Thái Cổ Thần Vương

Đoàn tụ

Mỹ phụ bên cạnh trung niên cũng đồng dạng mỉm cười nhìn các nàng, ánh mắt ôn nhu.
Chỉ có điều sau đó, nàng lại dời mắt đi nhìn về phía Lạc Thần Xuyên, kêu:
- Phụ thân.
Mỹ phụ vừa dứt lời, trong lòng tất cả mọi người đều run rẩy, lúc này bọn họ sao còn có thể không rõ thân phận của nàng.
Lạc Thần Xuyên và Tần Vấn Thiên có quan hệ như thế nào? Là ông ngoại của Tần Vấn Thiên, nữ tử này gọi Lạc Thần Xuyên là phụ thân, như vậy còn cần phải nói gì sao?
Mỹ phụ trước mắt chính là thân sinh mẫu thân của Tần Vấn Thiên, còn vị trung niên này, không nghi ngờ gì nữa, là phụ thân của Tần Vấn Thiên.
Kẻ phản bội Tần tộc đã từng nổi danh khắp thiên hạ, Tần Viễn Phong.
Hiện tại hắn đã trở về, tinh không mượn đạo, một chiêu trấn áp các cường giả Thái Cổ, quát lui các thần.
- Phụ mẫu củaThánh Chủ.
Mắt Tề Vũ lộ ra phong quang.
- Tần sư huynh.
Quân Mộng Trần trong lòng hô một tiếng, phụ mẫu của sư huynh đã tới, nếu như sư huynh biết được thì nhất định sẽ đặc biệt vui mừng.
Tiểu Hỗn Đản mở lớn hai mắt, đôi mắt khả ái hiếu kỳ nhìn người trước mắt, bọn họ chính là phụ mẫu của Vấn Thiên sao.
Đôi mắt có chút già nua của Lạc Thần Xuyên thoáng lộ ra chút ướt át, hắn đi lên phía trước mà nhìn Lạc Thần Thiên Tuyết, nữ nhi của hắn.
- Nha đầu này, vì sao lại dứt áo ra đi, nếu còn sống sót vì sao nhiều năm như vậy lại không chịu trở về.
Lạc Thần Xuyên mở miệng nói, Lạc Thần Thiên Tuyết thở dài trong lòng. Nàng sao lại không muốn quay về cơ chứ, nhưng khi bọn họ trở lại Thái Cổ Tiên Vực thì sẽ phải tránh cho người đời biết được, nếu như chuyện Lạc Thần Xuyên quay về bị Tần tộc biết được thì bọn hắn sao lại có thể buông tha cho bọn họ?
Cho nên, sau khi trở lại Thái Cổ Tiên Vực, bọn họ trực tiếp đi vào Huyền Không hải, tiến vào bí cảnh thần lăng bị ngăn cách. Để trở nên cường đại, trượng phu của nàng Tần Viễn Phong đã trở thành người thủ mộ, ở trước thần lăng lập lời thề thủ mộ.
Cho đến hiện tại, thần lăng đại biến, hắn cuối cùng mới đi ra được.
Nhiều năm như vậy, nàng và Tần Viễn Phong sao lại không muốn trở về?
- Nhạc phụ.
Tần Viễn Phong hô một tiếng, Lạc Thần Xuyên nhìn Tần Viễn Phong. Hắn đã từng hận Tần Viễn Phong, hận gã mang nữ nhi của mình đi, thế nhưng hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, Tần Vấn Thiên xuất hiện khiến cho hắn sớm đã buông bỏ mối hận này. Hiện tại, nhìn thấy gã và nữ nhi của mình cùng nhau trở về, hơn nữa trở nên cường đại như vậy, trong lòng hắn đương nhiên cũng cao hứng.
- Trở về là tốt rồi, Tần Viễn Phong, Thiên Tuyết, các ngươi đã sinh ra một hài tử tốt.
Lạc Thần Xuyên xúc động cảm thán một tiếng, Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết nhìn nhau, đều lộ ra dáng vẻ tươi cười, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy đã để Tần Vấn Thiên phải chịu thiệt thòi. Từ khi còn nhỏ hắn đã phải ở bên ngoài trưởng thành, tất cả mọi chuyện về Tần Vấn Thiên mà bọn họ biết được đều chỉ là qua miệng của Hắc bá.
Bọn họ thân làm phụ mẫu quả là có lỗi với con trai của mình.
Thế nhưng con của bọn họ lại đỉnh thiên lập địa, khai mở Thiên Quật, sáng lập ra Tần Thiên Thần tông, hóa giải ân oán với Lạc Thần thị, ở bên bồi bạn với ngoại công, tất cả những điều này đều khiến cho bọn họ cảm thấy vui mừng.
- Cô cô, dượng.
Lạc Thần Lệ bên cạnh Lạc Thần Xuyên hô lên một tiếng, khiến cho đôi mắt đẹp của Lạc Thần Thiên Tuyết sửng sốt. Nàng nhìn Lạc Thần Lệ, lập tức có chút kích động nói:
- Con là nữ nhi của ca ca ta?
- Đúng, cô cô, con là Lạc Thần Lệ.
- Hài tử ngoan.
Đôi mắt của Lạc Thần Thiên Tuyết ửng đỏ, hỏi:
- Phụ thân con đâu?
- Phụ thân...
Lạc Thần Lệ nghĩ đến phụ thân của mình lại có chút thương cảm, nhìn về phía một tòa cung điện treo trên tinh không, nói:
- Phụ thân ở bên kia, không xuống.
- Cuối cùng cũng có thể gặp được ca ca.
Lạc Thần Thiên Tuyết lộ ra dáng vẻ tươi cười. Khi còn bé, huynh trưởng Lạc Thần Dụ rất cưng chiều nàng, vĩnh viễn chịu đựng nàng, không biết ca ca giờ thế nào.
- Ân.
Tần Viễn Phong gật đầu, nhìn rất nhiều khuôn mặt trước mắt, trong lòng cảm thấy vui mừng gấp bội.
- Hài tử, các ngươi cũng nên gọi người rồi chứ nhỉ.
Lạc Thần Xuyên đánh mắt nhìn về phía Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi mà lộ ra nụ cười hiền lành, thê tử của Tần Vấn Thiên đều rất ưu tú, bất luận là trên phương diện nào, nhất là trong trận chiến vừa rồi, thê tử và hồng nhan của Vấn Thiên cùng với các bằng hữu thuộc hạ đều rất anh dũng, khiến cho hắn rất cảm động.
Những người này đều sẽ là tương lai của Thái Cổ.
Mặt mày Mạc Khuynh Thành đỏ rực, vẫn rất khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm lại. Nàng nhìn Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết, lấy dũng khí mà gọi:
- Khuynh Thành ra mắt phụ thân, mẫu thân.
Thanh Nhi chớp chớp mắt, sau đó cũng giòn giã kêu:
- Phụ thân, mẫu thân.
- Phụ thân, mẫu thân.
Dạ Thiên Vũ cũng đi lên phía trước mà kêu một tiếng. Nhìn ba người con dâu giai nhân tuyệt sắc trước mặt, Tần Viễn Phong cười đến đặc biệt hài lòng, Lạc Thần Thiên Tuyết đi lên phía trước, thay Mạc Khuynh Thành, Thanh Nhi cùng với Dạ Thiên Vũ sửa sang lại quần áo, ôn hòa nói:
- Hài tử ngoan, là ta nợ các con.
- Thúc thúc, dì, ta là Bạch Tinh, là muội muội của Vấn Thiên ca ca.
Tinh nha đầu đi lên phía trước, giọng nói thanh thúy vang lên, phu thê Tần Viễn Phong nhìn nàng, hai người đều lộ ra nụ cười từ ái.
- Chủ nhân, Tinh nha đầu là một nha đầu số khổ, ta đã từng kể cho các ngươi nghe.
Hắc bá bên cạnh mở miệng nói, Bạch Tinh đã quen biết với Tần Vấn Thiên khi nàng còn ở Thiên Ung thành tại Sở quốc, thậm chí còn có thể nói là hai người cùng nhau lớn lên, thật sự tình như huynh muội.
Lạc Thần Thiên Tuyết khẽ gật đầu, quay sang cười nói với Bạch Tình:
- Ngươi đã là muội muội của Vấn Thiên, hai chúng ta là phụ mẫu của Vấn Thiên, không bằng ngươi làm con gái nuôi của chúng ta, ngươi cảm thấy như thế nào?
Đôi mắt đẹp của Bạch Tinh chớp chớp, đáy mắt xuất hiện chua xót, lập tức nặng nề gật đầu, nụ cười rạng rỡ nói:
- Cha nuôi, mẹ nuôi.
- Ngoan.
Lạc Thần Thiên Tuyết cười mà xoa đầu Bạch Tinh, nàng rất thích những cô nương trước mắt, các nàng đều đẹp như vậy, ánh mắt cũng đều thiện lương như vậy.
Phu thê Tần Viễn Phong lại đưa ánh mắt nhìn về phía những người khác, bọn họ muốn biết tất cả mọi người bên cạnh Vấn Thiên.
- Hiện tại Vấn Thiên còn đang bị vây khốn ở Tiểu Tây Thiên, bá phụ, người tu vi cường đại, có thể tới Tiểu Tây Thiên xem hắn có mạnh khỏe hay không được chứ.
Lúc này, một giọng nói truyền ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người nói chuyện, chính là Bắc Minh U Hoàng. Trong con ngươi xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ lo âu, trước đó bọn họ không dám nghĩ tới chuyện cứu Vấn Thiên, thế nhưng từ khi biết nhân vật nghịch thiên xuất hiện từ trong tinh không lại bất ngờ là cha ruột của Tần Vấn Thiên, vậy nếu như hắn có đủ thực lực thì hắn nhất định sẽ đi cứu Vấn Thiên.
Chính vì bọn họ là cha mẹ ruột của Tần Vấn Thiên nên nàng mới có thể mở miệng.
Thần sắc của mọi người lại ngưng trọng vài phần, hiển nhiên tất cả đều lo lắng cho an nguy của Tần Vấn Thiên.
Tần Viễn Phong nhìn Bắc Minh U Hoàng, hắn có thể cảm nhận được loại lo lắng này từ trong ánh mắt của nàng, Lạc Thần Thiên Tuyết đương nhiên cũng nhìn ra được, xem ra cô nương xinh đẹp này cũng thích con của bọn họ, gia hỏa kia thực sự rất có phúc khí.
- Được.
Tần Viễn Phong gật đầu, trên thực tế, chính hắn cũng có chút lo lắng.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì bên ngoài Thiên Quật, trên không trung phía trên Tần Thiên Thần tông, một đạo cuồng phong gào thét mà qua, hóa ra chính là Tần Vấn Thiên đã trở về, trong ánh mắt của hắn toát lên vẻ sốt ruột. Hắn không dừng lại một chút nào, ánh sáng không gian lập lòe trực tiếp xuyên qua hư không, cực kỳ nhanh mà xông vào Thiên Quật, nhanh đến mức người của Tần Thiên Thần tông cùng rất nhiều cường giả trên không trung Vô Nhai Hải Vực còn chưa từng kịp phản ứng, thậm chí còn không nhìn thấy rõ người đến là ai.
- Ân?
Bên trong Thiên Quật, Tần Viễn Phong dường như cảm giác được điều gì, ánh mắt của hắn chuyển qua nhìn về phía bên dưới, sau đó liền thấy một đạo lực lượng không gian cường đại chấn động mà đến. Sau một khắc, một bóng người nhanh chóng lao tới, khi thấy bọn họ thì liền ngừng lại ở trong tinh không.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy tình huống bên kia thì liền ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều đang có mặt, bọn họ đều không sao cả, không có ai gặp chuyện không may. Trái tim căng thẳng của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt hắn đã thấy được một nhóm người.
- Hắc bá.
Tim Tần Vấn Thiên đập thình thịch, bởi vì hắn không chỉ thấy được Hắc bá mà còn thấy được hai người bên cạnh Hắc bá. Tuy rằng vị trung niên kia và người hắn từng thấy qua không giống nhau, trở nên càng thêm thương tang, thế nhưng vẫn không che giấu được nét tao nhã, tuy rằng hắn chỉ từng thấy qua hiện hữu của người đó trong kí ức.
Về phần nữ tử kia, biến hóa của nàng trái lại nhỏ hơn, nàng vẫn đẹp như vậy, đối với Tần Vấn Thiên mà nói, nàng tất nhiên là một trong những nữ tử đẹp nhất thế gian.
Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết cũng nhìn về phía hắn, ba người đứng ở trong tinh không, cách không nhìn nhau. Giờ phút này, thời gian cũng dường như đứng lại. Sau đó, trong tròng mắt của Tần Vấn Thiên lộ ra một tia sáng vui mừng đến tận cùng, từ trước tới nay hắn chưa từng cười sáng lạng đến như vậy.
Hắn vốn đã tuyệt vọng mà điên cuồng chạy tới, thế nhưng lại nhìn thấy Thanh Nhi và U Hoàng đều vẫn ổn.
Không chỉ có như vậy, hắn còn thấy được phụ mẫu, người mà có nằm mơ hắn cũng muốn thấy, bọn họ đều sống thật tốt, còn có cả Hắc bá nữa. Thật tốt biết bao! Có thể tưởng tượng được tâm tình của hắn trong giờ khắc này.
Lúc này trong mắt hắn, mảnh tinh không này thật sự là quá đẹp, thật sự là mê người.
Dường như qua một lúc cực kỳ lâu, Tần Vấn Thiên mới bước về phía này mảnh tinh không xinh đẹp này, hắn đi về phía phụ mẫu của mình, đi tới trước mặt bọn họ.
Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết cũng đi về phía hắn, ba người cùng đi tới rồi ôm lấy nhau, một cái ôm còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, không thể tìm được các ngươi.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói.
- Hài tử, là mẫu thân có lỗi với ngươi.
Lạc Thần Thiên Tuyết ôm lấy Tần Vấn Thiên, nước mắt không có cách nào nhịn xuống mà không ngừng chảy xuôi. Bọn họ từ nhỏ đã để cho Tần Vấn Thiên một thân một mình lớn lên, khiến cho hắn trở thành cô nhi, đường hắn đi cho tới hôm nay đã từng trải qua bao nhiêu đau khổ đây?
Thê nhưng hắn lại không có bất cứ oán niệm gì, lại cười đến sáng lạng như vậy, câu nói đầu tiên khi gặp mặt lại là hài nhi bất hiếu, có thể tưởng tượng được người làm mẫu thân như nàng lúc này có tâm tình như thế nào, áy náy, tự trách, xấu hổ.
Thần sắc của Tần Viễn Phong thì vẫn bình tĩnh trầm ổn như núi, hắn vỗ vai Tần Vấn Thiên, nói:
- Con trai của Tần Viễn Phong ta đây là nam nhi đỉnh thiên lập địa, tại sao lại bất hiếu?
Ba người ôm nhau một lúc lâu rồi mới rời ra, Tần Vấn Thiên nhìn phụ mẫu của mình, không thể nghi ngờ gì nữa, tất nhiên là phụ mẫu đã chạy tới cứu vớt Thiên Quật kịp thời. Trời cao vẫn hậu đãi hắn, nếu Thiên Quật có việc gì thì hắn sẽ hối hận suốt đời.
- Hắc bá.
Tần Vấn Thiên nhìn lão nhân bên cạnh, hắn tiến lên trước hung hăng ôm lấy Hắc bá.
- Hắc bá cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Hắc bá vui mừng nói, hắn nhìn Tần Vấn Thiên dần dần trưởng thành, hiện tại cuối cùng cũng đã đỉnh thiên lập địa, trở thành một người giồng như phụ thân hắn vậy.
Hai người rời ra, Tần Vấn Thiên nhìn về phía mấy người Thanh Nhi, chỉ thấy từng đôi mắt đẹp đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, có đôi mắt còn đã ướt nước.
Tần Vấn Thiên đã trở về, trở về từ Tiểu Tây Thiên một cách bình yên vô sự, có thể tưởng tượng được tâm tình lúc này của các nàng. Tất cả tai nạn đều đã kết thúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận