Thái Cổ Thần Vương

Hinh Vũ do dự

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
- Phách Kiêu, hắn thật sự có thể khiến Ma Tiên Cư giao nàng ra?
Tần Vấn Thiên cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực, nhẹ giọng nói.
- Ừ, chúng ta rất ti tiện sao.
Nụ cười Hinh Vũ làm rung động lòng người, làm tan nát cõi lòng.
- Nhưng nếu hắn thật sự nhất quyết làm như thế, chắc chắn phải trả giá không nhỏ, nếu ta chết, chỉ sợ hắn sẽ đau lòng, đối với hắn mà nói, cái được không bù đắp đủ cái mất, vì vậy có lẽ hắn cũng uy hiếp trên đầu lưỡi mấy câu mà thôi.
- Nếu nàng tự nguyện, ta phải bỏ cái giá như thế nào, mới có thể mang nàng đi?
Tần Vấn Thiên lại hỏi.
Hinh Vũ né khỏi người Tần Vấn Thiên, ngồi nhổm dậy, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra tia sáng kỳ dị, khẽ cười nói:
- Tần công tử có phải đang nói đùa không?
Tần Vấn Thiên nói.
- Nếu Tần công tử muốn thu nhận ta, có lẽ Hinh Vũ sẽ xem xét đi theo Tần công tử, nhưng lúc trước không phải công tử đã nói rõ sao, người kêu Hinh Vũ bây giờ phải làm thế nào?
- Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.
Tần Vấn Thiên nói.
- Người tới Ma Tiên Cư đều nên biết quy củ của Ma Tiên Cư, Tần công tử là Diệp công tử đưa đến, vì vậy có lẽ không biết rõ. Nếu hai người đều cam tâm tình nguyện, như vậy có thể ra phía sau, hưởng thụ sung sướng thần tiên bên trong Ma Tiên Cư, sau đó, Ma Tiên Cư sẽ nói ra điều kiện với hắn, điều kiện này có thể là muốn vật phẩm gì đó trên người hắn, cũng có thể phải đáp ứng một điều kiện, hoặc chỉ là một nhân tình, hơn nữa, nhất định là thứ hắn có thể làm được.
Hinh Vũ mỉm cười nói:
- Nếu có thể làm được nhưng lại không muốn, như vậy, đừng nghĩ tới chuyện tốt.
- Khó trách lại yêu cầu cường giả trên Ma Vương bảng, ma bảng và thiên kiêu thân phận phi phàm mới có thể đi vào, Ma Tiên Cư có thể lấy cái gì trên người bọn họ, chắc hẳn cũng đã điều tra từ lâu.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Nhưng Ma Tiên Cư không biết gì về ta.
Hinh Vũ khẽ cười nói, Tần Vấn Thiên khẽ nheo mắt, Diệp Tử Mặc thật sự có thể cam lòng , ý nghĩa nếu Hinh Vũ coi trọng hắn, hắn có thể trực tiếp hưởng thụ sung sướng thần tiên, còn Diệp Tử Mặc sẽ phải trả giá thật nhiều cho hắn.
Diệp Tử Mặc này vì giao hảo với mình, cuối cùng lại xem như phí tâm.
- Vậy nàng nguyện ý đi theo ta sao?
Tần Vấn Thiên nhìn Hinh Vũ hỏi.
- Tần công tử...
Trong đôi mắt đẹp của Hinh Vũ có chút nghi ngờ.
- Ta sẽ không lấy nàng, cũng không cần nàng hiến thân cho ta, ta sẽ chuộc thân cho nàng, nếu nàng cảm thấy làm như vậy là thua thiệt cho ta, vậy làm nha hoàn cho ta mấy năm, thế nào?
Tần Vấn Thiên cười nói.
Hinh Vũ hiển nhiên không ngờ Tần Vấn Thiên sẽ nói ra những lời như vậy, từ trước đến nay chưa từng có ai đưa ra yêu cầu khó hiểu giống như Tần Vấn Thiên, người tới Ma Tiên Cư, ngoài mỹ nữ còn không phải vì Xá Nữ ma công sao, nhưng Tần Vấn Thiên, hắn lại không cần.
Mấy năm mà thôi, kì thực đã rất ngắn ngủi rồi, nàng thật sự không hiểu.
- Tần công tử, cho Hinh Vũ thời gian suy nghĩ?
Hinh Vũ nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Lần đầu tiên gặp mặt, muốn để một người hoàn toàn tín nhiệm cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là trong tình cảnh này, trên người các nàng lại có hai thứ quý giá nam nhân muốn lấy nhất.
Tần Vấn Thiên cười lắc đầu, ngay sau đó đặt chén trà xuống.
- Công tử, Hinh Vũ không có ý đó.
Hinh Vũ nhẹ giọng nói, nhưng nàng biết, nói thế chẳng qua là nhẹ nhàng nói dối mà thôi, làm sao có thể gạt được Tần Vấn Thiên.
Dĩ nhiên Tần Vấn Thiên cũng không để ý, hắn kêu Hinh Vũ tin tưởng một người lần đầu đến đây tìm vui như hắn, ngược lại chính là làm khó Hinh Vũ.
- Vô phương .
Tần Vấn Thiên cười khẽ, yên lặng thưởng thức ca múa tuyệt đẹp, mặc dù hấp dẫn bất phàm, nhưng hắn có định lực cường đại, không hề bị tác động.
Hinh Vũ cũng trầm mặc, chỉ lẳng lặng châm trà cho Tần Vấn Thiên.
Ca vũ dừng lại, sương mù tản đi, trong đình đài vẫn không có người nào rời đi, mặc dù trầm mê, vẫn không có bất kỳ người nào có thể làm rung động được nữ tử của Ma Tiên Cư, muốn có được nữ tử của Ma Tiên Cư đâu có đơn giản như vậy, trừ phi là loại nhân vật phong hoa tuyệt đại của ma đảo, mới có khả năng như vậy, khiến những nữ tử thông tuệ phi phàm vừa gặp đã ái mộ, vì xúc động mà giao ra hết thảy.
- Tần huynh cảm giác thế nào, Hinh Vũ cô nương hầu hạ có ân cần không?
Diệp Tử Mặc nhìn về phía đình đài của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn đang ôm một nữ nhân trong lòng, cũng rất biết hưởng thụ.
- Hinh Vũ cô nương rất tốt.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Vậy có muốn thưởng thức khảy đàn tiếp theo hay không?
Diệp Tử Mặc cười hỏi.
- Diệp huynh, phía ngoài còn có người đang đợi, chúng ta vẫn nên đi thôi.
Tần Vấn Thiên cười lắc đầu, Diệp Tử Mặc nghĩ đến Phách Kiêu chân mày khẽ nhíu, nhưng ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Cũng được.
Vừa nói, Diệp Tử Mặc liền đứng dậy, Tề Đại đương nhiên cũng đứng dậy, những người còn lại nhìn thấy màn này cũng lộ ra vẻ thú vị, vội vàng cười nói với nữ nhân bên cạnh:
- Hôm khác trở lại thăm các nàng.
Hiển nhiên, bọn họ cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo bên ngoài Ma Tiên Cư.
- Hinh Vũ cô nương, cáo từ.
Tần Vấn Thiên cười từ biệt Hinh Vũ, ngay sau đó thân hình nhẹ nhàng khẽ động, đi về phía bờ, Hinh Vũ nhìn theo bóng lưng Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó chỉ thấy nàng khẽ động, nói:
- Tần công tử, Hinh Vũ tiễn người.
- Ha ha, có thể làm cho Hinh Vũ cô nương đích thân đưa tiễn, Tần huynh xem như thắng Phách Kiêu một bậc rồi, Tần huynh thật là người không tầm thường.
Diệp Tử Mặc nhìn Hinh Vũ cười nói.
Tần Vấn Thiên cũng không nhiều lời, Hinh Vũ nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh Tần Vấn Thiên, đưa Tần Vấn Thiên tới cửa, quả nhiên, trên bãi đất trống cách Ma Tiên Cư không xa, Phách Kiêu đang đưa lưng về phía Ma Tiên Cư chờ đợi.
- Tần công tử.
Hinh Vũ kêu lên, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, cười nói:
- Hinh Vũ cô nương còn có gì dặn dò?
- Tần công tử còn đến nữa chứ?
Hinh Vũ nhẹ giọng hỏi, cuộc nói chuyện lúc trước, nàng mơ hồ cảm giác mình có thể đã bỏ lỡ cái gì, nàng thật sự không cách nào nhìn thấu Tần Vấn Thiên, Diệp Tử Mặc khách khí với hắn như thế, hắn rút cuộc là một người như thế nào chứ?
- Có thể đến, cũng có thể không đến, tùy tâm.
Tần Vấn Thiên nhìn Hinh Vũ gật đầu, ngay sau đó đi ra ngoài, bên cạnh không ít người cũng quay sang nhìn Hinh Vũ, cho dù là nữ nhân của Ma Tiên Cư.
- Chỉ một lần gặp gỡ, ngươi đã động tâm, hắn là ai vậy?
Cô gái lúc trước làm bạn với Tề Đại hỏi.
- Không rõ lắm.
Hinh Vũ khẽ lắc đầu.
- Ta cũng không nhìn thấu Tề công tử, nhưng hắn tựa hồ rất tôn kính Tần công tử kia.
Nàng kia nhẹ cười nói, nhìn về phía trước, Tề Đại vẫn đi phía sau Tần Vấn Thiên, nhìn thoáng qua, giống như một gã thuộc hạ.
Trong lòng nàng cũng sinh ra cảm giác không thoải mái, người các nàng hầu hạ đều là thiên kiêu trên ma bảng, một gã thuộc hạ căn bản không có tư cách được các nàng hầu hạ.
- Hình như thế.
Hinh Vũ gật đầu.
- Chỉ là ta không rõ, Hinh Vũ trước kia ngươi cũng không có thái độ như thế với Phách Kiêu, vẫn hỏi thăm hắn lần sau còn đến nữa hay không, ngươi chắc hẳn phải biết lực ảnh hưởng và thân phận địa vị của Phách Kiêu trên ma bảng .
Cô gái bên cạnh thấp giọng nói.
Đôi mắt đẹp của Hinh Vũ lóe lên, có một số việc không cách nào nói rõ ràng, chính nàng cũng không biết, tại sao lại như thế.
Chỉ là lúc trước khi nàng ở cùng Tần Vấn Thiên, nàng cảm thấy hắn thật sự là một người vô cùng đặc biệt.
Nàng sở dĩ hỏi hắn lần sau có đến hay không, lẽ nào bởi vì hôm nay mình chưa đồng ý với hắn, muốn hắn lần sau lại đến, lại cân nhắc quyết định hay không?
Đám người Tần Vấn Thiên và Diệp Tử Mặc đã đi tới trước người Phách Kiêu, chỉ thấy lúc này Phách Kiêu chậm rãi xoay người lại, ánh mắt rơi xuống người Tần Vấn Thiên, cười lạnh nói:
- Ta còn tưởng ngươi sẽ trốn mãi trong đó không ra, xem ra ngươi cũng hiểu, trốn tránh không có ích lợi gì.
- Trốn tránh?
Tần Vấn Thiên cười lắc đầu.
- Trước đó ngươi so sánh ta với súc sinh, như vậy, nếu ngươi giống như loại súc sinh tứ chi quỳ xuống đất bò qua háng ta, có lẽ ta có thể không giết ngươi.
Phách Kiêu cường thế nói.
- Phách Kiêu, ngươi quá đáng lắm.
Diệp Tử Mặc lạnh lùng nói.
- Đông.
Cùng lúc đó, một tiếng vang truyền ra, Tề Đại đã bước tới, mặt đất trong nháy mắt chấn động, trên người Tề Đại như có một luồng chiến đấu kinh thiên bộc phát ra, thân thể của hắn trong nháy mắt phủ xuống trước người Phách Kiêu, giơ tay lên đánh ra một quyền muốn chấn vỡ hư không thiên địa.
- Ầm.
Trên người Phách Kiêu ma uy cuồng bạo phóng ra, bá vương không ai bì nổi, hắn đồng dạng giơ nắm đấm lên đối đầu với Tề Đại, trong phút chốc quả đấm của hai người va chạm, như có một luồng phong bạo đáng sợ tàn sát bừa bãi, thiên địa rung động, cả vùng đất run rẩy, mặt đất không ngừng bể nát.
Tề Đại quát lên một tiếng, hai tay cùng lúc hung mãnh đánh ra, như muốn nghiền nát tất cả.
Chân mày Phách Kiêu khẽ cau lại, lực công kích của người này không ngờ cuồng vọng như vậy, ma uy trên người hắn hội tụ thành phong bạo đáng sợ, thổi quét tới.
- Đấu.
Trong cơ thể Tề Đại xương cốt huyết mạch cũng kích phát ra thánh uy chiến đấu vô cùng, hơn nữa, trên người Tề Đại bộc phát ra ánh sáng ma quang.
Hiển nhiên, hắn cũng tu hành Tiên Ma Biến, nếu Hắc Thạch Ma Vương tặng Tiên Ma Biến cho Tần Vấn Thiên, hắn dĩ nhiên cũng có thể giao cho Tề Đại tu hành, vật này mặc dù trân quý, nhưng vô dụng đối với Hắc Thạch Ma Vương, cũng không phải tuyệt học gì, bất luận là người nào tu hành, đối với Hắc Thạch Ma Vương cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong phút chốc, tiếng gầm rú chấn động thiên địa, mặt đất điên cuồng bùng nổ, cát bay đá chạy, mặc dù hai người còn chưa phóng ra uy năng lĩnh ngộ thân hóa quy tắc oai, nhưng đối chọi như vậy vẫn khiến lòng người run sợ.
Nữ nhân lúc trước hầu hạ Tề Đại như bị hút hồn về phía đó, đôi mắt mở to hoàn toàn tập trung vào cuộc chiến đấu.
Hinh Vũ cũng kinh ngạc nhìn về phía trước, chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẫn yên lặng đứng ở đó, còn Phách Kiêu và Tề Đại đều lui về phía sau, thân thể trôi nổi trong hư không.
Chỉ thấy Tề Đại lạnh lùng nói:
- Biểu diễn vũ nhục chủ ta, ngươi cũng xứng, cút ngay.
Ma uy uy nghiêm trên người Phách Kiêu cuồng bạo phóng ra, từng sợi quy tắc từ trên người hắn hiện lên, bao phủ khắp thiên địa, trong phút chốc càng lộ vẻ vô song bá đạo.
- Phách Kiêu, lúc trước ta đã nói, Tần huynh và Tề huynh xuất chúng hơn ta, nếu ngươi muốn chiến, ngày sinh nhật Ma Đế tự có cơ hội va chạm, ở chỗ này biểu hiện uy phong của ngươi thì không cần, ngươi không chiếm được tiện nghi đâu.
Diệp Tử Mặc bình thản nói, rất nhiều người cũng có chút run sợ, xem ra lời nói lúc trước của Diệp Tử Mặc cũng không phải là khiêm nhường, mà là, hai người này thật sự mạnh như vậy.
Tề Đại đã đáng sợ như vậy rồi, vậy mà hắn còn gọi Tần Vấn Thiên ta chủ.
- Hắn là ai?
Nữ nhân hầu hạ Tề Đại hỏi Hinh Vũ.
- Ta không biết.
Hinh Vũ lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy Tần Vấn Thiên không giống với rất nhiều người, nhưng không giống như thế nào nàng lại không có cách nào nói rõ, hắn rút cuộc là người như thế nào, nàng cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận