Thái Cổ Thần Vương

Sỉ nhục

Giọng nói của Tần Vấn Thiên vang vọng ở trên không, thêm vào sự ngạo nghễ, tự cao tự đại lúc trước của Hoàng Hữu Địch, thật sự rất châm chọc.
Hoàng tử Hoàng Hữu Địch của Cửu Hoàng Tiên Quốc, thiên hạ có địch, cảnh giới Tiên Thai lục trọng, lời nói lúc trước khí khái bao nhiêu, coi khinh tất cả, coi Tần Vấn Thiên như cọng rơm cái kiến, muốn Tần Vấn Thiên chính miệng nói ra giữa Thanh Nhi công chúa và hắn không có bất cứ quan hệ gì, Thanh Nhi công chúa chính là nữ nhân của hoàng huynh hắn Hoàng Hữu Địch. Đây là sỉ nhục cỡ nào đối với Tần Vấn Thiên. Hắn lại còn cho rằng có thể cùng hắn chiến đấu là vinh quang của Tần Vấn Thiên.
Mọi người đều biết hắn là Hoàng Hữu Địch, bởi vậy bất kể hắn có cuồng ngạo tới đâu, lời của hắn có không coi ai ra gì đến mức độ nào, thì mọi người cũng đều là tập mãi thành quen. Họ cho rằng những lời có càn rỡ hơn nữa, chỉ cần là từ trong miệng Hoàng Hữu Địch xuất ra, như vậy thì vô lý cũng sẽ thành đạo lý.
Bởi vì hắn mạnh, hắn là Hoàng Hữu Địch kinh thường tất cả của Cửu Hoàng Tiên Quốc.
Chỉ có điều những thứ kể trên, đều dựa vào Hoàng Hữu Địch cường đại. Tất cả những thứ đó, một khắc kia khi Hoàng Hữu Địch thua cuộc, liền không đáng để nhắc tới, thậm chí, trở thành giễu cợt vô cùng nồng đậm đối với Hoàng Hữu Địch.
Mà những lời vô cùng cuồng ngạo lúc trước lại càng giống như là vừa mới cho hắn một bạt tai ngay mặt, vô cùng chói tai.
Hắn là Hoàng Hữu Địch, thiên hạ có địch, nhưng lúc này, hắn lại bị Tần Vấn Thiên bắt, đánh đến nôn ra máu, trên mặt có dấu bàn tay đỏ như máu. Hoàng Hữu Địch vẫn là Hoàng Hữu Địch hay sao?
Giờ phút này, Hoàng Hữu Địch kiêu ngạo vô song, ánh sáng vô cùng chỉ cảm thấy bị sỉ nhục và áp bức đến tận cùng. Chính như lời Tần Vấn Thiên nói, lúc trước điên cuồng đến mức độ này, bây giờ lại bị Tần Vấn Thiên có cảnh giới thấp hơn đánh bại, tâm tình của hắn sẽ ra sao, có cảm thấy buồn nôn vì những lời nói ngông cuồng mà mình mới phun ra lúc nãy hay không?
- Vậy mà lại thất bại!
Mọi người có chút chưa hồi thần lại được, Tần Vấn Thiên, vượt cảnh đánh bại kẻ được xưng là thiên hạ có địch Hoàng Hữu Địch. Mặc dù hắn nắm giữ thánh Tiên Thai hoàn mỹ không tì vết, nhưng kết cục của một trận chiến này vẫn khiến cho mọi người cảm thấy chấn động sâu sắc, nhất là khi Tần Vấn Thiên phóng ra lực lượng công kích lúc trước, mỗi đòn đều chất chứa đại yêu bảo thuật, đều có uy lực kinh người, cực kỳ đáng sợ. Dường như bản thân hắn chính là một vị đại yêu chân chính, những bảo thuật này là năng lực thiên phú của hắn.
Sự cuồng ngạo lúc trước của Hoàng Hữu Địch và kết cục này hình thành nên một sự đối lập quá mức rõ nét.
- Ầm, ầm, ầm...
Từng thế đánh mạnh mẽ đáng sợ hung bạo phóng đến, thân thể cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc trong nháy mắt liền động, dợm bước về phía Tần Vấn Thiên, đặc biệt là Hoàng Vô Địch, hoàng huynh của Hoàng Hữu Địch. Hắn hiện tại là một tồn tại mạnh mẽ mang cảnh giới Tiên Thai cửu trọng, khí thế kinh người vô cùng.
- Buông hắn ra.
Hoàng Vô Địch phun ra một câu, như thể lộ ra ý tứ không cho phép người khác thắc mắc.
- Cút đi.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lướt qua các cường giả, con ngươi của hắn trong hình dạng Kim Sí Đại Bằng cương quyết vô cùng, lợi trảo lại một lần nữa đâm vào phong cơ thể Hoàng Hữu Địch, khiến cho Hoàng Hữu Địch phát ra tiếng kêu thống khổ. Mọi người dường như nhìn thấy Tần Vấn Thiên đã nắm được Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch, chỉ cần hắn muốn thì có thể bóp nát Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch ngay lập tức, phế bỏ vị tuyệt thế thiên kiêu này của Cửu Hoàng Tiên Quốc.
Thân thể Hoàng Hữu Địch khẽ run, con ngươi của hắn hàm chứa quang mang huyết sắc, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, hắn thất bại, không ngờ hắn lại thất bại.
- Ngươi dám động vào ta, sẽ chết không có chỗ chôn.
Hoàng Hữu Địch nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói.
- Bắt đầu lấy thế lực sau lưng ra dọa ta sao? Ngươi cuồng ngạo lắm cơ mà, khi dễ sư đệ ta so với ngươi thấp hơn hai cảnh giới, cuối cùng lại vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, ta thật sự cảm thấy sỉ nhục thay cho ngươi.
Đôi đòng tử cương quyết của Tần Vấn Thiên lạnh đến cực hạn, nói:
- Thật đáng buồn thay.
- Quy tắc của Thánh viện, không được tiêu diệt phế bỏ cường giả cùng nhập thánh viện, ngươi sẽ chẳng làm được gì ta đâu, sớm muộn cũng sẽ chết trên tay ta.
Hoàng Hữu Địch nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, đôi mắt chứa sát niệm đáng sợ.
- Ta thật sự không biết vì sao đến lúc này rồi mà ngươi còn dám cuồng ngạo như vậy, ngu xuẩn.
Tần Vấn Thiên lại tát cho hắn thêm một bạt tai, hung hăng quất vào mặt Hoàng Hữu Địch, tiếng vun vút không ngừng. Mỗi một cái bạt tai hạ xuống, trên mặt Hoàng Hữu Địch liền sẽ xuất hiện thêm một dấu tay đỏ máu, cho đến khi mặt hắn đều sung đỏ lên.
- A...
Hoàng Hữu Địch gầm thét giận dữ, nói:
- Hắn không dám đụng đến ta đâu, bắt lấy hắn.
- Đông.
Sắc mặt Hoàng Vô Địch tái xanh, đạp về phía trước một cái, uy thế đáng sợ bao trùm tất cả.
- Ầm!
Một lực lượng hủy diệt cực kỳ đáng sợ bao phủ thân thể của Hoàng Hữu Địch. Lợi trảo đáng sợ của hắn thủ sẵn Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch, lực lượng hủy diệt điên cuồng tàn sát bừa bãi, dường như chỉ cần hắn dùng thêm chút lực nữa thôi, Hoàng Hữu Địch sẽ trở thành một phế nhân.
- Các ngươi muốn đánh cuộc không?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Vô Địch lạnh như băng nói, Hoàng Vô Địch một lần nữa dừng bước chân, trên người tỏa ra ánh sáng như thể chọc mù mắt người.
- Quy tắc của Thánh viện, ta cá là ngươi không dám vi phạm.
Hoàng Vô Địch lạnh lùng mở miệng, đã thấy Tần Vấn Thiên phá lên cười, nói:
- Không dám vi phạm? Nhớ lúc trước Hoàng Hữu Địch nói như thế nào không. Thế giới này nào có đạo lý gì đáng nói, hắn mạnh, hắn chính là đạo lý, hắn chính là quy tắc. Hắn muốn ta nói ra câu nói kia, sau khi hắn chiến thắng ta sẽ khiến cho ta chịu một sự sỉ nhục lớn nhất. Nhưng mà bây giờ, là ta đánh thắng hắn. Quy tắc của thánh viện cũng là do người định ra, tin rằng thánh viện đều đã thấy rõ tất cả mọi thứ ở nơi đây. Nếu như ta đã thắng, kể cả có phế bỏ hắn thì thánh viện cũng có lý do gì mà ra tay với ta.
- Cho dù ngươi dám động tới hắn, nhưng ngươi cũng có thể hiểu rõ hậu quả sẽ như thế nào.
Hoàng Vô Địch tiếp tục lạnh lùng nói.
- Lúc trước, Bạch Hổ tộc cũng cuồng vọng như các ngươi vậy. Bọn họ cho rằng ta chỉ là nhân loại ti tiện, bọn họ cho rằng mình cao ngạo vô song, là vương giả trời sinh, chỉ có thể là hắn sỉ nhục ta chứ ta không thể phản kháng. Nhưng mà cuối cùng, ta giết hai con bạch hổ, nướng bạch hổ lên ăn ngay trước mặt cường giả Bạch Hổ tộc. Ngươi có thể tưởng tượng một chút xem Bạch Hổ tộc sẽ hận ta đến đâu. Nhưng ta đây vẫn sống thật tốt, đứng ở chỗ này, ta dám nướng bạch hổ lên ăn, ngươi nói xem, ta có dám phế bỏ hắn hay không?
Tần Vấn Thiên nói, Hoàng Hữu Địch còn đang giãy dụa. Thân hình hắn lóe lên, nhảy vào cổ điện ở phía dưới, thân thể của Hoàng Hữu Địch bị đập mạnh mà nảy vào trong, lợi trảo vô cùng sắc bén vẫn nắm lấy Tiên Thai trong cơ thể đối phương.
Nhìn Tần Vấn Thiên cuồng bạo cùng với lời nói kiêu ngạo của hắn, hoàn toàn không giống với Tần Vấn Thiên trước đây, dường như giờ phút này hắn đã hóa thành Hoàng Hữu Địch vô cùng ngạo nghễ.
Giờ phút này, mọi người hình như mới chính thức nhìn nhận rõ ràng người thanh niên nắm giữ thánh Tiên Thai hoàn mỹ này.
Nghe đồn, ở thánh viện mà Bạch Hổ tộc ở, có kẻ phát sinh xung đột với Bạch Hổ tộc, bước lên chiến đài sinh tử, có cường giả nhân loại giết hai đầu bạch hổ, nướng bạch hổ lên ăn ngay trước mặt Bạch Hổ tộc. Đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, nhưng bọn họ vẫn nhớ mình đã từng nghe qua tin tức như vậy ở Thông Thiên giới. Hiện tại mới biết được, hóa ra người thanh niên nướng bạch hổ lên ăn thịt chính là Tần Vấn Thiên.
Hắn dám nướng bạch hổ lên ăn thịt, như vậy, hắn có dám phế Hoàng Hữu Địch không?
Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc có dám đánh cuộc không?
Trong đám người, không thể nghi ngờ, Lôi Phách hiểu rõ Tần Vấn Thiên vô cùng. Năm đó sau sự kiện của Sở Thanh Y, hắn vẫn luôn tìm kiếm Tần Vấn Thiên, hắn nghe chuyện của Tần Vấn Thiên không ít. Hắn biết tại thánh viện nơi có rất nhiều yêu thú, Tần Vấn Thiên ăn thịt bạch hổ, hắn cũng biết có một tộc mạnh mẽ đi theo Tần Vấn Thiên, nhưng hắn không quan tâm, hắn là Lôi Phách, Tần Vấn Thiên rất cuồng ngạo, nhưng vẫn không xứng làm kẻ địch của hắn.
Hiện tại, Tần Vấn Thiên ở trước mặt hắn đánh bại Hoàng Hữu Địch, hơn nữa còn bá đạo như vậy, Lôi Phách mặc dù có chút âm thần hận thực lực cường đại của Tần Vấn Thiên, nhưng trong lòng hắn cũng lộ ra vài tia hưng phấn. Nói như vậy, mối thù này giữa Tần Vấn Thiên và Cửu Hoàng Tiên Quốc đã kết định, hơn nữa dựa vào tính cách của Tần Vấn Thiên, Hoàng Hữu Địch sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy, như vậy mối thù giữa bọn họ chắc chắn không có cách nào hóa giải được.
- Ngươi muốn như thế nào?
Hoàng Vô Địch nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói.
- Cút.
Tần Vấn Thiên phun ra một chữ, bảo người của Cửu Hoàng Tiên Quốc cút đi.
Ước chiến?
Dễ thấy thế lực cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc và Lôi Thần điện muốn áp bức đám người Quân Mộng Trần, đây sao có thể tính là ước chiến?
Nếu là ước chiến thật sự, một đấu một, cùng cảnh giới đánh với nhau. Nhưng lúc trước, Hoàng Hữu Địch ra tay với Quân Mộng Trần, ép Quân Mộng Trần nói câu nói kia, đây coi là ước chiến sao?
Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc cũng không nói lý lẽ. Bọn hắn cho rằng thực lực chính là quy tắc, như vậy, Tần Vấn Thiên cũng sẽ không nói lý lẽ, bảo bọn hắn cút đi.
- Sư đệ của ngươi, còn có đồng môn của ngươi, không ít người đều ở trong này, ngươi nếu động vào hắn, ta đồng dạng có thể phế bỏ một số người.
Hoàng Vô Địch nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói.
- Xem ra, Hoàng huynh của ngươi một chút cũng không quan tâm tới ngươi, kiêu ngạo của ngươi, hình như cũng không quan trọng như vậy.
Tần Vấn Thiên nhìn Hoàng Hữu Địch cười nói, bàn tay hắn vươn ra, lực lượng hủy diệt cuồng bạo phóng ra. Hoàng Hữu Địch phát ra tiếng kêu thảm thiết, cảm nhận được Tiên Thai rung chuyển. Hắn khiếp sợ đến mức toàn thân đều run rẩy, trong tròng mắt lộ ra sự sợ hãi sâu sắc. Tiên Thai của hắn dường như đã bị nứt, bất cứ lúc nào khả năng bị phá hủy.
- Không...
Hoàng Hữu Địch hét lớn, hắn là tuyệt đại thiên kiêu Hoàng Hữu Địch của Cửu Hoàng Tiên Quốc, nếu như bị phế bỏ, vậy thì hắn sẽ trở thành một con bọ đáng thương của Cửu Hoàng Tiên Quốc, ngay cả thương hại cũng sẽ không có người thương hại. Phế nhân không có tư cách đặt chân ở hoàng thất, nhất là hoàng thất của Cửu Hoàng Tiên Quốc.
- Dừng tay.
Hoàng Vô Địch hét lớn một tiếng, Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không dừng tay, lực lượng hủy diệt vẫn như cũ tàn sát bừa bãi. Hắn ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn Hoàng Vô Địch, đối với kẻ địch, hắn không sợ hãi, chỉ có tàn nhẫn.
Từ trên lý thuyết mà nói, Hoàng Vô Địch đương nhiên có thể bắt Quân Mộng Trần uy hiếp Tần Vấn Thiên, nhưng đây dù sao cũng chỉ là lý luận. Không người nào dám thật sự mạo hiểm đánh cược Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch. Tuy rằng nếu Hoàng Hữu Địch bị phế, hắn chắc chắn sẽ trở thành người ở ngoài rìa Tiên Quốc, nhưng lại chẳng có ai xuất thủ mà có thể cứu được Hoàng Hữu Địch, đồng dạng sẽ gặp phải trừng phạt nghiêm khắc nhất.
- Chúng ta đi.
Hoàng Vô Địch thỏa hiệp, hắn quay sang nói với Tần Vấn Thiên:
- Hãy hi vọng rằng hắn bình yên vô sự đi. Bằng không, nếu quy tắc của thánh viện không có trừng phạt ngươi, trừ khi ngươi và bằng hữu của ngươi biến mất khỏi Thánh viện, nếu không cuối cùng vẫn sẽ bị trừng phạt.
Nói xong, Hoàng Vô Địch vung bàn tay lên, ngay lập tức dẫn đầu đám cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc rời đi, rốt cuộc hắn thật sự quyết đoán.
Nhìn thấy cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc rời đi, Hoàng Hữu Địch nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói:
- Thả ta ra.
- Thả ngươi ra sao?
Tần Vấn Thiên nhìn Hoàng Hữu Địch cười:
- Nhớ lúc trước ngươi muốn ta nói câu nói kia, như vậy hiện tại, ngươi chí ít cũng nên nói một tiếng với mọi người, Hoàng Hữu Địch, ngươi sai.
Tần Vấn Thiên không để cho Hoàng Hữu Địch nói ra lời quá khó nghe. Tuy rằng lúc này hắn rất muốn trực tiếp phế bỏ Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch, nhưng mà nếu là ở thánh viện, chung quy vẫn phải tuân thủ một vài quy tắc. Đương nhiên, chí ít hẳn vẫn là phải suy nghĩ cho bọn Quân Mộng Trần, dù sao thì Cửu Hoàng Tiên Quốc cũng không có khả năng đều là phế vật.
Nhưng hắn tin rằng, với một kẻ kiêu ngạo như Hoàng Hữu Địch, khiến cho hắn tự thừa nhận minh sai cũng đủ để cho hắn ghi nhớ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận