Thái Cổ Thần Vương

Xuống núi

Thiên thần của Tần tộc bái phỏng Lạc Thần thị, Lạc Thần Xuyên đương nhiên minh bạch, Lạc Thần thị xuất hiện nội gián, đã truyền tin tức ra ngoài.
Lão có chút thất vọng, Lạc Thần thị mặc dù có nội chiến, đang tranh đoạt quyền lực, nhưng đây là chuyện nội bộ của Lạc Thần thị. Giữa Tần tộc và Lạc Thần thị có thù hận nhiều năm. Hiện giờ, có người bởi vì tranh đoạt quyền lực, thậm chí muốn bắt tay với kẻ thù, sao có thể không khiến lão đau lòng.
Tuy rằng, lão biết thái độ của những người đó là hy vọng sau khi đoạt quyền rồi sẽ giải hòa với Tần tộc. Dù sao, hiện giờ lực lượng của Lạc Thần thị bản thân không bằng Tần tộc. Nếu không thì thiên thần của Tần tộc nào dám công khai ngang nhiên tới Lạc Thần sơn bái phỏng.
Trên Lạc Thần sơn, vô số cường giả phá không xuất hiện, hàng lâm trên hư không. Bọn họ đều nhìn thấy một thân ảnh uy nghiêm đang bước tới, hàng lâm Lạc Thần thị.
- Người của Tần tộc không ngờ lại dám tới Lạc Thần sơn của ta.
Lạc Thần Xuyên lạnh lùng lên tiếng. Thân ảnh của lão xuất hiện phía trước Tần Chung.
- Hôm nay ta đến không phải là vì ân oán giữa Lạc Thần thị và Tần tộc. Việc này tạm thời không đề cập tới. Hiện giờ con của Tần Viễn Phong, phản đồ của Tần tộc ta đang ở trên Lạc Thần sơn, ta muốn dẫn hắn đi, chắc gia chủ không có ý kiến gì chứ.
Tần Chung đi thẳng vào vấn đề, nói rất trực tiếp, không hề quanh co lòng vòng.
Hắn tới đây là để dẫn Tần Vấn Thiên đi.
- Ngươi coi Lạc Thần sơn là đâu?
Lạc Thần Xuyên lạnh lùng lên tiếng, làm sao có thể dễ dàng để Tần Chung mang Tần Vấn Thiên đi được. Nếu Tần Vấn Thiên lọt vào trong tay Tần tộc thì e là đừng hòng đi ra được nữa.
- Ta tất nhiên tất nhiên Lạc Thần sơn là đâu? Hơn nữa lần này đến cũng không hề có chỗ bất kính, chỉ là con của kẻ phản nghịch của Tần tộc đang ở đây, chẳng lẽ Lạc Thần thị lại muốn bao che cho hắn?
Thanh âm của Tần Chung lạnh lùng hơn mấy phần.
- Trên Lạc Thần sơn vẫn chưa tới phiên Tần tộc giương oai.
Lạc Thần Xuyên nói.
- Lạc Thần gia chủ khí phách quá. Lạc Thần thị đây là muốn ngăn cản Tần tộc ta bắt con của kẻ phản nghịch à? Nếu Lạc Thần thị muốn làm vậy, ta đành phải ở lại Lạc thành một đoạn thời gian, thông tri của cường giả của Tần tộc đến lãnh giáo Lạc Thần thị một phen vậy.
Tần Chung lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói lộ ra mấy phần uy hiếp.
- Uy hiếp ta à? Lạc Thần thị ta ngại gì chứ.
Ánh mắt của Lạc Thần Xuyên càng trở nên lạnh lùng
- Huynh trưởng.
Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh bước tới, rõ ràng chính là Lạc Thần Mộ, hắn mở miệng nói:
- Lạc Thần thị ta đúng là không sợ chuyện, nhưng mà cũng phải xem có đáng hay không chứ. Bản thân Tần Vấn Thiên hắn mấy ngày trước đã từng nói, hắn không hề có liên quan gì với Lạc Thần thị. Hơn nữa, ở Lạc Thần thị Lạc Thần thị ta hoành hành ngang ngược, uy hiếp đệ tử của Lạc Thần thị, giết đại năng của Lạc Thần thị ta. Hiện giờ ngươi muốn Lạc Thần thị ta vì hắn mà phải đối mặt với cường địch à? Việc này ta không dám gật bừa đâu.
- Gia chủ cân nhắc.
Chỉ thấy phía sau Lạc Thần Mộ có người khom người hô to. Lạc Thần Xuyên mắt nhìn về phía đối phương, ánh mắt của lão rất lạnh lùng, giờ mới hiểu dụng ý của cuộc chiến mấy ngày trước. Thì ra, trước đó Lạc Thần Mộ đã thông tri cho Tần tộc, nếu như Lạc Thần Liệt chiến thắng, Tần Vấn Thiên chết thì thôi. Còn nếu Lạc Thần Liệt chiến bại thì sẽ có kết quả trước mắt.
Hiện giờ, Lạc Thần Mộ đã có đủ lý do để khiến Lạc Thần thị phải giao ra Tần Vấn Thiên.
Lão thở dài trong lòng. Xem ra, vì vị trí gia chủ của Lạc Thần thị này, Lạc Thần Mộ đã không từ thủ đoạn, thậm chí liên thủ với Tần tộc, cừu nhân của Lạc Thần thị chỉ để đối phó lão. Điều này khiến cho lão cảm thấy lạnh lòng.
Những ánh mắt nhìn về phía lão cũng khiến lão cảm thấy thân thể lạnh toát.
- Ý tứ của các ngươi là Tần tộc đến Lạc Thần thị ta đòi người thì Lạc Thần thị ta nên ngoan ngoãn giao người ra?
Lạc Thần Xuyên tuy rằng cảm thấy lạnh lòng, nhưng giọng nói lại không hề tức giận, vẫn rất bình thản, giống như nhìn thấu hết thế gian.
- Tất nhiên không phải rồi.
Lạc Thần Mộ thản nhiên nói:
- Chỉ là, Lạc Thần thị ta không cần thiết phải che chở cho một kể đã tru sát đệ tử của Tần tộc. Bởi vậy hãy để hắn tự xuống núi. Về phần vận mệnh của hắn như thế nào thì Lạc Thần thị ta không quan tâm, nếu Tần tộc đòi người thì chắc cũng không đến mức nhất định phải động thủ ở Lạc Thần sơn chúng ta chứ?
- Đương nhiên, chỉ cần Lạc Thần thị phối hợp, ta nguyện chờ ở dưới chân núi, sẽ không quấy rầy Lạc Thần thị.
Tần Chung thản nhiên nói. Đúng như lời của Tần Chính, Lạc Thần Mộ quả nhiên phối hợp hành động với hắn. Trong lòng hắn đang cười lạnh, Lạc Thần thị vốn đã bước vào con đường suy yếu, hiện giờ nội đấu còn kịch liệt như vậy, chỉ sợ cách ngày bị hủy diệt không còn xa.
- Huynh trưởng cũng nghe thấy rồi đấy.
Lạc Thần Mộ nhìn về phía Lạc Thần Xuyên nói.
- Ta nếu nói không thì sao?
Lạc Thần Xuyên không nhìn Tần Chung, mà là nhìn về phía Lạc Thần Mộ.
- Lúc trước, Tần Vấn Thiên chiến đấu với đệ tử của Lạc Thần thị, huynh trưởng bảo ta hãy lấy đại cục làm trọng, không muốn nhìn thấy Lạc Thần thị bị tổn thương. Ta làm theo ý của huynh trưởng, cho dù Tần Vấn Thiên giết tộc nhân của ta, ta vẫn không xuất thủ, cũng không cho người của Lạc Thần thị tiếp tục làm phiền. Hiện giờ, huynh trưởng thân là gia chủ của Lạc Thần thị, bản thân gắn liền với vận mệnh của Lạc Thần thị nhất tộc, mỗi một việc làm ra đều đại biểu cho thái độ của toàn bộ Lạc Thần thị, chắc minh bạch nên làm gì, chứ đừng về chuyện riêng mà làm liên lụy đến Lạc Thần thị.
Lạc Thần Mộ thản nhiên đáp lại, giống như Lạc Thần Xuyên cự tuyệt chính là phản bội toàn bộ Lạc Thần thị.
- Vì vị trí này, thật sự là hao tổn tâm cơ quá nhỉ.
Lạc Thần Xuyên thở dài một tiếng, đây là ám chỉ muốn lão thoái vị, chỉ cần lão không còn là gia chủ của Lạc Thần thị, vậy thái độ của lão sẽ không thể đại biểu cho thái độ của Lạc Thần thị, là chuyện riêng của lão, không khiến Lạc Thần thị bị liên lụy.
Lúc này Tần Vấn Thiên đứng bên dưới, Lạc Thần Dụ và Lạc Thần Lệ ở bên cạnh hắn, hắn lưng đeo cổ kiếm, áo bào trắng tung bay, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Hắn đương nhiên cũng minh bạch, hắn bị người của Lạc Thần thị bán đứng rồi, có lẽ không thể dùng từ bán đứng được, ngoại công bảo mình ra đi quả nhiên là có đạo lý.
Hiện giờ bởi vì hắn mà ngoại công rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn bảo vệ hắn thì e là sẽ phải từ bỏ vị trí gia chủ của Lạc Thần thị, muốn bảo vệ hắn an toàn thì phải dùng thân phận cá nhân chứ không phải là thân phận gia chủ của Lạc Thần thị.
- Hèn hạ.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lạc Thần Dụ lộ ra vẻ phẫn nộ, song quyền nắm chặt, chỉ hận hiện giờ hắn không thể chiến đấu, nếu không thì tất nhiên sẽ phải đại chiến một hồi.
Trong mắt đẹp của Lạc Thần Lệ cũng có vẻ phẫn nộ, cũng có vẻ khẩn trương. Thiên thần của Tần tộc hàng lâm, ép Lạc Thần thị giao người, Tần Vấn Thiên e là sẽ khó tránh khỏi một kiếp nạn.
- Chư vị trưởng bối thấy thế nào?
Lúc này, chỉ nghe Lạc Thần Xuyên hô vào hư không. Trưởng bối của lão là mấy vị lão nhân không nhập thế của Lạc Thần thị, bọn họ vẫn luôn đứng sau màn của Lạc Thần thị, lặng lẽ thủ hộ. Tuy rằng tất cả mọi việc của Lạc Thần thị đều do gia chủ Lạc Thần Xuyên này quyết định, nhưng trên thực tế, những lão nhân đứng phía sau này, địa vị của bọn họ là không thể coi nhẹ, hiện giờ Lạc Thần Mộ có thể chống đối lão chính là vì sau lưng có lão nhân của Lạc Thần thị ủng hộ.
Bọn họ bình thường sẽ không tham dự vào mọi việc của Lạc Thần thị, nhưng có quyền quyết định vận mệnh của Lạc Thần thị, thuộc về người cầm lái phía sau màn của Lạc Thần thị.
- Có một số chấp niệm nên buông bỏ đi.
Một tiếng thở dài truyền đến, nghe thấy thanh âm này, trong lòng Lạc Thần Xuyên run lên, mà trong mắt của Lạc Thần Mộ thì hiện lên quang mang rực rỡ.
Đồng tử của Lạc Thần Dụ cũng cứng đờ ra đó, sắc mặt rất khó coi.
Tần Vấn Thiên thấy thần sắc của Lạc Thần Dụ có biến hóa, xem ra, thái độ của chủ nhân thanh âm này rất quan trọng.
- Lão nhân vừa lên tiếng là thiên thần của Lạc Thần thị, là người ủng hộ ngoại công ngươi.
Lạc Thần Dụ nói khẽ. Tần Vấn Thiên đương nhiên minh bạch điều này có nghĩa là gì, người ủng hộ ngoại công hắn cũng khuyên lão nên buông bỏ. Người ủng hộ Lạc Thần Mộ thì tất nhiên không cần nhiều lời, vị trí gia chủ của ngoại công hắn đã gặp phải nguy cơ rất lớn.
Trong hư không, thân ảnh của Lạc Thần Xuyên vẫn đứng sừng sững ở đó, dáng người của lão vẫn thẳng tắp cao ngất, sau khi nghe thấy thanh âm này thì mắt hơi nhắm lại, sau đó thì mở ra, vô cùng kiên định thốt lên một chữ:
- Không.
Một chữ không này khiến cho cả Lạc Thần thị phải im lặng, trên Lạc Thần sơn yên tĩnh không một tiếng động.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng cao ngất đó, trong lòng nóng lên, hắn đến Lạc Thần thị, lần đầu gặp ngoại công, uy áp của lão dồn lên người mình, ngữ khí của lão lạnh như băng, không có một chút cảm giác thân thiết, hắn sống ở trên Lạc Thần sơn mấy ngày, lão cũng không hề xuất hiện, không nói chuyện gì với mình, tất cả những điều này giống như là vô cùng lãnh đạm với đứa cháu trai là hắn.
Nhưng mà lúc này, một chữ không giống như còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, rất nhiều chuyện là không cần phải nói nhiều, một chữ là đủ rồi.
Lạc Thần Mộ nghe thấy một chữ không này thì trong mắt lộ ra nét cười lạnh lùng. Tất cả cuối cùng cũng đi đúng theo quỹ tích mà hắn đoán trước, hắn đã cách mục tiêu của mình càng lúc càng gần rồi.
- Lạc Thần gia chủ là muốn can thiệp vào việc của Tần tộc ta à. Nếu đã như vậy thì ngày khác Tần tộc ta sẽ phái cường giả đến Lạc Thần sơn nói chuyện.
Tần Chung thân là nhân vật thiên thần, sao không hiểu bản thân nên thuận thế mà hành động. Hiện giờ hắn đương nhiên phải phối hợp tốt với Lạc Thần Mộ.
- Ngoại công.
Đúng vào lúc này, Tần Vấn Thiên đã lên tiếng, chỉ thấy thân hình hắn bay lên không, đi tới phía sau Lạc Thần Xuyên.
Lạc Thần Xuyên nhìn về phía hắn, chỉ thấy Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ngoại công, ta vốn là đã chuẩn bị đi rồi, giờ xuống núi đây.
- Ca.
Lạc Thần Lệ cả kinh hô to. Tần Vấn Thiên lúc này muốn xuống núi, chẳng phải là sẽ bị Tần Chung dẫn đi sao, vậy thì vận mệnh nào đang chờ hắn.
Lạc Thần Xuyên cũng nhìn Tần Vấn Thiên, trên mặt thanh niên này lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn thấy nụ cười của hắn, Lạc Thần Xuyên giống như nhìn thấy nữ nhi của mình.
- Ngoại công, cữu cữu, Lệ nhi, bọn họ đều rất cần người.
Tần Vấn Thiên truyền âm. Lạc Thần Dụ bị phế bỏ tu vi, lại vẫn có thể hành động tự nhiên như người thường, đây vốn là chuyện không thể, muốn phế đi một vị thiên thần, phải là khiến cho hắn phải trọng thương nặng cỡ nào, vậy mà hắn vẫn có thể sống sót, không già không chết đi, cái dựa vào là tài nguyên của Lạc Thần thị để giữ được mạng. Điểm này Tần Vấn Thiên biết được từ trong miệng của Lệ nhi, Lệ nhi nói rằng cữu cữu vẫn luôn rất hận bản thân.
Trừ cữu cữu ra thì còn có Lệ nhi và rất nhiều người phụ thuộc vào ngoại công ở Lạc Thần thị, nếu như ngoại công từ bỏ vị trí gia chủ của Lạc Thần thị. Như vậy, kết cục của bọn họ sẽ như thế nào? Lưu lạc ở bên ngoài à? Giống như hắn, hơn nữa, còn có thể gặp phải đại địch Tần tộc.
Thiên thần, không phải là tồn tại vô địch.
Tần Vấn Thiên, hắn không thể ích kỷ như vậy được, khiến ngoại công vì hắn mà từ bỏ tất cả. Khiến cữu cữu, Lệ nhi rơi vào hoàn cảnh khó xử.
- Không được.
Lạc Thần Xuyên cự tuyệt một cách dứt khoát, giới chủ đối mặt với thiên thần thì không có gì phải lăn tăn. Tần Vấn Thiên xuống núi chính là tuyệt lộ, đây là ngoại tôn của lão, cốt nhục duy nhất của nữ nhi của lão.
- Ngoại công, ta đi đây, người bảo trọng nhé.
Tần Vấn Thiên khom người nói với Lạc Thần Xuyên, lập tức quay đầu lại nhìn cữu cữu của hắn và Lạc Thần Lệ một cái rồi sau đó một cánh cửa không gian xuất hiện, thân thể của Tần Vấn Thiên vượt qua hư không rời khỏi đây, không biết đã đi bao xa.
- Muốn chạy à?
Tần Chung cười lạnh, Tiên niệm vượt qua hư không, lướt đi không biết bao xa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận