Thái Cổ Thần Vương

Không ai không biết.

Thánh viện, Tần Vấn Thiên đang ở trong một quần thể cung điện. Hắn bây giờ đang đứng trước một tiên bích trong một cung điện, trên mặt tiên bích kia có hai bóng cường giả đang chiến đấu, nhưng lại có chút mơ hồ.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên đang nhắm lại, tiên niệm của hắn thấm vào trong tiên bích, thì ý thức xuất hiện trong một mảnh không gian. Ở mảnh không gian này, hắn là tồn tại hư vô mờ mịt, chỉ là dùng thân thể hư ảo mà theo dõi, bên trong này có hai bóng người tuyệt thế đang trải qua cuộc chiến đáng sợ kinh thiên.
Hai bóng người lơ lửng trên trời cao, đắm chìm trong ánh sáng tinh thần vô song, quanh thân bọn họ được bao phủ bởi quy tắc mạnh mẽ chí cực, không có Tiên Đài được thả ra, nhưng chỉ cần thân thể bọn họ đã giống như thân thể quy tắc. Bọn họ, chính là quy tắc, hơn nữa không chỉ có một loại quy tắc.
Một người trong đó bước tới, ngàn vạn kiếm quang lập tức điên cuồng chém giét ra, thân thể quy tắc, người hóa quy tắc. Bọn họ có thể vận dụng sức mạnh quy tắc, diễn hóa ra các loại thần thông pháp thuật mạnh mẽ để chiến đấu, uy lực vô cùng. Cường giả đối diện cũng bước ra, sức mạnh đất đai màu vàng đất bao trùm thiên địa, trói buộc không gian, sau đó hai người đụng vào nhau, thân thể quy tắc va chạm. Tần Vấn Thiên có thể trực tiếp cảm nhận được sức mạnh quy tắc mạnh mữ kia tồn tại, không thể bị tiêu diệt.
Đây chính là điểm kỳ diệu của tiên bích trong cung điện, có thể chìm tiên niệm vào trong đó, ở khoảng cách gần cảm thụ đại chiến cường giả Tiên Vương một cách chân thật. Nếu ở bên ngoài, hắn dám đứng gần như vậy xem chiến đấu Tiên Vương, thì sẽ bị sức mạnh quy tắc xé nát, dư âm cũng có thể xóa bỏ hắn, hoàn toàn không có biện pháp cảm thụ chiến đấu ở trung tâm, đi lĩnh ngộ, nhưng tien bích có thể làm được.
Những tiên bích này, đơn giản là thánh địa cảm ngộ tu hành. Phải biết, người trong thánh viện đều là cảnh giới Tiên Đài, dựa vào thiên phú của mọi người đã bước vào thánh viện mà nói, lên được Tiên Vương là chuyện đương nhiên. Có thể có điều kiện cảm ngộ như vậy, tất nhiên sẽ đẩy nhanh tốc độ bọn họ tiến vào Tiên Vương, giúp bọn họ cảm nhận trước sức mạnh Tiên Vương. Mặc dù nơi này rất nhiều người là hậu duệ của Tiên Đế, có trưởng bối giúp bọn họ cảm thụ khí thế của Tiên Đế, nhưng chiến đấu chân chính lại là một loại cảm giác hoàn toàn khác, có thể giúp bọn họ lĩnh ngộ sâu hơn.
Hồi lâu sau, tiên niệm của Tần Vấn Thiên rời khỏi, hít sâu một cái, cảm ngộ rất nhiều, sau đó hắn lại đi tới một mặt tiên bích khác, tiếp tục cảm ngộ. Tất cả tiên bích của tòa cung điện này rất nhanh bị hắn cảm ngộ hết, nên hắn lại đi khỏi cung điện này, bước sang cung điện bên cạnh, tiếp tục cảm ngộ. Quá trình này rất chậm, cũng rất phong phú.
Tòa thánh viện này có các loại thánh địa tu hành, giống như Thông Thiên giới có thể tiến hành cuộc chiến sinh tử hư ảo, còn có các loại bí cảnh chưa được thăm dò, lại có thánh viện giảng đạo, toàn bộ Tiên Vực, sợ rằng không có thế lực cao cấp nào có thể tìm được điều kiện tu hành cỡ này. Huống chi, bí pháp chân ngã của phật môn Tần Vấn Thiên tu hành lúc trước, cũng cho hắn một cảm giác mơ hồ đó có thể là pháp môn thần thông tuyệt học, uy lực vô cùng, là thứ hiếm thấy trong Tiên Vực.
Có lúc hắn từng suy nghĩ, thánh viện Thiên Đạo này, rốt cuộc là tới từ đâu, Trường Thanh Đại Đế triệu hồi nó từ trên tinh không, thật sự sẽ có nhân vật Đại Đế cổ quật khởi trong đám hậu bối sao.
Nếu như có, Tần Vấn Thiên hắn nhất định phải chiếm một ghế. Không trở thành Đại Đế cổ sao có thể truy tìm con đường của phụ thân, đây là tín niệm của hắn.
- Cảm giác như thế nào?
Trong một tòa cung điện, Tần Vấn Thiên gặp Nam Hoàng Vân Hi, khẽ cười hỏi.
- Cảm ngộ rất nhiều, thánh viện quá thần bí.
Nam Hoàng Vân Hi mỉm cười nói.
- Có lẽ tổ phượng của Nam Hoàng thị biết một vài bí ẩn về thánh viện.
Tần Vấn Thiên cười một cái. Tổ phượng trong tổ địa truyền thừa của Nam Hoàng thị là một tồn tại vô cùng cổ xưa, đương nhiên có kiến thức uyên bác, cực kỳ rộng lớn.
- Có cơ hội thì hỏi một chút.
Nam Hoàng Vân Hi thản nhiên cười nói:
- Chỉ là hiện giờ, còn chưa biết đi thông mấy thánh viện khác như thế nào.
- Đúng vậy, cũng không biết mấy người Thanh nhi và Quân Mộng Trần thế nào rồi.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm nói nhỏ, có chút tưởng niệm Thanh nhi. Hắn cho rằng thánh viện có bốn nơi, Quân Mộng Trần và Thanh nhi hiển nhiên không ở trong tòa thánh viện này.
Suy đoán của Tần Vấn Thiên cũng không sai, trên thực tế đúng là như vậy. Thánh viện có bốn nơi, tòa thánh viện hắn ở tụ tập phần lớn đại yêu và cường giả có tu hành năng lực yêu. Vì vậy tiểu hỗn đản, Luyện Ngục cùng với Nam Hoàng thị có huyết mạch phượng hoàng đều ở chỗ này, ngoài ra còn có các đại yêu. Ở tòa thánh viện này, yêu thú áp chế nhân loại, nên yêu thú có nhiều hơn một chút.
Nhưng ba tòa thánh viện khác, thì cường giả nhân loại nhiều hơn, chiếm vị trí chủ đạo.
Tòa thánh viện Thanh nhi ở cũng có cung điện và tiên bích như vậy, có thể quan sát cảm ngộ cường giả chiến đấu, lĩnh ngộ tu hành. Sau khi thánh viện giảng đạo, tu vi Thanh nhi bước vào Tiên Đài tầng ba, nhưng nàng không quá vui mừng, vì ở trong tòa thánh viện này, nàng thường xuyên bị quấy rối.
Lúc này, nàng đang đối mặt với tiên bích tu hành, một bóng người tuấn duật phi phàm an tĩnh đứng sau. Thanh nhi chuyển mắt nhìn qua, vẻ mặt lạnh như băng, toàn thân thả ra lãnh ý, trong con ngươi xinh đẹp tuyệt luân, hiếm khi lộ ra vẻ chán ghét.
- Thanh nhi muội muội, thật là trùng hợp.
Thanh niên bên cạnh mỉm cười nhìn Thanh nhi nói. Thân phận người này Thanh nhi có biết, chính là đệ tử thân truyền của Tử Đế, tu vi khá mạnh, ở trong thánh viện thường xuyên quẩy rầy nàng, theo dõi nàng.
Lúc nói chuyện, thanh niên này cũng đã lại gần Thanh nhi. Bàn tay Thanh nhi vung lên, một luồng hàn quang bắn ra, nàng biết mình không làm gì được đối phương, nên thân hình chợt lóe, xuất hiện ở ngoài cung điện, sau đó sử dụng một món pháp bảo không gian cường đại, đi kèm với ánh sáng không gian lấp lánh, thân thể nàng biến mất.
Thanh niên đứng chắp tay, không có đuổi theo, chỉ cười nhạt nhìn bóng dáng rời đi kia.
- Như vậy thú vị sao?
Đối diện, có một bóng người đưa lưng về phía thanh niên, bình tĩnh nói.
- Có mỹ nhân để trêu đùa, sao lại không làm. Trường Thanh Đại Đế không tán thưởng, không cho sư tôn mặt mũi, sư tôn cực kỳ không vui.
Thanh niên cười nhạt trả lời, sau đó đối mặt với tiên bích, tiên niệm thấm vào trong đó, bắt đầu tu hành.
Chuyện xảy ra ở thánh viện bên này, Tần Vấn Thiên đương nhiên không biết, hắn ở trong quần thể cung điện này tu hành tiên bích mấy tháng, sau đó lại đi tới trước tế đàn đi Thông Thiên giới. Vì phòng bị cường giả của Bạch Hổ tộc, Tần Vấn Thiên đã phủ thêm cho đám người Nam Hoàng Vân Hi, Nam Hoàng Sanh Ca và Luyện Ngục khôi giáp khôi lỗi. Như vậy, mấy người Nam Hoàng Vân Hi vẫn có thể làm chuyện mình muốn, không cần tất cả phải dính chùm một chỗ.
Thông Thiên giới, bóng dáng Tần Vấn Thiên đột ngột xuất hiện trong mảnh không gian này. Hắn đảo mắt nhìn quanh, ba năm trước ở trong Thông Thiên giới, Lôi Bá của Lôi Thần Điện và Sở Thanh Y của thánh điện Phiêu Tuyết cuồng ngược Quân Mộng Trần, mặc dù hắn đã uy hiếp Sở Thanh Y không được hành hạ Quân Mộng Trần để đối phó hắn nữa, nếu không sẽ khiến nàng ta thân bại danh liệt. Nhưng hiện trạng của Quân Mộng Trần hắn vẫn không cách nào biết được, cũng không biết Sở Thanh Y có mượn tay người khác đối phó Quân Mộng Trần hay không.
Thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, đi về phía khu hoang dã có nhiều yêu thú, chuẩn bị mượn mấy yêu thú này chiến đấu thử, tiện thể làm chút thịt yêu linh ăn. Dọc đường, thấy có người săn giết ăn thịt yêu thú, cười nói:
- Thịt những yêu linh này đúng là đại bổ, thật là thống khoái.
- Ăn thì đã, chứ đừng trở thành thức ăn trong mâm cho yêu thú là được.
Một người khác cười nói.
- Tiên Vực chúng ta có rất nhiều đại yêu, nếu có thể ăn thịt, mùi vị đó, chắc sẽ tuyệt vời khó có thể tưởng tượng.
- Nghe không nghe nói à, ở tòa thánh viện nào đó, có ngươi ăn thịt bạch hồ, Bạch Hổ tộc cuồng ngạo, bị người nướng ăn ngay trước mặt đồng loại, vô cùng nhục nhã.
- Ha ha, có nghe rồi, các thánh viện không nối tiếp, chỉ có không gian giả tưởng Thông Thiên giới này mới có thể tiếp xúc với nhau. Có tin truyền ra nói Bạch Hổ tộc bị nhân loại nướng ăn thịt đồng loại ngay trước mặt. Dựa vào tính cách của mấy tên đại yêu Bạch Hổ tộc kia mà còn có thể nhẫn được.
Đại yêu của Bạch Hổ tộc hung hăng thành thói, bọn họ dùng nhân loại làm tọa kỵ, cưỡi lên trên đầu nhân loại, đùa bỡn mỹ nữ nhân loại, vừa dâm vừa tà, hoàn toàn không coi nhân loại ra gì.
Tần Vấn Thiên đi ngang qua nơi đây, vừa lúc nghe được câu chuyện của những người này, không ngờ, người trong Thông Thiên giới đều đã biết chuyện hắn ăn bạch hổ. Nhưng tin tức như vậy, truyền đi nhanh cũng là chuyện bình thường.
Hai người kia tựa như cảm giác được cái gì, chuyển mắt nhìn qua, sau đó thấy bóng người Tần Vấn Thiên, thì lại thấy ánh mắt một người trong đó sáng lên, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên lộ ra biểu tình hứng thú.
- Tần Vấn Thiên.
Một người trong đó lạnh lùng gọi.
- Các ngươi quen biết ta?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên có chút rét lạnh.
- Trong Thông Thiên giới, người không nhận ra người có lẽ không nhiều.
Người nọ cười lạnh một tiếng, Tần Vấn Thiên còn tưởng rằng là do chuyện ăn thịt bạch hổ, nhưng vậy cũng không thể nhận ra mặt mình chứ?
- Lúc trước ngươi làm gì Sở Thanh Y, mà khiến cho thánh nữ của thánh điện Phiêu Tuyết không tiếc các loại thủ đoạn đối phó với ngươi. Ngươi có biết, chỉ cần bắt ngươi giao ra, Sở Thanh Y có thể nguyện ý bỏ ra cái giá rất cao.
Một người trong đó cười nói, Tần Vấn Thiên lại cười lớn. Hắn còn tưởng do chuyện ăn thịt bạch hổ, như vậy có thể chấn nhiếp đối phương, lại không ngờ rằng nguyên nhân là do Sở Thanh Y.
Hai mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tinh mang, đôi mắt đáng sợ của hắn tựa như có thể nhìn thấu hư vọng, quả nhiên cảm thấy ý niệm tham lam độc ác của đối phương. Quanh thân hắn lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, hóa thành thân thể thần ma, lúc thân hình chợt lóe, thì tay cũng giơ lên đánh ra một công kích cuồng bạo. Cường giả Tiên Đài tầng năm sửng sốt một chút, thì đã thấy một cỗ xoắn giết hủy diệt đập tới, thân thể hắn chợt lui, lại bị lực công phạt đuổi kịp đánh trúng, trực tiếp xóa bỏ.
Ánh mắt người còn lại trầm xuống. Sở Thanh Y nói Tần Vấn Thiên là Tiên Đài tầng ba, nhưng hiện giờ hiển nhiên đã đột phá cảnh giới, hơn nữa sức chiến đấu đáng sợ như vậy, nên hắn muốn trốn. Thế nhưng dưới chưởng ấn của Tần Vấn Thiên hắn hoàn toàn trốn không thoát, trực tiếp bị xóa bỏ.
Tần Vấn Thiên đi lên phía trước, cướp đoạt địa bàn của bọn họ, thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức thịt linh yêu, còn ăn tới vô cùng thoải mái, trong đôi mắt hắn ánh lên từng tia lạnh lẽo.
Sở Thanh Y, nợ của Quân Mộng Trần còn chưa tìm nàng ta tính sổ, mà nàng ta còn dám ghi hận hắn.
- Mùi thơm xông vào mũi, công tử thật biết hưởng thụ.
Mấy bóng người đi tới, miệng cười mỉm. Mấy người này đều mặc đồ trắng, xinh đẹp tuyệt trần, toàn bộ lại đều là mỹ nhân khó gặp, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu đánh giá các vị mỹ nữ, cười nói:
- Các vị mỹ nhân cũng biết ta?
- Thanh Y thánh nữ khắc bức họa của ngươi lên Thông Thiên thạch, đưa lên bầu trời, người của Thông Thiên giới đều biest.
Một người cười ôn nhu nói. Người đẹp này đứng ở trung tâm, trình độ mỹ lệ này lại không hề thua kém Sở Thanh Y, chính là mỹ nhân hiếm thấy.
- Mỹ nữ của Dao Đài Tiên Cung bắc bộ Tiên Vực, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là các vị mỹ nữ nếu cũng muốn bắt ta thì chắc đã biết hiểu rõ chuyện. Sở Thanh Y hận ta như vậy, chẳng lẽ các ngươi không tò mò nguyên nhân sao?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên khẽ cong lại, đôi mắt kia nhìn lướt qua trên người từng vị mỹ nhân, mơ hồ có tia háo sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận