Thái Cổ Thần Vương

Bầu bạn

Mạc phủ có thêm một vị thiên kim, sức sống càng bừng bừng hơn, ở một nơi cách không xa Mạc phủ, có vài căn nhà nhỏ đơn sơ, mỗi ngày đều có người mang một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa nhà, nhìn về phía Mạc phủ mà ngơ ngẩn, có đôi lúc cười một mình, cũng có lúc hắn đi tới bên ngoài Mạc phủ, lặng lẽ nhìn.
Dần dần, người trong Mạc phủ đều biết hắn, có chút kỳ quái, một người trẻ tuổi anh tuấn như vậy, vì sao cả ngày lại ở ngoài Mạc phủ, hơn nữa, khí chất phi phàm, nhưng khí tức trên người lại rất bình thường, không có gì đặc biệt cả, giống như một người bình thường đẹp đẽ mà thôi.
Bởi vì hắn đẹp nhưng hắn cũng chưa bao giờ tới làm phiền Mạc phủ, người trong Mạc phủ cũng để mặc cho sự tồn tại của quái nhân là hắn.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, tiểu Khuynh Thành đã biết đi, nàng rất hoạt bát đáng yêu, có đôi lúc người nhà sẽ dắt nàng đi lại ở trước cửa, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, người mặc áo trắng kỳ lạ đó lại rất nghiêm trang, thậm chí, còn có chút kích động, khuôn mặt tươi cười, khi hắn cười thật sự quá đẹp, hơn nữa còn là một nụ cười trong veo, nếu không, người nhà Mạc phủ có khi lại cho rằng hắn có ý đồ xấu xa gì đó với tiểu Khuynh Thành.
Mạc Trường Thiên cũng để ý tới hắn, có một lần không kiềm chế được đã đi tới trước mặt hắn hỏi xem rốt cuộc hắn muốn làm gì, Tần Vấn Thiên chỉ cười cười, không trả lời, hắn cũng không thể bảo rằng ta đang đợi con gái ngươi trưởng thành, như vậy, có lẽ Mạc Trường Thiên sẽ cho rằng hắn bị điên mất.
Đương nhiên, hắn có rất nhiều cách để có thể đưa Khuynh Thành đi, nhưng hắn không làm, hắn sẽ dùng thời gian hai mươi năm, lẳng lặng tĩnh tại nhìn nàng lớn lên.
Xuân đi thu tới, đã hai năm trôi qua, Tần Vấn Thiên vẫn như xưa, tóc hắn đã lâu rồi không được gội, râu ria cũng dài ra, ngày hôm đó, một cô gái nhỏ hai tuổi chạy ra khỏi Mạc phủ, cô rất đáng yêu, tóc tết bím, trên người đã có bóng dáng của kiếp trước, nhìn thấy cô bé chạy ra ngoài, Tần Vấn Thiên cười càng thêm dịu dàng ấm áp hơn.
- Quái thúc thúc, cha ta nói trời lạnh rồi, gió rất lạnh, thúc vào trong phủ ngồi chút đi.
Giọng nói của tiểu Khuynh Thành rất trong trẻo non nớt, Tần Vấn Thiên cười cười lắc đầu.
- Vậy ta sẽ ngồi ở đây một lát với Quái thúc thúc, vừa hay phụ thân kêu ta đọc sách, nói ta lúc nào cũng có thể bắt đầu tu hành, Quái thúc thúc ngươi tu hành rồi sao?
Tiểu Khuynh Thành hỏi.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Vậy có cần phụ thân ta dạy thúc không, thúc cũng cùng ta đọc sách.
Tiểu Khuynh Thành ngồi xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, một người còn chưa hiểu chuyện là nàng không hề biết rằng, nàng sinh ra đã có cảm giác rất thân thiết với người trước mặt mình, phía trước tiểu Khuynh Thành, một chú chó nhỏ màu trắng tuyết chạy tới chồm lên người nàng, tiểu Khuynh Thành cười khanh khách, giòn giã nói:
- Tiểu Hỗn Đản, ngươi lại nghịch ngợm rồi.
Lúc này, chân mày Tần Vấn Thiên động đậy, chỉ có điều lập tức lại dãn ra, vẫn tiếp tục lặng lẽ ở bên tiểu Khuynh Thành, một ngôi nhà nhỏ cách xa phía sau lưng hắn, Thanh Nhi cũng tĩnh lặng đứng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ở một nơi cách đó không xa bên cạnh nàng, xuất hiện mấy đạo thân ảnh, đó là Quân Mộng Trần, Bắc Minh U Hoàng và Dạ Thiên Vũ.
- Sư huynh đối với Khuynh Thành tỷ tỷ có thể nói là tình thâm vô cùng.
Quân Mộng Trần khẽ nói, danh tiếng của Tần Vấn Thiên từ sớm đã vang chấn khắc Thái Cổ, không biết có bao nhiêu người triều bái hắn, muốn được nhìn thấy hắn, nhưng sư huynh lại một mình tới đây, không gặp ai, bầu bạn bên Khuynh Thành chờ nàng từ từ lớn lên.
Có điều khi nghĩ tới lời thề hai năm trước của Khuynh Thành trong bầu trời tinh tú, hắn bất giác chấn động trong lòng, thật khó có thể bình tâm được, một tình cảm phải thế nào, mới lập ra lời thề như thế, thà phụ chúng sinh không phụ chàng.
- Sao mọi người lại tới đây, một mình ta ở bên huynh ấy là được rồi.
Thanh Nhi khẽ nói, tính cách nàng trước giờ rất nhẹ nhàng tĩnh tại, nên cũng đã sớm quen với việc lặng lẽ nhìn theo Tần Vấn Thiên, rất lâu trước đây ở thế giới Lạp Tử cứ luôn là như vậy, hai mươi năm tiếp theo đây nàng cũng sẽ bầu bạn với Tần Vấn Thiên.
- Có một số việc cần hỏi sư huynh.
Quân Mộng Trần nói:
- U Hoàng tỷ và Thiên Vũ tỷ các tỷ ấy đều muốn tới.
- U Hoàng tỷ, thiệt thòi cho tỷ.
Thanh Nhi nói với U Hoàng, Tần Vấn Thiên nói với nàng, kêu nàng đợi hai mươi năm nữa, tới nay vẫn còn mười tám năm.
U Hoàng mỉm cười lắc đầu, nàng đương nhiên hiểu tâm tư của Tần Vấn Thiên, Khuynh Thành không trở về, Tần Vấn Thiên làm sao có tâm tình để mà đón nàng về làm vợ.
Bọn họ không làm phiền Tần Vấn Thiên ở bên tiểu Khuynh Thành, cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn, bọn họ, cũng đều rất nhớ nhung Khuynh Thành, nàng không chỉ là thê tử của Tần Vấn Thiên, mà cũng là người thân của bọn họ.
Rất lâu sau, sau khi tiểu Khuynh Thành trở về phủ, Tần Vấn Thiên mới chậm rãi bước về phía bên này, khi nhìn thấy Bắc Minh U Hoàng và Dạ Thiên Vũ các nàng ấy, hắn để lộ ra nụ cười ấm áp.
- Sư huynh.
Quân Mộng Trần bước lên.
- Không phải kêu đệ trấn thủ Thái Cổ sao, có việc gì truyền tin cho ta là được, sao lại đích thân tới tận đây.
Tần Vấn Thiên hỏi.
Quân Mộng Trần gãi gãi đầu, cười rung lên nói:
- U Hoàng tỷ và Thiên Vũ tỷ đều rất nhớ huynh, bá phụ bá mẫu cũng nhờ ta tới đây thăm Khuynh Thành tỷ tỷ, bọn họ cũng muốn tới lắm, nhưng không muốn quấy rầy huynh, nên định tiếp tục chờ đợi, hy vọng huynh sớm ngày đón được Khuynh Thành tỷ tỷ trở về.
- Thiệt thòi cho hai nàng rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn Bắc Minh U Hoàng và Dạ Thiên Vũ nói, hai nàng đều cười hiền hòa, đương nhiên không để tâm rồi.
- Sư huynh, có một thế lực tên là Ngân Hà Công Hội, chuyên phát triển ở các thế giới Lạp Tử lớn, quy mô không nhỏ, bọn họ tới thỉnh tội với sư huynh, nghe nói bọn họ từng ở trong thế giới Lạp Tử, có một mạch trong bọn họ đắc tội với Tần sư huynh, sau khi xem ghi chép nhiều năm trước của Công Hội đó mới biết, đồng thời đã đưa người chưởng quản năm đó tới điện Thần Vương, còn có cả mấy thế lực của Thanh Huyền Tiên Vực như Khương Thị…, cũng đều tới thỉnh tội.
Mộng Quân Trần nói, những thế lực này trước kia luôn trốn, nhưng hiện nay không dám không xuất hiện, sợ Tần Vấn Thiên nhớ thù xưa, hiện nay Tần Vấn Thiên đã phong Vương ở Thái Cổ, bọn họ có trốn đi đâu cũng không có tác dụng, chỉ có thể chủ động thỉnh tội, sự việc của nhất mạch Lạc Thần Thị đó đã được truyền đi khắp Thái Cổ rồi.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, đây đều là những sự việc rất nhiều năm trước, bởi vì hắn đã trả qua quá nhiều chuyện, cho nên có nhiều chuyện đã dần nhạt đi quên dần đi, giờ Quân Mộng Trần nhắc tới hắn mới lại nhớ ra.
- Ngân Hà Công Hội, kêu bọn họ giải tán đi, từ giờ không cho phép tồn tại nữa, người của Khương Thị phế bỏ tu vi, những thế lực còn lại, Mộng Trần các ngươi xem mà xử trí.
Tần Vấn Thiên tùy tiện nói, nhẹ tựa lông hồng như gió thoảng mây trôi.
- Được.
Quân Mộng Trần gật đầu:
- Thanh Huyền còn có chút việc, đều là những việc trước kia còn chưa xử lý triệt để, ta cũng xem sao rồi xử lý luôn
- Đúng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, những chuyện đó đối với hắn mà nói, đều đã không còn quan trọng nữa.
Mấy người Quân Mộng Trần ở lại một lúc rồi rời đi, ở đây chỉ còn lại Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi và cún nhỏ do Tiểu Hỗn Đản hóa thân, có ai mà biết được rằng, trong căn nhà nhỏ đơn sơ thanh bình này có những nhân vật thế nào sinh sống.
Mùa đông, khu thành nhỏ được bao trùm trong tuyết trắng, thanh khiết mỹ lệ, tiểu Khuynh Thành đã sáu tuổi rồi, nàng sớm đã bắt đầu tu hành, hơn nữa, vì tinh tú vũ mệnh đầu tiên, liên kết với tinh tú vũ mệnh tới từ Tứ Trùng Thiên, đã từng gây ra một cơn địa chấn tại vương quốc, hiện nay, có vô số người đang quan tâm tới Mạc gia trong ngôi thành nhỏ này, quan tâm tới cô thiếu nữ nhỏ có tên gọi Mạc Khuynh Thành này.
Bên ngoài Mạc phủ, vang vọng những tiếng cười giòn tan tựa chuông bạc, trên mặt đất trắng xóa tuyết, đầy những dấu chân lớn nhỏ, trên mặt tuyết, một người tuyết đang được đắp lên, người tuyết đó có mái tóc rất dài, râu cũng rất dài, nhưng lại có vài phần anh tuấn, không ngờ lại mang hình dáng của Tần Vấn Thiên
- Quái thúc thúc, ngươi xem người tuyết mà ta đắp có giống ngươi không.
Tiểu Khuynh Thành kêu lên với Tần Vấn Thiên, nàng mới sáu tuổi nhưng đã mang dáng vẻ của năm đó, vô cùng xinh đẹp.
- Giống.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, sáu năm, hắn chẳng làm gì cả, chỉ nhìn ngắm Mạc Khuynh Thành lớn lên từng chút từng chút một, mặc dù hắn chỉ là một người ngoài, chưa bao giờ bước nửa bước vào Mạc phủ, nhưng mà tiểu Khuynh Thành đã dần dần coi hắn như người thân rồi, đương nhiên đây cũng là vì cái cảm giác thân thiết từ khi sinh ra đó.
Người của Mạc phủ, sớm đã quen với sự tồn tại của Tần Vấn Thiên, hơn nữa, hắn cũng không làm hại tới Khuynh Thành, hắn thật sự rất yêu thương nàng, thêm vào đó hắn còn có một thê tử đẹp tựa tiên nữ trên trời, mọi người đương nhiên cho rằng hắn chẳng có sở thích biến thái xấu xa gì cả, mặc dù không hiểu rốt cuộc hắn mưu đồ điều gì, nhưng vẫn kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.
Đương nhiên, trong Mạc gia có không ít người cũng không ưa Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên cũng chẳng để ý.
- Quái thúc thúc, ta giúp thúc sửa sang lại râu tóc nhé.
Tiểu Khuynh Thành đi tới bên Tần Vấn Thiên.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, tiểu Khuynh Thành nở nụ cười đẹp đẽ, sức mạnh tinh tú lưu động trên đôi tay nhỏ, giúp Tần Vấn Thiên sửa sang lại tóc, sau đó giúp hắn thanh lý luôn bộ râu, đã ra dáng lắm rồi, không lâu sau, trên mặt đất là rất nhiều tóc và râu đen, tiểu Khuynh Thành nìn bộ dạng của Tần Vấn Thiên, ngây thơ hỏi:
- Quái thúc thúc, ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp, sau này khi ta lớn, ta muốn được gả cho một người đẹp như Quái thúc thúc.
Lòng Tần Vấn Thiên chấn động, thầm nghĩ:
- Khuynh Thành, ta sẽ đợi nàng lớn lên.
- Khuynh Thành, về đây.
Người của Mạc Phủ kêu lên, Mạc Khuynh Thành gật gật đầu, trả lời:
- Nhị thúc, con về đây.
Nói rồi, chạy những bước nhỏ về phía Mạc gia.
- Phủ to lớn như vậy, sao cứ thích chạy ra ngoài chơi, giờ con đã có thể tu hành rồi, hơn nữa Mạc gia chúng ta trước giờ thiên phú tốt nhất, nỗ lực tu hành, tương lai sẽ danh chấn thiên hạ, sau này bớt ra ngoài đi.
Nam tử đó nghiêm khắc nói.
- Ừm.
Tiểu Khuynh Thành gật đầu gượng gạo, sau đó quay lại nhìn Tần Vấn Thiên rồi làm ra một vẻ mặt quỷ quái, nhị thúc của nàng lạnh lùng liếc nhìn Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên lặng lẽ nhìn, không làm gì cả, trừ phi gặp phải chuyện lớn, nếu không, hắn sẽ không can thiệp, không quấy nhiễu tới quá trình trưởng thành của Khuynh Thành, hắn hy vọng nàng có thế lớn lên trong niềm vui, vô ưu vô lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận