Thái Cổ Thần Vương

Khách đến từ thiên ngoại

Tần Phong và Tần Thanh run rẩy đứng lên, Nam Hoàng Sênh Ca đích thân dẫn đường đi vào phía trong Thần Vương Điện, Tần Phong chỉ vào Tiểu Hà bên cạnh mình nói:
- Đây là bạn gái của ta, Tiểu Hà.
- Được, đưa theo cùng.
Nam Hoàng Sênh Ca mỉm cười nói.
Tiểu Hà cũng đứng dậy, rất kích động, Tần Phong nói là thật, Thần Vương là sư tôn của hắn.
Những người khác cũng muốn đi cùng nhưng đều bị vị Nam Hoàng Tiên Tử ngăn lại, lên đành phải thôi.
Trong nội điện điện Thần Vương, Tần Vấn Thiên nhìn mấy người đi vào, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn, hắn nói:
- Nhóc nhà ngươi đã là Tiên Cảnh tu vi rồi, Tần Thanh nha đầu càng ngày càng xinh đẹp ra.
Hai người bọn họ khẽ run lên, tậht sự gặp được Tần Vấn Thiên rồi, nhưng lại căng thẳng không biết nói gì.
- Tần… Thần Vương.
Tần Thanh không biết phải xưng hô thế nào, Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn nàng nói:
- Gì mà Thần Vương, gọi ta Tần đại ca là được, Tần Phong, lâu ngày không gặp, gặp sư tôn cũng không bái kiến sao.
- Đệ tử bái kiến sư tôn,
Tần Phong lúc này mới tiến lên trước, hai đầu gối quỳ xuống đất, thực hiện đại lễ bái sư, có điều một sức mạnh vô hình nâng cơ thể hắn lên, khiến cho hắn đứng dậy.
- Tất cả vẫn giống như trước đây, nếu hai ngươi như vậy thì ta coi như không quen biết hai ngươi đâu.
Tần Vấn Thiên phê bình nói, cuộc đời chìm nổi bể dâu, thân phận hôm nay của mình khiến cho những người trước đây thân cận với mình đều căng thẳng như vậy trước mặt mình, hắn không thích điều đó, chắc có lẽ chỉ có những người luôn đi theo bên hắn từ trước tới nay mới có thể vẫn thản nhiên như xưa.
- Tần đại ca.
Tần Thanh gật đầu, trong lòng nàng dâng lên một niềm vui không gì sánh được, Tần đại ca vẫn giống như trước đây, vẫn ôn hòa, vẫn bình dị gần gũi, đôi mắt đẹp của nàng ươn ướt lệ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Cám ơn huynh, Tần đại ca.
- Nha đầu ngốc.
Tần Vấn Thiên bước lên trước xoa xoa mái đầu của Tần Thanh, nha đầu này năm đó vô cùng thiện lương, vì đệ đệ của mình mà tự nguyện hi sinh bản thân.
- Muội tên Tiểu Hà?
Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hà đang đứng cạnh Tần Phong.
- Đúng.
Tiểu Hà gật mạnh đầu, thầm đánh giá nhân vật vô song của Thái Cổ đang đứng trước mặt mình này.
- Sau này muội cứ gọi ta Tần đại ca giống như Tần Thanh là được, muội yêu tâm, mặc dù Tần Phong là đồ đệ của ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để nó bắt nạt muội, hắn dám bắt nạt muội thì cứ tới nói với ta.
Tần Vấn Thiên cười nói, Tiểu Hà nghe rồi cười gật đầu, còn nhìn Tiểu Phong ra vẻ thị uy, Tần Phong gãi gãi đầu.
- Người bên ngoài là huynh trưởng của muội phải không, nhân phẩm thế nào?
Tần Vấn Thiên bình thản hỏi, đôi mắt đẹp của Tiểu Hà chững lại, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần đại ca, ca ca của muội… có chút thế lực, nếu không phải vì Tần Phong thực sự là đệ tử của Tần đại ca, e là sẽ chia rẽ chúng ta.
- Vậy còn muội, nếu ta không phải sư tôn của Tần Phong, muội vẫn sẽ cùng hắn sao?
Tần Vấn Thiên cười hỏi, khiến cho Tiểu Hà run lên, mặc dù gọi Tần Vấn Thiên là Tần đại ca, nhưng chỉ một câu nói của hắn thôi cũng đủ khiến nàng nơm nớp lo sợ.
- Sư tôn, Tiểu Hà nàng không phải loại người đó, trước khi tới đây nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để trốn đi cùng con.
Tần Phong vội giải thích.
- Ngươi căng thẳng gì chứ.
Tần Vấn Thiên trừng mắt liếc nhìn Tần Phong, thời khắc hắn hỏi Tiểu Hà thực sự hắn đã biết đáp án rồi, hiện nay, làm gì có suy nghĩ của ai có thể thoát khỏi cặp mắt hắn, sở dĩ hắn hỏi cũng là vì không muốn để cho Tần Phong bị người khác lợi dụng.
- Tần Phong, nha đầu Tần Thanh, ta sẽ sai người dẫn mọi người đi chọn một tẩm cung để ở, sau này ở lại trong Thần Vương Điện đi, còn về người nhà của Tiểu Hà, đền bù một chút cho thỏa đáng, đừng để đứt mất quan hệ, dù gì đó cũng là người nhà của muội ấy.
Tần Vấn Thiên bình thản nói, nói tới đây thôi, tin rằng Tần Phong tự hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, đối phương nếu đã có bụng dạ khó lường vậy, vậy thì cũng đừng có mơ tới việc muốn kiếm được lợi gì ở đây, nhưng hắn cũng không thật sự để Tiểu Hà đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, như vậy thì hơi quá.
- Đệ tử hiểu rõ.
Tần Phong cười gật đầu, hắn biết nên làm thế nào.
- Sênh Ca, muội dẫn bọn họ đi lựa chọn cung điện, ta đi đón một người.
Tần Vấn Thiên lên tiếng nói, đôi mắt Nam Hoàng Sênh Ca lóe lên một tia sáng khác lạ, không ngờ có người phải đích thân Tần Vấn Thiên đi đón sao?
Người thân bằng hữu của hắn đại đa số đều ở trong Thần Vương Điện rồi, những người khác thì, ai là người có thể diện lớn như vậy?
- Được.
Nàng khẽ gật đầu, rồi đưa theo Tần phong và Tần Thanh cùng đi, không lâu sau, Tần Phong và Tần Thanh một mình ở lại trong một tòa tẩm cung nguy nga tráng lệ của riêng mình bên trong Thần Vương Điện, có thể sánh với hoàng cung của một vương quốc, tu vi của thị nữ ở đây đều là Tiên Cảnh giới, khiến bọn họ cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Thần Vương Điện, nơi không biết bao nhiêu người nằm mơ muốn có được, tới nay, tới Giới Chủ Thiên Thần ở ngoài cũng không thể vào.
- Tần Phong, sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?
Tiểu Hà cảm giác như đang trong giấc mơ, không phải thật, nàng tin Tần Vấn Thiên là sư tôn của Tần Phong, Tần Phong từng kể với nàng về câu chuyện cũ đó, nhưng dù sao cũng chỉ là một sự việc nhỏ đan xen từ nhiều năm trước, nàng hoàn toàn không thể chắc chắn được rằng liệu Tần Vấn Thiên có nhận Tần Phong không, dù sao, trên cả con đường mà Tần Vấn Thiên đã đi, số người đã từng gặp có lẽ không thể đếm được, Tần Phong, chẳng qua chỉ là một trong những câu chuyện mà hắn từng trải qua từng gặp trên con đường đó thôi, cho dù có bỏ qua đi nữa cũng là chuyện bình thường.
- Ta biết mà, Tần đại ca sẽ không quên chúng ta.
Khóe mắt Tần Thanh vẫn ngân ngấn lệ chưa khô.
- Trước đó là ai căng thẳng không dám gọi sư tôn luôn vậy.
Tần Phong trêu ghẹo cười nói, khiến cho Tần Thanh trợn trừng mắt lườm hắn, có điều, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Nam Hoàng Sênh Ca mỉm cười nghe ba người bọn họ nói chuyện, vận mệnh của bọn họ, bắt đầu từ đây sẽ có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ giờ trở đi bọn họ có thể tùy ý ngao du khắp thiên hạ Thái Cổ.
Nghĩ tới mọi chuyện đã qua, Nam Hoàng Sênh Ca cũng cảm giác như một giấc mộng.
Bóng dáng Tần Vấn Thiên xuất hiện bên ngoài điện Thần Vương, đích thân đứng đó nghênh đón.
Lúc này, bên ngoài Thần Vương Điện, cách đó không xa có hai dáng người từ từ đi tới, hai người này Tần Vấn Thiên đều từng gặp gỡ, người đi đầu áo trắng như tuyết, cả người vẫn bình thản như không, vô cùng phiêu diêu mờ ảo, dường như không thuộc về trần thế.
Còn như thân ảnh đứng sau lưng hắn thì Tần Vấn Thiên cũng từng gặp, trước kia, trong quá khứ hắn từng gặp đối phương, cũng đã có được một lần cơ duyên.
- Không ngờ hai vị tiền bối có thể tới.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Ngươi đã siêu thoát, không cần gọi ta là tiền bối, ngươi và ta cùng ngang vai ngang vế với nhau, ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi ta một tiếng huynh trưởng là được rồi.
Người trẻ tuổi mặc bạch y tự nhiên cởi mở nói.
- Được, huynh trưởng.
Tần Vấn Thiên cũng không khách khí, trực tiếp gọi thẳng một tiếng.
- Ngươi đã xưng hô huynh trưởng với lão sư của ta, thì lại càng không thể gọi ta là tiền bối, nói ra thì, hiện nay cảnh giới của ngươi cao hơn ta.
Thân ảnh đứng phía sau người trẻ tuổi mặc áo trắng nói, hóa ra hắn từng là một trong tám đại Thần Vương, Huyền Vực Thần Vương, chủ của thời gian.
- Lão sư?
Mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, sau đó cười cười, quả thật, trên thế giới này, người có thể làm thầy của Thời quang Thần Vương chắcc cũng chỉ có thể là người thanh niên áo trắng trước mặt đây mà thôi, đương nhiên, hiện tại hắn cũng có thể tính là một.
- Ta đã từng nói với ngươi trong quá khứ, ta luôn muốn tìm một phương pháp để siêu thoát, muốn có thể bay lượn ở quá khứ và tương lai, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào tiến được tới bước đó, sau đó, gặp được lão sư, người có thể làm được, bởi thế ta mới mặt dày mà đi theo, lão sư bất đắc dĩ, cuối cùng đồng ý dẫn ta theo bên người.
Thời quang Thần Vương nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây trôi, cũng chẳng quan tâm tới mặt mũi thể diện, đến tầng cấp này của lão, chỉ có một thứ duy nhất để theo đuổi.
- Chỉ có điều hắn vốn dĩ đã được định sẵn chắc chắn phí công, muốn siêu thoát, cần biết Ý chúng sinh, trận thần chiến đó chính là cơ hội, Tây Thiên Thần Vương cũng lĩnh ngộ được điểm này, đáng tiếc hắn đi lầm đường đến cuối cùng thì thành toàn cho ngươi.
Người thanh niên áo trắng nói:
- Sao, ta tới đây chúc mừng ngươi, không mời ta vào trong ngồi được hay sao?
- Huynh trưởng, xin mời.
Lúc này Tần Vấn Thiên mới chợt tỉnh, không khỏi buồn cười, ba người cất bước đi vào, trực tiếp đi tới một nơi tĩnh mịch trong Thần Vương Điện.
Người thanh niên áo trắng là một người thế ngoại, có lẽ hắn thích thanh tịnh, nếu không hắn đã sớm nổi danh khắp thiên hạ rồi.
- Huynh trưởng, ta vẫn luôn có điều nghi vấn, nếu đã siêu thoát, cần biết Ý chúng sinh, vậy thì, nếu đã sinh ra người siêu thoát, vậy thì cả thiên hạ đều biết, lưu truyền hậu thế, đời đời bất diệt, thế nhưng vì sao cực ít người biết tới sự tồn tại của huynh trưởng?
Tần Vấn Thiên tò mò hỏi, đến cả người của Thiên Đạo Thánh Viện cũng đều không biết.
- Nếu nói trên một ý nghĩa nào đó, ta hoàn toàn không thuộc về siêu thoát.
Người thanh niên áo trắng lắc đầu nói:
- Bởi vì, nếu so với ngươi, ta chỉ là một vị khách từ bên ngoài tới.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, nói:
- Huynh trưởng tới từ bên ngoài Cửu Thiên?
- Đúng.
Người trẻ tuổi áo trắng khẽ gật đầu:
- Ngươi đã siêu thoát, đến tầng cấp này của ngươi có lẽ cũng biết, vũ trụ bao la, không có giới hạn, thế giới mà ngân hà Cửu Thiên bao phủ chỉ là một thế giới hoàn thiện trong đó, trong vũ trụ mênh mông bên ngoài Cửu Thiên, có vô số thế giới, trước kia, ta từng đi lại trong vũ trụ, đến ngao du ở rất nhiều thế giới, sau đó mới tới đây, cảm giác quy tắc ở thế giới này khá là thú vị, hơn nữa cực kỳ hoàn thiện, sẽ có thể sinh ra một người tương đương với ta, nên mới ở lại đây, tới nay, đã chờ được một người, đó chính là ngươi.
Lòng Tần Vấn Thiên hơi chút giật mình, du lịch vũ trụ, đi khắp các thế giới, e là đối phương đã tồn tại qua không biết bao nhiêu năm tháng, cho dù là ở trong vũ trụ cũng khó có thể tìm thấy một nhân vật nào tương tự như y mãi cho tới khi hắn siêu thoát, đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là hắn của hiện tại cũng đã đạt được tới tầng bậc ấy.
- Tương ai, có hứng thú đi du ngoạn cùng ta không?
Người thanh niên áo trắng đột nhiên cười hỏi.
- Sợ là huynh trưởng phải đợi vài năm.
Tần Vấn Thiên cười trả lời, hắn biết, sau khi siêu thoát thì ở đây đã không còn gì để cho hắn theo đuổi, nhưng mà mọi thứ ở đây dù sao cũng là những gì quen thuộc với hắn, trong một quãng thời gian rất dài sắp tới, hắn sẽ không rời đi.
- Hiểu rồi, dù sao ta cũng đã từng trải qua mọi thứ giống ngươi, còn như việc chờ đợi, đến cảnh giới của chúng ta, một chút thời gian đó, kỳ thực cũng chẳng là bao.
Người thanh niên áo trắng cười nói, Tần Vấn Thiên, rồi cũng sẽ cảm nhận được sự cô đơn, sự cô đơn không có đối thủ.
- Được, một lời đã định.
Tần Vấn Thiên nói, hắn cũng muốn đi xem thế giới bên ngoài, nhưng trước đó hắn phải đi khắp một lượt thế giới Thái Cổ.
Hai người nói chuyện phiếm một chút, nói mấy chuyện thú vị, thí dụ như thế giới bên ngoài Cửu Thiên như thế nào, lâu lâu lại có những tiếng cười khẽ vang lên truyền ra ngoài, rất lâu sau, người thanh niên áo trắng mới rời đi cùng với Thời quang Thần Vương, hai người đã ước định với nhau, tương lai một ngày nào đó, nhất định sẽ cùng nhau đi ngao du vũ trụ ngoài Cửu Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận