Thái Cổ Thần Vương

Xin ta rời khỏi

Sở Thanh Y nhìn về phía phụ tử của Vũ gia, lạnh lùng thốt lên:
- Chuyện này liên quan gì tới các ngươi hả?
- Vũ mỗ trước nay luôn rất quý trọng các tiên tử của Phiêu Tuyết Thánh điện, hiện giờ có thể nhìn thấy phong tư của Sở cô nương, trong lòng có chút xao động, không đành lòng nhìn Sở cô nương sa đọa, lầm đường lạc lối.
Vũ Thiên Kiêu nói rất đường hoàng, hắn dùng thân phận Tiên Vương thiên kiêu nói ra những lời này, lộ ra phong độ bất phàm, vừa khen Phiêu Tuyết Thánh điện vừa loáng thoáng biểu lộ sự ái mộ đối với Sở Thanh Y.
Điều này khiến cho Lục Yến Tuyết phải liếc về phía hắn, lập tức minh bạch tâm ý của Vũ Thiên Kiêu. Xem ra Vũ gia tới đây quả nhiên là để làm thân, đồng thời muốn kết quan hệ thông gia với Phiêu Tuyết Thánh điện.
Có điều, nếu có thể gả Sở Thanh Y vào Vũ gia thì cũng coi như là không tồi.
Thiên phú của Sở Thanh Y vốn là vô cùng xuất chúng, sau khi từ Thiên Đạo Thánh viện đi ra thì tiến cảnh thần tốc, đã đang bước vào trình độ Tiên Vương, đối với nhất mạch của bọn họ tạo thành uy hiếp rất lớn. Nếu không phải bị vây ở cảnh giới Tiên Vương thì nàng ta cũng Thiên Đạo Thánh viện, hơn nữa bước vào cảnh giới Tiên Vương trung giai áp chế quang mang của hậu bối Sở Thanh Y này, nàng ta sẽ được bề trên của Phiêu Tuyết Thánh điện chú ý hơn.
Lần này, Mạc Tiêu Tiêu muốn mượn cơ hội để đả kích Sở Thanh Y một phen cũng là không tồi, áp chế quang mang của nàng ta, nếu có thể gây tổn hại tới tín niệm võ đạo của nàng ta thì càng tốt hơn nữa.
- Thanh Y, Vũ Thiên Kiêu chính là đệ tử thân truyền của Vũ Đế, thiên phú xuất chúng, hiện giờ đã bước vào trình độ Tiên Vương rồi.
Lục Yến Tuyết thản nhiên nói, rồi lập tức hỏi Vũ Thiên Kiêu:
- Thiên kiêu hiền chất có lòng ái mộ Thanh Y, nếu vậy thì ta có thể hỏi thử tâm ý của Thanh Y.
- Nếu được vậy thì xin đa tạ tiền bối.
Vũ Thiên Kiêu mỉm cười đáp lại. Khiến cho mọi người mắt lóe sáng, xem ra người của Vũ gia lần này đến là có mục đích, muốn kết thân với Phiêu Tuyết Thánh điện. Mà Vũ Thiên Kiêu này thì nhìn trúng Sở Thanh Y, không sai, trong những nữ tử ở đây thì dung mạo của Sở Thanh Y là xuất chúng nhất, thiên phú của đệ tử Phiêu Tuyết Thánh điện thì tất nhiên là không cần phải nhiều lời.
- Thanh Y, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Triển Phi và Vũ Thiên Kiêu đều có ý với ngươi, nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ thay sư tôn của ngươi sang bên kia nói chuyện, để chứng minh ngươi là vô tình với kẻ háo sắc này, ta sẽ tự tay giết cho ngươi, tẩy rửa thanh danh. Về phần việc của đại hoàn đan thì thôi bỏ qua.
Lục Yến Tuyết chậm rãi nói.
- Nằm mơ đi.
Sở Thanh Y lạnh lùng nói:
- Ngươi là sư thúc của ta, ta kính ngươi. Nhưng mà, ta không phạm phải sai lầm lớn gì cả, chỉ là mượn dùng một viên đại hoàn đan mà thôi, ngươi lại muốn giết bằng hữu của ta à?
- Hồ đồ ngu xuẩn.
Lục Yến Tuyết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dảo qua, không nhìn Sở Thanh Y nữa, giống như là đã cho nàng ta cơ hội rồi.
Tần Vấn Thiên vẫn luôn im lặng lắng nghe. Hắn có chút bất ngờ, Lục Yến Tuyết và Sở Thanh Y đều là đệ tử của Phiêu Tuyết Thánh điện, cho dù không phải là nhất mạch thì quan hệ cũng không nên xấu như vậy. Xem ra bên trong Phiêu Tuyết Thánh điện cạnh tranh vô cùng kịch liệt, Lục Yến Tuyết rõ ràng là cố ý mượn cơ hội này để chèn ép Sở Thanh Y.
Mà Tần Vấn Thiên hắn thì đã cung cấp cơ hội cho họ chèn ép Sở Thanh Y.
- Các ngươi coi ta là không khí à?
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên thốt lên, hắn nhìn về phía các cường giả trước mắt.
- Hả.
Ánh mắt của mọi người chậm rãi nhìn sang, dừng ở trên người Tần Vấn Thiên. Người này không ngờ còn dám mở miệng.
Lục Yến Tuyết liếc Tần Vấn Thiên một cái rồi không thèm nhìn nữa. Lục Triển Phi thì nhìn Tần Vấn Thiên rồi liên tục cười lạnh châm chọc, về phần Mạc Tiêu Tiêu thì lại cười ra tiếng. Không phải sao, thật là thú vị.
- Buồn cười lắm à?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu.
Những người này ở đây thảo luận nên giải quyết việc này như thế nào, muốn Sở Thanh Y giết hắn để chứng tỏ trong sạch. Giống như Tần Vấn Thiên hắn chỉ là tồn tại bé nhỏ không đáng kể, muốn giết thì giết, căn bản không cần phải hỏi đến, hoàn toàn coi hắn không tồn tại.
- Một kẻ háo sắc xâm nhập Hàn Minh Tiên hồ, suýt nữa bị ta tru sát, dựa vào đại hoàn đan mới có thể giữ được mạng, không ngờ còn muốn ở đây bắt người ta phải coi trọng sự tồn tại của ngươi. Điều này chẳng lẽ không buồn cười à?
Trên mặt Mạc Tiêu Tiêu lộ vẻ cười cợt:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ luôn trốn ở sau lưng Thanh Y sư muội im lặng lắng nghe. Vậy mà không ngờ ngươi lại dám nhảy ra lên tiếng.
- Các ngươi đang thảo luận xem giết ta như thế nào, không ngờ còn nghĩ là ta sẽ không lên tiếng.
Tần Vấn Thiên cảm thán mạng người như cỏ rác, đấy là gặp hắn, chứ nếu đổi lại là người khác, ở trước mặt những nhân vật của thế lực lớn này, mạng người bình thường là căn bản không đáng nhắc tới. Những người này đã quen từ trên cao cao tại thượng quan sát sinh linh, làm sao lại đi để ý tới chuyện sống chết của một người bình thường.
- Tần công tử, chuyện ở đây ngươi đừng có nhúng tay vào.
Lục Dao kéo tay áo Tần Vấn Thiên, có chút khẩn trương, Tần Vấn Thiên làm như vậy sẽ khiến chuyện càng lúc càng loạn. Đến lúc đó cho dù là Sở Thanh Y toàn lực mà làm thì cũng không bảo vệ được hắn.
- Lục Dao, ngươi đừng có càn rỡ.
Trưởng bối của Lục Dao quát lớn:
- Tính mạng của người này vốn là ngươi ban cho, vậy mà vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra thật sự là chán sống rồi.
- Thế à?
Tần Vấn Thiên đột nhiên mỉm cười. Thương thế của hắn tuy rằng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chiến đấu. Chỉ là một phủ thành chủ, không ngờ lại coi thường hắn như vậy.
- Các ngươi cho rằng ta chán sống thì chính là tự mình chán sống rồi.
Tần Vấn Thiên cười cười nói:
- Chỉ là ai muốn tới lấy tính mạng của ta đây?
- Tần Vấn Thiên.
Sở Thanh Y ánh mắt cứng đờ, truyền âm nói:
- Tu vi của Lục Yến Tuyết rất cao, là Tiên Vương trung giai, Lục thành chủ thì càng lợi hại hơn, ngươi lúc này đừng có cậy mạnh, cứ giao cho ta xử lý.
Trên mặt nàng ta toát ra thần sắc cực kỳ lo lắng, tính cách của Tần Vấn Thiên quả nhiên vẫn như lúc ở Thiên Đạo Thánh viện, phóng đãng bá đạo, không có bất kỳ ai có thể khiến hắn lui bước. Người của Lục gia rất nhanh dã chọc giận hắn rồi.
- Thanh Y, ngươi bảo vệ hắn như vậy mà hắn lại một lòng muốn chết, căn bản không nhận tình nghĩa của ngươi. Phế vật như vậy ngươi lại cứ đối đãi với hắn như thế. Chẳng lẽ ngươi thật sự mù mắt rồi à?
Lục Triển Phi nhìn Sở Thanh Y và Lục Dao đang lo lắng nhìn Tần Vấn Thiên, tựa hồ đang truyền âm khuyên bảo, lắc lắc đầu.
Hắn có thiên phú phi phàm, lại là thiên kiêu của Lục gia, có ý với Sở Thanh Y, đối phương lại vẫn mãi phớt lờ hắn. Nhưng mà ở trước mắt một người như vậy, Sở Thanh Y lại lo lắng coi trọng đến thế, điều này khiến cho Lục Triển Phi cảm thấy rất mất mặt.
- Sở Thanh Y.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên đột nhiên lên tiếng, thần sắc lạnh lùng, lộ ra mấy phần nghiêm túc. Sở Thanh Y đột nhiên cảm giác được Tần Vấn Thiên trong nháy mắt này giống như đã thay đổi thành một người khác, hắn không còn bình dị gần gũi. Hắn lúc này đã phong mang tất lộ, cao ngạo vô cùng, hắn là Tn Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên của Thiên Đạo Thánh viện.
Hơi ngửa đầu, Sở Thanh Y nhìn Tần Vấn Thiên khí chất đã lột xác, không ngờ sinh ra cảm giác phải ngước nhìn, giống như hắn là duy nhất ở mảng thiên địa này.
- Ta đã nói rồi, việc lúc trước ta không tính toán nữa. Lần này ta trọng thương rơi vào Hàn Minh Tiên hồ là ngươi dẫn ta đi chữa thương. Tuy rằng cho dù không có đại hoàn đan thì ta cũng không sao, nhưng ta vẫn cảm tạ những gì mà ngươi đã làm cho ta.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng:
- Nhưng mà, đại trượng phu ân oán rõ ràng, ngươi là ngươi, nhưng hôm nay, người của Phiêu Tuyết Thánh điện làm nhục ta, ta không thể tha thứ, ta sẽ không vì ngươi mà thủ hạ lưu tình đâu. Hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta.
Sở Thanh Y nghe thấy lời nói của Tần Vấn Thiên thì thân thể hơi run rẩy, trong nháy mắt này, nàng ta cảm nhận được một cỗ khí khái quân lâm thiên hạ, phong hoa tuyệt đại, đại trượng phu ân oán rõ ràng, những lời này được nói ra từ trong miệng của Tần Vấn Thiên, giống như là kim khẩu ngọc luật, đã nói là làm.
Sở Thanh Y sững sờ, nàng ta không rõ sự tự tin của Tần Vấn Thiên là từ đâu mà có. Nhưng vẫn thật sự cảm nhận được ý chí kiêu ngạo từ trên người hắn thể hiện ra.
Hắn là Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên ở Thiên Đạo Thánh viện dùng cảnh giới Tiên Thai thất trọng chiến đấu với Hoàng Sát Thiên của Cửu Hoàng Tiên quốc, Tần Vấn Thiên nướng thịt Bạch Hổ để ăn. Bất kể là đi đến đâu hắn cũng đều chói mắt như vậy, tao nhã vô song, không ai có thể khiến hắn phải lui bước, người làm nhục hắn thì cuối cùng sẽ phải hối hận.
Lục Dao cũng bị khí thế của Tần Vấn Thiên chấn nhiếp, nàng ta đột nhiên nhớ tới những lời mà Tần Vấn Thiên đã từng nói với nàng ta, hắn hỏi nàng ta có tâm nguyện gì, hắn nói có lẽ sẽ giúp nàng hoàn thành hoàn thành.
Tần Vấn Thiên thật sự có năng lực như vậy sao?
Đó còn là bệnh nhân bị trọng thương, được nàng ta dùng dược vật để trị liệu, nhưng lúc này đã trở nên khác hẳn.
- Người này điên rồi à?
Mạc Tiêu Tiêu sau một thoáng sững sờ thì đột nhiên thốt lên. Nàng ta nhìn Tần Vấn Thiên, cũng lờ mờ cảm giác được một cỗ khí chất bất phàm. Nhưng mà, hắn cũng dám nói ra những lời kinh người như vậy, không tha thứ cho người của Phiêu Tuyết Thánh điện sao?
Không chỉ là Mạc Tiêu Tiêu, rất nhiều tân khách đến dự tiệc cũng đều nhìn Tần Vấn Thiên, như là đang nhìn một người điên.
Người này, có phải là bị kích động quá rồi hay không?
Vừa rồi nói dã chán sống, bảo người ta đến giết hắn đi, hiện giờ lại nói là không tha cho cường giả của Phiêu Tuyết Thánh điện.
- Bản thân ta bị trọng thương lưu lạc đến đây, được uống một viên đại hoàn đan, không oán không cừu với các ngươi, mà các ngươi lại ở đây thảo luận về sinh tử của ta, đúng thật là nực cười.
Tần Vấn Thiên cất bước tiến về phía trước, đi tới bãi đất trống ở phía trước, hắn nhìn về phía Lục Triển Phi và Mạc Tiêu Tiêu:
- Ngay cả những kẻ như các ngươi cũng dám nói những lời vũ nhục ta. Một khi đã như vậy, phế vật trong miệng các ngươi đứng ở chỗ này này, ai tới giết ta đi!
- Muốn chết.
Lục Triển Phi đứng dậy, hắn khí độ bất phàm, nhìn Tần Vấn Thiên rồi lại nhìn thoáng qua Sở Thanh Y:
- Nếu thương thế của hắn đã khỏi, vậy thì, Sở Thanh Y sẽ chứng minh cho nàng thấy, ánh mắt của nàng kém cỏi cỡ nào.
Lực lượng quy tắc được phóng thích ra, Lục Triển Phi một kiếm giết tới, nhanh như tia chớp, quy tắc băng tuyết bao trùm thiên địa, bao phủ thân thể của Tần Vấn Thiên, một kiếm đánh tới, giống như tia chớp, đâm đến thân thể của Tần Vấn Thiên.
- Kiếm nhanh quá, không hổ là nhân vật thiên kiêu của Lục gia.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng.
Tiếng kiêm rít bén nhọn chói tai vang lên, hóa thành tiếng nổ, uy lực đáng sợ.
- Cẩn thận.
Sở Thanh Y và Lục Dao đều kinh hô. Nhưng mà Tần Vấn Thiên căn bản không hề có ý định động đậy, hắn vẫn im lặng đứng, để mặc cho thanh lợi kiếm kinh người mang theo kiếm khí hàn minh hủy diệt bao phủ lấy thân thể hắn, đâm về phía tim hắn.
Sở Thanh Y và Lục Dao sợ hãi, sắc mặt kịch biến. Nhưng mà đúng vào lúc này, không gian giống như ngưng kết, kiếm của Lục Triển Phi đâm lên người Tần Vấn Thiên nhưng lại không thể đâm được vào. Kiếm khí đang gào thét không ngờ cũng chẳng gây một chút tổn hại nào tới Tần Vấn Thiên.
- Ngươi mặc áo giáp phòng ngự à?
Lục Triển Phi sắc mặt khẽ biến.
Tần Vấn Thiên dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, vươn tay ra nắm lấy kiếm của Lục Triển Phi. Trong nháy máy, kiếm của Lục Triển Phi trực tiếp vỡ ra từng tấc, hóa thành hư vô.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó. Lục Triển Phi vào lúc này đã biến sắc, trong lòng vô cùng kinh hãi.
- Lui đi.
Lục Yến Tuyết hô to. Nhưng mà đã chậm mất rồi, bàn tay trắng nõn của Tần Vấn Thiên vươn ra, trực tiếp nắm lấy cổ Lục Triển Phi, lạnh lùng nhìn người trước mắt, nói với vẻ thương xót:
- Là mắt của Sở Thanh Y bị mù, hay là mắt của ngươi bị mù?
- Buông ra.
- Triển Phi.
Rất nhiều cường giả của Lục gia hét lớn, đều đứng bật dậy.
Lục Yến Tuyết cũng đứng lên, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi cho rằng dùng Lục Triển Phi để áp chế chúng ta nhằm rời được khỏi nơi này thì e là không thể đâu. Ngươi buông hắn ra, ta sẽ cho ngươi được thống khoái.
- Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ kế công tâm à, muốn đàm phán ư?
Tần Vấn Thiên mỉm cười. Lục Yến Tuyết này chắc là cho rằng hắn sẽ dùng mạng của Lục Triển Phi, uy hiếp những người này thả hắn đi, bởi vậy mới mở miệng trước, cố ý gây áp lực cho hắn.
- Cũng đúng, người luôn tự cho mình là đúng như ngươi, chẳng trách lại thích làm vậy.
Tần Vấn Thiên thản nhiên cười nói:
- Ngươi căn bản không biết ta là ai, là người như thế nào rồi, ta muốn đi thì có cần phải mượn dùng hắn không?
Tần Vấn Thiên nói xong thì mỉm cười, trong bàn tay hắn hiện lên kiếm uy khủng bố. Chỉ trong nháy mắt, Lục Triển Phi phát ra tiếng kêu thảm thiết và sợ hãi, lập tức kiếm ý ùa ra, thân thể hắn trực tiếp vỡ nát, hóa thành hư vô.
- Rầm rầm.
Một đạo khí tức ngập trời mang theo sát ý cuồng bạo đến cực điểm ập ra, bao phủ lấy người Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngạo nghễ đứng đó, bình tĩnh cảm nhận tất cả, phát ra thanh âm vô cùng cuồng vọng.
- Lúc trước ta muốn đi mà các ngươi lại cản, vậy thì bây giờ, ta muốn các ngươi phải cầu xin ta rời khỏi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận