Thái Cổ Thần Vương

Ngươi thật sự quá yếu

Thời gian giống như dừng trôi, đôi mắt đẹp của Ưu Nguyệt đọng lại ở nơi đó, thân thể không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại nhấc lên cuồng phong sóng lớn, hắn thế mà lại là Tần Vấn Thiên.
Ưu Nguyệt nghĩ tới Thiên Vấn người như vậy, có khả năng sẽ là nhân vật thiên kiêu, hoặc là thiên tài kiệt xuất đi ra từ đại thế gia nào đó, hắn hôm nay xuất hiện, có lẽ sẽ theo gia tộc cùng nhau mà đến, nhưng Ưu Nguyệt không ngờ được là, hắn một mình một người mà đến, thay đổi một gương mặt, gương mặt càng thêm tuấn tú trẻ tuổi, lấy tư thái vạn người chú ý buông xuống, đơn giản, hắn là Tần Vấn Thiên.
Nhân vật truyền kỳ đứng hạng nhất của Tiên Vũ giới, thanh niên hôm nay Hoàng Cực Thánh Vực đàm luận nhiều nhất.
Nhung Diễm và Trầm Tĩnh đầu tiên là kinh ngạc một lát, chưa nhận ra Tần Vấn Thiên, nhưng sau đó cũng cảm thấy thanh âm kia tựa như có chút quen thuộc, tiếp theo, trong lòng bọn họ như gặp đòn nặng, loại rung động đó, không thể lấy ngôn ngữ đi hình dung.
Khi Nhung Diễm nhìn thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện, hắn liền biết người này tuyệt đối không phải hắn có thể so sánh, lúc Trầm Tĩnh nhìn thấy Tần Vấn Thiên, nói đây mới là tuyệt đại thiên kiêu chân chính.
Nhưng tuyệt đại thiên kiêu trong mắt nàng, lại là người nàng từng châm chọc làm nhục, hôm nay nghĩ tới lời Tần Vấn Thiên hôm qua nói, không so đo với bọn họ, chỉ là bọn họ không xứng.
Ưu Nguyệt nàng một câu nói vô tâm, thế mà hóa thành sự thật, hắn thật sự lấy tư thái càng thêm hoa mỹ xuất hiện, mà Trầm Tĩnh nàng, thật sự chỉ có phần nhìn lên.
- Cảm ơn.
Tiếng cười nhẹ truyền ra, chỉ thấy Ưu Nguyệt trong mắt đẹp mang theo ý cười sáng lạn, chỉ là hai mắt của nàng hơi tỏ ra có chút ướt át, giống như mơ hồ ngấn lệ lóe lên, chính nàng cũng không biết nước mắt này vì sao mà có, chỉ là giờ khắc này Ưu Nguyệt cảm thấy tâm tình của mình phức tạp trước nay chưa từng có.
- Cảm ơn ngươi.
Ưu Nguyệt chân thành nói, thanh niên trước mắt, hắn khiến mình hoàn thành lột xác hoa lệ, lại lấy tư thái hoa mỹ như thế xuất hiện ở trước mặt những người trào phúng mình, hắn có tuyệt đại tao nhã, từ vừa xuất hiện đã vạn người chú ý, hắn hầu như thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của Ưu Nguyệt đối với một nửa khác của mình, hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng Ưu Nguyệt hiểu, đó nhất định chỉ là đồng thoại, giống như nàng trước đó nghĩ, nhân vật như vậy, chỉ có nữ tử khuynh thành tươi đẹp vô song kia mới xứng đôi sự ưu tú của hắn, Mạc Khuynh Thành, không thể nghi ngờ là người như vậy.
Bọn họ đứng chung một chỗ, tay nắm tay, toàn bộ mọi người đều sẽ cảm giác được đó là một đôi trời sinh, nàng chỉ biết từ đáy lòng chúc phúc thanh niên trước mắt có thể sống mạnh khỏe, đi hướng huy hoàng của hắn.
- Ưu Nguyệt, không có ta ngươi vẫn sớm muộn sẽ hoàn thành lột xác, ta chỉ là sớm làm một số sự tình mà thôi, càng nhiều vẫn là thiên phú của bản thân ngươi.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng cười nói:
- Đúng rồi, đừng quên ngươi từng đáp ứng ta, nếu là ngày nào đó ta muốn luyện khí, ngươi phải hỗ trợ không ràng buộc.
- Đương nhiên, mỗi ngày đều giúp ngươi luyện khí cũng được.
Ưu Nguyệt cười sáng lạn, nhưng dứt lời nàng bỗng nhiên cảm giác câu này tựa như có chút không thích hợp, sau đó trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng, hơi cúi đầu, hai tay nắm làn váy.
- Ta sẽ coi là thật đó.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, lúc hai người bọn họ nói chuyện, Nhung Diễm và Trầm Tĩnh thế mà lại không xen mồm, Tần Vấn Thiên nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ một cái, không nhìn như vậy, hơn bất cứ lời nói nhục nhã nào, mà lúc này vẻ mặt Vương Vân Phi xanh mét, người xếp hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới này, thế mà ở trên trình độ thần văn, đều cường đại hơn hắn, về phần võ đạo, có thể không chút trì hoãn nói, nếu như hai người cùng cảnh giới, hắn chỉ có phần bị giết trong nháy mắt.
Đây là một người dám vượt cảnh giới khiêu chiến Đế Thí, Thương Đồng ở dưới tay của hắn một chiêu cũng không chịu nổi.
Nhưng, Vương Vân Phi hắn, tu vi không phải Thiên Cương tầng bảy, mà là cảnh giới Thiên Cương tầng chín, nếu đối thủ là Tần Vấn Thiên, như vậy càng tốt.
Một luồng chiến ý sắc bén từ trên người hắn điên cuồng bùng nổ ra, rít gào lao về phía Tần Vấn Thiên, một trận chiến này, chính là trận chiến hắn vang danh thiên hạ.
- Ngươi đã là Tần Vấn Thiên, như vậy càng tốt.
Thân thể Vương Vân Phi chậm rãi bay lên, nhìn Tần Vấn Thiên quát to:
- Chiến.
Tần Vấn Thiên nhìn quét Vương Vân Phi một cái, sau đó xoay người bước chậm ra, bóng người hắn trực tiếp buông xuống trên không Thánh Chiến đài.
Trên Thánh Chiến đài, ánh sáng loá mắt lóe ra, giống như có một dao động vô hình đáng sợ.
Trong nháy mắt này, Đế Thí mở mắt, ánh mắt hắn yêu dị vô song, giống như tuyệt thế hung cầm, lao về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt hắn sắc bén, giống như có thể xé rách người ta, lạnh như băng mở miệng:
- Mau chóng giải quyết chuyện của ngươi, mạng của ngươi, là của ta.
Lời nói cuồng ngạo mang theo sự kiêu ngạo không đặt gì vào mắt, một trận chiến này, hắn mang theo tín niệm tất thắng mà đến, lời hắn nói, cũng nhục nhã Vương Vân Phi, giống như trong mắt hắn, Vương Vân Phi căn bản không đáng nhắc tới, bảo Tần Vấn Thiên mau chóng giải quyết.
Sỉ nhục như vậy, khiến Vương Vân Phi xanh mặt, nhìn quét Đế Thí một cái, hắn đạp bước đi ra, mở miệng nói:
- Ta Vương Vân Phi Thần Binh Học Viện, khiêu chiến Tần Vấn Thiên.
Dứt lời, bóng người hắn, đi lên Thánh Chiến đài.
- Có thể chiến, lựa chọn quy tắc chiến đấu.
Một thanh âm truyền đến, chính là người khống chế Thánh Chiến đài.
Đài chiến đấu này từ xưa nổi tiếng thiên hạ, không phải người nào cũng có thể đủ bước lên đó chiến đấu, không phải nhân vật thiên kiêu không thể lên, không có tư cách chiến đấu ở trên Thánh Chiến đài.
- Ngươi định trước.
Tần Vấn Thiên nhìn Vương Vân Phi, lạnh nhạt nói.
- Thần binh dưới cấp năm có thể dùng, nhận thua là bại, không thể ra tay nữa, ngươi bại, ta muốn toàn bộ nhẫn thần văn trữ vật trên người ngươi.
Vương Vân Phi lạnh nhạt nói.
- Có thể, ngươi thua, ta chặt ngươi một tay.
Tần Vấn Thiên mặt không biểu cảm.
- Được.
Vương Vân Phi cắn răng, sắc mặt xanh mét, Tần Vấn Thiên, còn muốn một tay của hắn.
- Quy tắc thành, kẻ vi phạm, chém ở trên Thánh Chiến đài.
Một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền ra, sau đó chỉ thấy hào quang lóng lánh, một đợt hoa văn ánh sáng vô hình bắt đầu lưu động, dưới chân hai người đều xuất hiện một đài đá, đồng thời một mảng quầng sáng bao phủ bọn họ trong đó, Thánh Chiến đài, chính thức mở ra.
Thánh Chiến đài không có quy củ cố định, do hai bên chiến đấu ước định mà thành, hai bên đồng ý, quy tắc sinh, nếu có một phương vi phạm, lực lượng bản thân Thánh Chiến đài sẽ trực tiếp chém giết hắn.
- Oành.
Một luồng khí tức binh khí vô thượng từ trên thân Vương Vân Phi tràn ngập ra, chỉ thấy hắn hơi ngửa đầu, Vũ Mệnh Thiên Cương nở rộ, chỉ thấy hắn thân khoác áo giáp, phía sau lơ lửng quầng sáng thần binh lấp lánh, không đâu không phá, tiếng vang rầm rầm đáng sợ truyền ra, như huyết mạch rít gào, nhuệ khí trong cơ thể hắn càng thêm cường thịnh, giống như thân thể hắn do thần binh đúc ra.
- Hây.
Vương Vân Phi đạp bước lao ra, đi về phía không trung, hắn nhìn Tần Vấn Thiên kia vẫn đứng ở trên đài đá, nổi giận gầm lên một tiếng, trong phút chốc vô tận hào quang sắc bén nổ bắn ra, lấp lánh hào quang, sát phạt ngập trời.
Trên người Tần Vấn Thiên huyết mạch rít gào, giống như hậu duệ của tuyệt đại yêu vương, hắn đứng đó, tóc dài múa lên như thanh kiếm sắc bén, khí tức trên người hắn điên cuồng kéo lên, một luồng hoa quang màu vàng lấp lánh xuất hiện, hậu duệ yêu vương kia, phủ thêm cánh chim Kim Sí Đại Bằng.
Khi hào quang thần binh đến chém giết, thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên động, giống như tia chớp màu vàng, trong chớp mắt biến mất ở tại chỗ.
Bóng người như Kim Bằng không ngừng kéo dài, sau đó xuất hiện vô số tàn ảnh, không thấy rõ chân thân ở đâu, khí tức trên thân Vương Vân Phi càng lúc càng sắc bén đáng sợ, nhưng hắn rõ ràng phát hiện mọi thứ mắt nhìn thấy đều là hư ảo, mơ hồ có một lực lượng mộng ăn mòn vào, muốn khiến hắn sinh ra ảo giác.
- Ông!
Một cái bóng màu vàng lấp lánh lao về phía hắn, Vương Vân Phi hét lớn lạnh như băng, hào quang thần binh phía sau nổ bắn ra, tiếng vang ‘Phốc’ truyền ra, bóng người đó tan vỡ, lại không có máu tươi.
- Vương Vân Phi!
Một thanh âm truyền vào trong tai, giống như đến từ bốn phương tám hướng, phía trước một cái bóng Kim Bằng giống như phân liệt, xuất hiện trăm ngàn phân thân, không phân biệt rõ như thế nào thực như thế nào giả.
Trong mắt Vương Vân Phi bắn ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, một khí tức sắc bén tiêu diệt tất cả bùng nổ ra, Vương Vân Phi vung bàn tay, trong phút chốc tiếng nổ vang không ngừng, hào quang xay nghiền hủy diệt rải khắp hư không, một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Vương Vân Phi trong phút chốc tìm được chân thân.
Bàn tay đè xuống bên dưới, mảng không gian đó như xuất hiện một làn sóng hủy diệt, nhưng lại thấy tinh quang lóng lánh, một chưởng ấn khủng bố ầm ầm nện xuống, đánh nát tất cả, sau đó một đôi mắt kiệt ngạo vô song nhìn chằm chằm Vương Vân Phi, bóng người đó giống như tia chớp vọt tới.
Lúc này Tần Vấn Thiên đại khái đã biết lực công kích của Vương Vân Phi ở tầng cấp nào rồi, Huyễn Ảnh Phân Thân Quyết nở rộ, chung quanh như xuất hiện rất nhiều bóng người Tần Vấn Thiên, những ảo ảnh này toàn bộ chăm chú nhìn Vương Vân Phi, từng đôi mắt kiệt ngạo, từng đạo hào quang có thể xuyên thấu vào linh hồn, làm trong lòng Vương Vân Phi kịch liệt rung động.
- Xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi, ngươi thật sự không xứng.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, sau đó hắn cứ như vậy đứng ở đó nâng tay tấn công, trong phút chốc ngàn vạn chưởng ấn điên cuồng bùng nổ, hướng Vương Vân Phi đập xuống, vẻ mặt của Vương Vân Phi khó coi, Tần Vấn Thiên lại dám coi thường hắn như thế.
Chỉ thấy cả người hắn như máu, như có huyết quang lan tràn ra, từng đạo trường thương màu máu hiện lên, phóng lên cao, tiếng nổ ầm ầm không ngừng, chưởng ấn và trường thương điên cuồng phát nổ, bước chân Vương Vân Phi nghịch thế bước ra, phía sau hào quang nghiền nát tất cả lao về phía trước.
Tần Vấn Thiên mặt không biểu cảm, tiếp tục áp bách xuống, ngàn vạn chưởng ấn công kích giống như có thể ép sập trời đất, tàn phá tất cả, thần chắn sát thần, thân thể hai người không ngừng tới gần, giống như muốn giao phong gần người.
- Chiến đấu thật bạo lực.
Trong lòng cường giả chung quanh Thánh Chiến đài âm thầm run rẩy, chiến đấu bực này thật cuồng bạo, lấy công đối công.
Luồng khí bạo ngược thổi quét trong Thánh Chiến đài, ép Tần Vấn Thiên từ không trung xuống, mỗi một chưởng ấn đều chất chứa công kích vô cùng đáng sợ, cũng không biết là lượt công kích đáng sợ thứ mấy hạ xuống, Vương Vân Phi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều chấn động rung chuyển, cảm giác được áp lực cường đại.
Tần Vấn Thiên giận quát một tiếng, lại là một lượt công kích hủy thiên diệt địa nghiền áp xuống, sau đó rất nhiều bóng người đồng thời rống giận, một uy thế tịch diệt khiến vẻ mặt Vương Vân Phi cứng đờ, giống như trong vô hình có uy áp ngập trời hạ xuống.
- Giết!
Vương Vân Phi rống giận, giống như muốn làm giãy dụa tuyệt vọng, trên người hắn bùng nổ hào quang thần văn mang cả người đều bao phủ trong đó, lại thấy từng đạo chưởng ấn trong hư vô ầm ầm hạ xuống, điên cuồng va chạm với quầng sáng quanh thân hắn, máu tươi phun ra, Vương Vân Phi rốt cuộc ngừng tiến lên, bị chấn động rơi xuống bên dưới.
- Một cánh tay.
Thanh âm sát khí lạnh lẽo truyền ra, một thanh phương thiên họa kích màu máu giống như cũng đến từ hư vô, trực tiếp đâm vào trên cánh tay phải Vương Vân Phi, trong giây lát vẩy lên, ‘Phốc’ một tiếng vang nhỏ, một cánh tay rơi xuống bên dưới.
Kiếm khí hạ xuống, cánh tay trực tiếp vỡ nát, thân thể hai người tách ra, Vương Vân Phi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh tay không ngừng có máu tươi chảy ra, nhỏ xuống ở trên Thánh Chiến đài.
- Chỉ thực lực bực này sao, ngươi thật sự rất yếu, lăn ra ngoài đi.
Tần Vấn Thiên đứng ở không trung, bình tĩnh nói.
Quầng sáng mở ra, Vương Vân Phi đi về phía Thần Binh Học Viện, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng cánh tay bị đứt của hắn, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên đứng ngạo nghễ trên không, trong lòng đám người Trầm Tĩnh, Nhung Diễm cùng Ưu Nguyệt đều có tư vị khác nhau, vô luận là võ đạo hay thần văn, bóng người tuyệt đại tao nhã đó đều có thể lấy ưu thế tuyệt đối nghiền áp thiên kiêu Vương Vân Phi trong mắt bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận