Thái Cổ Thần Vương

Chiến thần trước đây

- Ta tên là Tần Thiên Cương.
Thanh âm này vừa truyền vào trong tai mọi người, rất nhiều người trong lòng đều bất giác run rẩy, Tần Thiên Cương Tần tộc, trưởng bối, tộc thúc của Tần Chính, cùng thời với Tần Đỉnh, phụ thân của Tần Chính. Vào thời đại đó, từng oai phong một cõi, hiện giờ lão xuất hiện ở đây, trong thời không này gặp mặt bọn họ.
Dường như là Khúc Ma đưa bọn họ vào thời không, để bọn họ đi trong thời không, cho đến khi tới thời không này, gặp được Tần Thiên Cương thì Khúc Ma mới dừng lại, tựa hồ là cố ý giúp Tần Vấn Thiên.
Tần Thiên Cương là gia gia của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh trước mắt, tên của lão là Tần Thiên Cương.
Không ngờ hắn có thể có cơ hội nhìn thấy gia gia của mình, ở cuối thiên quật, trong thời không hỗn loạn của Thần Tuyệt lộ.
- Gia gia.
Tần Vấn Thiên gọi. Trên khuôn mặt đường nét rõ ràng của Tần Thiên Cương lộ ra nụ cười, bước nhanh tới trước mặt Tần Vấn Thiên, hai tay đặt lên vai Tần Vấn Thiên, nói:
- Không ngờ, ba đời nhà chúng ta đều tới đây. Có lẽ đây là vận mệnh.
- Phụ thân quả nhiên cũng đã tới đây.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Tần Thiên Cương quan sát Tần Vấn Thiên, không ngừng mở miệng nói:
- Tốt, tốt, rất giống Viễn Phong năm đó.
Lạc Thần Xuyên nhìn thân ảnh trước mắt, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Không ngờ có thể ở đây gặp được Tần Thiên Cương. Chỉ sợ cả nhà Tần Chính cũng không ngờ.
Thần nữ Nghê Thường, con gái của Khúc Ma đã quyết định hôn sự với Tần Đãng Thiên. Nhưng Khúc Ma quen Tần Thiên Cương, cũng quen Tần Viễn Phong, hắn bảo Tần Chính và Tần Đãng Thiên tha cho Tần Vấn Thiên, bọn họ lại không đáp ứng. Hiển nhiên Khúc Ma không thích Tần Chính và Tần Đãng Thiên, hắn đã thổi sáo, đưa mọi người đến một vùng thời không khác, đưa tới trước mặt Tần Thiên Cương.
Đúng lúc này, cả người Tần Thiên Cương đột nhiên trở nên lạnh như băng, lão nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Phụ thân ngươi thế nào rồi?
- Năm đó, phụ thân từng bị Tần tộc giết chết, cướp đoạt tất cả trên người. Đến giờ sinh tử vẫn chưa rõ.
Tần Vấn Thiên đáp lại. Khí thế trên người Tần Thiên Cương càng trở nên lạnh lùng, lão xoay người nhìn về phía Tần Chính cùng với thiên thần của Tần tộc, ánh mắt dừng ở trên người một vị thiên thần của Tần tộc, vị thiên thần ấy là một vị trưởng giả, năm đó khi lão vẫn còn ở Tần tộc, người này đã là trưởng lão của Tần tộc, tên là Tần Mặc.
- Thiên Cương, không ngờ có thể ở đây gặp lại ngươi.
Tần Mặc trong lòng cũng rung động, cho tới lúc này hắn mới mở miệng gọi.
Khí tức trên người Tần Thiên Cương lại vẫn lạnh lẽo, hắn liếc qua người của Tần tộc, mọi người hỏi:
- Tần tộc giết con trai ta?
- Thiên Cương, sau khi ngươi bị nhốt trong thiên quật. Tần tộc đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi không biết đó thôi, Tần tộc luôn nghiêm túc bồi dưỡng Viễn Phong, hy vọng hắn có thể kế thừa y bát của ngươi. Nhưng mà Viễn Phong, tính cách của hắn quá phản nghịch, thậm chí dám đối với động thủ với trưởng bối của Tần tộc, vì một nữ nhân, bất chấp tất cả mọi giá, thậm chí phản bội Tần tộc, cuối cùng giết tới gia tộc, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Tần tộc, cũng sẽ không ra tay với hắn.
Tần Mặc mở miệng nói, xưng hô của hắn đối với Tần Viễn Phong đã từ phản đồ biến thành Viễn Phong.
- Vừa rồi, trong một thời không khác, lời các ngươi nói ta đều nghe thấy cả rồi.
Tần Thiên Cương lạnh như băng mở miệng
- Tần Mặc, ngươi cho rằng Tần Thiên Cương ta dễ lừa vậy à? Tần Thiên Cương ta đã trả giá bao nhiêu cho Tần tộc. Mà Tần tộc không ngờ lại giết con ta?
- Là ai ra lệnh?
Toàn thân Tần Thiên Cương tràn ngập khí tức cuồng bạo.
- Giết thì giết rồi, phản đồ đương nhiên là đáng chết, ngươi làm được gì chứ.
Tần Đãng Thiên lạnh lùng nói, cho dù đối mặt với Tần Thiên Cương, ngữ khí của hắn vẫn lộ ra vẻ ngạo nghễ, bọn họ là thiên thần của Tần tộc, đối mặt với một người đã chết thì việc gì phải ăn nói khép nép.
- Cháu trai của Tần Đỉnh.
Tần Thiên Cương chăm chú nhìn đối phương:
- Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Hừ.
Tần Đãng Thiên hừ lạnh một tiếng, Tần Chính lại lên tiếng:
- Thúc phụ, phụ thân đến giờ vẫn thường xuyên nhắc tới ngài. Năm đó thúc phụ xông vào thiên quật, tất cả dấu hiệu sinh mệnh lưu lại đều tiêu tán, Tần tộc rất là thương tâm.
- Cho nên, ta chết rồi thì Tần tộc liền dám giết con ta? Là Tần Đỉnh, cha ngươi hạ mệnh lệnh à?
Tần Thiên Cương nhìn chằm chằm Tần Chính.
- Đối với chuyện của Viễn Phong ta cũng rất đau lòng, ta và hắn tình như thủ túc, cùng nhau trưởng thành, nhưng mà hắn lại phản bội Tần tộc. Tần tộc giết hắn cũng là bất đắc dĩ, đây là ý chí của toàn bộ Tần tộc, không phải là mệnh lệnh của một cá nhân nào đó.
Tần Chính nói.
- Tần Chính, ngươi nói hay lắm.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- Hiện giờ sao lại thay đổi sắc mặt nhanh vậy. Năm đó, các ngươi bóc tách huyết mạch, phù cốt, tất cả những gì trên thân thể của cha ta, dùng phương thức tàn nhẫn nhất để đối phó với cha ta. Thế mà là tình như thủ túc, là vạn bất đắc dĩ à?
- Ầm.
Một cỗ khí tức càng cuồng bạo hơn từ trên người Tần Thiên Cương phát ra, lão nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần tộc, từng đối xử với phụ thân ngươi như thế sao?
- Đúng vậy, trong ký ức phụ thân lưu lại ta đã nhìn thấy tận mắt.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Ha ha ha...
Tần Thiên Cương phá lên cười, thời không giống như cũng chấn động theo.
- Hay cho một Tần tộc, dám đối xử với con ta như thế sao?
Tần Thiên Cương giận dữ, thiên thần của Tần tộc nhìn nhau một cái, thầm truyền âm, sau đó bọn họ tản ra, lờ mờ có xu thế muốn bao vây Tần Thiên Cương. Bọn họ biết sự cường đại của Tần Thiên Cương năm đó, hiện giờ ở trong thời không gặp lại. Bọn họ cũng không biết Tần Thiên Cương trước mắt mạnh tới mức nào, cho nên phải đối đãi thận trọng.
- Thiên Cương, chẳng lẽ, ngươi cũng muốn xuất thủ với gia tộc?
Tần Mặc lạnh lùng nói.
- Gia tộc?
Tần Thiên Cương vẫn cười to:
- Đây còn là gia tộc của ta à? Tần Thiên Cương ta không ngờ lại có gia tộc ti tiện như vậy.
- Nếu thúc phụ hôm nay cũng muốn phản bội gia tộc, như vậy chất nhi thân là gia chủ của Tần tộc, đành phải đắc tội rồi.
Tần Chính mở miệng nói:
- Cùng động thủ.
Dứt lời, các thần của Tần tộc đồng thời bùng nổ lực lượng thiên đạo của mình, ánh sáng thần phạt lấp lánh trong vùng thời không này. Nháy mắt đã vắt ngang thiên địa, quang hoa thần trận vô tận bao phủ lấy thân thể của Tần Thiên Cương, giống như muốn khiến lão phải bị diệt trong thần phạt của thần trận.
- Tần Đỉnh, con của ngươi làm gia chủ của Tần tộc, mà con ta thì lại bị Tần tộc giết chết. Hay lắm, gia tộc của ta hay lắm.
Tần Thiên Cương điên cuồng cười to, trời sụp đất nứt, thần trận bất ổn chấn động, giống như tùy thời có khả năng sẽ sụp đổ.
Tần Chính phóng thích tinh hồn, phía sau xuất hiện màn trời thần phạt, che trời phủ đất, thần trận tung hoành, muốn khóa chặt thân thể của Tần Thiên Cương, từng đạo ánh sáng thần phạt ánh sáng, giống như ánh sáng diệt thế, có thể phá hủy tất cả.
Tần Thiên Cương ngẩng đầu, vào giây phút lão há miệng, từng đạo ánh sáng thần phạt giống như bị lão nuốt vào trong miệng, lực lượng thần phạt thiên đạo khủng bố giống như trực tiếp nuốt vào nuốt vào trong hư vô, biến mất không thấy đâu.
- Tần tộc, tốt lắm, Tần Thiên Cương ta hiện giờ đã thành phản nghịch. gia chủ của Tần tộc muốn giết luôn cả ta à.
Tần Thiên Cương cười to:
- Nhưng các ngươi giết được không?
Lão vừa dứt lời, năm ngón tay vươn tay, một cỗ lực lượng khủng bố bùng nổ, năm ngón tay khép lại, tay nắm chặt, thời không rung chuyển.
- Phá.
Tần Thiên Cương đập xuống một quyền lên thần trận. Trong phút chốc hư không thiên địa giống như đều muốn hủy diệt, toàn bộ thoát phá, tất cả quang hoa thần trận bị xé thành từng mảnh, trực tiếp bị phá hủy. Quyền đầu của hắn đánh về phía trước, giống như diệt thế chi quyền, vượt qua hư không tới thẳng chỗ Tần Chính.
Đúng vào lúc này, thân ảnh của Tần Đãng Thiên xuất hiện, quanh người hắn xuất hiện tường thần, phòng ngự vô song, có thể hút lực lượng của vạn pháp rồi công kích ngược lại đối phương, tạo thành lực phá hoại khủng bố.
- Đãng nhi, đừng.
Mẫu thân của Tần Đãng Thiên hét lớn. Uy lực thiên đạo của Tần Đãng Thiên tuy mạnh. Nhưng, người đứng trước mặt hắn là Tần Thiên Cương, từng là nhân vật chiến thần của Tần tộc, lão mất tích vẫn lạc nhiều năm, nhưng không ngờ với còn sống ở thời không trong Thần Tuyệt lộ của thiên quật, có trời mới biết hiện giờ lão mạnh tới mức nào.
Lúc Tần Đỉnh và Tần Thiên Cương quát tháo thái cổ, nàng ta và Tần Chính vẫn chỉ là trẻ con. Khi đó Tần Thiên Cương và Tần Đỉnh đã là truyền kỳ của Tần tộc, Tần tộc chiến thần Tần Thiên Cương, một quyền của hắn có thể đánh nát cả thiên đạo.
Nhưng mà nàng ta hô lên thì đã muộn rồi, công kích của Tần Thiên Cương cơ hồ cùng hàng lâm với thanh âm của nàng ta, trực tiếp đánh lên tường thần. Thiên đạo sụp đổ, tường thần trực tiếp vỡ nát, một quyền này giống như có thể xuyên thủng vạn cổ. Thân thể của Tần Đãng Thiên trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, đạo của hắn có thể hấp thu lực lượng đạo pháp của người khác, nhưng dưới một quyền này đã trực tiếp thoát phá, trực tiếp bị trọng thương.
- Đãng nhi.
Vợ của Tần Chính hô khẽ, thân thể lướt về phía Tần Đãng Thiên. Đồng thời, công kích thiên đạo của các thần của Tần tộc đồng thời bùng nổ, đánh giết về phía Tần Thiên Cương ở đằng trước. Ngay lập tức, vùng thiên địa đó giống như cũng bị phá hủy, tất cả sinh linh đều bị đồ diệt, có quang huy thần trận mạnh hơn hàng lâm, khu vực không gian vô tận có thần phạt chi đạo đánh xuống, cả hư không đều hiện ra cảnh tượng tận thế.
- Các ngươi lúc trước cũng là khi dễ cháu ta như vậy à?
Chiến ý trên người Tần Thiên Cương tăng vọt, giống như chiến thần thái cổ, tùy ý để công kích đạo pháp vô tận ập đến. Hắn ngạo nghễ đứng đó, ánh sáng thần phạt và công kích đạo pháp hủy diệt cùng tới, thời không chung quanh thân thể Tần Thiên Cương giống như thác loạn, đạo pháp vô cùng đánh lên người lão lại giống như bị thời không vặn vẹo trực tiếp dẫn đi, đạo pháp ngập trời đánh lên người lại giống như không làm lão mảy may dao động, ánh sáng thần phạt cũng chẳng làm gì được.
Mọi người thấy một màn này trong lòng đều run rẩy không thôi. Mạnh quá, đây là Tần Thiên Cương, nhân vật chiến thần của Tần tộc từng quát tháo thái cổ sao?
Một mình hắn có thể đánh với các thần của Tần tộc.
- Giết.
Tần Thiên Cương gầm lên một tiếng, ánh sáng thứ nguyên lấp lánh, giống như thời không bị nghịch chuyển, công kích đạo pháp vô cùng vô tận đó giống như bay ngược về, ánh sáng thần phạt giết tới thiên thần của Tần tộc, đồng thời lão vươn hai tay ra, vượt qua thời không, hàng lâm về phía thiên thần của Tần tộc.
Tiếng nổ truyền ra, thời không chấn động, hư không sụp đổ, mấy vị thiên thần của Tần tộc trực tiếp bị đánh cho bị thương, máu tươi chảy như suối, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn nhân vật truyền kỳ của Tần tộc bọn họ. Đây là chiến thần của Tần tộc bọn họ, hiện giờ lại ra tay với bọn họ, nếu như lão còn sống thì sẽ lại một sự mỉa mai cỡ nào.
Lạc Thần Xuyên thấy một màn này thì trong lòng cảm thán, Tần Chính ở trước mặt Tần Thiên Cương cũng không chịu nổi một kích, lực lượng thần phạt của hắn, Tần Thiên Cương chỉ há miệng ra là nuốt được. Căn bản chính là nghiền ép, tuy rằng chấn động trước sự cường đại của Tần Thiên Cương, nhưng Lạc Thần Xuyên cũng đã nhìn thấy sự chênh lệch giữa Lạc Thần thị và Tần tộc. Tần Đỉnh là nhân vật nổi danh cùng Tần Thiên Cương, hắn hiện giờ đã đi được bao xa trên con đường thiên thần này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận