Thái Cổ Thần Vương

Triệu tập

Thương Châu thành, Vô Song giới, nơi này vẫnc không màng thế sự như trước. Những đệ tử tài năng của Đại Hạ hoàng triều muốn đến Vô Song giới tu hành, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của Vô Song giới, Vô Song giới đều tiếp nhận tất cả.
Hôm đó, một vị khách không mời mà đến tiến vào Vô Song giới. Rất nhiều đệ tử ưu tú của Vô Song giới đều hướng ánh nhìn tò mò về phía người kia. Người tới tuy tuổi tác còn trẻ nhưng đã lộ ra khí độ phi phàm, căn bản không phải vãn bối đến cầu học, tu vi hẳn là không kém mới đúng.
- Ngươi đã tới rồi.
Lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện, chính là cường giả khảo hạch Tần Vấn Thiên năm đó. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, ẩn ẩn chứa một loại cảm giác không xác định được, nội tâm không khỏi có chút kinh hãi.
- Tiền bối biết rõ ta sẽ trở lại? Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Giờ đây ngươi cần gì gọi ta là tiền bối.
Người nọ lắc đầu nói:
- Bọn họ đều đang chờ ngươi.
- Bọn họ?
Tần Vấn Thiên lại là kinh ngạc, lập tức nhìn thấy kia người xoay người nói:
- Ngươi đi theo ta.
Tần Vấn Thiên gật đầu, chầm rãi đi theo đối phương lên một đỉnh núi nào đó trong ba mươi sáu ngọn núi.
Tại đỉnh núi, chỉ thấy từng đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mình, Tần Vấn Thiên sững sờ.
Phàm Nhạc, Vân Mộng Di, Tần Chính, Mộ Phong, không ngờ bọn họ đều có mặt ở đây, tuy Thương Châu thành Âu Dương Cuồng Sinh không xuất hiện. Điều này làm Tần Vấn Thiên cảm giác được một tia dị thường. Lúc rời khỏi Hoàng Cực Thánh Vực, bọn họ mỗi người có một dự định riêng, vậy mà nay lại cùng tụ họp tại đây, chắc chắn đã có chuyện gì đó phát sinh.
- Lão đại, may là ngươi đã trở lại, nếu không, chúng ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bàn tử Phàm Nhạc giống như có tâm sự, vẻ mặt mang theo u sầu nhàn nhạt.
- Phát sinh chuyện gì?
Tần Vấn Thiên đáp xuống đỉnh núi, hỏi.
- Đám chó má Âu Dương thế gia.
Phàm Nhạc thầm giọng chửi:
- Năm đó ta đã không ưa đám người bội bạc kia, bởi vì quân ngự xuất hiện liền phản bội liên minh. Nay Âu Dương thế gia có ba cường giả Thiên Tượng Cảnh, thế lực còn mạnh hơn lúc trước. Bọn chúng càng ngày càng quá phận, muốn kết minh với Khương gia để liên thủ xưng bá Đại Hạ hoàng triều. Dã tâm thật lớn.
- Quan hệ giữa Âu Dương thế gia và Khương gia ngay từ đầu đã không tệ rồi, cùng tiến cùng lùi, Âu Dương Cuồng Sinh lại có hôn ước với Khương Đình. Đại Nhật Trần gia diệt vong, Âu Dương thế gia muốn quật khởi xưng bá cũng không lấy làm lạ.
Tần Vấn Thiên nói.
- Đúng là không lấy làm lạ nhưng năm đó, bởi vì chuyện Âu Dương lão tổ ruồng bỏ minh ước, Âu Dương Cuồng Sinh đã phát sinh mâu thuẫn với bọn họ. Sau đó Âu Dương thế gia sớm đã gạch tên Âu Dương Cuồng Sinh ra khỏi danh sách bồi dưỡng nòng cốt. Lần này, Âu Dương Cuồng Sinh trở về lại phát sinh mâu thuẫn kịch liệt với Âu Dương thế gia, thậm chí còn giao thủ với một thiên kiêu trong danh sách bồi dưỡng nòng cốt của Âu Dương thế gia, đánh cho đối phương bị thương. Âu Dương thế gia vô cùng tức giận, xóa luôn tên Âu Dương Cuồng Sinh ra khỏi Âu Dương thế gia.
Phàm Nhạc vô cùng tức giận nói.
- Sau đó thì sao?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên trở nên sắc bén.
- Tần Chính ngươi nói đi.
Bàn tử Phàm Nhạc quay sang Tần Chính bên cạnh nói, Tần Chính tiếp lời:
- Người bị Âu Dương Cuồng Sinh đánh tên là Âu Dương Tử Thần. Hắn là nhân vật thiên kiêu quật khởi trong Âu Dương thế gia, tu vi Thiên Cương cảnh lục trọng. Sau khi Âu Dương Cuồng Sinh ra ngoài, hắn vẫn dây dưa truy cầu Khương Đình.
Nét mặt Tần Vấn Thiên hơi biến hóa. Nghe đến đây, trong lòng hắn đã hiểu rõ. Âu Dương Cuồng Sinh trời sinh tính tình cởi mở tiêu sái, hắn thực sự không phải là người ham luyến quyền thế. Hắn chẳng thiết tha gì quyền lợi trong Âu Dương thế gia, sở dĩ trở lại cũng không phải vì tranh giành quyền lợi hay địa vị tại Âu Dương thế gia, mà tất cả là vì tình cảm với Khương Đình. Năm đó hắn đã từng nói, chỉ cần tâm Khương Đình không đổi, hắn sẽ trở lại cưới Khương Đình làm thê tử.
Nhưng nay, tên Âu Dương Tử Thần kia lại bám lấy Khương Đình, xét theo tính tình của Âu Dương Cuồng Sinh, hắn làm sao mà bỏ qua chuyện này được.
Tuy Tần Vấn Thiên cũng đoán được chuyện Âu Dương Tử Thần theo đuổi Khương Đình chắc hẳn không phải chỉ là ý muốn của riêng hắn, đằng sau tất có ý đồ của Âu Dương thế gia, cũng giống như năm đó bọn họ hy vọng Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình đến với nhau. Nay đã không khống chế được Âu Dương Cuồng Sinh, bọn họ liền hy vọng có người thay thế Âu Dương Cuồng Sinh đến với Khương Đình, thiết lập quan hệ thông gia với Khương gia.
Quả nhiên, Phàm Nhạc vừa giận vừa nói:
- Vài ngày trước Âu Dương thế gia và Khương gia tuyên bố, Âu Dương Tử Thần sẽ đại hôn với Khương Đình. Thời gian đã định sẵn, là chín ngày sau, còn mời các thế lực tại Thương Châu thành cùng đến dự.
Tần Vấn Thiên nghe xong những lời này đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Bảo sao đám người Phàm Nhạc tụ tập tại đây, hóa ra là vì chuyện của Âu Dương Cuồng Sinh. Tuy nhiên, đối diện với thế lực bá chủ như vậy, thực lực của bọn họ chẳng thể thay đổi được gì.
- Âu Dương sắp nổi điên rồi.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Hắn hiện ở nơi nào?
Năm đó, khi hắn và Mạc Khuynh Thành mến nhau, Âu Dương Cuồng Sinh cũng đã ở bên cạnh Khương Đình. Tình cảm hơn mười năm, Khương Đình tất nhiên cũng yêu mến hắn. Nếu chuyện lần này là Khương Đình tự nguyện, Âu Dương Cuồng Sinh hẳn đã chủ động từ bỏ, hắn sẽ lưu lạc thiên nhai. Chắc chắn Khương Đình là bị ép buộc, hơn nữa, đối phương rất có thể đã dùng Âu Dương Cuồng Sinh ra để uy hiếp Khương Đình.
Lần kết thông gia này là để biểu đạt sự đồng lòng nhất trí của hai đại thế lực bá chủ, thể hiện ý chí tranh bá Đại Hạ hoàng triều. Vậy nên, Khương Đình tự nguyện hay không, tất cả đều không quan trọng. Dù có địa vị trọng yếu tại Khương gia nhưng nàng cũng không phải là người được lựa chọn để kế thừa chính thức. Nàng đã chú định sẽ làm vật hi sinh cho việc tranh bá này.
- Bị Âu Dương thế gia giam lỏng.
Tần Chính nói.
- Làm sao bây giờ?
Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
Đáy mắt Tần Vấn Thiên hiện lên tia sáng lạnh lùng. Lần này bản thân trở về Đại Hạ, trận đầu tiên vốn định sẽ chiến trên Đan Vương điện, nhưng xem ra, với sự biến hóa của thế cục Đại Hạ, có lẽ trận chiến này sẽ bắt đầu từ Thương Châu thành.
- Các ngươi ở Vô Song giới chờ ta, ta đi ra ngoài một chuyến.
Tần Vấn Thiên nói với mọi người. Vẫn còn thời gian chín ngày, có lẽ vẫn kịp.
Thân ảnh Tần Vấn Thiên chớp động, trực tiếp rời đi, nhan như một cơn gió, khiến cho đám người Phàm Nhạc sững sờ, không biết nói sao.

Hai ngày sau, giữa một mảnh rừng trúc tại U Châu thành, quanh đó dường như ẩn giấu một toàn thành nhỏ. Trông nó có vẻ yên tĩnh lắm, bất chợt lại xuất hiện yêu thú rống to.
Tần Vấn Thiên nhìn tòa thành nhỏ chỉ rộng mười dặm này, nội tâm sinh ra từng tia dị sắc. Xem ra Thanh Mị tiên tử đã kiến tạo nơi bí ẩn này thành khu vực chỉ huy Thương Vương cung. Lúc hắn rời đi, - Thương Vương cung- đã được đặt tên, mệnh danh là Thương Vương cung.
- Người đến là người phương nào.
Thân ảnh Tần Vấn Thiên còn chưa đáp xuống, giữa tiểu trấn yên tĩnh kia đột ngột xuất hiện rất nhiều nữ tử. Tất cả đều dùng khăn lụa mỏng màu xanh che mặt, thân phận thần bí, ẩn ẩn đem Tần Vấn Thiên bao vây.
- Ta, Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Hắn vừa dứt lời, ánh mắt những nữ tử kia đều đông cứng lại, có chút do dự bất định nhìn qua Tần Vấn Thiên.
- Ngươi đã trở lại.
Một giọng nói từ trên không truyền đến. Ngay lập tức một thân ảnh yêu mị xuất hiện trước mắt Tần Vấn Thiên. Đã qua vài năm rồi mà dung nhan của Thanh Mị tiên tử vẫn như trước, không có nửa điểm biến hóa.
- Còn không bái kiến cung chủ.
Thanh Mị tiên tử nói với những nữ tử kia.
- Thuộc hạ bái kiến cung chủ.
Các nữ tử liên tục khom người.
- Ân.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lúc này, sát khí mà khi nãy Tần Vấn Thiên cảm giác được đã triệt để biến mất trong tích tắc. Rất nhiều bóng người lục tục xuất hiện, bọn họ đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên đứng trong hư không. Đây chính là thanh niên trong truyền thuyết của Đại Hạ hoàng triều những năm gần đây sao?
- Bái kiến cung chủ.
Tất cả bọn họ đều khom người hành lễ với Tần Vấn Thiên. Ánh mắt Tần Vấn Thiên lướt qua đám người bên dưới, tiếu ý hiện lên trên mặt. Thực lực của những người này không kém, đã mạnh lên nhiều so với lúc hắn rời đi.
Tần Vấn Thiên thấy trong đám người có một nữ tử một thân váy áo đỏ rực đứng tại một góc, dáng người gợi cảm, dung mạo và khóe miệng luôn người, nàng nở nụ cười đáng yêu nhìn hắn.
- Các vị cứ làm việc của mình đi, không cần để ý tới ta.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, nói xong hắn chậm rãi tiến lên phía trước, đáp xuống ngay trước mặt bóng người váy đỏ, ôn nhu cười nói:
- Sư tỷ, mấy năm qua tỷ vẫn khỏe chứ.
- Ở lại đây làm việc giúp ngươi, đều bị ngươi tra tấn đến gầy đi nhiều.
Như Hoan cười khanh khách, mị nhãn như tơ, vẫn khiến người ta mê muội như ngày nào.
Tần Vấn Thiên đánh giá dáng người gợi cảm yêu mị của Như Hoan, thận thể đầy đặn, chỗ nào cũng tỏa ra sức hấp dẫn, không khỏi cười nói:
- Dáng người của sư tỷ vẫn tốt như trước, gầy ở đâu mà gầy.
- Ha ha!
Như Hoan tiến về phía trước, chỉnh cổ áo giúp Tần Vấn Thiên, cặp môi đỏ mọng khẽ cong, thổ khí như lan, cười nói:
- Ngươi vẫn khéo ăn khéo nói như vậy, hơn nữa càng ngày càng tuấn tú, có nhớ sư tỷ hay không?
- Tỷ, ngươi cũng đừng lần nào gặp cũng dụ hoặc ta vậy chứ.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói. Như Hoan càng cười mị hoặc hơn nữa:
- Có sao đâu, đằng nào vị tiểu tình nhân của ngươi cũng chẳng có ở đây, ngươi có làm gì thì tỷ cũng không trách ngươi đâu.
Tần Vấn Thiên tối mặt, Như Hoan thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn, lúc này mới thối lui vài bước, buông tha cho hắn.
- Thanh Nhi không trở về cùng ngươi sao?
Thanh Mị tiên tử hỏi một tiếng. Tần Vấn Thiên nghe ra thần sắc buồn bã trong lời nói của Thanh Mị tiên tử, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
- Thanh Nhi như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng không muốn gặp ta, bản thân ta cũng khó tìm được nàng.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói.
Thanh Mị tiên tử là người hiểu rõ Thanh Nhi nhất, nàng cũng biết thân thế Thanh Nhi bất phàm, nghe được lời Tần Vấn Thiên nói, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc, ấy thế nhưng cũng không hỏi gì nhiều thêm, nói: -
- Lần này trở lại, là chuẩn bị tranh phong Đại Hạ?
- Đã lâu như vậy rồi, cũng nên thực hiện ý nguyện của Thương Vương tiền bối.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nói:
- Thanh Mị tiền bối, trận chiến đầu tiên, ta muốn định diễn ra tại Thương Châu thành, các vị cường giả của Thương Vương cung, trong vòng sáu ngày tụ họp tại Thương Châu thành, sau đó tới Vô Song giới tìm ta. Như vậy có kịp không?
- Sáu ngày sao, không thành vấn đề.
Thanh Mị tiên tử gật đầu, đôi mắt nàng thâm thúy và nở nụ cười yêu mị:
- Muốn gọi cả Huyền Âm điện hay không?
- Nếu Huyền Âm điện ếu có ý, cứ gọi tới đi.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Ngươi ở lại đây hay là tạm thời về Thương Châu thành trước?
Thanh Mị tiên tử hỏi:
- Đa số người của Bạch Lộc Thư Viện và người của Hình đường đều ở cách đây không xa, trong đám bọn họ cũng có người muốn gặp ngươi.
- Được, vậy ta sẽ lưu lại đây một ngày.
Tần Vấn Thiên gật đầu, Thanh Mị tiên tử cười nói:
- Đi an bài chỗ nghỉ ngơi cho tông chủ.
- Tiên tử, làm gì cần an bài chỗ nào khác, ở cùng ta là được.
Như Hoan cười khanh khách.
- Khụ khụ...
Tần Vấn Thiên tối mặt và ho khan.
- Ý ta nói là ở chung một viện, sư đệ, ngươi nghĩ đi đâu vậy?
Như Hoan mị nhãn như tơ, cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chạy trối chết, cũng chỉ có Như Hoan sư tỷ có thể khi dễ hắn như vậy...
So với Như Hoan, Bạch Lộc Di nhu thuận hơn nhiều, vẫn cứ thanh thuần mỹ mạo như trước. Sau khi gặp Tần Vấn Thiên, nàng chỉ tâm sự với Tần Vấn Thiên, ngẫu nhiên nghiên cứu thảo luận thần văn. Tuy nhiên, chỉ sau một canh giờ, Tần Vấn Thiên liền tiễn Bạch Lộc Di rời đi. Có lẽ là do Bạch Lộc Di không biết nói gì thêm, cũng có lẽ là do đôi mắt thanh thuần kia ngẫu nhiên nhìn về phía hắn lại sinh ra thần thái làm cho Tần Vấn Thiên không biết phải làm sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận