Thái Cổ Thần Vương

Trận chiến cuối cùng

Cơ thể sững sững đứng trong ngân hà Cửu Thiên, to lớn khổng lồ vô biên, một nụ cười lạnh lùng xuất hiện nơi khóe miệng của Tây Thiên Thần Vương, bàn tay to lớn không gì sánh nổi của hắn vươn ra, hướng về phía một ngôi sao vũ mệnh, nắm chặt một cái, nắm trọn ngôi sao vũ mệnh đó trong lòng bàn tay, không ngờ ngôi sao đó lại hóa thành bụi trong lòng bàn tay hắn, những tu sĩ vũ mệnh mà có liên kết với các ngôi sao vũ mệnh này cảm thấy hình như thiếu đi cái gì đó, không còn cách nào cảm nhận được sức mạnh tinh tú của ngôi sao vũ mệnh liên kết với bọn họ này nữa.
Tây Thiên Thần Vương hình như rất có cảm giác hưởng thụ, hắn cười nói:
- Đây, chính là cảm giác về sức mạnh vô biên sao, bản thân ta còn không ngờ rằng nó lại mạnh tới như thế, đa tạ các ngươi giúp ta toại nguyện, xem ra, đã sắp sửa siêu thoát rồi.
Bọn người Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh to lớn vô biên đó, thâm tâm chấn động, chỉ một cái nắm tay đã trực tiếp hủy đi một ngôi sao vũ mệnh, loại thần lực này quả nhiên kinh thiên động địa quỷ thần cũng phải khóc, hắn thật sự đã đạt tới cảnh giới mà trên đời không ai biết tới, quá cường đại rồi, lấy ai địch lại nổi hắn đây.
- Làm sao để phá?
Tần Vấn Thiên giống như đang tự nói với mình, mọi người đều đang nghĩ, làm sao để phá?
- Mộng Trần trước đó giác ngộ, hiện còn đang chìm đắm trong trạng thái đó chưa muốn ra, ta đã đánh thức hắn, cảnh giới đã càng sâu hơn rồi, sức mạnh lục đạo hóa thành thế giới lục đạo, ta cũng có thể cảm nhận được, Mộng Trần đang định khống thế các Thiên thế giới, Vấn Thiên, con có thể cảm ứng với sức mạnh của các Thiên tinh tú, biện pháp hóa giải chắc chắn ở trong đó, chỉ có cách duy nhất là khai thác triệt để năng lực của con, mới có cơ hội.
Tần Viễn Phong nói với giọng trang nghiêm, sở dĩ Tây Thiên Thần Vương hắn mạnh tới thế ấy là do đã dung hợp năng lực sức mạnh của các Thần Vương, cuối cùng hòa nhập vào trong đạo của bản thân hắn, khiến cho hắn có thể cảm thụ được sức mạnh tinh tú vũ mệnh vô tận.
- Châu chấu đá xe.
Lại một giọng nói lạnh lùng vang lên trên bầu trời, lúc này trong mắt của Tây Thiên Thần Vương, chúng sinh chỉ như những con kiến, hắn sắp siêu thoát rồi, tất cả mọi người trước mặt hắn, đều chỉ như sự tồn tại của những con kiến nhỏ bé, những người này muốn ngăn cản hắn, đúng là chuyện viển vông hoang đường của những kẻ ngốc nói mê.
Hắn nhấc chân lên, giẫm về phía bọn người Tần Vấn Thiên, hiện nay, một tay hắn che cả bầu trời, bàn tay có thể trực tiếp bóp nát vụn ngôi sao vũ mệnh, một sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào, cho dù chỉ cần tùy tiện giẫm một bước thôi, cũng đã là kinh thiên động địa, muốn giẫm lên chư Thiên, bọn Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bầu trời bị che lấp, bàn chân ma quỷ đó đạp xuống, đạo hủy diệt mọi thứ, sức mạnh phong ấn của hắn đã trực tiếp bị hủy, một tiếng nổ vang trời truyền ra, dường như một cái đạp này, là đủ để chôn vùi bọn họ hoàn toàn.
- Thời không.
Tần Vấn Thiên dùng đạo thời không bao trùm tất cả mọi người, thời không xoay chuyển, bọn họ biến mất khỏi chỗ đó, xuất hiện bên trong một cung điện lơ lửng trên bầu trời, tòa cung điện treo lơ lửng này có rất nhiều người thân bằng hữu của hắn, đều là những người hắn phải bảo vệ, nếu không chỉ một cái chụp tay của Tây Thiên Thần Vương ụp xuống, toàn bộ sẽ bị hủy diệt chôn vùi, căn bản chỉ có một con đường chết.
- Hừ.
Một âm thanh lạnh lùng vang khắp trời đất, còn muốn bảo vệ người thân của hắn? Thế gian này, Tần Vấn Thiên còn có thể bảo vệ ai chứ?
Hiện nay, số phận của chúng sinh đều bị hắn nắm trong tay, hắn muốn ai chết người đó phải chết, hắn muốn chúng sinh hủy diệt, toàn bộ chúng sinh đều sẽ bị hủy diệt, Tần Vấn Thiên, làm sao để mà cứu giúp được đây?
Bàn tay vươn ra chụp về phía tòa cung điện lơ lửng trên bầu trời, nhưng mà hắn chỉ thấy Tần Vấn Thiên phát động sức mạnh thiên đạo thời không siêu cường, ánh sáng tinh tú rọi xuống, Tần Vấn Thiên đã cuốn theo cả tòa cung điện đó mà biến mất, xuất hiện ở một nơi cách đó xa xôi tới vô tận, nhưng đối với Tây Thiên Thần Vương mà nói, cho dù có xa xôi tới đâu thì vẫn trong tầm mắt của hắn mà thôi, hiện nay cơ thể hắn đã to lớn tới vô biên, nếu như là một vị Thiên Thần bình thường, e là không thể bay qua nổi lòng bàn tay hắn.
- Tây Thiên Thần Vương.
Lúc này, chỉ thấy Tần Vấn Thiên cao giọng cất tiếng, tiếng nói của hắn vang vọng khắp bầu trời tinh tú, ánh mắt của thân thể to lớn không gì sánh nổi đó nhìn về phía hắn, kiêu căng tới vậy.
- Trận chiến này, là trận chiến giữa chúng ta và ngươi, nếu ngươi có thể giết ta, thì ta mặc cho ngươi cắn nuốt, hóa thành sức mạnh của ngươi, để cho ngươi theo đuổi sự siêu thoát, nhưng trước khi việc đó xảy ra, không được làm tổn hại tới tính mạnh của những người bên cạnh ta và chúng sinh, nếu không, cho dù ta có hiến tế sinh mạng mình, cũng phải hủy diệt tất cả, cho tất cả hóa thành bụi trần, chết, cũng không để lại cho ngươi bất kỳ điều lợi gì, ngươi thấy sao?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Ngây thơ.
Tây Thiên Thần Vương nói mỉa:
- Ngươi thật sự cho rằng mình có tư cách ra điều kiện với ta sao, các người đều là những con kiến hèn mọn, bất luận là Thiên Thần hay người phàm, hiện nay trong mắt ta đều như nhau mà thôi, ta muốn đối phó với ngươi thì ngươi cho rằng sẽ cho ngươi cơ hội tự hủy mọi thứ sao? Có điều nếu ngươi đã nói thế, ta cũng cho ngươi cơ hội, không tiếp tục ra tay với bọn họ, trước tiên phải giết hết những kẻ tham gia trận chiến là các ngươi, nếu các ngươi dám giở trò gì với ta, sau khi các ngươi chết, ta sẽ khiến những kẻ khác sống không bằng chết.
Hắn đã đồng ý với điều kiện Tần Vấn Thiên đưa ra, hiển nhiên, hắn cũng có vài phần quan ngại tới những lời Tần Vấn Thiên nói, mục đích lần này của hắn không chỉ là giết mấy người bọn Tần Vấn Thiên, mục đích cuối cùng khi giết bọn họ, là cầu siêu thoát, miệng hắn nói không quan tâm, nhưng vẫn lo lắng nếu chẳng may, nếu bọn Tần Vấn Thiên đó thật sự tự hủy mọi thứ, ảnh hưởng tới việc siêu thoát của hắn, thì cơ hội lần sau chẳng biết được là tới bao giờ mới có.
Bởi thế, hắn không ngại việc giết những nhân vật kiến hôi nhỏ bé kia trễ một chút.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đạo thời không phóng ra, đưa cung điện lơ lửng trên bầu trời đó tới một nơi cực xa, Tây Thiên Thần Vương chỉ điềm nhiên quan sát, những người này, không trốn thoát được khỏi bàn tay hắn, hắn hoàn toàn không sợ Tần Vấn Thiên định giở trò lừa bịp gì với mình.
- Vấn Thiên.
Trong tòa cung điện trên không, ánh mắt của vô số những bóng dáng thân thuộc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn nhìn mọi người nói:
- Trận chiến đêm nay, không thể tránh khỏi, nếu ta chết trận, mọi người đừng bỏ qua bất kỳ cơ hội sống nào, ta rất xin lỗi tất cả, vì đã không thể bảo vệ được mọi người.
- Muội phải cùng với huynh.
Mạc Khuynh Thành lên tiếng.
- Niêm Phong.
Ngón tay Tần Vấn Thiên chỉ về phía Mạc Khuynh Thành, một sức mạnh cường đại trực tiếp phong ấn sức mạnh tu vi trên người nàng, sau đó, đôi mắt hắn nhìn Thanh Nhi, cơ thể Thanh Nhi lóe lên, muốn dùng đạo không gian để rời đi, nhưng làm sao có thể nhanh bằng Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên đã giữ chặt cơ thể nàng tại đó, đôi mắt đẹp của Thanh Nhi nhìn chăm chăm vào hắn, tóc trắng như tuyết, thời khắc này, từ đôi đồng tử xinh đẹp lạnh băng của nàng, những dòng lệ chảy xuống, bọn họ như thể tâm linh tương thông với nhau vậy, vào thời khắc mà Tần Vấn Thiên ra tay với Mạc Khuynh Thành thì nàng biết hắn sẽ giam cầm nàng lại, bọn họ quá hiểu nhau.
Sau đó Tần Vấn Thiên cũng phong ấn Dạ Thiên Vũ, đôi mắt của những nữ tử xinh đẹp ấy chăm chăm nhìn về phía hắn, nhưng Tần Vấn Thiên lại nở nụ cười, bình tĩnh nói:
- Nếu ta chết trận, kiếp sau gặp lại, vẫn sẽ cưới các nàng làm vợ.
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Thần Thiên Tuyết nói:
- Mẫu thân, chúng ta đi, nếu chúng ta chết trận, người hãy giải sức mạnh phong ấn trên người các nàng ấy, đừng quay đầu, đừng từ bỏ bất kỳ hy vọng được sống nào.
Tần Vấn Thiên hiểu rất rõ, nếu như hắn chết trận, sợ là số phận của tất cả mọi người đều đã được định đoạt, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ mãi một tia hy vọng may mắn, hy vọng mấy người Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi các nàng ấy nắm bắt cơ hội ấy, cho dù chỉ là một tia hy vọng sống nhỏ nhoi cũng không thể bỏ qua.
- Đứa con ngốc.
Lạc Thần Thiên Tuyết thở dài một cái, bà biết tất cả những gì mà Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành với Thanh Nhi bọn họ đã trải qua, nếu như Tần Vấn Thiên thật sự chết rồi, thì các nàng, liệu có thể sống không có hắn sao?
Nhưng cho dù là như vậy, Tần Vấn Thiên vẫn làm thế, tình yêu thật sự, có thể vượt qua sinh tử, vượt qua lý trí.
- Ta cũng tham chiến.
Quân Mộng Trần mở mắt, đôi mắt lạnh như băng nói:
- Còn thiếu một chút nữa, hận là không thể có thêm thời gian cảm ngộ, ta cảm giác mình đã tiến vào một loại cảnh giới khác, nhưng không kịp nữa rồi.
- Huynh đệ tốt, cùng nhau sinh tử.
Tần Vấn Thiên đưa tay ra, Quân Mộng Trần cũng đưa tay tới, hai người bọn họ ắt tay nhau, hai sư huynh đệ bọn họ cùng đi tới ngày hôm nay, trận chiến cuối cùng này, vẫn không thiếu bất kỳ ai.
- Xong chưa vậy?
Một đạo âm thanh lạnh lẽo vang lên từ tinh không truyền tới, mắt Tần Vấn Thiên quay qua, nhìn về thân ảnh to lớn vô biên ấy, rồi lại quay lại nhìn Tần Viễn Phong:
- Phụ thân, hài nhi liên lụy tới người.
- Con là con trai ta.
Tần Viễn Phong bình tĩnh nói, Tần Vấn Thiên cười không nói gì, Tần Vấn Thiên lại nhìn về Tử Thần, lão già chỉ nói điềm nhiên:
- Đây là mối thù hận của Thanh Huyền.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên không nói thêm gì nhiều, cuối cùng, hắn nhìn Bắc Minh U Hoàng, chỉ thấy đối mắt đẹp của nàng cũng nhìn hắn, nói:
- Huynh cho rằng, ta không tham gia trận chiến thì đối phương sẽ bỏ qua ta sao?
Tần Vấn Thiên không nói gì, giống như Bắc Minh U Hoàng vừa nói, vốn dĩ Tây Thiên Thần Vương ham muốn có được sức mạnh của Bất Diệt Thiên Chủ, hiện nay Bắc Minh U Hoàng là người kế thừa của Bất Diệt Thiên Chủ, Tây Thiên Thần Vương làm sao có thể bỏ qua nàng.
Hiển nhiên, Bắc Minh U Hoàng phải tham gia vào cuộc chiến.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên chỉ cười điềm nhiên, rồi sải bước về phía bầu trời tinh tú, bàn tay đang nắm tay Lạc Thần Thiên Tuyết của Tần Viễn Phong khẽ nới lỏng, quay sang cười hiền hòa với bà, nói:
- Giờ Vấn Thiên đã đội trời đạp đất, chúng ta phải hãnh diện vì nó, hãy làm theo lời của nó, nếu như chúng ta chết trận, nàng phải cố gắng sống tốt.
- Ừm.
Lạc Thần Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu, không hề có bi thương, tất cả, đều không cần nói ra, bà đã trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, đến nay, lại thêm một lần nữa, hơn nữa lần này con trai bà cũng bị cuốn vào trong, bọn họ, có thể thoát khỏi kiếp nạn này không?
Tần Vấn Thiên, Bắc Mnh U Hoàng, Tần Viễn Phong, Quân Mộng Trần, từng đạo thân ảnh bước đi, giống như đang hùng dũng tiến về phía cái chết, bọn họ đã đứng trên đỉnh cao của Thái Cổ, nhưng trận chiến này, vẫn chẳng thể nhìn thấy chút hy vọng gì.
Cho dù là thế, bọn họ vẫn phải chiến đấu.
Trận chiến này, là vì bản thân, vì gia đình, vì chúng sinh, trận chiến này, không giết địch, thì chết trận!
Từng bóng dáng ấy lúc này uy dũng tới thế, động lòng người tới thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận