Thái Cổ Thần Vương

Không Gian Bút

Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Sau một lát, mọi người tìm được người nói chuyện.
Người này vô cùng trẻ tuổi, nhìn qua chỉ có hai mươi bốn hai mươi lăm, trên người mặc bạch y, sạch sẽ tuấn tú, khí tức nội liễm, thậm chí còn ôm một sủng vật đáng yêu, đặc điểm duy nhất có khả năng nhìn ra hắn là một gã Võ tu là phía sau lưng hắn có đeo một thanh kiếm.
Người này, chính là Tần Vấn Thiên.
Ân Thành nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh, trên mặt mang theo dâng vẻ vài phần xem kịch, mà Thương Duyệt bên cạnh hắn thấy Tần Vấn Thiên, thì trong mắt có thêm vài phần khinh thường, khó trách vừa rồi người này to gan như thế, dám nhìn thẳng nàng, thì ra đúng là hạng người háo sắc, lấy sắc đánh bạo, bây giờ thấy Tống Giai, lại còn muốn chiếm tiện nghi, đưa một viên Tinh thạch cho nàng mang đi.
Nhưng, quy củ của Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội vẫn ở đó, người Tống Giai đi rồi thì sao, cũng không đến lượt Tần Vấn Thiên.
Tống Giai sửng sốt một chút, nàng không nghĩ rằng Tần Vấn Thiên sẽ theo nàng đến đây, không nhịn được nhìn Tần Vấn Thiên nháy mắt, muốn để cho hắn bỏ đi, nàng không muốn làm liên lụy đến Tần Vấn Thiên.
Nhưng Tần Vấn Thiên hình như không nhìn thấy, ôm một con chó nhỏ tuyết trắng, mặt mỉm cười, giống như đang làm một chuyện bình thường vậy.
Đến mức Dương Đình nhìn thấy cũng lộ ra sát ý, người này, muốn chết.
- Ngươi cũng biết quy củ của Thiên Sơn Đoạt Bảo Đại Hội chứ?
Ân Thành cười nhìn Tần Vấn Thiên, đạm mạc hỏi.
- Biết, người hiến bảo định giá, nếu như chỉ có một người ra giá, thì sẽ đoạt bảo thành công, nếu có nhiều người ra giá, thì cần dùng vũ lực đoạt bảo.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, đoạt bảo vật, vốn dĩ mỗi lần có bảo vật tốt nhất của Đoạt Bảo Đại Hội đưa ra thì chỉ có những nhân vật thuộc thế lực lớn tham gia, chính là vì những người khác không dám đánh cướp.
Dùng vũ lực chiến một trận để đoạt bảo, tranh bảo, ai thắng, người đó có được bảo vậy, hơn nữa trong quá trình chiến đấu, sống hay chết cũng là chuyện thường gặp.
- Nếu như thế, ngươi chắc chắn muốn ra giá?
Ân Thành hỏi lại.
- Nữ nhân này cực kì xinh đẹp, nếu có thể hầu hạ ta, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt đẹp hay sao.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, Ân Thành lập tức nhìn Dương Đình, trong mắt dường như có một tia vui vẻ, cùng lúc đó, Ân Thành tiếp tục hỏi.
- Còn có ai dám đến đoạt bảo hay không?
Mọi người đều không nói gì, tất nhiên bọn họ không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này, đắc tội Ân Thành.
- Đã như vậy, Dương Đình, ngươi và người này đoạt bảo đi.
Ân Thành lạnh lùng nói, Dương Đình lập tức vui vẻ bước ra, đi đến sân trống trước mặt, ánh mắt hắn quét về phía Tống Giai, cười như không cười nói.
- Sư muội yên tâm, ta sẽ không để cho muội rơi vào tay người khác.
Sắc mặt Tống Giai cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, sắc mặt càng khó coi hơn, thủ đoạn của Dương Đình này cực kì độc ác, tu vi lại rất mạnh, hắn đã là Thiên Cương tam trọng, Tần Vấn Thiên làm sao có khả năng chống lại, với tuổi tác của Tần Vấn Thiên bây giờ, dù có thiên tư xuất chúng mấy đi nữa, bước vào Thiên Cương cảnh đã rất giỏi rồi, Dương Đình tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn.
- Chuẩn bị xong chưa?
Dương Đình đi đến trước người Tần Vấn Thiên, nhàn nhạt mở miệng.
- Nếu không đợi lúc ta ra tay, ngươi không có cơ hội nói chuyện nữa đâu.
Lời nói vừa dứt, trên người Dương Đình bạo phát kiếm khí cường đại, kiếm ra khỏi vỏ, một đám kiếm uy cường đại lan tràn ra, bước chân của hắn đi từng bước về phía Tần Vấn Thiên, kiếm trôi nổi ở trên đỉnh đầu, mơ hồ còn có Lôi Đình lóng lánh.
- Tốt.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được Kiếm uy của đối phương, nhẹ nhàng gật đầu, vỏ kiếm sau lưng điên cuồng rung rung lên, không ngừng phát ra tiếng răng rắc.
- Có lẽ, một kiếm là đủ rồi.
Lời nói của Dương Đình vừa dứt, một tiếng vang ầm ầm nổ vang, kiếm như kinh lôi, mang theo Lôi Đình khủng bố đánh mạnh mà ra, xẹt qua trời cao, có uy áp khủng bố ở trên hư không bay qua, đoàn người dường như thấy được một đạo Lôi Đình chi kiếm vạch phá trường không nhằm về phía Tần Vấn Thiên.
Một chiêu kiếm đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc hận cho Tần Vấn Thiên, người Kinh Tiêu Kiếm Tông, kiếm thuật tuyệt đối mạnh mẽ, vô luận ngươi am hiểu loại Võ Đạo ý chí nào hoặc có một loại Võ Hồn gì, cũng có thể phối hợp với kiếm, Dương Đình chém ra một kiếm này, giống như Lôi Đình xẹt qua trời cao, hay như cuồng phong xé mở mặt biển, mặc dù Tần Vấn Thiên cùng cảnh giới với hắn, nhưng dưới một kích này chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Cả người Tần Vấn Thiên bất đồng, một kiếm kia vạch phá trường không nháy mắt xuất hiện trước người của hắn, thậm chí mọi người không đành lòng nhìn lại, một kiếm này chém xuống, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.
Sắc mặt Tống Giai trắng bệch, mắt nhắm lại, không đành lòng thấy Tần Vấn Thiên bị một kiếm tru diệt.
- Oanh két...
Một tiếng tiếng sấm nổ vang truyền ra, con ngươi đám người kia đột nhiên bộc phát ra hào quang óng ánh, nhìn chằm chằm phía trước, chỉ thấy kia lúc Lôi Đình Nhất Kiếm xuất hiện trước người Tần Vấn Thiên, vậy mà ngừng lại.
Trước người Tần Vấn Thiên như có một vòng kỳ diệu, không cường đại, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác kỳ dị, dường như hắn đứng ở đó, kiếm không giết nổi hắn.
Sắc mặt Dương Đình đột nhiên trở nên xanh mét lên, nhìn chằm chằm phía trước Tần Vấn Thiên, hắn cảm giác kiếm của mình dường như bị quấy nhiễu đáng sợ.
- Giết!
Dương Đình chỉ một ngón tay, chợt quát một tiếng, trấn áp kiếm trước người Tần Vấn Thiên, muốn phá vỡ đầu của Tần Vấn Thiên.
Nhưng bạch y thanh niên kia bước chân về phía trước, kiếm theo bước chân hắn lui về sau.
Vào lúc này, vỏ kiếm phía sau Tần Vấn Thiên rốt cục động một tiếng run rẩy lanh lảnh, kiếm ra khỏi vỏ một nửa, kiếm ngâm, Dương Đình thân thể lui nhanh, nhưng nơi cổ họng hắn có máu tươi hiện lên, bước chân dừng lại, toàn thân run rẩy, trên cổ lạnh lẽo.
Dương Đình vươn tay, sờ một cái lên cổ, cảm giác lạnh lẽo, một tia máu tươi xuất hiện ở đó, sắc mặt của hắn trắng bệch, tim đập loạn không ngừng, chỉ kém một chút nữa, một kiếm này đã cắt yết hầu của hắn.
Kiếm trước người Tần Vấn Thiên vô lực rơi xuống, tay hắn vung lên, lập tức một viên Tinh thạch bay ra, rơi vào trước mặt Ân Thành, đạm mạc mở miệng.
- Nữ nhân này, là của ta.
Ân Thành lúc này còn chưa tỉnh lại, vừa mới một kiếm kia nếu là hắn phải đối mặt, sẽ làm sao?
Sóng âm công kích, vô ảnh vô hình, người này, lại ngộ ra loại Kiếm Đạo Ý Chí, giết người cũng chỉ là việc trong nháy mắt.
Thấy Tinh thạch bay tới, bàn tay hắn tiếp nhận, nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi.
- Các hạ là người phương nào?
- Hạng người vô danh, không đáng nhắc đến.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói.
- Hôm nay đã đến đoạt bảo, sao có thể không đoạt bảo vị.
Nói xong, bước chân hắn bước ra, đi về phía một chỗ không người bên cạnh vách núi, tùy ý ngồi xuống, nhìn Tống Giai mở miệng nói.
- Còn không qua đây đây hầu hạ ta.
Tống Giai ngẩn người, nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó lập tức chạy chậm đến phía sau Tần Vấn Thiên, nhìn bóng lưng bạch y này, nàng hít sâu một cái, thì ra người đến nhà nàng đòi rượu người lại có thực lực ít nhất là Thiên Cương tam trọng, sức chiến đấu càng đáng sợ hơn, Dương Đình kiếm, ở trước mặt hắn dừng lại, sau đó không thừa nhận nổi một đạo kiếm khí của hắn.
- Giúp ta xoa bóp lưng.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, Tống Giai lại sững sờ, Tần Vấn Thiên quay đầu lại trừng nàng một cái.
- Nha.
Tống Giai gật đầu, lập tức giúp Tần Vấn Thiên bóp lưng, trong lòng nghi hoặc, cũng không biết Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ cái gì, sẽ không có ý như Dương Đình chứ?
Tần Vấn Thiên mà biết Tống Giai nghĩ vậy chắc bị nàng tức làm cho chết,Tống Giai không muốn làm liên lụy người nhà, được hắn cứu còn đưa tới cửa, đây là do hắn xui xẻo, chỉ phải đứng ra cứu nàng lần nữa, tạm thời bây giờ để cho nàng ủy khuất một chút, về sau lại thả nàng rời đi, như vậy Ân Thành cũng sẽ không nhớ thương nàng.
Ân Thành thấy Tần Vấn Thiên ra lệnh Tống Giai, trong lòng cười thầm, xem ra Tống Giai rơi vào trong tay hắn, có lẽ vận mệnh cũng sẽ không được tốt đâu, mỹ nhân như vậy, Tần Vấn Thiên sẽ không bỏ qua đi.
Thương Duyệt thấy Tần Vấn Thiên ra tay, vốn cho là hắn là người phi phàm, lại không nghĩ rằng cũng tục khí như vậy, ngược lại làm cho nàng có chút thất vọng.
Dương Đình tịch mịch lui ra về sau, Ân Thành lần nữa quét mắt nhìn Tần Vấn Thiên, hắn ngồi ở chỗ kia, lập tức nhìn đám người nói.
- Tiếp tục đi, còn có người phương nào có bảo vật.
Tiếng nói của hắn vừa, chỉ thấy trong đám người có người đi ra, người này mặc hắc y che mặt, thấy không rõ dung mạo, đương nhiên không ai cảm thấy ngoài ý muốn, ở trên Thiên Sơn Đoạt Bảo Đại Hội, đây là chuyện vô cùng bình thường.
- Ngươi có vật gì?
Có người hỏi.
Người này vung bàn tay lên, tức khắc trong hư không xuất hiện một bếp lò, chỉ thấy trong bếp lò, tràn ngập ra một cỗ khí lưu cuồng bạo nóng bỏng, giống như như có hỏa diễm muốn lao ra khỏi bếp lò.
- Ta muốn một nghìn viên trên tứ trọng thiên Tinh thạch.
Người che mặt nhàn nhạt mở miệng, tức khắc trong đám người có một lão giả mở miệng nói.
- Ta muốn.
Nhưng thấy phía Kim Diễm thế gia, một gã thanh niên mắt sáng lên, nhìn chằm chằm bếp lò, mở miệng nói.
- Vật này, là của ta.
Ánh mắt lão già trong đám người hơi ngưng, nhìn thoáng qua thanh niên Kim Diễm thế gia, biết thân phận đối phương, sắc mặt của hắn không khỏi cứng đờ, nói.
- Mà thôi.
- Mang đến.
Thanh niên Kim Diễm thế gia nhàn nhạt mở miệng, lập tức bên cạnh có người đi ra.
Cường giả Kim Diễm thế gia am hiểu năng lực hỏa diễm, có thể thôn phệ Dị hỏa, tẩm bổ huyết mạch, làm cho Kim Diễm huyết mạch trong cơ thể càng phát ra cường đại, đây độc hữu năng lực thiên phú của bọn họ, bởi vậy Dị hỏa này không thể bỏ qua.
Sau khi Hắc y che mặt giao dịch, lập tức thân hình lập loè, lẩn vào trong đám người, nhanh chóng rời đi.
Về sau, có người xuất ra bảo vật tới, có khi bị người ngồi ở trong đình đài cướp đi, có thì bị trong đám người ẩn núp giao dịch được, còn xuất hiện qua một trận tranh chấp.
Tần Vấn Thiên luôn an tĩnh nhìn, Tống Giai giúp hắn niết lưng, ngược lại thích ý, lại không biết Tống Giai đang cắn răng, trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn.
- Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, quả thật phi phàm, nơi này xuất ra nhiều bảo vật, tất cả đều là vật phi phàm.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, sau khi đoạt được Tống Giai, hắn không ra tay, vì phía dưới không xuất hiện vật làm cho hắn động tâm.
Lúc này, chỉ thấy một vị lão giả toàn thân khoác áo bào đen đi ra, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt lộ ra bên ngoài, chứng minh tuổi tác hắn rất lớn, ánh mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua, liền biết tu vi của người này phi phàm.
Lão giả này cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra một vật.
Vật này chính là một chiếc bút dài ba thước, ngay khi vừa tế xuất ra, liền có lực lượng không gian hùng mạnh ba động, làm cho ánh mắt rất nhiều người chợt hiện lộ phong mang.
- Không Gian Bút này chính là do lão hủ có cơ duyên xảo hợp nhận được, ta cần một bộ công pháp, Thiên Tượng cấp đỉnh tiêm công pháp, ai có thể lấy ra.
Lão giả mở miệng nói, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, lão giả này, muốn công pháp, hơn nữa còn muốn công pháp phi phàm.
- Ta muốn.
Trong đình đài, một người đại thế lực mở miệng nói, bút này nếu rơi vào tay Thần Văn Đại Sư, mặc dù hắn không am hiểu lực lượng không gian, chỉ cần am hiểu không gian Thần Văn, là có thể khắc ra bảo vật bảo mệnh rồi.
Trong mắt Tần Vấn Thiên, chợt hiện lộ một ánh sáng khác thường.
Vật này, đúng là vật mà hắn cần tìm, tình thế bắt buộc.
- Ta cũng muốn.
Lại có một người mở miệng tranh đoạt.
- Ân mỗ cũng có chút hứng thú.
Ân Thành nâng khóe miệng tạo thành một tia cười lạnh, một bút này, đúng là bảo vậy khó có thể tìm thấy, mặc dù giá của đối phương đưa ra rất cao, nhưng cũng đúng giá trị.
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, không nghĩ rằng vật này đưa đến oanh động lớn như thế.
- Bút này, là của ta.
Một tiếng nói lành lạnh đạm mạc truyền ra, làm cho ánh mắt mọi người đều có chút ngưng, sau đó rơi vào tuyệt thế mĩ nhân bên cạnh Ân Thành.
Thương Duyệt ngưng mắt nhìn Không Gian Bút, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra ánh sáng khác thường, vật này, nàng muốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận