Thái Cổ Thần Vương

Đao Kiếm Trảm

Giọng của Tần Vấn Thiên tựa như tiếng sấm vang vọng bên tai mọi người, ánh nhìn của tất cả những cường giả ở đây lập tức tập trung hết trên người Tần Vấn Thiên. Vị cường giả Tiên Vương này sao lại to gan đến thế, vừa xuất hiện đã muốn mấy người Doanh thị cút đi.
Cường giả Doanh thị nheo mắt lại, vị Tiên Vương cấp cao nhất ngồi ở giữa nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm. Tiên quang lập lòe quanh người hắn ta, cất tiếng nói lạnh nhạt:
- Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Yêu tộc Man Hoang và nhân loại Tiên Vực đang tranh chấp mà các ngươi lại làm gì? Châm ngòi những kẻ thuộc yêu tộc để họ ra tay độc ác với Nam Hoàng thị, ngươi tưởng mọi người đều ngu hết chắc?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn cường giả trong không trung, nói:
- Doanh thị của ngươi có ân oán với Nam Hoàng thị thì có thể thanh toán sau, nhưng các ngươi lại giở thủ đoạn ngay tại lúc này, thật sự làm cường giả nhân loại hổ thẹn!
- Nói hay lắm!
Quân Mộng Trần cao giọng nói, đi ra khỏi khu vực Đế Mâu rồi ngẩng đầu nhìn những người thuộc Doanh thị, nói:
- Những kẻ hèn hạ như các ngươi thì có tư cách gì mà ngồi trên đó khoa tay múa chân, ra vẻ như đại diện cho những người tu võ, thật khiến người ta buồn nôn! Lời của Đao Kiếm Tiên Vương không sai, các ngươi nên cút hết khỏi đó đi, các ngươi không có tư cách ngồi trên vị trí ấy đâu!
Sắc mặt của mấy cường giả Doanh thị càng khó coi hơn, không ngờ có thêm người nữa dám nhằm về phía bọn họ. Sở dĩ họ có thể ngồi ở vị trí này là vì đội hình họ mang đến rất mạnh, trong đó có cả một nhân vật Vương tộc thuộc Doanh thị cực kỳ đáng sợ… Doanh Chiến Thiên.
Doanh Chiến Thiên là Tiên Vương cấp cao nhất, hắn ta ngồi ở ngay giữa, trong đôi mắt ẩn chứa khí khái của bậc đế vương, thần thái sáng láng vô cùng. Dù bị Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhục nhã nhưng hắn ta trông vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ hững hờ nhìn xuống hai người họ, lạnh nhạt nói:
- Muốn bọn ta xuống? Đơn giản thôi, lấy thực lực ra đi!
- Hãy đấu ba trận. Tiên Vương cấp thấp, Tiên Vương cấp trung và Tiên Vương cấp cao mỗi người đánh một trận. Quy tắc như lúc nãy, các ngươi thua thì phải cút xuống!
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói.
- Không sai, trước khi đối phó với những nghiệt súc này thì hãy đuổi đám cặn bã trong nhân loại đi đã. Nếu các ngươi còn có niềm kiêu hãnh của một thế lực cấp cao thì đồng ý đánh đi.
Quân Mộng Trần ngạo nghễ nói. Thoáng chốc, khí thế cường giả Tiên Vương của Doanh thị ở cung điện lơ lửng phía trên lập tức tỏa ra, uy áp ngút trời khiến rất nhiều người có tu vi yếu cảm thấy ngạt thở.
- Nếu ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có thì các ngươi ngồi đó quả là một sỉ nhục.
Một vị Tiên Vương của Nam Hoàng thị lạnh lùng nói.
Mọi người ở đây chẳng thể ngờ rằng nội chiến đột nhiên nổ ra, ngay cả đại yêu Man Hoang cũng không ngờ được lần này lại đến phiên bọn họ xem kịch, ngồi cười lạnh liên tục.
Bọn họ ngồi canh giữ ở đây, đôi bên đều muốn xem thử thực lực của đối phương đạt đến trình độ nào, thiên kiêu thiên phú của nhân loại Tiên Vực như thế nào, mà thiên phú của đại yêu Man Hoang lại như thế nào. Bây giờ trong nhân loại hình như vừa xuất hiện một cường giả phi phàm, khiêu chiến địa vị vương giả của Doanh thị, muốn kéo Doanh thị xuống khỏi ngôi vương ở Huyền Thiên.
- Được.
Doanh Chiến Thiên lạnh lùng đáp ứng. Tên của hắn ta là Doanh Chiến Thiên, đồng âm với từ nghênh chiến thiên, có thể thấy được mọi người đã kỳ vọng vào hắn ta như thế nào, kỳ vọng hắn ta có thể nghênh chiến cả trời đất. Đây chỉ là một lời khiêu khích nho nhỏ, sao hắn ta không đồng ý được.
- Ta sẽ xuất chiến trận đầu, các ngươi cử ai đây?
Quân Mộng Trần chỉ tay lên trời, cao giọng mở miệng. Một nhân vật siêu phàm bên phía Doanh thị lập tức bước ra, dậm chân trong không trung, làm phát ra một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
Cơ thể Quân Mộng Trần chợt nhoáng lên, tiến vào chiến đài ở Đế Mâu. Cường giả Doanh thị lại bước từng bước đi đến, càng bước thì uy thế càng mạnh hơn vài phần. Từ cơ thể gã phát ra tiếng rồng kêu, gân cốt tựa như được rèn từ rồng thật, là thân thể của thần long không thể bị lay động. Gã tiến vào khu vực Đế Mâu, vươn tay chụp về phía Quân Mộng Trần, bàn tay tựa như móng vuốt của thiên long, to lớn vô biên như có thể xé nát cả bầu trời.
- Chỉ là một tiểu đạo hèn mọn, thật đáng xấu hổ.
Quân Mộng Trần đưa tay lên đấm ra một quyền, uy áp đáng sợ làm trời đất cũng phải rung động, xóa sạch cả không trung. Tiếng ầm ầm vang lên, móng vuốt sắc bén của thiên long lập tức vỡ vụn.
Cường giả của tộc Doanh thị ngưng ấn, ánh phù quang chói lòa tỏa ra, Chân Long bảo vệ cơ thể. Xung quanh người gã tựa như có vô số bóng dáng Chân Long đáng sợ, Long ấn lấp lánh trước người, không ngừng đánh giết. Long ấn hóa thân thành Chân Long, diệt trừ tất cả mọi thứ, chỉ trong nháy mắt đã giáng xuống ngay trước mặt Quân Mộng Trần.
- Sao yếu vậy?
Quân Mộng Trần hét lớn một tiếng, cả cơ thể tỏa sáng tựa như Thần Đế, Thần lực bảo vệ quanh người, không thể chết mà cũng chẳng ai diệt được. Mặc cho Chân Long lao đến vun vút, vầng sáng ấy vẩn bảo vệ hắn vững vàng, sức mạnh khiến ai nấy cũng phải kinh ngạc.
- Đây là thể chất gì vậy?
Có người ngạc nhiên thán phục, mà vẻ mặt của mấy người tộc Doanh thị cũng khó coi vô cùng. Nhưng Doanh Chiến Thiên vẫn rất bình tĩnh, với thể chất bất phàm của Quân Mộng Trần thì có thua cũng không sao, chỉ cần thắng trận chiến Tiên Vương cấp trung tiếp theo là đủ. Còn trận chiến thứ ba, hắn ta đã ra tay thì ai mà đỡ nổi?
Quả nhiên, trận này thắng bại đúng y như dự đoán, Quân Mộng Trần mạnh mẽ đánh bại đối thủ. Nếu không phải cường giả Doanh thị kia nương nhờ Thần binh để bỏ chạy thì đã bị giết luôn rồi. Lúc gã rời khỏi chiến đài trông bối rối khó chịu cực kỳ.
- Hừ, chỉ có một đòn mà cũng chịu không nổi, thế mà dám kiêu căng ngạo mạn. Nếu ta là các ngươi thì đã tự cút xuống chỗ đó luôn rồi!
Quân Mộng Trần rời khỏi chiến đài, ngẩng cao đầu nói.
Doanh Chiến Thiên trông vẫn rất lạnh lùng nhưng ánh mắt đã lóe ra tia sáng sắc lạnh. Ở thời đại này rất khác biệt, năm xưa Thiên Đạo Thánh Viện xuất hiện rất nhiều người tài giỏi anh kiệt, hiện giờ Man Hoang xâm lấn, yêu thú Vương tộc đáng sợ cực kỳ. Mà bây giờ chỉ cần lấy đại ra một người cũng đã có thể chất bất phàm như vậy rồi, xem ra những lời lưu truyền trong tộc cũng không hẳn là lung tung vô cớ. Tiên Vực đại loạn, thời hoàng kim đã đến nên yêu nghiệt tất nhiên sẽ nhiều như mây, cường giả vô số, sinh ra Cổ Chi Đại Đế.
- Cuộc chiến còn chưa kết thúc mà. Để xem khi các ngươi thua hết cả hai trận sau có còn xấc xược được nữa không.
Từ cung điện Huyền Thiên ở phía trên, một Tiên Vương ngồi trên ngôi vương ngạo nghễ mở miệng. Ông ta là Tiên Vương cấp trung, lúc này đã đứng dậy sẵn sàng chiến đấu.
- Trong số các ngươi ai muốn đánh trận thứ hai đây!
Ông ta nhìn xuống dưới bằng ánh mắt cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai sánh bằng.
- Ta!
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, đôi mắt như bắn ra hai tia chớp.
- Ngươi đã dám khiêu chiến ngôi vương của Doanh thị ta, vậy thì trận này ta sẽ giết ngươi!
Tiên Vương cấp trung này tuổi tác khá lớn, khí thế trầm ổn vô cùng, vừa áp bách lại vừa uy nghiêm.
- Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống sám hối, rút khỏi cuộc chiến thì ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống.
Cường giả kia như muốn thể hiện sự uy nghiêm của Doanh thị nên mở lời ban cho Tần Vấn Thiên một cơ hội.
- Ngớ ngẩn.
Tần Vấn Thiên thốt ra hai chữ rồi lập tức quay người đi lên chiến đài, đến giữa Đế Mâu. Chỉ trong chốc lát, trên Đế Mâu đã tỏa ra ánh sáng lấp lánh chiếu vào cơ thể hắn. Tần Vấn Thiên tắm mình trong đế uy, lại không có bất kỳ lực lượng nào chống lại, chỉ đứng ở đó nhận lễ tẩy rửa của Đế Mâu, cả người chói lòa, tuyệt đại vô song.
Tiên Vương cấp trung của Doanh thị nhận được hai chữ “ngớ ngẩn” kia thì cảm thấy nhục nhã vô cùng. Ông ta bước ra, tám con rồng vờn quanh người ông ta trông vô cùng uy nghiêm, tựa như có thể nuốt trọn cả đất trời. Ông ta hung hăng bước vào chiến đài, coi thường tất cả mọi thứ.
- Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Dứt lời, ông ta đi thẳng đến chỗ Tần Vấn Thiên, tiếng rồng vang vọng, đáng sợ khủng khiếp.
- Keng!
Tần Vấn Thiên rút hết đao kiếm lưng ra, tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm. Nhìn hắn bây giờ y hệt như cái tên Đao Kiếm Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên nâng tay trái lên, chém xuống một đao, chẳng hề có bất kỳ một thủ đoạn khó lường nào khác. Đao này cực kỳ bá đạo, vừa chém xuống đã khiến trời đất đổi màu, không gian xung quanh đều ảm đạm, ma uy gào thét. Ý muốn hủy diệt của hắn làm chấn động mọi nơi, cả bầu trời như bị đảo loạn.
- Phá!
Lão Tiên Vương Doanh thị hét lên một tiếng, tám con rồng lập tức xông lên, uy áp ngút trời. Ông ta đã ở cảnh giới này biết bao nhiêu năm nên lực chiến đấu rất mạnh, không thì đã không xung phong đánh trận này.
Đao của Tần Vấn Thiên va chạm với rồng của ông ta làm náo động cả đất trời. Tần Vấn Thiên bước ra đằng trước, tay phải chém xuống một kiếm, vạn pháp đều bị diệt, kiếm ý rợp trời.
- Phụt...
Một âm thanh chợt vang lên, cả không gian vẫn náo loạn như cũ nhưng đám người lại thấy máu văng tung tóe. Cơ thể của ông lão kia cứng ngắc trên không trung, cả người run rẩy, máu tươi tuôn ra xối xả từ mi tâm. Sau đó, cả người ông ta rơi xuống chiến đài, chẳng còn hơi thở.
Trận này còn nhanh gọn hơn cả trận trước, Đao Kiếm Tiên Vương thần bí kia chỉ tung ra duy nhất một đao một kiếm mà đã giết luôn Tiên Vương ở cuối cấp trung của Doanh thị. Dù cho uy thế của ông ta mạnh mẽ ngút trời nhưng cũng không đỡ nổi một đòn của hắn. Hai chiêu xuất ra như sấm rền chớp giật khiến ông ta bị chém chết ngay lập tức.
Mấy cường giả Doanh thị đều đứng dậy hết, uy áp rợp trời, cuồng bạo đến tột độ làm các cường giả đều yên tĩnh không dám nói lời nào.
Đối mặt với lời khiêu chiến của người khác mà Doanh thị lại thua, không những vậy mà còn thua đến thảm hại.
- Trận thứ ba không cần phải đánh nữa nhỉ.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Hắn nhìn mấy cường giả Doanh thị trên cung điện Huyền Thiên, mở miệng:
- Cút xuống được chưa?
Doanh Chiến Thiên nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú. Nếu bảo rằng trận chiến của Quân Mộng Trần còn có thể nhìn ra đại khái, biết là hắn ta có thể chất bất phàm, thì trong trận chiến của Tần Vấn Thiên, hắn ta lại chẳng thể nhìn thấu lực chiến đấu thực sự của hắn. Hắn ta không thể nào đoán được lực lượng tuyệt đối của hắn mạnh cỡ nào, mà loại người như vậy không thể chỉ là Tiên Vương vô danh được.
Đao Kiếm Tiên Vương, hắn ta chưa từng nghe đến cái tên ấy.
- Thú vị! Tuy ta không hiểu quy củ của nhân loại nhưng nếu ta là các ngươi thì không thể nhịn được nữa đâu.
Đại yêu Man Hoang mở miệng nói, có vẻ như đang định chọc giận Doanh thị để có trò vui mà xem.
- Nghe nói tộc Doanh thị chính là một trong ba tộc lớn nhất lâu đời nhất của Nam Vực, có thế lực diêu phàm. Thế mà bây giờ Tiên Vương cấp trung lại bị giết chết ngay tại chỗ, lại còn bị người ta chỉ vào mũi bảo cút xuống. Thật là sỉ nhục vô cùng!
Bọn chúng chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
- Chư vị đã thấy rõ lực chiến đấu của hai người bọn họ rồi, quả thật là rất mạnh, tộc Doanh thị của chúng ta thua là đúng.
Doanh Chiến Thiên là nhân vật phi phàm, mở lời nói với vẻ bình đạm. Chỉ cần khen ngợi đề cao Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần thì Doanh thị sẽ không quá mất mặt.
- Có điều thắng hai trận này cũng không nói lên được điều gì, nhất là trước mặt một gia tộc cổ xưa. Các ngươi có chắc là muốn ngồi vào vị trí của ta không?
Doanh Chiến Thiên chuyển đề tài, nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Sao, không muốn thừa nhận à?
Quân Mộng Trần lạnh lùng nói.
- Chưa vị cũng đang định tiến đến thành Cổ Đế phải không? Ta chỉ muốn cho các ngươi một cơ hội thôi. Vị trí này ngồi không dễ đâu!
Doanh Chiến Thiên tiếp tục nói.
- Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy!
Quân Mộng Trần giận dữ nói:
- Rốt cuộc là các ngươi có cút xuống không?
- Được. Hẹn gặp lại ở thành Cổ Đế.
Doanh Chiến Thiên đứng dậy rồi nói:
- Chúng ta đi.
Hắn ta vừa dứt lời, cường giả của tộc Doanh thị lập tức mang thi thể rời đi. Bọn họ chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Tộc Doanh thị lại bị mấy Tiên Vương từ cung điện Huyền Không đuổi đi, không ngờ lại có chuyện kinh ngạc đến bất thường như vậy. Sau đó, Quân Mộng Trần quay sang cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Thực lực của Đao Kiếm huynh thật là phi phàm. Mời!
Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, cường giả của Thiên Phù giới quả nhiên nhiều như mây, không ngờ vị sư huynh không quen biết này lại lợi hại đến thế.
- Dù mấy người Doanh thị đã rời khỏi ngôi vương của Tiên cung Huyền Thiên nhưng đâu có nghĩa là mấy người của Thiên Biến Tiên môn của các ngươi được ngồi. Các ngươi chưa đủ tư cách đâu!
Đột nhiên, một cường giả ở bên cạnh cung điện Huyền Thiên mở miệng nói, hình như gã đã nhận ra Quân Mộng Trần là người của Thiên Biến Tiên môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận