ra nụ cười khổ, nàng trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái.
- Tử Nhân kinh kia, ngươi tu hành như thế nào rồi?
Lão già điên hỏi.
- Khá tốt.
U Hoàng nhẹ nhàng đáp lại, nàng cũng không biết bản thân đã tu hành đến trình độ nào.
- Ừm, Tử Nhân kinh vẫn là tuyệt thế thần thông, tuy nó không hộ mệnh tốt như của hắn ta, nhưng về các phương diện khác cũng không kém thậm chí còn vượt trội hơn. Ta truyền cho hắn Bất Tử kinh là vì ta biết thiên phú của tên tiểu tử này không được tốt, cần thường xuyên phải hộ mệnh.
Lão già điên không chút khách khí mà nói, một chút thể diện cũng không giữ cho Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cười khổ, có chút câm nín, tình cảm của người khi truyền cho hắn Bất Tử kinh chính là vì để bảo vệ mạng sống cho hắn, sợ hắn chết quá sớm sao?
Về phần thiên phú không tốt, e là cả thái cổ mênh mông rộng lớn này không có ai khác cho rằng như vậy.
- Bao năm này, tên tiểu tử này có bắt nạt ngươi không?
Lão già điên lại hỏi, Bắc Minh U Hoàng sững sờ một lát, mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, câu hỏi này có chút mập mờ, nàng nhất thời không biết nói gì cả.
- Bắt nạt?
Tần Vấn Thiên mặt đầy sọc đen, câu hỏi này…
- Ta làm sao có thể bắt nạt U Hoàng, tiền bối nghĩ nhiều rồi.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Không có sao?
Hai mắt U Hoàng chợt lóe sáng, nhìn Tần Vấn Thiên.
- Ặc…
Tần Vấn Thiên chớp chớp mắt.
- Nào, nói cho ta nghe, ta thay ngươi dạy dỗ hắn một trận.
Lão già đen nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, khiến Tần Vấn Thiên không rét mà run, trước kia hồi ở cấm địa mỗi lần lão ngược đãi hắn chính là dùng ánh mắt này.
Mặc dù bây giờ Tần Vấn Thiên đã đủ dũng mãnh nhưng đối mặt với lão già điên dám trực tiếp xông vào Tây Phương thế giới thế này, vẫn có chút yếu thế.
- Không cần đâu, dường như cũng không có gì.
Bắc Minh U Hoàng cười nhàn nhạt một tiếng, tựa như băng tuyết tan chảy vậy, vô cùng xinh đẹp.
Nhìn hai hậu bối, lão già điên nhè nhẹ gật đầu, lão lấy ra một hạt châu, trong đó, có một ánh sáng vô cùng chói mắt, bên trong chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng được. Tần Vấn Thiên và Bắc Minh U Hoàng cũng cảm nhận được mê lực mạnh mẽ ẩn chứa bên trong.
Thứ mà lão già điên am hiểu chính là năng lực linh hồn, Thí Thần côn đặc biệt dùng để tấn công linh hồn, vậy hạt châu này chẳng lẽ cũng như vậy?
- Ngươi cầm lấy vật này, bao giờ có thời gian thì luyện hóa nó, không được phụ lòng nó.
Lão già điên vươn tay đưa bảo châu cho Bắc Minh U Hoàng, ánh mắt có mấy phần ngưng trọng. Nhìn biểu cảm của lão già điên, trong lòng Tần Vấn Thiên mừng thầm, xem ra, bảo bối này không phải vật tầm thường, nếu không lão già điên cũng không nghiêm túc như vậy, với thực lực của lão sợ rằng thần binh bình thường không thể lọt vào mắt lão, cho dù là thần khí thì cũng vậy.
- Vâng.
Bắc Minh U Hoàng nghiêm túc gật đầu một cái, nhận bảo châu xong thì lập tức cẩn thận thu vào. Nàng có thể cảm nhận được từ biểu cảm của lão già điên rằng, hạt châu này nhất định không tầm thường, mong nàng chớ phụ lòng lão, chắc chắc đối với lão già điên mà nói, đây là thứ vô cùng quý giá.
- Đưa ta đi thăm Thiên Quật một chút, hai người các ngươi dẫn ta đi, ta không muốn đi cùng những người khác.
Lão già điên lại nói, lão đã cảm nhận được, có rất nhiều người đang đi đến phía này.
- Được
Tần Vấn Thiên gật đầu, lão già điên ẩn thân ở cấm địa Bắc Minh tiên sơn bao năm tháng, e là đã hình thành thói cô độc, những người mà lão gặp dường như không có mấy người, tính tình đương nhiên có chút kì quặc. Đối với lão già điên mà nói, trong Tần Thiên Thần tông, lão chỉ quen với mỗi Bắc Minh U Hoàng, còn những người khác, e là đều không có hứng thú.
Tần Vấn Thiên truyền âm tới thần niệm của những người xung quanh, mọi người lập tức hiểu ra, vội vàng tản đi, mặc dù họ vô cùng hiếu kì với nhân vật truyền kì này, nhưng đối phương đã không muốn gặp, họ cũng không có cách nào, chỉ là có chút đáng tiếc.
Lão già điên muốn vào Thiên Quật, Tần Vấn Thiên đương nhiên không có ý kiến gì, hắn và Bắc Minh U Hoàng cùng đi với lão già điên, đến con đường cổ của Thiên Quật là đến Cửu Thiên ngân hà, trong ngân hà vô cùng vô tận.
Ba người bước chầm chậm giữa bầu trời sao, lão già điên đi phía trước, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao không bờ bến, cảm khái nói:
- Thật là nguy nga.
Kẻ mạnh như lão cũng chưa từng đến Cửu Thiên ngân hà bao giờ, tuy lão đã có suy nghĩ này nhưng lại chưa đi thực hiện, bây giờ lão lại nghĩ, nếu như với cảnh giới của hắn, không thông qua Thiên Quật, không biết phải mất bao lâu mới tới được đây.
Bao năm nay, hắn một lòng một dạ bảo vệ Cổ Thanh Huyền, trên thực tế lão rất ít khi rời khỏi mảnh đất Thanh Huyền, càng không nói đến đi tìm hiều ngân hà rồi.
- Ta nghe nói ngươi đã lấy được kế thừa của Thần Vương Hi?
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Mảnh đất Thiên Quật này chính là do ý niệm của Thần Vương Hi hóa thành.
- Con người phi thường ấy, năm đó, ta cũng từng hứa với nàng, chuẩn bị lên khám phá ngân hà, nhưng mà sau đó Thanh Huyền lại xảy ra biến cố, không nghĩ tới hôm nay nguyện vọng năm xưa lại được thực hiện một nửa, chỉ có ta tới nơi này.
Trong giọng nói của lão trần đầy sự phiền muộn, ánh mắt ấy tựa như nhìn thấu cả một đời, như muốn nhìn thấy người xưa.
Lúc này, lão đột nhiên quay người, nhìn về U Hoàng, cặp mắt già nua dường như trở nên hết sức thâm thúy, trong ánh mắt lộ ra vẻ cưng chiều, nhẹ giọng nói:
- Nếu trong lúc tu hành ngươi có vấn đề gì thắc mắc, có thể hỏi người trong đầu ngươi, nàng ta có thể giải đáp cho ngươi.
Bắc Minh U Hoàng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật gật đầu, người mà lão già điên ám chỉ đương nhiên chính là sư tôn của nàng, là vị thiên thần mạnh mẽ của Cổ Thanh Huyền, người luôn ở trong đầu nàng dưới trạng thái ý niệm.
- Tiền bối, ta đọc qua ghi chép trận diệt thế năm đó, nhưng có nhiều chuyện vẫn không rõ, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Chuyện đã qua không muốn nhắc lại nữa, nhưng có một kẻ địch mà nhất định phải tiêu diệt, tất cả mọi chuyện năm đó đều do bọn chúng khơi mào.
Lão già điên nói.
- Ai?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe.
- Tây Phương thế giới.
Lão già điên nhìn bầu trời nói, thân thể Tần Vấn Thiên bỗng run một cái. Kẻ đầu sỏ của trận diệt thế Cổ Thanh Huyền năm đó lại là Tây Phương thế giới? Lão già điên có thể bỏ qua những kẻ tham chiến khác, duy chỉ có Tây Phương thế giới là nhất định phải tiêu diệt, có thể thấy, trận chiến diệt thế của Cổ Thanh Huyền năm đó, Tây Phương thế giới có vai trò như thế nào, có lẽ là vai trò quyết định.
Mà tất thảy những điều này, kể cả là sách thiên đạo trong các của Thiên Đạo Thánh viện cũng không có ghi chép.
- Tại sao bọn họ lại làm như vậy?
Tần Vấn Thiên hỏi, tuy trong sách có không ít quan điểm nhưng với một người có liên quan mật thiết như lão già điên, thì lời của lão mới là sự thật.
Tần Vấn Thiên từ trước đến nay đều không tin Tây Phương thế giới là mảnh đất từ bi, nếu không thì sao có thể làm ra chuyện tranh giành cướp đoạt, khiến Càn Khôn giáo và Cửu Thiên Huyền Nữ cung rút lui, lại khiến các cường giả tề tựu đông đủ. Tây Phương thế giới chỉ cần đứng sau tấm màn, khống chế điều khiển tất cả, thủ đoạn cao minh làm sao, thậm chí còn không cần trực tiếp ra mặt.
Nhưng kể cả không từ bị, Tần Vấn Thiên cũng không thể tưởng tượng được kẻ cầm đầu tiêu diệt thế gian, khiến sinh linh đồ thán lại chính là Tây Phương thế giới, sức mạnh Phật đạo này.
- Phật môn chú trọng nhân quả, tín ngưỡng, con người tu hành là vì gì? Vì để vượt lên trên hết thảy, vào thời đại đó, Tây Phương thế giới có một người đã gần như đã đạt đến cảnh giới đó.
Lão già điên chậm rãi nói:
- Từ khi thái cổ phân tám vực, có tám thần vương, đều mong muốn có thể siêu thoát. Bọn họ có những con đường khác nhau để theo đuổi mục tiêu này, trong những năm đó, thần vương tám vực vì những nguyên nhân khác nhau, trong thái cổ tiên vực dường như chỉ còn có thần vương Vũ vực Thạc Quả tồn tại, thế nên, dã tâm cứ tự nhiên mà lớn dần, có người muốn trở thành vua của thái cổ, đồng thời thống trị ba mươi ba Thiên Tiên vực, khiến cho ba mươi ba Thiên Tiên vực trong Cửu Thiên ngân hà đều tôn thờ hắn, để cho người người đều cung phụng hắn.
- Vì vậy, hắn dấy lên chiến tranh, hắn dường như cũng đã cơ hồ đạt được mục đích của mình, Thanh Huyền bị tiêu diệt, các vực trong thái cổ đều bị tổn thất nặng nề, rất nhiều thế lực thậm chí còn hôi phi yên diệt. Nhưng có lẽ hắn không nghĩ đến một điều là chính mình cũng gặp phải tổn hại nặng nề, thế nên, trận đại họa năm đó, đôi bên đều thua, cả thái cổ này đều thua.
Lão già điên lạnh lùng, chậm rãi mở miệng:
- Cho đến bây giờ, hắn dường như lại muốn xuất thế một lần nữa, xem ra, vết thương năm đó đã sớm khỏi rồi, vậy mục tiêu tiếp theo vẫn sẽ không thay đổi. Thiên Quật mà ngươi đang ở, nơi cực trị trọng yếu này chính là phần quan trọng nhất trong kế hoạch mục tiêu của hắn.
Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng đờ, không nghĩ đến lại có một ẩn tình như vậy ở đằng sau.
Hắn trong lời nói của lão già điên, là vị thần vương cấp bậc đầu tiên của thái cổ tám vực Vũ vực sao?
Vũ vực, là lực lượng duy nhất thống trị một vực, hơn nữa, còn thống trị cả tứ đại hạ giới thiên. Nhưng lão già điên nói với hắn, đây không phải là mục tiêu của Vũ vực, điều bọn họ muốn chính là ba mươi ba Thiên Tiên vực đều cung phụng Phật đạo.
Nhưng lại đã từng tồn tại thần vương có thể khiến Tây Phương thế giới trọng thương, khiến dã tâm của bọn họ kìm nén bao nhiêu năm, có thể tưởng tượng thiên chủ bất diệt ngày xưa mạnh đến nhường nào.
Phật môn thánh nhân, xem ra cuối cùng vẫn không thể dự đoán thiên cơ.
Cho đến bây giờ, phong ba lại một lần nữa dấy lên, nghe hàm ý trong lời nói của lão già điên, Thiên Quật này của hắn sẽ là nơi không yên bình nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận